Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 15
Chunyu
27/10/2023
Hoắc Thần đưa cậu đi gặp ông cụ Hoắc, căn phòng thứ ba ở lầu hai. Trong phòng, ông cụ Hoắc đang đánh cờ cùng với con trai cả của mình - Hoắc Kiến Quân.
Cốc, cốc, cốc
Ông cụ Hoắc chăm chú vào ván cờ nghe có người gõ cửa cũng chỉ nói vọng ra không buồn ngẩng đầu lên " Vào đi!"
" Ba, anh cả"
" Ba, a Thần dẫn em dâu đến gặp ba kìa" Hoắc Kiến Quân là một người có tính cách nhân hậu, lại thực hòa thuận với Hoắc Thần - người em cùng cha khác mẹ.
Lúc này, ông cụ Hoắc mới ngẩng đầu nhìn, ông liền đi đến xem xét cả người cậu, hỏi " Bé ngoan, thằng nhóc đó có ăn hiếp con không hả? Nếu nó dám ăn hiếp con con cứ nói cho ta biết ta sẽ dạy dỗ nó một trận!"
" ...Dạ, không có...anh ấy đối xử với con rất tốt!"
" Được rồi, được rồi lại đây nói chuyện với ta nào" Thấy cậu vui vẻ như vậy ông cũng không nói tiếp đề tài này mà kéo cậu đi tâm sự. Bỏ lại Hoắc Thần, Hoắc Kiến Quân cùng với bàn cờ đang chơi dở.
" A Thần, ngồi xuống đi chúng ta chơi tiếp ván cờ này!" Hoắc Kiến Quân hết cách đành kéo Hoắc Thần cùng chơi với mình. Hoắc Thần cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa chơi cờ vừa hỏi thăm về tình hình của anh mình.
Mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ nhưng quan hệ của hai anh em vẫn luôn rất tốt. Mấy năm trước, Hoắc Kiến Quân thấy mình không thích hợp để quản lý Hoắc thị nên đã xin ra nước ngoài quản lý chi nhánh của Hoắc thị. Trực tiếp đưa vị trí gia chủ cho em trai, nhưng vợ ông lại không cam tâm. Bà ta cãi nhau với chồng mình rồi giữ con trai ở lại, mỗi năm cả nhà ba người cũng chỉ gặp nhau có mấy lần.
...----------------...
Đến 7 giờ buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, ông cụ Hoắc kéo cậu đi tâm sự một hồi mới cho cậu đi. Đúng 7 giờ chủ nhân của bữa tiệc là ông cụ Hoắc mới bước xuống, mọi người lần lượt tặng quà cho ông. Hoắc Cảnh Hành biết ông thích đánh cờ nên đã tặng cho ông một bàn cờ bằng ngọc, của Hoắc Kiến Quân là một bức tranh phong thủy,... Đều là những món nhìn qua cũng có thể đoán được giá trị của nó, đến lượt cậu và Hoắc Thần thì chỉ là một bộ trà cụ thực bình thường.
" Ranh con, con chôm cái này ở đâu vậy hả?" Ông cụ ngắm nghía bộ trà cụ rồi hỏi Hoắc Thần, thằng nhóc này tặng quà cũng thực đúng ý ông.
" Đây là tuần trước con đấu giá được đó, chẳng phải ba đang thiếu bộ trà cụ sao"
"..."
Hoắc Cảnh Hành đứng một bên đã chú ý đến cậu, hắn không thích cuộc hôn nhân của chú ba mình một chút nào nhưng hắn cũng không dám ngăn cản. Lúc còn nhỏ hắn đã chứng kiến người chú vẫn còn là thiếu nên đánh nhau với mấy tên côn đồ. Thiếu niên mặc đồng phục học sinh đứng giữa đám côn đồ trong hẻm nhỏ vắng vẻ, trên mặt không chút sợ hãi xoắn tay áo xử đẹp bọn chúng. Khi trong hẻm im lặng trở lại hắn thấy chú ba một thân áo sơ mi loang lổ vết máu, máu từ cánh tay nhỏ tý tách. Dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn hắn kêu hắn về nhà, Hoắc Cảnh Hành run rẩy về tới nhà liền nhào vào lòng mẹ khóc. Sự việc đó đã làm Hoắc Cảnh Hành luôn mang theo kính nể cùng sợ hãi với chú mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu hắn lại cảm thấy khó chịu, nhìn cậu cười nói với Hoắc Thần hắn lại tức giận vô cớ. Sâu trong tim đau nhói, cảm giác như hắn đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
" Chết tiệt" mình bị sao vậy chứ. Hắn bực tức bỏ ra ngoài đi dạo, muốn cảm giác khó hiểu trong lòng mình biến mất.
Cốc, cốc, cốc
Ông cụ Hoắc chăm chú vào ván cờ nghe có người gõ cửa cũng chỉ nói vọng ra không buồn ngẩng đầu lên " Vào đi!"
" Ba, anh cả"
" Ba, a Thần dẫn em dâu đến gặp ba kìa" Hoắc Kiến Quân là một người có tính cách nhân hậu, lại thực hòa thuận với Hoắc Thần - người em cùng cha khác mẹ.
Lúc này, ông cụ Hoắc mới ngẩng đầu nhìn, ông liền đi đến xem xét cả người cậu, hỏi " Bé ngoan, thằng nhóc đó có ăn hiếp con không hả? Nếu nó dám ăn hiếp con con cứ nói cho ta biết ta sẽ dạy dỗ nó một trận!"
" ...Dạ, không có...anh ấy đối xử với con rất tốt!"
" Được rồi, được rồi lại đây nói chuyện với ta nào" Thấy cậu vui vẻ như vậy ông cũng không nói tiếp đề tài này mà kéo cậu đi tâm sự. Bỏ lại Hoắc Thần, Hoắc Kiến Quân cùng với bàn cờ đang chơi dở.
" A Thần, ngồi xuống đi chúng ta chơi tiếp ván cờ này!" Hoắc Kiến Quân hết cách đành kéo Hoắc Thần cùng chơi với mình. Hoắc Thần cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa chơi cờ vừa hỏi thăm về tình hình của anh mình.
Mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ nhưng quan hệ của hai anh em vẫn luôn rất tốt. Mấy năm trước, Hoắc Kiến Quân thấy mình không thích hợp để quản lý Hoắc thị nên đã xin ra nước ngoài quản lý chi nhánh của Hoắc thị. Trực tiếp đưa vị trí gia chủ cho em trai, nhưng vợ ông lại không cam tâm. Bà ta cãi nhau với chồng mình rồi giữ con trai ở lại, mỗi năm cả nhà ba người cũng chỉ gặp nhau có mấy lần.
...----------------...
Đến 7 giờ buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, ông cụ Hoắc kéo cậu đi tâm sự một hồi mới cho cậu đi. Đúng 7 giờ chủ nhân của bữa tiệc là ông cụ Hoắc mới bước xuống, mọi người lần lượt tặng quà cho ông. Hoắc Cảnh Hành biết ông thích đánh cờ nên đã tặng cho ông một bàn cờ bằng ngọc, của Hoắc Kiến Quân là một bức tranh phong thủy,... Đều là những món nhìn qua cũng có thể đoán được giá trị của nó, đến lượt cậu và Hoắc Thần thì chỉ là một bộ trà cụ thực bình thường.
" Ranh con, con chôm cái này ở đâu vậy hả?" Ông cụ ngắm nghía bộ trà cụ rồi hỏi Hoắc Thần, thằng nhóc này tặng quà cũng thực đúng ý ông.
" Đây là tuần trước con đấu giá được đó, chẳng phải ba đang thiếu bộ trà cụ sao"
"..."
Hoắc Cảnh Hành đứng một bên đã chú ý đến cậu, hắn không thích cuộc hôn nhân của chú ba mình một chút nào nhưng hắn cũng không dám ngăn cản. Lúc còn nhỏ hắn đã chứng kiến người chú vẫn còn là thiếu nên đánh nhau với mấy tên côn đồ. Thiếu niên mặc đồng phục học sinh đứng giữa đám côn đồ trong hẻm nhỏ vắng vẻ, trên mặt không chút sợ hãi xoắn tay áo xử đẹp bọn chúng. Khi trong hẻm im lặng trở lại hắn thấy chú ba một thân áo sơ mi loang lổ vết máu, máu từ cánh tay nhỏ tý tách. Dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn hắn kêu hắn về nhà, Hoắc Cảnh Hành run rẩy về tới nhà liền nhào vào lòng mẹ khóc. Sự việc đó đã làm Hoắc Cảnh Hành luôn mang theo kính nể cùng sợ hãi với chú mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu hắn lại cảm thấy khó chịu, nhìn cậu cười nói với Hoắc Thần hắn lại tức giận vô cớ. Sâu trong tim đau nhói, cảm giác như hắn đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
" Chết tiệt" mình bị sao vậy chứ. Hắn bực tức bỏ ra ngoài đi dạo, muốn cảm giác khó hiểu trong lòng mình biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.