Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 44
Chunyu
15/12/2023
Hôm nay, Hoắc Thần đưa cậu cùng tham dự một buổi tiệc. Cậu thay đồ xong lon ton chạy xuống lầu, đến cuối cầu thang cậu không cẩn thận vấp té. Cậu quơ tay lung tung nhưng không thể vịn được thứ gì, thấy mình sắp phải đo sàn nhà cậu lo sợ nhắm tịt mắt. Cứ ngỡ sẽ có một trận đau đớn ập đến, nhưng thứ cậu cảm nhận được là một cơ thể ấm nóng và một cách tay đang ôm lấy eo cậu.
" Em không sao chứ?" Trước khi cậu ngã xuống Hoắc Thần đã nhanh tay lẹ mắt đón được.
Cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hoắc Thần đang gần trong gan tấc, hai tay cậu vịn lấy vai anh, cả cơ thể dựa vào người anh chống đỡ. Trong phút chốc, cậu còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người anh.
Đột nhiên eo bị bóp một cái, cậu giật mình luống cuống đứng thẳng dậy. Hoắc Thần cũng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình "Em có bị sao không?"
" Kh….Không sao!" Cậu cúi đầu cố gắng che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.
Hoắc Thần không nói gì liền quay người đi trước, cậu thấy anh đi thì lẽo đẽo theo sau. Lâu lâu lại len lén nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, cậu đưa tay lên sờ vị trí trái tim trên ngực mình, từng nhịp đập mạnh mẽ truyền vào lòng bàn tay.
Cậu khoác tay Hoắc Thần cùng đi vào nơi tổ chức buổi tiệc, đây là lần đầu tiên cậu tham gia mấy bữa tiệc như thế này, cậu tò mò nhìn ngó xung quanh.
Hoắc Thần lấy cho mình ly rượu từ trên khay một nhân viên đưa qua, nhìn thấy có vài ly nước ngọt cũng tiện tay cầm luôn cho cậu một ly. Anh cầm hai ly nước trên tay, quay sang thì thấy cậu đang khóa chặt ánh mắt vào bàn đồ ăn gần đó.
" Có muốn ăn cái gì không?"
"Em có thể ăn sao!" Cậu ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy sự mong đợi. Cậu cầm lấy ly nước ngọt, bàn tay còn lại được tay anh bao trọn.
" Đến đây!"
Hoắc Thần dắt tay cậu đến bàn đồ ăn, đặt ly rượu của mình xuống bàn, cầm một cái đĩa sứ trên tay bắt đầu hỏi cậu muốn ăn cái nào. Mỗi món cậu chỉ anh đều gắp một ít, sau đó lại lấy thêm cho cậu một cái bánh ngọt.
" Cậu Hoắc!" Một đám người thấy Hoắc Thần thì tươi cười tiến lại, trên tay ai nấy đều cầm một ly rượu.
Hoắc Thần nhìn đám người đó một cái, rồi lại tiếp tục đưa cậu đến ghế ngồi " Em cứ ngồi đây ăn đi, tôi phải sang đó một chút!"
" Có gì thì phải gọi cho tôi ngay có biết không?"
Cậu cho một miếng đồ ăn vào miệng vừa cảm nhận vừa gật đầu lia lịa, sau khi dặn dò cậu xong anh mới yên tâm đến chỗ đám người kia tiếp chuyện. Dần dần, Hoắc Thần bị vây ở giữa, cậu nhìn khung cảnh có chút quen thuộc trong lòng đột nhiên trùn xuống.
Kiếp trước, cậu cũng theo Hoắc Cảnh Hành đi dự tiệc, trong một góc tối không ai để ý cậu đứng đó lặng lẽ nhìn hắn... Đang chìm đắm trong suy nghĩ, cậu cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, quay đầu tìm kiếm xung quanh nhưng cậu lại chẳng thấy gì.
Hoắc Thần đang đứng trong đám đông, liếc mắt thấy trạng thái kì lạ của cậu liền nói xin lỗi rồi lách người rời khỏi vòng vây. Đến nơi, anh liền đưa tay xoa cái đầu mềm mại của cậu " Làm sao vậy?"
"..Không có gì đâu!" Trong lòng cậu cảm thấy kì lạ, nhưng cũng cho là cảm giác mình sai nên không để ý đến nữa.
Hoắc Thần cũng chọn ngồi luôn ở đây, qua một lúc có vài người cũng tiến đến nói được vài câu thì rời đi. Anh dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, lần này cũng có một người đàn ông tiến đến nhưng hắn ta lại đeo mặt nạ. Mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt khóe miệng hắn giương lên, cũng như những người trước đó, hắn đến chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
" Rất vui khi được gặp lại...Hoắc Thần!" Trước khi đi hắn bỏ lại một câu, nhưng càng nói âm lượng lại càng nhỏ dần. Hai từ cuối cùng căn bản chẳng thể nghe rõ,
Hoắc Thần nhíu mày nhìn bóng lưng hắn rời đi. Phân nửa gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ, giọng nói lại xa lạ, Hoắc Thần không nhớ mình đã từng gặp người này bao giờ.
Hai người ngồi lại bữa tiệc thêm một chút mới rời đi, do phải lái xe nên tối nay anh cũng không uống quá nhiều rượu. Cậu ngồi ở ghế lái phụ, đưa đôi mắt nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, thông qua cửa kính ánh mắt cậu chuyển từ ngắm trời đêm sang ngắm bàn tay của Hoắc Thần. Bàn tay thon dài tinh tế với khớp xương rõ ràng, mỗi lần nắm chặt lại gân xanh trên mu bàn tay hiện lên...Hình như, cậu lại phát hiện thêm một vẻ đẹp của Hoắc Thần rồi.
Trở về nhà, Hoắc Thần cùng đi đến trước cửa phòng cậu, anh quay lại nói một câu chúc cậu ngủ ngon rồi mới tự mình về phòng. Cậu đưa mắt ngơ ngác nhìn anh một hồi, cũng nhỏ giọng chúc lại, nhưng người kia sớm đã đi mất không thể nghe thấy được.
" Em không sao chứ?" Trước khi cậu ngã xuống Hoắc Thần đã nhanh tay lẹ mắt đón được.
Cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hoắc Thần đang gần trong gan tấc, hai tay cậu vịn lấy vai anh, cả cơ thể dựa vào người anh chống đỡ. Trong phút chốc, cậu còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người anh.
Đột nhiên eo bị bóp một cái, cậu giật mình luống cuống đứng thẳng dậy. Hoắc Thần cũng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình "Em có bị sao không?"
" Kh….Không sao!" Cậu cúi đầu cố gắng che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.
Hoắc Thần không nói gì liền quay người đi trước, cậu thấy anh đi thì lẽo đẽo theo sau. Lâu lâu lại len lén nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, cậu đưa tay lên sờ vị trí trái tim trên ngực mình, từng nhịp đập mạnh mẽ truyền vào lòng bàn tay.
Cậu khoác tay Hoắc Thần cùng đi vào nơi tổ chức buổi tiệc, đây là lần đầu tiên cậu tham gia mấy bữa tiệc như thế này, cậu tò mò nhìn ngó xung quanh.
Hoắc Thần lấy cho mình ly rượu từ trên khay một nhân viên đưa qua, nhìn thấy có vài ly nước ngọt cũng tiện tay cầm luôn cho cậu một ly. Anh cầm hai ly nước trên tay, quay sang thì thấy cậu đang khóa chặt ánh mắt vào bàn đồ ăn gần đó.
" Có muốn ăn cái gì không?"
"Em có thể ăn sao!" Cậu ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy sự mong đợi. Cậu cầm lấy ly nước ngọt, bàn tay còn lại được tay anh bao trọn.
" Đến đây!"
Hoắc Thần dắt tay cậu đến bàn đồ ăn, đặt ly rượu của mình xuống bàn, cầm một cái đĩa sứ trên tay bắt đầu hỏi cậu muốn ăn cái nào. Mỗi món cậu chỉ anh đều gắp một ít, sau đó lại lấy thêm cho cậu một cái bánh ngọt.
" Cậu Hoắc!" Một đám người thấy Hoắc Thần thì tươi cười tiến lại, trên tay ai nấy đều cầm một ly rượu.
Hoắc Thần nhìn đám người đó một cái, rồi lại tiếp tục đưa cậu đến ghế ngồi " Em cứ ngồi đây ăn đi, tôi phải sang đó một chút!"
" Có gì thì phải gọi cho tôi ngay có biết không?"
Cậu cho một miếng đồ ăn vào miệng vừa cảm nhận vừa gật đầu lia lịa, sau khi dặn dò cậu xong anh mới yên tâm đến chỗ đám người kia tiếp chuyện. Dần dần, Hoắc Thần bị vây ở giữa, cậu nhìn khung cảnh có chút quen thuộc trong lòng đột nhiên trùn xuống.
Kiếp trước, cậu cũng theo Hoắc Cảnh Hành đi dự tiệc, trong một góc tối không ai để ý cậu đứng đó lặng lẽ nhìn hắn... Đang chìm đắm trong suy nghĩ, cậu cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, quay đầu tìm kiếm xung quanh nhưng cậu lại chẳng thấy gì.
Hoắc Thần đang đứng trong đám đông, liếc mắt thấy trạng thái kì lạ của cậu liền nói xin lỗi rồi lách người rời khỏi vòng vây. Đến nơi, anh liền đưa tay xoa cái đầu mềm mại của cậu " Làm sao vậy?"
"..Không có gì đâu!" Trong lòng cậu cảm thấy kì lạ, nhưng cũng cho là cảm giác mình sai nên không để ý đến nữa.
Hoắc Thần cũng chọn ngồi luôn ở đây, qua một lúc có vài người cũng tiến đến nói được vài câu thì rời đi. Anh dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, lần này cũng có một người đàn ông tiến đến nhưng hắn ta lại đeo mặt nạ. Mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt khóe miệng hắn giương lên, cũng như những người trước đó, hắn đến chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
" Rất vui khi được gặp lại...Hoắc Thần!" Trước khi đi hắn bỏ lại một câu, nhưng càng nói âm lượng lại càng nhỏ dần. Hai từ cuối cùng căn bản chẳng thể nghe rõ,
Hoắc Thần nhíu mày nhìn bóng lưng hắn rời đi. Phân nửa gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ, giọng nói lại xa lạ, Hoắc Thần không nhớ mình đã từng gặp người này bao giờ.
Hai người ngồi lại bữa tiệc thêm một chút mới rời đi, do phải lái xe nên tối nay anh cũng không uống quá nhiều rượu. Cậu ngồi ở ghế lái phụ, đưa đôi mắt nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, thông qua cửa kính ánh mắt cậu chuyển từ ngắm trời đêm sang ngắm bàn tay của Hoắc Thần. Bàn tay thon dài tinh tế với khớp xương rõ ràng, mỗi lần nắm chặt lại gân xanh trên mu bàn tay hiện lên...Hình như, cậu lại phát hiện thêm một vẻ đẹp của Hoắc Thần rồi.
Trở về nhà, Hoắc Thần cùng đi đến trước cửa phòng cậu, anh quay lại nói một câu chúc cậu ngủ ngon rồi mới tự mình về phòng. Cậu đưa mắt ngơ ngác nhìn anh một hồi, cũng nhỏ giọng chúc lại, nhưng người kia sớm đã đi mất không thể nghe thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.