Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 60
Chunyu
06/03/2024
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong cậu liền kéo Hoắc Thần đến chỗ lúc sáng Mộc Nhu Nhi dẫn cậu đi. Từ đằng xa nhìn tới, Hoắc Thần đã ngay lập tức nhận ra được nơi này.
Đến nơi, cậu kéo kéo tay anh "Hồi sáng chị Nhu Nhi dẫn em đến đây thì em mới phát hiện ra chỗ này... Đây là anh xây cho em sao?"
Hoắc Thần ôn nhu nhìn cậu, trong không gian ấm áp và tĩnh lặng, một tiếng 'ừm' của anh đã làm tim cậu mềm nhũn.
Hoắc Thần không phải là người thường xuyên bày tỏ tình cảm, nhưng Hoắc Thần sẽ thể hiện tình cảm theo cách riêng của mình. Anh đan tay mình vào tay cậu rồi nói "Xin lỗi, là anh bất cẩn quên nói với em chỗ này..."
"Không sao đâu, em còn có cái này muốn hỏi anh nữa!" Nói rồi cậu lại kéo anh đến gần những bông hoa hồng được trồng riêng biệt kia, cậu chỉ tay vào chúng rồi quay sang nhìn anh "Cái này..."
"Sao chỉ có chúng là được trồng riêng ở đây vậy?"
Lần này, Hoắc Thần nắm tay cậu càng chặt, anh cụng nhẹ vào trán cậu "Đây là hoa mà em trồng...ở khoảng đất chỗ cửa sổ thư phòng của anh!"
Cậu ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào đám hoa, như một đứa trẻ đang nhìn thứ gì đó rất thú vị "Em còn tưởng bọn nó chết rồi chứ, không ngờ lại được trồng ở đây!"
Hoắc Thần đứng phía sau, mỉm cười cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Đột nhiên cậu lại lên tiếng hỏi "Nhưng mà, anh cho người xây chỗ này từ lúc nào sao em không thấy"
"Căn nhà kính này nằm hơi khuất, với lại công nhân đều đi bằng cổng sau, dĩ nhiên là em không thấy được rồi"
Cậu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại ngồi thêm một chút nữa liền nghe Hoắc Thần nói "Được rồi, bạn nhỏ mau về phòng thôi. Em còn nhiều thời gian để đến đây chăm chúng mà!"
Hoắc Thần sợ cậu ngồi lâu bị tê chân nên đã đưa tay ra đỡ cậu dậy, và sự lo lắng của anh đã đúng. Cậu loạng choạng níu lấy anh để có thể đứng vững, nãy giờ ngồi xổm có một chỗ thành ra chân cậu lúc này đã tê rần.
Khi đã có một người ở cạnh quan tâm, yêu chiều bạn thì bạn sẽ vô thức muốn thể hiện một mặt yếu đuối của bản thân với đối phương. Trong khoảnh khắc này, cậu cũng vô thức muốn làm nũng, muốn tỏ ra yếu đuối để được anh quan tâm. Cậu níu chặt lấy người Hoắc Thần, ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh "Anh ơi!"
Đã là lần thứ hai trong tuần cậu gọi anh như vậy, hiệu quả lần sau còn nhiều hơn lần trước. Lúc còn nhỏ gọi thì thấy không có gì bất thường, nhưng hiện tại hồn của
Hoắc Thần đều bị một tiếng 'anh ơi' của cậu câu đi mất.
"Anh ơi, chân em tê quá đi không nổi..." Cậu đáng thương dựa vào người anh, đôi mắt long lanh giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Để anh ôm em đi!" Hoắc Thần không nỡ để cậu đứng nữa, cúi xuống ôm người lên, để cậu ngồi lên cánh tay mình. Dù bên ngoài đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm Hoắc Thần sớm đã loạn cào cào, xúc cảm mềm mại trên cánh tay khiến anh nghĩ đến một số chuyện xấu xa.
Cậu ngồi trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Thần, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh. Tầm nhìn đột nhiên trở nên cao hơn khiến cậu thích thú, đôi tay rảnh rỗi hết sờ cổ lại đến sờ tai anh.
"Nhóc con, em đừng có sờ lung tung nữa!"
"Ò..."
Khi đã biết được căn nhà kính ở sân sau, mấy ngày hôm sau, ngày nào cậu cũng ở lì ngoài đó. Hoắc Thần đã bắt đầu trở lại với công việc của mình sau khi đến thăm ông cụ Hoắc, hai cha con trải qua một thời gian xa cách bây giờ mới có dịp ngồi xuống uống trà trò chuyện với nhau.
Chuyện Hoắc Thần bình an quay về rất nhanh Lâm Uyển Như cũng đã biết được, trong khi bà ta còn đang đắc ý vì con trai mình đã gần như nắm quyền hành của công ty thì lại biết thêm một tin ông cụ Hoắc đã giao lại chức chủ tịch cho Hoắc Thần.
"Căn nhà kính này nằm hơi khuất, với lại công nhân đều đi bằng cổng sau, dĩ nhiên là em không thấy được rồi"
Cậu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại ngồi thêm một chút nữa liền nghe Hoắc Thần nói "Được rồi, bạn nhỏ mau về phòng thôi. Em còn nhiều thời gian để đến đây chăm chúng mà!"
Hoắc Thần sợ cậu ngồi lâu bị tê chân nên đã đưa tay ra đỡ cậu dậy, và sự lo lắng của anh đã đúng. Cậu loạng choạng níu lấy anh để có thể đứng vững, nãy giờ ngồi xổm có một chỗ thành ra chân cậu lúc này đã tê rần.
Khi đã có một người ở cạnh quan tâm, yêu chiều bạn thì bạn sẽ vô thức muốn thể hiện một mặt yếu đuối của bản thân với đối phương. Trong khoảnh khắc này, cậu cũng vô thức muốn làm nũng, muốn tỏ ra yếu đuối để được anh quan tâm. Cậu níu chặt lấy người Hoắc Thần, ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh "Anh ơi!"
Đã là lần thứ hai trong tuần cậu gọi anh như vậy, hiệu quả lần sau còn nhiều hơn lần trước. Lúc còn nhỏ gọi thì thấy không có gì bất thường, nhưng hiện tại hồn của
Hoắc Thần đều bị một tiếng 'anh ơi' của cậu câu đi mất.
"Anh ơi, chân em tê quá đi không nổi..." Cậu đáng thương dựa vào người anh, đôi mắt long lanh giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Để anh ôm em đi!" Hoắc Thần không nỡ để cậu đứng nữa, cúi xuống ôm người lên, để cậu ngồi lên cánh tay mình. Dù bên ngoài đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm Hoắc Thần sớm đã loạn cào cào, xúc cảm mềm mại trên cánh tay khiến anh nghĩ đến một số chuyện xấu xa.
Cậu ngồi trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Thần, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh. Tầm nhìn đột nhiên trở nên cao hơn khiến cậu thích thú, đôi tay rảnh rỗi hết sờ cổ lại đến sờ tai anh.
"Nhóc con, em đừng có sờ lung tung nữa!"
"Ò..."
Khi đã biết được căn nhà kính ở sân sau, mấy ngày hôm sau, ngày nào cậu cũng ở lì ngoài đó. Hoắc Thần đã bắt đầu trở lại với công việc của mình sau khi đến thăm ông cụ Hoắc, hai cha con trải qua một thời gian xa cách bây giờ mới có dịp ngồi xuống uống trà trò chuyện với nhau.
Chuyện Hoắc Thần bình an quay về rất nhanh Lâm Uyển Như cũng đã biết được, trong khi bà ta còn đang đắc ý vì con trai mình đã gần như nắm quyền hành của công ty thì lại biết thêm một tin ông cụ Hoắc đã giao lại chức chủ tịch cho Hoắc Thần.
Cũng giống như lúc tuyên bố vị trí gia chủ lần trước, người cha chồng này luôn biết cách làm bà ta bất ngờ không kịp trở tay. Cả Hoắc thị và Hoắc gia hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong tay của Hoắc Thần, nhà mẹ đẻ cũng không còn đủ sức mạnh để trợ giúp bà ta, và con trai cưng của bà ta rất có thể cũng sẽ bị Hoắc Thần nhắm đến.
Đó cũng chỉ là do Lâm Uyển Như lo lắng thái quá, Hoắc Thần không có ý định làm hại đến Hoắc Cảnh Hành. Dù hắn từng là tình địch của anh, nhưng vẫn không thể phủ nhận việc hai người là người thân ruột thịt.
Đến nơi, cậu kéo kéo tay anh "Hồi sáng chị Nhu Nhi dẫn em đến đây thì em mới phát hiện ra chỗ này... Đây là anh xây cho em sao?"
Hoắc Thần ôn nhu nhìn cậu, trong không gian ấm áp và tĩnh lặng, một tiếng 'ừm' của anh đã làm tim cậu mềm nhũn.
Hoắc Thần không phải là người thường xuyên bày tỏ tình cảm, nhưng Hoắc Thần sẽ thể hiện tình cảm theo cách riêng của mình. Anh đan tay mình vào tay cậu rồi nói "Xin lỗi, là anh bất cẩn quên nói với em chỗ này..."
"Không sao đâu, em còn có cái này muốn hỏi anh nữa!" Nói rồi cậu lại kéo anh đến gần những bông hoa hồng được trồng riêng biệt kia, cậu chỉ tay vào chúng rồi quay sang nhìn anh "Cái này..."
"Sao chỉ có chúng là được trồng riêng ở đây vậy?"
Lần này, Hoắc Thần nắm tay cậu càng chặt, anh cụng nhẹ vào trán cậu "Đây là hoa mà em trồng...ở khoảng đất chỗ cửa sổ thư phòng của anh!"
Cậu ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào đám hoa, như một đứa trẻ đang nhìn thứ gì đó rất thú vị "Em còn tưởng bọn nó chết rồi chứ, không ngờ lại được trồng ở đây!"
Hoắc Thần đứng phía sau, mỉm cười cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Đột nhiên cậu lại lên tiếng hỏi "Nhưng mà, anh cho người xây chỗ này từ lúc nào sao em không thấy"
"Căn nhà kính này nằm hơi khuất, với lại công nhân đều đi bằng cổng sau, dĩ nhiên là em không thấy được rồi"
Cậu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại ngồi thêm một chút nữa liền nghe Hoắc Thần nói "Được rồi, bạn nhỏ mau về phòng thôi. Em còn nhiều thời gian để đến đây chăm chúng mà!"
Hoắc Thần sợ cậu ngồi lâu bị tê chân nên đã đưa tay ra đỡ cậu dậy, và sự lo lắng của anh đã đúng. Cậu loạng choạng níu lấy anh để có thể đứng vững, nãy giờ ngồi xổm có một chỗ thành ra chân cậu lúc này đã tê rần.
Khi đã có một người ở cạnh quan tâm, yêu chiều bạn thì bạn sẽ vô thức muốn thể hiện một mặt yếu đuối của bản thân với đối phương. Trong khoảnh khắc này, cậu cũng vô thức muốn làm nũng, muốn tỏ ra yếu đuối để được anh quan tâm. Cậu níu chặt lấy người Hoắc Thần, ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh "Anh ơi!"
Đã là lần thứ hai trong tuần cậu gọi anh như vậy, hiệu quả lần sau còn nhiều hơn lần trước. Lúc còn nhỏ gọi thì thấy không có gì bất thường, nhưng hiện tại hồn của
Hoắc Thần đều bị một tiếng 'anh ơi' của cậu câu đi mất.
"Anh ơi, chân em tê quá đi không nổi..." Cậu đáng thương dựa vào người anh, đôi mắt long lanh giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Để anh ôm em đi!" Hoắc Thần không nỡ để cậu đứng nữa, cúi xuống ôm người lên, để cậu ngồi lên cánh tay mình. Dù bên ngoài đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm Hoắc Thần sớm đã loạn cào cào, xúc cảm mềm mại trên cánh tay khiến anh nghĩ đến một số chuyện xấu xa.
Cậu ngồi trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Thần, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh. Tầm nhìn đột nhiên trở nên cao hơn khiến cậu thích thú, đôi tay rảnh rỗi hết sờ cổ lại đến sờ tai anh.
"Nhóc con, em đừng có sờ lung tung nữa!"
"Ò..."
Khi đã biết được căn nhà kính ở sân sau, mấy ngày hôm sau, ngày nào cậu cũng ở lì ngoài đó. Hoắc Thần đã bắt đầu trở lại với công việc của mình sau khi đến thăm ông cụ Hoắc, hai cha con trải qua một thời gian xa cách bây giờ mới có dịp ngồi xuống uống trà trò chuyện với nhau.
Chuyện Hoắc Thần bình an quay về rất nhanh Lâm Uyển Như cũng đã biết được, trong khi bà ta còn đang đắc ý vì con trai mình đã gần như nắm quyền hành của công ty thì lại biết thêm một tin ông cụ Hoắc đã giao lại chức chủ tịch cho Hoắc Thần.
"Căn nhà kính này nằm hơi khuất, với lại công nhân đều đi bằng cổng sau, dĩ nhiên là em không thấy được rồi"
Cậu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại ngồi thêm một chút nữa liền nghe Hoắc Thần nói "Được rồi, bạn nhỏ mau về phòng thôi. Em còn nhiều thời gian để đến đây chăm chúng mà!"
Hoắc Thần sợ cậu ngồi lâu bị tê chân nên đã đưa tay ra đỡ cậu dậy, và sự lo lắng của anh đã đúng. Cậu loạng choạng níu lấy anh để có thể đứng vững, nãy giờ ngồi xổm có một chỗ thành ra chân cậu lúc này đã tê rần.
Khi đã có một người ở cạnh quan tâm, yêu chiều bạn thì bạn sẽ vô thức muốn thể hiện một mặt yếu đuối của bản thân với đối phương. Trong khoảnh khắc này, cậu cũng vô thức muốn làm nũng, muốn tỏ ra yếu đuối để được anh quan tâm. Cậu níu chặt lấy người Hoắc Thần, ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh "Anh ơi!"
Đã là lần thứ hai trong tuần cậu gọi anh như vậy, hiệu quả lần sau còn nhiều hơn lần trước. Lúc còn nhỏ gọi thì thấy không có gì bất thường, nhưng hiện tại hồn của
Hoắc Thần đều bị một tiếng 'anh ơi' của cậu câu đi mất.
"Anh ơi, chân em tê quá đi không nổi..." Cậu đáng thương dựa vào người anh, đôi mắt long lanh giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Để anh ôm em đi!" Hoắc Thần không nỡ để cậu đứng nữa, cúi xuống ôm người lên, để cậu ngồi lên cánh tay mình. Dù bên ngoài đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm Hoắc Thần sớm đã loạn cào cào, xúc cảm mềm mại trên cánh tay khiến anh nghĩ đến một số chuyện xấu xa.
Cậu ngồi trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Thần, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh. Tầm nhìn đột nhiên trở nên cao hơn khiến cậu thích thú, đôi tay rảnh rỗi hết sờ cổ lại đến sờ tai anh.
"Nhóc con, em đừng có sờ lung tung nữa!"
"Ò..."
Khi đã biết được căn nhà kính ở sân sau, mấy ngày hôm sau, ngày nào cậu cũng ở lì ngoài đó. Hoắc Thần đã bắt đầu trở lại với công việc của mình sau khi đến thăm ông cụ Hoắc, hai cha con trải qua một thời gian xa cách bây giờ mới có dịp ngồi xuống uống trà trò chuyện với nhau.
Chuyện Hoắc Thần bình an quay về rất nhanh Lâm Uyển Như cũng đã biết được, trong khi bà ta còn đang đắc ý vì con trai mình đã gần như nắm quyền hành của công ty thì lại biết thêm một tin ông cụ Hoắc đã giao lại chức chủ tịch cho Hoắc Thần.
Cũng giống như lúc tuyên bố vị trí gia chủ lần trước, người cha chồng này luôn biết cách làm bà ta bất ngờ không kịp trở tay. Cả Hoắc thị và Hoắc gia hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong tay của Hoắc Thần, nhà mẹ đẻ cũng không còn đủ sức mạnh để trợ giúp bà ta, và con trai cưng của bà ta rất có thể cũng sẽ bị Hoắc Thần nhắm đến.
Đó cũng chỉ là do Lâm Uyển Như lo lắng thái quá, Hoắc Thần không có ý định làm hại đến Hoắc Cảnh Hành. Dù hắn từng là tình địch của anh, nhưng vẫn không thể phủ nhận việc hai người là người thân ruột thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.