Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 92
Chunyu
06/03/2024
Một tháng sau khi Hoắc Thần không đến công ty, Nghiêm Hạo phờ phạc nằm dài ra bàn làm việc, gương mặt không có chút sức sống. Chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu thì văn kiện mới lại được đưa đến.
"..."
Thư ký Nghiêm không chỉ hằng ngày chạy đi chạy lại giữa hai nơi là công ty và nhà Hoắc Thần, mà còn phải khéo léo xử lý mấy bữa tiệc xã giao. Có thể nói, Nghiêm Hạo đã thực sự bị tư bản vắt khô. (2)
Âu Dương Quang thường định kỳ đến khám thai cho Mộc Nhu Nhi và cả cậu vợ nhỏ nhà Hoắc Thần, đến chính hắn cũng không biết mình đã chuyển thành bác sĩ khoa sản từ lúc nào. Nhưng vì để tránh gặp mặt Lục Khải nên hắn phải làm thôi, ai ngờ Lục Khải không nói không rằng đột nhiên trở về bây giờ lại lặn đâu mất tăm.
Người cha thân yêu của hắn thì cứ càu nhàu hỏi sao tới bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn, Lục gia cũng bắt đầu sắp xếp người xem mắt cho Lục Khải, còn kêu hắn đến nhìn thử.
Âu Dương Quang rầu thúi ruột đến quán bar uống rượu cho khuây khỏa, trong lúc đang say mơ màng thì bị một bàn tay túm lấy.
"Tôi mới rời đi không lâu mà cậu lại chạy đến đây ôm người khác rồi sao?" Lục Khải cướp lấy ly rượu trên tay của Âu Dương Quang, liếc mắt nhìn thanh niên co rúm ngồi bên cạnh.
"Làm cái gì vậy hả? Tôi là thành viên VIP của chỗ này đó, bé trai này hôm nay tôi bao rồi, anh tìm người khác đi!" Âu Dương Quang say mèm không nhìn ra nguy hiểm đang đến gần, cứ vậy mà tuôn ra một câu tự hủy, ngày mai mà nhớ lại hắn chắc chắn sẽ muốn quay trở lại đánh cái tên đần độn này một trận.
Ánh mắt Lục Khải âm trầm, anh một hơi uống hết ly rượu trên tay rồi đặt mạnh xuống bàn.
Thành viên VIP ở chỗ này?
Bé trai này hôm tay tôi bao?
Lục Khải cố nén tức giận vác Âu Dương Quang lên vai, đi thẳng đến khách sạn gần đó.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy khí thế của người đàn ông thì chỉ dám lặng lẽ nhìn theo, thầm mong cho người đang bị khiên trên vai sống sót qua khỏi đêm nay.
Âu Dương Quang ở trên vai Lục Khải hoàn toàn bị khắc chế, không thể làm được gì ngoài việc dùng miệng chửi bới.
"Mẹ kiếp, tên khốn thối tha này mau thả ông xuống!"
"Có nghe không vậy hả? Mau thả tôi xuống mau, tên khốn chết tiệt tôi mà thoát được thì..."
Lục Khải đánh vào mông Âu Dương Quang một cái "Thì sao?"
Âu Dương Quang ngượng chín mặt, đời hắn chưa bao giờ thấy nhục như bây giờ "Chết tiệt, tên khốn nạn này, ông phải lấy dao phẫu thuật cắt đứt đường con cháu của mày!!"
Lục Khải không quan tâm đến cái miệng hỗn hào đang chửi bới mình, đến trước căn phòng, anh mở cửa rồi ném Âu Dương Quang lên giường.
"Đệt.."
Lục Khải đè trên người Âu Dương Quang, mạnh tay cởi bỏ quần áo người kia.
"Mẹ kiếp, làm gì vậy hả? Cút ra,..ưm..." Âu Dương Quang đang vùng vẫy thì bị Lục Khải hôn xuống, mùi máu tanh nhanh chóng lan ra giữa môi lưỡi hai người.
Lục Khải ngồi thẳng dậy, sờ tay lên vết thương rỉ máu trên môi mình, cả người đột nhiên bị đè xuống giường.
"Tên đốn mạt này..."
Nếu bàn về sức mạnh thì một bác sĩ không thường xuyên tập luyện không thể nào so được với một quân nhân chính quy, cho nên Âu Dương Quang đã nhanh chóng bị lép vế trước Lục Khải vừa có sức mạnh vừa có kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm.
Sau một hồi vật lộn thì mọi thứ lại quay về như lúc ban đầu, Âu Dương Quang lần nữa bị Lục Khải ấn xuống giường.
"Âu Dương Quang, cậu chết chắc rồi!" Lục Khải hung hăng trừng mắt nhìn người bị mình đè dưới thân, nghĩ đến bao năm qua người này đã ôm ấp không biết bao nhiêu người khác thì cơn giận lại bốc lên đỉnh đầu.
Lục Khải hôn lên môi Âu Dương Quang, mà cái hôn này nên gọi là cắn mút thì đúng hơn. Người nọ vẫn run rẩy y hệt như vài năm trước...dần dần trong phòng bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ thở dốc xen lẫn một vài tiếng chửi ngắt quãng của Âu Dương Quang.
"..."
Thư ký Nghiêm không chỉ hằng ngày chạy đi chạy lại giữa hai nơi là công ty và nhà Hoắc Thần, mà còn phải khéo léo xử lý mấy bữa tiệc xã giao. Có thể nói, Nghiêm Hạo đã thực sự bị tư bản vắt khô. (2)
Âu Dương Quang thường định kỳ đến khám thai cho Mộc Nhu Nhi và cả cậu vợ nhỏ nhà Hoắc Thần, đến chính hắn cũng không biết mình đã chuyển thành bác sĩ khoa sản từ lúc nào. Nhưng vì để tránh gặp mặt Lục Khải nên hắn phải làm thôi, ai ngờ Lục Khải không nói không rằng đột nhiên trở về bây giờ lại lặn đâu mất tăm.
Người cha thân yêu của hắn thì cứ càu nhàu hỏi sao tới bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn, Lục gia cũng bắt đầu sắp xếp người xem mắt cho Lục Khải, còn kêu hắn đến nhìn thử.
Âu Dương Quang rầu thúi ruột đến quán bar uống rượu cho khuây khỏa, trong lúc đang say mơ màng thì bị một bàn tay túm lấy.
"Tôi mới rời đi không lâu mà cậu lại chạy đến đây ôm người khác rồi sao?" Lục Khải cướp lấy ly rượu trên tay của Âu Dương Quang, liếc mắt nhìn thanh niên co rúm ngồi bên cạnh.
"Làm cái gì vậy hả? Tôi là thành viên VIP của chỗ này đó, bé trai này hôm nay tôi bao rồi, anh tìm người khác đi!" Âu Dương Quang say mèm không nhìn ra nguy hiểm đang đến gần, cứ vậy mà tuôn ra một câu tự hủy, ngày mai mà nhớ lại hắn chắc chắn sẽ muốn quay trở lại đánh cái tên đần độn này một trận.
Ánh mắt Lục Khải âm trầm, anh một hơi uống hết ly rượu trên tay rồi đặt mạnh xuống bàn.
Thành viên VIP ở chỗ này?
Bé trai này hôm tay tôi bao?
Lục Khải cố nén tức giận vác Âu Dương Quang lên vai, đi thẳng đến khách sạn gần đó.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy khí thế của người đàn ông thì chỉ dám lặng lẽ nhìn theo, thầm mong cho người đang bị khiên trên vai sống sót qua khỏi đêm nay.
Âu Dương Quang ở trên vai Lục Khải hoàn toàn bị khắc chế, không thể làm được gì ngoài việc dùng miệng chửi bới.
"Mẹ kiếp, tên khốn thối tha này mau thả ông xuống!"
"Có nghe không vậy hả? Mau thả tôi xuống mau, tên khốn chết tiệt tôi mà thoát được thì..."
Lục Khải đánh vào mông Âu Dương Quang một cái "Thì sao?"
Âu Dương Quang ngượng chín mặt, đời hắn chưa bao giờ thấy nhục như bây giờ "Chết tiệt, tên khốn nạn này, ông phải lấy dao phẫu thuật cắt đứt đường con cháu của mày!!"
Lục Khải không quan tâm đến cái miệng hỗn hào đang chửi bới mình, đến trước căn phòng, anh mở cửa rồi ném Âu Dương Quang lên giường.
"Đệt.."
Lục Khải đè trên người Âu Dương Quang, mạnh tay cởi bỏ quần áo người kia.
"Mẹ kiếp, làm gì vậy hả? Cút ra,..ưm..." Âu Dương Quang đang vùng vẫy thì bị Lục Khải hôn xuống, mùi máu tanh nhanh chóng lan ra giữa môi lưỡi hai người.
Lục Khải ngồi thẳng dậy, sờ tay lên vết thương rỉ máu trên môi mình, cả người đột nhiên bị đè xuống giường.
"Tên đốn mạt này..."
Nếu bàn về sức mạnh thì một bác sĩ không thường xuyên tập luyện không thể nào so được với một quân nhân chính quy, cho nên Âu Dương Quang đã nhanh chóng bị lép vế trước Lục Khải vừa có sức mạnh vừa có kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm.
Sau một hồi vật lộn thì mọi thứ lại quay về như lúc ban đầu, Âu Dương Quang lần nữa bị Lục Khải ấn xuống giường.
"Âu Dương Quang, cậu chết chắc rồi!" Lục Khải hung hăng trừng mắt nhìn người bị mình đè dưới thân, nghĩ đến bao năm qua người này đã ôm ấp không biết bao nhiêu người khác thì cơn giận lại bốc lên đỉnh đầu.
Lục Khải hôn lên môi Âu Dương Quang, mà cái hôn này nên gọi là cắn mút thì đúng hơn. Người nọ vẫn run rẩy y hệt như vài năm trước...dần dần trong phòng bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ thở dốc xen lẫn một vài tiếng chửi ngắt quãng của Âu Dương Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.