Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 101: Ngoại truyện 1: Trần Chí Vỹ x Sở Hi (2)
Chunyu
06/03/2024
Sở Hi khó nói nhìn bàn tay được băng trăng quấn kín mít của mình, vết thương nhỏ này cũng không cần băng nhiều tới vậy, nhưng đây là do Trần Chí Vỹ quấn nên cậu không nỡ tháo ra.
Hắn vừa xử lí xong vết thương cho cậu là đã quay lưng đi mất, cậu ngồi một mình trong phòng hết nhìn bàn tay mình rồi lại cười tủm tỉm lấy cuốn nhật ký yêu quý của mình ra.
Ngày _, tháng _, năm đẹp nữa!
: Trần Chí Vỹ, đây là tên của người đã cứu mình. Ngài ấy đẹp quá, đây là người đẹp nhất mà mình từng gặp, ngài ấy còn khen mắt mình
Ngày _, tháng _: Ngài ấy không thường xuyên về nhà, mình nhớ ngài ấy quá!
Ngày _, tháng _: Ngài ấy đã có người mình thích rồi sao?
Trần Chí Vỹ!
Ngày _, tháng _: Mình bị bệnh rồi sao? Mỗi lần gặp ngài ấy tim đều như muốn nhảy ra ngoài,... hôm nay ngài ấy đẹp quá!
Ngày _, tháng _, năm _: Trần Chí Vỹ, hình như mình thích ngài ấy rồ!
Ngày _: Đẹp trai quá, hôm nay lại thích ngài ấy thêm rồi!
Những dòng chữ nguệch ngoạc trong cuốn sổ, đâu đâu cũng đều có cái tên Trần Chí Vỹ. Bắt đầu bằng việc ghi lại ngày cậu được người kia cứu đi, cho đến nay đã thay đổi bằng những câu như 'đẹp quá', lại thích ngài ấy thêm một chút', 'hôm nay thích nhiều hơn hôm qua',....
Cậu cảm thấy cuộc sống mình quá tẻ nhạt, chẳng có gì đáng để ghi lại cả, nhưng Trần Chí Vỹ thì khác. Cậu muốn khắc sâu tên người này vào tâm trí, đây là người đã vô tình cứu vớt cuộc sống của cậu.
Sở Hi cẩn thận ghi thêm một trang mới trong quyển sổ, lúc nhỏ cậu chỉ được học cho biết chữ rồi cha đã cho nghỉ. Cậu viết cũng chẳng đẹp đẽ là bao nên không dám viết nhiều, chỉ mấy dòng chữ cũng phải mất rất lâu mới có thể viết xong.
Ngay _, thang __, nam
: Ngài ấy ôm mình!
Ngài ấy ấm áp, dịu dàng quá...mình lại thích ngài ấy nhiều hơn nữa rồi!
Vài tháng trôi qua sau cái lần người phụ nữ ấy đến, Trần Chí Vỹ đột nhiên lại ôm ấp một chàng trai về nhà.
Hắn ôm cậu ta và nói người này sẽ ở đây một thời gian.
Sở Hi ôm tâm trạng buồn bã nhìn hai người thân thiết tay trong tay, chàng trai kia mang một bộ dáng quyến rũ khác xa với cậu.
Chàng trai kia có gương mặt rất đẹp, môi đỏ kiều diễm luôn biết lấy lòng người khác. Tính tình cậu ta cũng không phải là xấu, người này rất thân thiện với cậu, nhưng cậu vẫn không thích ở gần cậu ta.
Sở Hi cẩn thận che giấu cuốn nhật ký của mình để không ai phát hiện ra những thứ được viết bên trong, nhưng cậu không ngờ chỉ vì một lần bất cẩn mà mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
Buổi chiều, trong khi cậu đang lén lút ghi nhật ký thì bên ngoài đã có người gấp rút gọi cậu đi. Sở Hi chưa kịp cất quyển sổ đã vội vàng ra ngoài, vừa hay chàng trai đang được cho là tình nhân của Trần Chí Vỹ cũng bước vào phòng tìm cậu và vô tình đọc được.
"Cậu đang làm cái gì vậy?!" Sở Hi nhìn thấy người kia đang cầm nhật ký của mình trong tay thì hốt hoảng, cậu bước tới muốn lấy lại, nhưng người kia đã nhanh tay tránh được.
"Mau trả lai cho tôi!"
"Tôi đoán không sai mà, cậu thích cái người tên Trần Chí Vỹ đó. Hay bây giờ để tôi giúp cậu nói với hắn..." Cậu ta mỉm cười nhìn Sở Hi run rẩy đứng một bên "Đúng lúc tôi cũng muốn thoát khỏi cái tên đó, nếu tôi tự ý bỏ đi thì không xong với hắn đâu nên đành phải để cậu thế vào chỗ đó thôi."
"...Như vậy là có ý gì?"
"Suyt... Lát nữa cậu sẽ biết thôi!"
"Suyt... Lát nữa cậu sẽ biết thôi!"
Sở Hi khẩn trương lần nữa muốn lấy lại cuốn sổ "Trả đồ lại cho tôi!" Cằm cậu đột nhiên bị nắm lấy, một nụ hôn nhẹ rơi lên má khiến cậu đứng hình.
"Bé cưng đáng yêu ơi, tôi thích cậu lắm đó..."
Lúc cậu định thần lại người kia đã biến đi đâu mất, cửa phòng cũng bị chặn. Cậu vất vả mất nhiều thời gian mới có thể thoát ra khỏi phòng được, vừa tới phòng khách cậu đã thấy cuốn nhật ký của mình nằm gọn trên tay Trần Chí Vỹ.
Tấm lưng Sở Hi ướt đẫm mồ hôi, đôi chân run rẩy không tài nào bước đi được. Cậu thấy cái người đã báo cáo bí mật của mình đang vui vẻ ở một bên nói không ngừng, còn Trần Chí Vỹ thì liếc nhìn cuốn sổ trên tay một cái rồi ngước lên nhìn cậu.
"Đi lên phòng gặp tôi..." Trần Chí Vỹ thong thả lướt qua người cậu, giọng nói nghe vào tai Sở Hi như đang tuyên bố tử hình.
Sở Hi khép nép đứng trước mặt Trần Chí Vỹ, nhìn hắn lật từng trang nhật ký của mình ra đọc.
"Em có vẻ rất thích tên tôi..." Trần Chí Vỹ gấp cuốn sổ lại để sang một bên, sau đó chống cằm nhìn đứa nhỏ đang căng thẳng siết chặt góc áo.
Hắn híp mắt đánh giá Sở Hi từ trên xuống dưới, một thời gian dài không chú ý, cái cơ thể gầy gò này dường như đã có chút thay đổi so với lúc trước. Ban đầu hắn chỉ đơn giản là thích đôi mắt xinh đẹp kia nên mới cất công cứu người về, vài tháng sau đó vì thấy cậu có ích nên mới giữ lại. Đến bây giờ, sau khi biết hết những cảm xúc, suy nghĩ của cậu, Trần Chí Vỹ lại nổi lên hứng thú với đứa nhỏ này.
"Không có gì muốn giải thích sao?"
".." Cậu ngước nhìn Trần Chí Vỹ đang ngồi trên sô pha, rồi lại cúi xuống, lắc đầu. Cậu nhắm chặt mắt chờ phán quyết của Trần Chí Vỹ, trong đầu còn đang suy nghĩ nếu bị hắn đuổi đi thì nên cầu xin như thế nào.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng, cậu ngờ vực hé mắt ra thì thấy gương cho Trần Chí Vỹ đang kề sát mặt mình. •
Sở Hi hoảng hốt lùi ra đằng sau, suýt chút nữa là vấp té luôn xuống sàn.
"Sao lại hoảng sợ như vậy? Em nói thích tôi, tôi còn tưởng em cũng muốn thân thiết thêm với tôi chứ...".
Hắn vừa xử lí xong vết thương cho cậu là đã quay lưng đi mất, cậu ngồi một mình trong phòng hết nhìn bàn tay mình rồi lại cười tủm tỉm lấy cuốn nhật ký yêu quý của mình ra.
Ngày _, tháng _, năm đẹp nữa!
: Trần Chí Vỹ, đây là tên của người đã cứu mình. Ngài ấy đẹp quá, đây là người đẹp nhất mà mình từng gặp, ngài ấy còn khen mắt mình
Ngày _, tháng _: Ngài ấy không thường xuyên về nhà, mình nhớ ngài ấy quá!
Ngày _, tháng _: Ngài ấy đã có người mình thích rồi sao?
Trần Chí Vỹ!
Ngày _, tháng _: Mình bị bệnh rồi sao? Mỗi lần gặp ngài ấy tim đều như muốn nhảy ra ngoài,... hôm nay ngài ấy đẹp quá!
Ngày _, tháng _, năm _: Trần Chí Vỹ, hình như mình thích ngài ấy rồ!
Ngày _: Đẹp trai quá, hôm nay lại thích ngài ấy thêm rồi!
Những dòng chữ nguệch ngoạc trong cuốn sổ, đâu đâu cũng đều có cái tên Trần Chí Vỹ. Bắt đầu bằng việc ghi lại ngày cậu được người kia cứu đi, cho đến nay đã thay đổi bằng những câu như 'đẹp quá', lại thích ngài ấy thêm một chút', 'hôm nay thích nhiều hơn hôm qua',....
Cậu cảm thấy cuộc sống mình quá tẻ nhạt, chẳng có gì đáng để ghi lại cả, nhưng Trần Chí Vỹ thì khác. Cậu muốn khắc sâu tên người này vào tâm trí, đây là người đã vô tình cứu vớt cuộc sống của cậu.
Sở Hi cẩn thận ghi thêm một trang mới trong quyển sổ, lúc nhỏ cậu chỉ được học cho biết chữ rồi cha đã cho nghỉ. Cậu viết cũng chẳng đẹp đẽ là bao nên không dám viết nhiều, chỉ mấy dòng chữ cũng phải mất rất lâu mới có thể viết xong.
Ngay _, thang __, nam
: Ngài ấy ôm mình!
Ngài ấy ấm áp, dịu dàng quá...mình lại thích ngài ấy nhiều hơn nữa rồi!
Vài tháng trôi qua sau cái lần người phụ nữ ấy đến, Trần Chí Vỹ đột nhiên lại ôm ấp một chàng trai về nhà.
Hắn ôm cậu ta và nói người này sẽ ở đây một thời gian.
Sở Hi ôm tâm trạng buồn bã nhìn hai người thân thiết tay trong tay, chàng trai kia mang một bộ dáng quyến rũ khác xa với cậu.
Chàng trai kia có gương mặt rất đẹp, môi đỏ kiều diễm luôn biết lấy lòng người khác. Tính tình cậu ta cũng không phải là xấu, người này rất thân thiện với cậu, nhưng cậu vẫn không thích ở gần cậu ta.
Sở Hi cẩn thận che giấu cuốn nhật ký của mình để không ai phát hiện ra những thứ được viết bên trong, nhưng cậu không ngờ chỉ vì một lần bất cẩn mà mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
Buổi chiều, trong khi cậu đang lén lút ghi nhật ký thì bên ngoài đã có người gấp rút gọi cậu đi. Sở Hi chưa kịp cất quyển sổ đã vội vàng ra ngoài, vừa hay chàng trai đang được cho là tình nhân của Trần Chí Vỹ cũng bước vào phòng tìm cậu và vô tình đọc được.
"Cậu đang làm cái gì vậy?!" Sở Hi nhìn thấy người kia đang cầm nhật ký của mình trong tay thì hốt hoảng, cậu bước tới muốn lấy lại, nhưng người kia đã nhanh tay tránh được.
"Mau trả lai cho tôi!"
"Tôi đoán không sai mà, cậu thích cái người tên Trần Chí Vỹ đó. Hay bây giờ để tôi giúp cậu nói với hắn..." Cậu ta mỉm cười nhìn Sở Hi run rẩy đứng một bên "Đúng lúc tôi cũng muốn thoát khỏi cái tên đó, nếu tôi tự ý bỏ đi thì không xong với hắn đâu nên đành phải để cậu thế vào chỗ đó thôi."
"...Như vậy là có ý gì?"
"Suyt... Lát nữa cậu sẽ biết thôi!"
"Suyt... Lát nữa cậu sẽ biết thôi!"
Sở Hi khẩn trương lần nữa muốn lấy lại cuốn sổ "Trả đồ lại cho tôi!" Cằm cậu đột nhiên bị nắm lấy, một nụ hôn nhẹ rơi lên má khiến cậu đứng hình.
"Bé cưng đáng yêu ơi, tôi thích cậu lắm đó..."
Lúc cậu định thần lại người kia đã biến đi đâu mất, cửa phòng cũng bị chặn. Cậu vất vả mất nhiều thời gian mới có thể thoát ra khỏi phòng được, vừa tới phòng khách cậu đã thấy cuốn nhật ký của mình nằm gọn trên tay Trần Chí Vỹ.
Tấm lưng Sở Hi ướt đẫm mồ hôi, đôi chân run rẩy không tài nào bước đi được. Cậu thấy cái người đã báo cáo bí mật của mình đang vui vẻ ở một bên nói không ngừng, còn Trần Chí Vỹ thì liếc nhìn cuốn sổ trên tay một cái rồi ngước lên nhìn cậu.
"Đi lên phòng gặp tôi..." Trần Chí Vỹ thong thả lướt qua người cậu, giọng nói nghe vào tai Sở Hi như đang tuyên bố tử hình.
Sở Hi khép nép đứng trước mặt Trần Chí Vỹ, nhìn hắn lật từng trang nhật ký của mình ra đọc.
"Em có vẻ rất thích tên tôi..." Trần Chí Vỹ gấp cuốn sổ lại để sang một bên, sau đó chống cằm nhìn đứa nhỏ đang căng thẳng siết chặt góc áo.
Hắn híp mắt đánh giá Sở Hi từ trên xuống dưới, một thời gian dài không chú ý, cái cơ thể gầy gò này dường như đã có chút thay đổi so với lúc trước. Ban đầu hắn chỉ đơn giản là thích đôi mắt xinh đẹp kia nên mới cất công cứu người về, vài tháng sau đó vì thấy cậu có ích nên mới giữ lại. Đến bây giờ, sau khi biết hết những cảm xúc, suy nghĩ của cậu, Trần Chí Vỹ lại nổi lên hứng thú với đứa nhỏ này.
"Không có gì muốn giải thích sao?"
".." Cậu ngước nhìn Trần Chí Vỹ đang ngồi trên sô pha, rồi lại cúi xuống, lắc đầu. Cậu nhắm chặt mắt chờ phán quyết của Trần Chí Vỹ, trong đầu còn đang suy nghĩ nếu bị hắn đuổi đi thì nên cầu xin như thế nào.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng, cậu ngờ vực hé mắt ra thì thấy gương cho Trần Chí Vỹ đang kề sát mặt mình. •
Sở Hi hoảng hốt lùi ra đằng sau, suýt chút nữa là vấp té luôn xuống sàn.
"Sao lại hoảng sợ như vậy? Em nói thích tôi, tôi còn tưởng em cũng muốn thân thiết thêm với tôi chứ...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.