Trọng Sinh Gả Cho Vị Hôn Phu Tàn Tật
Chương 4
Diệp Tử Toàn
05/04/2023
Hôm nay ông nội Cố mặc một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc, nhìn thấy gia đình Mục gia tiến vào liền vui vẻ đứng lên nghênh đón.
Ba Mục và mẹ Mục chào hỏi ông nội Cố, sau đó ngồi xuống cùng nhau trao đổi về hôn sư.
"Nghe ba cháu nói, cháu muốn nhanh chóng gả cho Cố gia?" Ông nội Cố hỏi Mục Tinh Vũ.
Mục Tinh Vũ gật đầu: "Đúng vậy ạ."
"Tuy ta rất vui, nhưng cũng muốn biết suy nghĩ thật của cháu." Mặc dù ông nội Cố đã lớn tuổi, nhưng tràn đầy tinh thần, đôi mắt còn nhìn thấu lòng người.
Mục Tinh Vũ nhìn thẳng ánh mắt của ông nội Cố: "Ngài Cố, con và Cố tổng vốn có hôn ước, hiện tại anh ấy hôn mê bất tỉnh, con cưới anh ấy có thể thuận tiện chăm sóc anh ấy."
"Cháu nghĩ vậy như vậy là rất tốt, nhưng cháu còn trẻ, nếu Vân Chu mãi không tỉnh lại chẳng phải phụ lòng cháu sao?"
"Ngài Cố, con và Cố tổng bát tự tương hợp, không chừng cưới anh ấy có thể khiến anh ấy sớm tỉnh lại." Mục Tinh Vũ nửa đùa nửa thật nói.
Ông nội Cố lộ vẻ tươi cười: "Ta cũng hy vọng như vậy. Con yên tâm, nếu trong vòng 5 năm nữa Vân Chu vẫn không tỉnh lại, chỉ cần con muốn là có thể rời đi."
Ba Mục và mẹ Mục đêu âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm.
Mục Tinh Vũ không ngờ tới ông nội Cố sẽ quan tâm đến cậu, chẳng qua lời hứa của ông nội Cố cũng không cần phải dùng đến, bời vì đời trước vào mùa thu trong năm Cố Vân Chu sẽ tỉnh lại, mà đời này lại có nước thần hỗ trợ, cậu tin chắc thời gian Cố Vân Chu tỉnh lại sẽ đến rất nhanh.
"Ngài Cố, con muốn đi nhìn Cố tổng, có thể không ạ?" Mục Tinh Vũ hỏi ngược lại.
"Đương nhiên có thể." Nói xong ông gọi Lâm Tiêu, để Lâm Tiêu đưa Mục Tinh Vũ đi đến phòng Cố Vân Chu.
Mục Tinh Vũ đi theo Lâm Tiêu vào thang máy đến tầng 4.
Hành lang quen thuộc, cách trang trí quen thuộc khiến Mục Tinh Vũ có cảm giác như trở về đời trước.
Đời trước cậu cũng được Lâm Tiêu dẫn đến phòng Cố Vân Chu, chỉ là khác với đời trước, người trong phòng không ngồi chờ cậu mà là lẳng lặng nằm trên giường.
Trong phòng có một y tá nam, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu, anh ta vội vàng ngồi dậy: "Lâm quản gia, Cố tổng mọi thứ đều ổn."
"Ừ," Lâm Tiêu gật đầu, ra hiệu cho Mục Tinh Vũ đến bên mép giường.
Cố Vân Chu bị tai nạn xe hơi vào tháng 3, đến nay đã hôn mê mười tháng.
Bởi vì phần đầu bị thương, cho dù bác sĩ có giỏi đến đâu cũng không thể đảm bảo Cố Vân Chu sẽ tỉnh lại. Cố gia đã bỏ một số tiền lớn để trang bị một bộ thiết bị y tế hoàn chỉnh tại nhà, tiếng bíp trong phòng vang lên chính là từ thiết bị phát ra.
Hiện tại là mùa đông, trong phòng bật điều hòa, Mục Tinh Vũ có thể ngửi thấy hương thuốc nhàn nhạt.
Cậu ngồi trên chiếc ghế bên mép giường, nhìn tay phải đang truyền dịch của Cố Vân Chu, không nhịn được vuốt ve.
Tay Cố Vân Chu rất lạnh, đầu ngón tay Mục Tinh Vũ hơi run lên, sau đó dùng đôi tay sửa lại cổ tay Cố Vân Chu. Động tác của cậu vô cùng cẩn thận vì sợ đụng phải ống kim truyền dịch.
"Lâm quản gia, tôi muốn nói chuyện riêng với Cố tổng." Mục Tinh Vũ nói.
Lâm Tiêu hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: "Được." Hắn bảo y tá lui về khu nghỉ ngơi, sau đó xuống lầu báo tình hình với ông nội Cố.
Ông nội Cố và ba mẹ của Mục Tinh Vũ đang thương lượng về chi tiết hôn lễ, bởi vì Cố Vân Chu đang hôn mê nên hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản, chờ sau khi Cố Vân Chu tỉnh lại sẽ tổ chức yến hội lớn,--- với tiền đề là Cố Vân Chu có thể tỉnh lại.
Quan trọng nhất là Cố Vân Chu đang hôn mê, không có cách nào đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Không có giấy hôn thú, hôn ước của Mục Tinh Vũ và Cố Vân Chu không được pháp luật bảo vệ. 5 năm sau, Mục Tinh Vũ muốn rời đi, thì có thể tự nhiên rời đi. Đồng thời, tài sản Cố gia cũng không tổn thất cái gì.
Mẹ Mục cảm thấy rằng việc tiến vào cửa Cố gia mà không có chứng nhận sẽ khiến nhà họ Cố coi thường con trai mình cho nên đã thương lượng với ông nội Cố.
Lúc này Lâm Tiêu đi xuống, âm thầm nói cho ông nội Cố biểu hiện của Mục Tinh Vũ ở trên lầu. Ông nội Cố hơi ngạc nhiên, sau đó tiếp tục cùng mẹ Mục nói chuyện: "Ta cũng vì muốn tốt cho Tinh Vũ, không có chứng nhận sẽ không có trói buộc, như vậy nó hối hận cũng có thể rời đi."
Nói là vậy, nhưng ba Mục và mẹ Mục vẫn còn chút băn khoăn.
"Cố lão gia, nếu là vì vấn đề tài sản thì có thể định trước một phần tiền hôn ước." Ba Mục cũng không không hi vọng con trai mình chịu thiệt thòi, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc kết hôn để chiếm đoạt tài sản Cố gia.
"Hai người lo lắng nhiều rồi, ta cũng suy nghĩ cho người trẻ tuổi. Yên tâm đi, Cố gia sẽ thừa nhận thân phận của Tinh Vũ đối với bên ngoài, các ngươi không cần lo lắng."
.......
Trong căn phòng ở lầu 4.
Mục Tinh Vũ nắm tay Cố Vân Chu, cẩn thận đánh giá anh, trong ấn tượng của cậu Cố Vân Chu luôn có một bộ dáng lạnh nhạt xa cách. Mà bây giờ, Cố Vân Chu nằm trên giường thoạt nhìn vô hại, so với trước kia như hai người khác nhau.
Cố Vân Chu anh tuấn, gia tộc anh có huyết thống người Âu Mỹ, mẹ là người Anh cho nên Cố Vân Chu so với đàn ông Châu Á càng cao ác, khuôn mặt càng thêm góc cạnh. Chẳng cần biết đã hôn mê mười mấy tháng, khuôn mặt vẫn anh tuấn như cũ, nếu trong truyện cổ tích có mỹ nam ngủ trong rừng thì hẳn là bộ dạng của Cố Vân Chu bây giờ.
Lúc này thiết bị lại phát ra âm thanh dồn dập báo nguy cấp, y tá nghe thấy động tĩnh liền vội vào chạy vào kiểm tra.
Mục Tinh Vũ không hiểu chuyện gì, nhưng trông y tá có vẻ lo lắng, đoán chắc là không phải chuyện tốt.
Cậu vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho y tá.
"Anh ấy làm sao vậy?" Mục Tinh Vũ vội vàng hỏi.
"Tôi không biết, nhịp tim đột ngột tăng nhanh." Y tá nhanh chóng ấn nút báo động trong phòng, đeo mặt nạ dưỡng khí cho Cố Vân Chu.
Rất nhanh bác sĩ đã đến, đó là một người nước ngoài tóc nâu, Mục Tinh Vũ đoán hẳn là bác sĩ chuyên môn Cố gia mời đến chăm sóc Cố Vân Chu.
"Sao lại thế này? Tình trạng của Ethan vẫn luôn rất ổn." Bác sĩ nói lưu loát tiếng phổ thông.
Y tá vội lắc đầu: "Bác sĩ Charlie, tôi không biết sao lại như thế? Tim của tiên sinh đột nhiên đập nhanh, hô hấp cũng rất khó khăn."
Bác sĩ Charlie vén chăn lên, kiểm tra mạch đập của Cố Vân Chu, hỏi: "Lúc Ethan xuất hiện tình trạng kì lạ là trong hoàn cảnh nào?"
"Lúc ấy tôi đang ở khu nghỉ ngơi, Mục tiên sinh đang nói chuyện với Cố tiên sinh." Y tá nói nhanh.
Charlie lập tức nhìn về phía Mục Tinh Vũ, Mục Tinh Vũ lắc đầu: "Tôi chỉ nói chuyện cùng anh ấy, chưa làm gì cái gì cả." Sau khi nói xong, Mục Tinh Vũ đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu vội vàng nhìn cổ tay của mình, thấy rằng nụ hoa thế mà lại nở lần nữa.
Cậu kinh ngạc đơ tại chỗ, không hiểu nụ hoa nở như thế nào?
Bỗng cậu nhớ tới lúc nắm tay Cố Vân Chu, hình như nụ hoa có đụng phải Cố Vân Chu, chẳng lẽ....Chẳng lẽ nụ hoa hấp thu năng lượng sinh mệnh cũng có thể ủ ra nước thần?
Nhất định là vậy, nước thần có hiệu quả chữa trị thần kỳ, hấp thu sinh mệnh cũng chẳng có gì lạ.
Trước đây Mục Tinh Vũ vẫn luôn nghĩ cách nhanh chóng ủ ra nước thần, bây giờ cuối cùng phát hiện ra phương pháp, khiến cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng cậu lại thấy kì quái, cậu vẫn luôn mang theo vòng tay nhưng không có cảm giác bị hấp thu năng lượng sinh mệnh. Rất nhanh cậu đã có câu trả lời, hoa sen lấy máu nhận chủ, làm sao có thể làm tổn thương chủ nhân là cậu?
Lúc này Charlie đã thực hiện cấp cứu khẩn cấp xong, làm tình trạng của Cố Vân Chu ổn định lại.
Ông nội Cố cũng đi đến đây, nôn nóng dò hỏi Charlie.
"Không sao cả, ngài Cố, tình trạng của Ethan đã ổn định." Charlie nói.
Lúc này ông nội Cố lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, đi cùng với ông nội Cố là ba Mục và mẹ Mục, họ nhìn Cố Vân Chu mang mặt nạ dưỡng khí trên giường, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Bệnh tình của Cố Vân Chu đột nhiên tệ đi, ông nội Cố cũng không có tâm trạng tiếp khách, vì thế ông bảo Lâm quản gia tiễn người Mục gia về.
"Ngài Cố, con muốn ở lại chút nữa, xem Cố tổng uống thuốc trước khi rời đi." Mục Tinh Vũ nói.
Ông nội Cố còn tưởng Mục Tinh Vũ bị Cố Vân Chu đột nhiên phát bệnh dọa sợ, không ngờ Mục Tinh Vũ còn muốn ở lại, ông rất kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn kĩ Mục Tinh Vũ,
Mục Tinh Vũ hơi chột dạ, căng da đầu nghênh đón ánh mắt của ông nội Cố, cũng may rất nhanh ông nội Cố đã gật đầu đồng ý yêu cầu của cậu.
Ba Mục và mẹ Mục chào tạm biệt ông nội Cố, đi xuống lầu với Lâm quản gia trước.
Bên này, Charlie đã chuẩn bị sẵn thuốc, nghiền nhỏ thuốc, đổ vào nước khuấy đều rồi nhờ y tá đút cho Cố Vân Chu uống.
Mục Tinh Vũ rất sợ uống thuốc, khi nhìn thấy bột thuốc tan trong nước, thầm cảm thấy rất đắng.
Cậu nhìn y tá bẻ miệng Cố Vân Chu ra rót thuốc vào, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Một người không ai bì nổi như Cố Vân Chu, giờ lại bị cho uống thuốc bằng cách này.
Ông nội Cố một bên chú ý Cố Vân Chu, một bên lại để ý phản ứng của Mục Tinh Vũ.
Mục Tinh Vũ sắp gả vào Cố gia, ông lo rằng thiếu gia được nuông chiều từ bé như Mục Tinh Vũ sẽ chán ghét Cố Vân Chu nằm trên giường. Nhưng may mắn thay, trong mắt Mục Tinh Vũ đều là sự lo lắng, khiến ông nội Cố thở một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi y tá cho uống thuốc xong, Mục Tinh Vũ vội vàng cầm ly nước lên, rót một ly nước rồi bảo Lâm quản gia lấy đường, cũng giải thích: "Mỗi lần con uống thuốc xong đều uống một ly nước đường, như vậy sẽ không đắng."
Ông nội Cố không khỏi nở nụ cười, càng thêm hài lòng với Mục Tinh Vũ. Chẳng qua lại không nói cho Mục Tinh Vũ biết, cháu trai của ông không thích đồ ngọt từ nhỏ.
Lâm quản gia rất nhanh đã đem hũ đường tới.
Mục Tinh Vũ múc một muỗng đường bỏ vào ly, dùng muỗng khuấy đều, sau đó đến mép giường, lấy người che lại, nhỏ toàn bộ nước thần từ hoa sen vào trong ly.
Cậu múc một muỗng nước cho Cố Vân Chu, nhưng đây là lần đầu tiên đút cho người khác, toàn bộ nước đều chảy ra ngoài.
"Mục thiếu gia, để tôi làm cũng được." Y tá nói.
"Không cần đâu, tôi sẽ cẩn thận." Nói xong, Mục Tinh Vũ lại đút nước cho Cố Vân Chu lần nữa, có kinh nghiệm từ lần đầu tiên nên lần này cậu rất cẩn thận, để nước theo khóe môi chảy vào trong miệng.
Vì rất cẩn thận nên sau khi đút hết chén nước đã qua mười mấy phút, nhưng mà lại tràn đầy cảm giác thành tựu.
Ông nội Cố vẫn luôn chú ý hành động của Mục Tinh Vũ, trên mặt còn mang theo nét cười hiền từ, đến cuối còn đích thân tiễn Mục Tinh Vũ rời đi, khiến Mục Tinh Vũ thụ sủng nhược kinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Tinh Vũ: A, xém chút nữa hại chết chồng ミ?Д?彡
Ba Mục và mẹ Mục chào hỏi ông nội Cố, sau đó ngồi xuống cùng nhau trao đổi về hôn sư.
"Nghe ba cháu nói, cháu muốn nhanh chóng gả cho Cố gia?" Ông nội Cố hỏi Mục Tinh Vũ.
Mục Tinh Vũ gật đầu: "Đúng vậy ạ."
"Tuy ta rất vui, nhưng cũng muốn biết suy nghĩ thật của cháu." Mặc dù ông nội Cố đã lớn tuổi, nhưng tràn đầy tinh thần, đôi mắt còn nhìn thấu lòng người.
Mục Tinh Vũ nhìn thẳng ánh mắt của ông nội Cố: "Ngài Cố, con và Cố tổng vốn có hôn ước, hiện tại anh ấy hôn mê bất tỉnh, con cưới anh ấy có thể thuận tiện chăm sóc anh ấy."
"Cháu nghĩ vậy như vậy là rất tốt, nhưng cháu còn trẻ, nếu Vân Chu mãi không tỉnh lại chẳng phải phụ lòng cháu sao?"
"Ngài Cố, con và Cố tổng bát tự tương hợp, không chừng cưới anh ấy có thể khiến anh ấy sớm tỉnh lại." Mục Tinh Vũ nửa đùa nửa thật nói.
Ông nội Cố lộ vẻ tươi cười: "Ta cũng hy vọng như vậy. Con yên tâm, nếu trong vòng 5 năm nữa Vân Chu vẫn không tỉnh lại, chỉ cần con muốn là có thể rời đi."
Ba Mục và mẹ Mục đêu âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm.
Mục Tinh Vũ không ngờ tới ông nội Cố sẽ quan tâm đến cậu, chẳng qua lời hứa của ông nội Cố cũng không cần phải dùng đến, bời vì đời trước vào mùa thu trong năm Cố Vân Chu sẽ tỉnh lại, mà đời này lại có nước thần hỗ trợ, cậu tin chắc thời gian Cố Vân Chu tỉnh lại sẽ đến rất nhanh.
"Ngài Cố, con muốn đi nhìn Cố tổng, có thể không ạ?" Mục Tinh Vũ hỏi ngược lại.
"Đương nhiên có thể." Nói xong ông gọi Lâm Tiêu, để Lâm Tiêu đưa Mục Tinh Vũ đi đến phòng Cố Vân Chu.
Mục Tinh Vũ đi theo Lâm Tiêu vào thang máy đến tầng 4.
Hành lang quen thuộc, cách trang trí quen thuộc khiến Mục Tinh Vũ có cảm giác như trở về đời trước.
Đời trước cậu cũng được Lâm Tiêu dẫn đến phòng Cố Vân Chu, chỉ là khác với đời trước, người trong phòng không ngồi chờ cậu mà là lẳng lặng nằm trên giường.
Trong phòng có một y tá nam, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu, anh ta vội vàng ngồi dậy: "Lâm quản gia, Cố tổng mọi thứ đều ổn."
"Ừ," Lâm Tiêu gật đầu, ra hiệu cho Mục Tinh Vũ đến bên mép giường.
Cố Vân Chu bị tai nạn xe hơi vào tháng 3, đến nay đã hôn mê mười tháng.
Bởi vì phần đầu bị thương, cho dù bác sĩ có giỏi đến đâu cũng không thể đảm bảo Cố Vân Chu sẽ tỉnh lại. Cố gia đã bỏ một số tiền lớn để trang bị một bộ thiết bị y tế hoàn chỉnh tại nhà, tiếng bíp trong phòng vang lên chính là từ thiết bị phát ra.
Hiện tại là mùa đông, trong phòng bật điều hòa, Mục Tinh Vũ có thể ngửi thấy hương thuốc nhàn nhạt.
Cậu ngồi trên chiếc ghế bên mép giường, nhìn tay phải đang truyền dịch của Cố Vân Chu, không nhịn được vuốt ve.
Tay Cố Vân Chu rất lạnh, đầu ngón tay Mục Tinh Vũ hơi run lên, sau đó dùng đôi tay sửa lại cổ tay Cố Vân Chu. Động tác của cậu vô cùng cẩn thận vì sợ đụng phải ống kim truyền dịch.
"Lâm quản gia, tôi muốn nói chuyện riêng với Cố tổng." Mục Tinh Vũ nói.
Lâm Tiêu hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: "Được." Hắn bảo y tá lui về khu nghỉ ngơi, sau đó xuống lầu báo tình hình với ông nội Cố.
Ông nội Cố và ba mẹ của Mục Tinh Vũ đang thương lượng về chi tiết hôn lễ, bởi vì Cố Vân Chu đang hôn mê nên hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản, chờ sau khi Cố Vân Chu tỉnh lại sẽ tổ chức yến hội lớn,--- với tiền đề là Cố Vân Chu có thể tỉnh lại.
Quan trọng nhất là Cố Vân Chu đang hôn mê, không có cách nào đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Không có giấy hôn thú, hôn ước của Mục Tinh Vũ và Cố Vân Chu không được pháp luật bảo vệ. 5 năm sau, Mục Tinh Vũ muốn rời đi, thì có thể tự nhiên rời đi. Đồng thời, tài sản Cố gia cũng không tổn thất cái gì.
Mẹ Mục cảm thấy rằng việc tiến vào cửa Cố gia mà không có chứng nhận sẽ khiến nhà họ Cố coi thường con trai mình cho nên đã thương lượng với ông nội Cố.
Lúc này Lâm Tiêu đi xuống, âm thầm nói cho ông nội Cố biểu hiện của Mục Tinh Vũ ở trên lầu. Ông nội Cố hơi ngạc nhiên, sau đó tiếp tục cùng mẹ Mục nói chuyện: "Ta cũng vì muốn tốt cho Tinh Vũ, không có chứng nhận sẽ không có trói buộc, như vậy nó hối hận cũng có thể rời đi."
Nói là vậy, nhưng ba Mục và mẹ Mục vẫn còn chút băn khoăn.
"Cố lão gia, nếu là vì vấn đề tài sản thì có thể định trước một phần tiền hôn ước." Ba Mục cũng không không hi vọng con trai mình chịu thiệt thòi, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc kết hôn để chiếm đoạt tài sản Cố gia.
"Hai người lo lắng nhiều rồi, ta cũng suy nghĩ cho người trẻ tuổi. Yên tâm đi, Cố gia sẽ thừa nhận thân phận của Tinh Vũ đối với bên ngoài, các ngươi không cần lo lắng."
.......
Trong căn phòng ở lầu 4.
Mục Tinh Vũ nắm tay Cố Vân Chu, cẩn thận đánh giá anh, trong ấn tượng của cậu Cố Vân Chu luôn có một bộ dáng lạnh nhạt xa cách. Mà bây giờ, Cố Vân Chu nằm trên giường thoạt nhìn vô hại, so với trước kia như hai người khác nhau.
Cố Vân Chu anh tuấn, gia tộc anh có huyết thống người Âu Mỹ, mẹ là người Anh cho nên Cố Vân Chu so với đàn ông Châu Á càng cao ác, khuôn mặt càng thêm góc cạnh. Chẳng cần biết đã hôn mê mười mấy tháng, khuôn mặt vẫn anh tuấn như cũ, nếu trong truyện cổ tích có mỹ nam ngủ trong rừng thì hẳn là bộ dạng của Cố Vân Chu bây giờ.
Lúc này thiết bị lại phát ra âm thanh dồn dập báo nguy cấp, y tá nghe thấy động tĩnh liền vội vào chạy vào kiểm tra.
Mục Tinh Vũ không hiểu chuyện gì, nhưng trông y tá có vẻ lo lắng, đoán chắc là không phải chuyện tốt.
Cậu vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho y tá.
"Anh ấy làm sao vậy?" Mục Tinh Vũ vội vàng hỏi.
"Tôi không biết, nhịp tim đột ngột tăng nhanh." Y tá nhanh chóng ấn nút báo động trong phòng, đeo mặt nạ dưỡng khí cho Cố Vân Chu.
Rất nhanh bác sĩ đã đến, đó là một người nước ngoài tóc nâu, Mục Tinh Vũ đoán hẳn là bác sĩ chuyên môn Cố gia mời đến chăm sóc Cố Vân Chu.
"Sao lại thế này? Tình trạng của Ethan vẫn luôn rất ổn." Bác sĩ nói lưu loát tiếng phổ thông.
Y tá vội lắc đầu: "Bác sĩ Charlie, tôi không biết sao lại như thế? Tim của tiên sinh đột nhiên đập nhanh, hô hấp cũng rất khó khăn."
Bác sĩ Charlie vén chăn lên, kiểm tra mạch đập của Cố Vân Chu, hỏi: "Lúc Ethan xuất hiện tình trạng kì lạ là trong hoàn cảnh nào?"
"Lúc ấy tôi đang ở khu nghỉ ngơi, Mục tiên sinh đang nói chuyện với Cố tiên sinh." Y tá nói nhanh.
Charlie lập tức nhìn về phía Mục Tinh Vũ, Mục Tinh Vũ lắc đầu: "Tôi chỉ nói chuyện cùng anh ấy, chưa làm gì cái gì cả." Sau khi nói xong, Mục Tinh Vũ đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu vội vàng nhìn cổ tay của mình, thấy rằng nụ hoa thế mà lại nở lần nữa.
Cậu kinh ngạc đơ tại chỗ, không hiểu nụ hoa nở như thế nào?
Bỗng cậu nhớ tới lúc nắm tay Cố Vân Chu, hình như nụ hoa có đụng phải Cố Vân Chu, chẳng lẽ....Chẳng lẽ nụ hoa hấp thu năng lượng sinh mệnh cũng có thể ủ ra nước thần?
Nhất định là vậy, nước thần có hiệu quả chữa trị thần kỳ, hấp thu sinh mệnh cũng chẳng có gì lạ.
Trước đây Mục Tinh Vũ vẫn luôn nghĩ cách nhanh chóng ủ ra nước thần, bây giờ cuối cùng phát hiện ra phương pháp, khiến cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng cậu lại thấy kì quái, cậu vẫn luôn mang theo vòng tay nhưng không có cảm giác bị hấp thu năng lượng sinh mệnh. Rất nhanh cậu đã có câu trả lời, hoa sen lấy máu nhận chủ, làm sao có thể làm tổn thương chủ nhân là cậu?
Lúc này Charlie đã thực hiện cấp cứu khẩn cấp xong, làm tình trạng của Cố Vân Chu ổn định lại.
Ông nội Cố cũng đi đến đây, nôn nóng dò hỏi Charlie.
"Không sao cả, ngài Cố, tình trạng của Ethan đã ổn định." Charlie nói.
Lúc này ông nội Cố lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, đi cùng với ông nội Cố là ba Mục và mẹ Mục, họ nhìn Cố Vân Chu mang mặt nạ dưỡng khí trên giường, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Bệnh tình của Cố Vân Chu đột nhiên tệ đi, ông nội Cố cũng không có tâm trạng tiếp khách, vì thế ông bảo Lâm quản gia tiễn người Mục gia về.
"Ngài Cố, con muốn ở lại chút nữa, xem Cố tổng uống thuốc trước khi rời đi." Mục Tinh Vũ nói.
Ông nội Cố còn tưởng Mục Tinh Vũ bị Cố Vân Chu đột nhiên phát bệnh dọa sợ, không ngờ Mục Tinh Vũ còn muốn ở lại, ông rất kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn kĩ Mục Tinh Vũ,
Mục Tinh Vũ hơi chột dạ, căng da đầu nghênh đón ánh mắt của ông nội Cố, cũng may rất nhanh ông nội Cố đã gật đầu đồng ý yêu cầu của cậu.
Ba Mục và mẹ Mục chào tạm biệt ông nội Cố, đi xuống lầu với Lâm quản gia trước.
Bên này, Charlie đã chuẩn bị sẵn thuốc, nghiền nhỏ thuốc, đổ vào nước khuấy đều rồi nhờ y tá đút cho Cố Vân Chu uống.
Mục Tinh Vũ rất sợ uống thuốc, khi nhìn thấy bột thuốc tan trong nước, thầm cảm thấy rất đắng.
Cậu nhìn y tá bẻ miệng Cố Vân Chu ra rót thuốc vào, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Một người không ai bì nổi như Cố Vân Chu, giờ lại bị cho uống thuốc bằng cách này.
Ông nội Cố một bên chú ý Cố Vân Chu, một bên lại để ý phản ứng của Mục Tinh Vũ.
Mục Tinh Vũ sắp gả vào Cố gia, ông lo rằng thiếu gia được nuông chiều từ bé như Mục Tinh Vũ sẽ chán ghét Cố Vân Chu nằm trên giường. Nhưng may mắn thay, trong mắt Mục Tinh Vũ đều là sự lo lắng, khiến ông nội Cố thở một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi y tá cho uống thuốc xong, Mục Tinh Vũ vội vàng cầm ly nước lên, rót một ly nước rồi bảo Lâm quản gia lấy đường, cũng giải thích: "Mỗi lần con uống thuốc xong đều uống một ly nước đường, như vậy sẽ không đắng."
Ông nội Cố không khỏi nở nụ cười, càng thêm hài lòng với Mục Tinh Vũ. Chẳng qua lại không nói cho Mục Tinh Vũ biết, cháu trai của ông không thích đồ ngọt từ nhỏ.
Lâm quản gia rất nhanh đã đem hũ đường tới.
Mục Tinh Vũ múc một muỗng đường bỏ vào ly, dùng muỗng khuấy đều, sau đó đến mép giường, lấy người che lại, nhỏ toàn bộ nước thần từ hoa sen vào trong ly.
Cậu múc một muỗng nước cho Cố Vân Chu, nhưng đây là lần đầu tiên đút cho người khác, toàn bộ nước đều chảy ra ngoài.
"Mục thiếu gia, để tôi làm cũng được." Y tá nói.
"Không cần đâu, tôi sẽ cẩn thận." Nói xong, Mục Tinh Vũ lại đút nước cho Cố Vân Chu lần nữa, có kinh nghiệm từ lần đầu tiên nên lần này cậu rất cẩn thận, để nước theo khóe môi chảy vào trong miệng.
Vì rất cẩn thận nên sau khi đút hết chén nước đã qua mười mấy phút, nhưng mà lại tràn đầy cảm giác thành tựu.
Ông nội Cố vẫn luôn chú ý hành động của Mục Tinh Vũ, trên mặt còn mang theo nét cười hiền từ, đến cuối còn đích thân tiễn Mục Tinh Vũ rời đi, khiến Mục Tinh Vũ thụ sủng nhược kinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Tinh Vũ: A, xém chút nữa hại chết chồng ミ?Д?彡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.