Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở Về
Chương 96: Anh cả sẽ trở về.
Phi Tú
30/11/2019
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Lúc Cố Thanh Mâu trở
lại Cố gia, kim đồng hồ cũng đã điểm ba giờ sáng. Đèn trong phòng khách
đã được tắt, xung quanh rất an tĩnh. Cô bước vào, cũng chỉ có thể nghe
được âm thanh tiếng giày nện xuống nền gạch thạch anh. Cố Thanh Mâu đi
về phòng của mình, trong lòng chất chứa những tâm sự nặng nề. Trong đầu
đều là suy nghĩ quanh quẩn về những chuyện xảy ra có liên quan tới Phong Tịch, cả Mộ Chỉ Dạ cũng bỗng nhiên xuất hiện.
Tất cả những việc này cũng đủ khiến cô không bình tĩnh nổi.
"Ký chủ, ngài nói thử xem. Có phải Mộ Chỉ Dạ bị rối loạn nhân cách không? Một nhân cách thì cư xử thế này, còn lại thì thế kia! Cho nên vừa nãy hắn mới lộ ra sự kỳ quái như vậy!" 115 ở trong đầu Cố Thanh Mâu cất lời. Bên trong bộ não của 115 rất lớn nên nó có thể tùy tiện mà tra ra được rất nhiều chuyện. Giống như bây giờ, đối với cách ứng xử của Mộ Chỉ Dạ trong tình huống hôm nay, trong bộ não nó hiện lên đáp án chính xác nhất chính là... rối loạn nhân cách.
"Chưa chắc." Trong đầu Cố Thanh Mâu nhớ lại một loạt hành động và biểu hiện từ khi gặp nhau đến nay của Mộ Chỉ Dạ. Đôi mắt cô đảo quanh, cặp mắt đào hoa hơi mơ màng, lười biếng nhắm lại. Thần sắc mị hoặc, vẻ mặt biến đổi khó lường. Cô lắc đầu một cái, ngay sau đó đẩy cửa phòng rồi bước vào. Sau khi rửa mặt xong, liền thả người trên giường, trực tiếp chui đầu vào trong chăn.
Không bao lâu sau đó… liền ngủ.
...
Thứ hai, Cố Thanh Mâu bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh nhấc chân đi mở cửa. Cánh cửa mở ra liền thấy Cố Ẩn đứng ở đó đang mặc quần áo ở nhà. Tinh thần sáng láng mà trực tiếp đưa tay xoa loạn mái tóc bù xù trên đầu Cố Thanh Mâu. Sau đó bước vào trong phòng Cố Thanh Mâu đi đi lại lại, kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu vào. Ánh sáng có chút chói mắt, cũng làm cho tinh thần người ta nâng cao rất nhiều.
"Thanh Mâu, em biết hôm nay là ngày gì không?" Cố Ẩn dày vò Cố Thanh Mâu cho tỉnh ngủ, mở miệng kêu cô mau đi thay quần áo. Còn bản thân anh thì tựa vào cửa.
Cố Thanh Mâu chỉnh sửa đầu tóc rối bời của mình một chút. Trên người thay thành một bộ quần áo đơn giản mà tao nhã. Cả người nhìn qua nhẹ nhàng, khoan khoái rất nhiều. Chỉ là… gương mặt lại không có tinh thần. Cô dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc này mới nhìn về phía Cố Ẩn, mở miệng dò hỏi.
"Ngày gì?"
"Em quên sao, em còn đang là một học sinh đấy. Hôm nay là ngày tựu trường, em chuẩn bị cặp sách nhanh lên một chút. Em có thể cho anh chút hi vọng mà mau thi vào trường cao đẳng đi! Chuyện ở giới giải trí cứ bỏ qua một bên, lúc này em không được trễ nãi việc học tập. Sau này nếu em muốn đi quay phim hay làm nghề gì, anh hai cũng sẽ ủng hộ em." Cố Ẩn nhẹ nhàng cốc lên đầu cô một cái giống như đang trừng phạt đứa em gái có não cá vàng này.
"Vâng." Cố Thanh Mâu nghe Cố Ẩn nói, xoay người bỏ một vài thứ đơn giản vào cặp sách. Trong truyện nói Cố Thanh Mâu bị chết ở trong rừng rậm, vốn chỉ là một nhân vật pháo hôi [1] nhỏ. Tác giả miêu tả cô ít đến đáng thương, Cố Thanh Mâu ở trường học làm gì cũng không biết; những mối quan hệ ở trường ra sao cũng chẳng hay, ở trong truyện Cố Thanh Mâu chỉ là một con người bình thường.
[1]: Nhân vật hi sinh.
"Anh đợi em ở dưới lầu, một lát nữa anh đưa em và Thanh Yến cùng đi học." Cố Ẩn nhìn ánh mắt Cố Thanh Mâu không thèm đếm xỉa tới mình. Trong mắt có chút bất đắc dĩ; anh biết từ nhỏ đứa em gái này đã thích anh cả nhất. Cô tiến vào vòng giải trí cũng bởi vì anh ấy. Đối với việc học tập thì ngược lại không để ý chút nào, anh xoay người xuống lầu, sau đó bước chân dừng một chút, nhìn về Cố Thanh Mâu đang đứng trong phòng tiếp tục nói.
"Thanh Mâu, tối ngày hôm qua anh nhận được tin. Anh cả sắp về, thời gian cụ thể vẫn chưa rõ."
Cố Thanh Mâu nghe xong động tác trong tay ngừng lại một lát, Cố Ẩn nói xong thì người đã không thấy đâu. Cô thấy vậy, thu dọn một lúc rồi cũng xuống lầu. Trong đại sảnh, Cố Thanh Yến đang đứng ở đằng kia đưa mắt nhìn về phía Cố Thanh Mâu. Cô ta che dấu ánh mắt mình rất tốt, một dáng vẻ ngoan ngoãn chào hỏi Cố Thanh Mâu. Không hề nhớ một chút chuyện đã xảy ra tối hôm qua, chỉ là sâu trong ánh mắt nhìn Cố Thanh Mâu mang theo hận thù - như là đem tất cả oán hận đều đổ hết trên người Cố Thanh Mâu.
Trong tay Cố Thanh Yến cầm cái muỗng, múc một chén cháo cho bà Cố ngồi ở bên. Gương mặt rũ xuống thu lại oán hận trong mắt, bây giờ lúc nhìn thấy bà Cố cô ta liền nghĩ tới lời nói hôm qua của bà: nghĩ tới xưa kia cô lưu lạc đầu đường xó chợ, cuộc sống đáng thương. Sống được như bây giờ đều do bà bố thí sao?
Cô thật hy vọng bà lão này chết nhanh đi! Cố Thanh Yến nắm chặt cái muỗng trong tay.
Bà Cố ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Yến. Trong mắt mang theo tia hiền dịu, vui vẻ với Cố Thanh Yến vì đã không còn hồ đồ như trước nữa. Bà tin tưởng cô là một đứa bé ngoan, đem cô về nhà nhiều năm như vậy cũng đã sớm xem cô là cháu gái ruột mà đối đãi rồi. Bà Cố nhận cháo trong tay cô uống mấy hớp.
Tất cả những việc này cũng đủ khiến cô không bình tĩnh nổi.
"Ký chủ, ngài nói thử xem. Có phải Mộ Chỉ Dạ bị rối loạn nhân cách không? Một nhân cách thì cư xử thế này, còn lại thì thế kia! Cho nên vừa nãy hắn mới lộ ra sự kỳ quái như vậy!" 115 ở trong đầu Cố Thanh Mâu cất lời. Bên trong bộ não của 115 rất lớn nên nó có thể tùy tiện mà tra ra được rất nhiều chuyện. Giống như bây giờ, đối với cách ứng xử của Mộ Chỉ Dạ trong tình huống hôm nay, trong bộ não nó hiện lên đáp án chính xác nhất chính là... rối loạn nhân cách.
"Chưa chắc." Trong đầu Cố Thanh Mâu nhớ lại một loạt hành động và biểu hiện từ khi gặp nhau đến nay của Mộ Chỉ Dạ. Đôi mắt cô đảo quanh, cặp mắt đào hoa hơi mơ màng, lười biếng nhắm lại. Thần sắc mị hoặc, vẻ mặt biến đổi khó lường. Cô lắc đầu một cái, ngay sau đó đẩy cửa phòng rồi bước vào. Sau khi rửa mặt xong, liền thả người trên giường, trực tiếp chui đầu vào trong chăn.
Không bao lâu sau đó… liền ngủ.
...
Thứ hai, Cố Thanh Mâu bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh nhấc chân đi mở cửa. Cánh cửa mở ra liền thấy Cố Ẩn đứng ở đó đang mặc quần áo ở nhà. Tinh thần sáng láng mà trực tiếp đưa tay xoa loạn mái tóc bù xù trên đầu Cố Thanh Mâu. Sau đó bước vào trong phòng Cố Thanh Mâu đi đi lại lại, kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu vào. Ánh sáng có chút chói mắt, cũng làm cho tinh thần người ta nâng cao rất nhiều.
"Thanh Mâu, em biết hôm nay là ngày gì không?" Cố Ẩn dày vò Cố Thanh Mâu cho tỉnh ngủ, mở miệng kêu cô mau đi thay quần áo. Còn bản thân anh thì tựa vào cửa.
Cố Thanh Mâu chỉnh sửa đầu tóc rối bời của mình một chút. Trên người thay thành một bộ quần áo đơn giản mà tao nhã. Cả người nhìn qua nhẹ nhàng, khoan khoái rất nhiều. Chỉ là… gương mặt lại không có tinh thần. Cô dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc này mới nhìn về phía Cố Ẩn, mở miệng dò hỏi.
"Ngày gì?"
"Em quên sao, em còn đang là một học sinh đấy. Hôm nay là ngày tựu trường, em chuẩn bị cặp sách nhanh lên một chút. Em có thể cho anh chút hi vọng mà mau thi vào trường cao đẳng đi! Chuyện ở giới giải trí cứ bỏ qua một bên, lúc này em không được trễ nãi việc học tập. Sau này nếu em muốn đi quay phim hay làm nghề gì, anh hai cũng sẽ ủng hộ em." Cố Ẩn nhẹ nhàng cốc lên đầu cô một cái giống như đang trừng phạt đứa em gái có não cá vàng này.
"Vâng." Cố Thanh Mâu nghe Cố Ẩn nói, xoay người bỏ một vài thứ đơn giản vào cặp sách. Trong truyện nói Cố Thanh Mâu bị chết ở trong rừng rậm, vốn chỉ là một nhân vật pháo hôi [1] nhỏ. Tác giả miêu tả cô ít đến đáng thương, Cố Thanh Mâu ở trường học làm gì cũng không biết; những mối quan hệ ở trường ra sao cũng chẳng hay, ở trong truyện Cố Thanh Mâu chỉ là một con người bình thường.
[1]: Nhân vật hi sinh.
"Anh đợi em ở dưới lầu, một lát nữa anh đưa em và Thanh Yến cùng đi học." Cố Ẩn nhìn ánh mắt Cố Thanh Mâu không thèm đếm xỉa tới mình. Trong mắt có chút bất đắc dĩ; anh biết từ nhỏ đứa em gái này đã thích anh cả nhất. Cô tiến vào vòng giải trí cũng bởi vì anh ấy. Đối với việc học tập thì ngược lại không để ý chút nào, anh xoay người xuống lầu, sau đó bước chân dừng một chút, nhìn về Cố Thanh Mâu đang đứng trong phòng tiếp tục nói.
"Thanh Mâu, tối ngày hôm qua anh nhận được tin. Anh cả sắp về, thời gian cụ thể vẫn chưa rõ."
Cố Thanh Mâu nghe xong động tác trong tay ngừng lại một lát, Cố Ẩn nói xong thì người đã không thấy đâu. Cô thấy vậy, thu dọn một lúc rồi cũng xuống lầu. Trong đại sảnh, Cố Thanh Yến đang đứng ở đằng kia đưa mắt nhìn về phía Cố Thanh Mâu. Cô ta che dấu ánh mắt mình rất tốt, một dáng vẻ ngoan ngoãn chào hỏi Cố Thanh Mâu. Không hề nhớ một chút chuyện đã xảy ra tối hôm qua, chỉ là sâu trong ánh mắt nhìn Cố Thanh Mâu mang theo hận thù - như là đem tất cả oán hận đều đổ hết trên người Cố Thanh Mâu.
Trong tay Cố Thanh Yến cầm cái muỗng, múc một chén cháo cho bà Cố ngồi ở bên. Gương mặt rũ xuống thu lại oán hận trong mắt, bây giờ lúc nhìn thấy bà Cố cô ta liền nghĩ tới lời nói hôm qua của bà: nghĩ tới xưa kia cô lưu lạc đầu đường xó chợ, cuộc sống đáng thương. Sống được như bây giờ đều do bà bố thí sao?
Cô thật hy vọng bà lão này chết nhanh đi! Cố Thanh Yến nắm chặt cái muỗng trong tay.
Bà Cố ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Yến. Trong mắt mang theo tia hiền dịu, vui vẻ với Cố Thanh Yến vì đã không còn hồ đồ như trước nữa. Bà tin tưởng cô là một đứa bé ngoan, đem cô về nhà nhiều năm như vậy cũng đã sớm xem cô là cháu gái ruột mà đối đãi rồi. Bà Cố nhận cháo trong tay cô uống mấy hớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.