Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 710: Ai cũng không được động vào anh ấy
PJH
09/01/2020
Âu Dương Thiên Thiên đối mắt với Âu Dương Chấn Đông, cô nhướn mày, rạch ròi đáp:
- Tôi đã lựa chọn ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần, đương nhiên sớm biết con người anh ấy như thế nào. Nhưng như vậy thì sao chứ? Tình cảm của chúng tôi không liên quan đến điều đó, nên tôi đã quyết định sẽ không để tâm tới. Và nếu tôi đã không để tâm tới, thì ông càng không có tư cách để tâm thay tôi. Âu Dương Thiên Thiên tôi đã tự nhủ với lòng mình rồi, chỉ cần là tôi còn sống, ai cũng không được phép động vào Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông lắc đầu, hỏi với giọng như thể không tin được:
- Con điên rồi, đứa trẻ đó là của bóng tối, nếu con dây vào cậu ta, ngày tháng sau này của con sẽ chỉ sống trong nguy hiểm mà thôi.
Âu Dương Chấn Đông từng nghĩ, môt ranh giới anh em đã là đủ để khiến hai con người này không thể có quan hệ gì với nhau, nhưng ông sai rồi. Thật sự sai rồi.
Sự dây dưa giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần, đã vượt qua cả những mối quan hệ trên giấy tờ, thậm chí là trên danh nghĩa. Chặt không đứt, cắt cũng không rời được.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lạnh nhạt trả lời:
- Tôi không sợ. Tôi và anh ấy đã trải qua quá nhiều chuyện để đi đến được bước này, ông làm sao có thể hiểu được chứ. Tôi sẽ không bao giờ rời xa Âu Dương Vô Thần, không bao giờ đâu.
Cô từng sợ hãi anh ấy, đúng. Sợ hãi thế gới của anh ấy, đúng. Nhưng đó là lúc cô với con người Đàm Gia Hi, khi mà có quá nhiều nỗi ám ảnh, quá nhiều sợ hãi bủa vây một tâm hồn mang theo thương tổn.
Còn bây giờ, tuy vẫn chưa hết hẳn, nhưng tâm hồn cô dường như đã được chữa lành rồi. Mọi ám ảnh, sợ hãi đã trải qua khiến cô ngày một mạnh mẽ hơn, đối diện với thực tế càng kiên cường hơn. Cũng trong những lúc đó, người ở bên cô là Âu Dương Vô Thần, chính anh ấy đã bảo vệ cô, chữa lành mọi vết thương. Anh ấy là tâm dược, là tâm dược của cô.
Con người ấy, từ từ đã trở thành một thứ quan trọng, không biết từ bao giờ chiếm đóng một vị trí trong trái tim cô, không thể thay thế được. Chính trong những lúc chia ly, sinh tử cách biệt, cô mới nhận ra điều này. Khi bản thân mất đi đối phương, thì mới biết họ quan trọng như thế nào với mình.
Vậy nên lần này cô không thể buông tay anh ấy, không bao giờ.
Âu Dương Chấn Đông cắn răng, không thể lên tiếng nói được gì. Ông đã cố gắng suốt nhiều năm qua, vừa tạo khoảng cách giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần, vừa nhắc nhở mối quan hệ anh em trên danh nghĩa của chúng, nhưng ngàn tính vạn tính vẫn không tính được kết quả sẽ đảo ngược như thế này. Rốt cuộc đã sai ở đâu? Ông đã tính sai ở đâu?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô thở hắt ra một hơi, rồi đột nhiên đổi chủ đề:
- Chuyện cần nói tôi nói rồi, chuyện ông cần biết cũng biết rồi. Bây giờ đến lượt tôi hỏi, ba ruột của tôi.... ông có biết.... ông ấy là ai không?
Mặt mày Âu Dương Chấn Đông nhăn nhó, ông lắc đầu, gằn giọng trả lời:
- Không biết.
- Vậy ông từng gặp mặt ba ruột của tôi chưa? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp.
Lần này, Âu Dương Chấn Đông vẫn lắc đầu, giọng có chút bất đắc dĩ đáp:
- Chưa từng.
Dừng một chút, ông ngước mặt lên nhìn cô gái, nói:
- Người đàn ông đó, chưa một lần xuất hiện tại Trung Quốc, cũng chưa từng có mặt ở bất kì nơi nào xung quanh mẹ con. Bao gồm cả lễ tang của cô ấy.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
- Tôi đã lựa chọn ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần, đương nhiên sớm biết con người anh ấy như thế nào. Nhưng như vậy thì sao chứ? Tình cảm của chúng tôi không liên quan đến điều đó, nên tôi đã quyết định sẽ không để tâm tới. Và nếu tôi đã không để tâm tới, thì ông càng không có tư cách để tâm thay tôi. Âu Dương Thiên Thiên tôi đã tự nhủ với lòng mình rồi, chỉ cần là tôi còn sống, ai cũng không được phép động vào Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông lắc đầu, hỏi với giọng như thể không tin được:
- Con điên rồi, đứa trẻ đó là của bóng tối, nếu con dây vào cậu ta, ngày tháng sau này của con sẽ chỉ sống trong nguy hiểm mà thôi.
Âu Dương Chấn Đông từng nghĩ, môt ranh giới anh em đã là đủ để khiến hai con người này không thể có quan hệ gì với nhau, nhưng ông sai rồi. Thật sự sai rồi.
Sự dây dưa giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần, đã vượt qua cả những mối quan hệ trên giấy tờ, thậm chí là trên danh nghĩa. Chặt không đứt, cắt cũng không rời được.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lạnh nhạt trả lời:
- Tôi không sợ. Tôi và anh ấy đã trải qua quá nhiều chuyện để đi đến được bước này, ông làm sao có thể hiểu được chứ. Tôi sẽ không bao giờ rời xa Âu Dương Vô Thần, không bao giờ đâu.
Cô từng sợ hãi anh ấy, đúng. Sợ hãi thế gới của anh ấy, đúng. Nhưng đó là lúc cô với con người Đàm Gia Hi, khi mà có quá nhiều nỗi ám ảnh, quá nhiều sợ hãi bủa vây một tâm hồn mang theo thương tổn.
Còn bây giờ, tuy vẫn chưa hết hẳn, nhưng tâm hồn cô dường như đã được chữa lành rồi. Mọi ám ảnh, sợ hãi đã trải qua khiến cô ngày một mạnh mẽ hơn, đối diện với thực tế càng kiên cường hơn. Cũng trong những lúc đó, người ở bên cô là Âu Dương Vô Thần, chính anh ấy đã bảo vệ cô, chữa lành mọi vết thương. Anh ấy là tâm dược, là tâm dược của cô.
Con người ấy, từ từ đã trở thành một thứ quan trọng, không biết từ bao giờ chiếm đóng một vị trí trong trái tim cô, không thể thay thế được. Chính trong những lúc chia ly, sinh tử cách biệt, cô mới nhận ra điều này. Khi bản thân mất đi đối phương, thì mới biết họ quan trọng như thế nào với mình.
Vậy nên lần này cô không thể buông tay anh ấy, không bao giờ.
Âu Dương Chấn Đông cắn răng, không thể lên tiếng nói được gì. Ông đã cố gắng suốt nhiều năm qua, vừa tạo khoảng cách giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần, vừa nhắc nhở mối quan hệ anh em trên danh nghĩa của chúng, nhưng ngàn tính vạn tính vẫn không tính được kết quả sẽ đảo ngược như thế này. Rốt cuộc đã sai ở đâu? Ông đã tính sai ở đâu?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô thở hắt ra một hơi, rồi đột nhiên đổi chủ đề:
- Chuyện cần nói tôi nói rồi, chuyện ông cần biết cũng biết rồi. Bây giờ đến lượt tôi hỏi, ba ruột của tôi.... ông có biết.... ông ấy là ai không?
Mặt mày Âu Dương Chấn Đông nhăn nhó, ông lắc đầu, gằn giọng trả lời:
- Không biết.
- Vậy ông từng gặp mặt ba ruột của tôi chưa? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp.
Lần này, Âu Dương Chấn Đông vẫn lắc đầu, giọng có chút bất đắc dĩ đáp:
- Chưa từng.
Dừng một chút, ông ngước mặt lên nhìn cô gái, nói:
- Người đàn ông đó, chưa một lần xuất hiện tại Trung Quốc, cũng chưa từng có mặt ở bất kì nơi nào xung quanh mẹ con. Bao gồm cả lễ tang của cô ấy.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.