Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 726: Anh Có Biết Hương Vị Của Yêu Đơn Phương Không?
PJH
11/01/2020
Âu Dương Vô Thần nhìn sâu vào ánh mắt của
Elena, anh biết cô đang nói thật. Sự quyết tâm trong từng câu
từng chữ, đều thật đến không thể thật hơn. Nhưng mà.... liệu
có đáng tin hay không?
Sự im lặng kéo dài tầm vài giây sau, Âu Dương Vô Thần mới lên tiếng:
- Tại sao?
Không phải là anh không tin lời Elena nói, mà là anh không tin cô từ bỏ hôn ước này dễ dàng như vậy. Liệu cô có đang suy nghĩ một thứ gì đó? Thậm chí là một âm mưu khác chăng?
Người phụ nữ tiến tới phía trước một bước, với khoảng cách được rút ngắn như vậy, cô như có thêm dũng cảm để trả lời:
- Tại vì anh không thích em, còn em.... thì không đủ sức để tiếp tục làm anh thích em nữa rồi.
Hơi rũ mắt, giọng nói Elena vang lên có chút suy tư:
- 6 năm, em đã chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ thích anh một khoảng thời gian dài như vậy. Người ta thường nói, thích một người càng lâu, thời gian sẽ càng làm mình nhụt chí, chán nản. Nhưng mà.... sao em lại không như vậy nhỉ? Ngược lại... chỉ càng thích anh nhiều hơn.
- Nhớ lại lúc chúng ta mới gặp nhau, anh cùng anh hai em đang làm nhiệm vụ ở Pháp, phá hủy một trận buôn bán vũ khí của Cơ gia, khi nhìn thấy anh, thật sự con tim em đã rung động. Em cảm thấy anh thật tài giỏi, bất cứ thứ gì cũng rất hơn người. Quen nhau thêm một khoảng thời gian, thì em thích anh luôn rồi.
- Người phương Tây chúng em nghĩ gì thì sẽ nói nấy, thích cũng sẽ nói ra, không có che giấu hay ngượng ngùng điều gì, bởi vì chúng em không kiên nhẫn muốn cho đối phương hiểu được tâm ý của mình. Tuy nhiên, thật không may khi đó anh đã từ chối em, rất thẳng thừng.
- Nghĩ lại, với sự rung động khi đó, em có thể chưa hẳn yêu anh, tình cảm của khoảng thời gian thích anh ấy... giống như một loại ngưỡng mộ vậy. Sự ngưỡng mộ.... của một fan hâm mộ với thần tượng, và mong muốn người đó có thể biết được.
Mím môi, Elena ngước mặt lên, cô nhìn đối diện Âu Dương Vô Thần, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Anh tài giỏi, mạnh mẽ, thông minh, tràn đầy cá tính.... mọi thứ thật thu hút, cứ như một con người toàn năng vậy, trên người chẳng có khuyết điểm nào. Anh tuy lạnh nhạt nhưng thực ra rất quan tâm người khác, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ nhất của họ. Cách hành xử của anh đôi lúc hơi tàn nhẫn nhưng nó là cần thiết, bởi vì anh biết, như vậy mới là tốt nhất.
- Âu Dương Vô Thần, anh của lúc đó thật sự rất giỏi, và em ngưỡng mộ anh cũng chính là vì điều đó, nên mới dần dần thích anh. Em gia nhập vào hội, là vì muốn được giống như anh, tài giỏi và mạnh mẽ. Em tham gia nhiệm vụ cũng vì muốn giống anh, muốn được sự gan dạ và thông minh đó. Nói tóm lại, em làm mọi thứ, là vì muốn được trở thành một con người đáng ngưỡng mộ như anh, sau đó sẽ tiến xa hơn nữa, chính là muốn có được anh. Vậy nên, tình cảm khi ấy của hai ta chưa hẳn là tình yêu, em và anh.... chỉ như một fan hâm mộ muốn theo đuổi thần tượng trong lòng mình mà thôi.
- Nhưng anh biết điều này không Âu Dương Vô Thần, tình cảm giữa người hâm mộ và người được hâm mộ... luôn luôn là tình cảm đơn phương. Bởi vì em thì luôn luôn thích anh, còn anh.... mãi mãi cũng không thích em.
- Anh biết hương vị của yêu đơn phương là như thế nào không? Hửm? Chính là rõ ràng một giây thôi cũng chưa từng có được anh, vậy mà em lúc nào cũng cảm tưởng như mình đã mất anh cả trăm ngàn lần vậy. Đau đớn vô cùng.
- Nhưng dù như thế, thứ tình cảm đó vẫn không muốn em anh, không muốn em buông tay anh. Cứ như vầng trăng sáng mỗi đêm vậy, sáng vô ích, vô ích vẫn sáng. Em thích anh, thích vô ích, nhưng vẫn thích. Biết rõ là không thể, nhưng không ngăn được bản thân hóa thành thiêu thân lao vào.
Sự im lặng kéo dài tầm vài giây sau, Âu Dương Vô Thần mới lên tiếng:
- Tại sao?
Không phải là anh không tin lời Elena nói, mà là anh không tin cô từ bỏ hôn ước này dễ dàng như vậy. Liệu cô có đang suy nghĩ một thứ gì đó? Thậm chí là một âm mưu khác chăng?
Người phụ nữ tiến tới phía trước một bước, với khoảng cách được rút ngắn như vậy, cô như có thêm dũng cảm để trả lời:
- Tại vì anh không thích em, còn em.... thì không đủ sức để tiếp tục làm anh thích em nữa rồi.
Hơi rũ mắt, giọng nói Elena vang lên có chút suy tư:
- 6 năm, em đã chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ thích anh một khoảng thời gian dài như vậy. Người ta thường nói, thích một người càng lâu, thời gian sẽ càng làm mình nhụt chí, chán nản. Nhưng mà.... sao em lại không như vậy nhỉ? Ngược lại... chỉ càng thích anh nhiều hơn.
- Nhớ lại lúc chúng ta mới gặp nhau, anh cùng anh hai em đang làm nhiệm vụ ở Pháp, phá hủy một trận buôn bán vũ khí của Cơ gia, khi nhìn thấy anh, thật sự con tim em đã rung động. Em cảm thấy anh thật tài giỏi, bất cứ thứ gì cũng rất hơn người. Quen nhau thêm một khoảng thời gian, thì em thích anh luôn rồi.
- Người phương Tây chúng em nghĩ gì thì sẽ nói nấy, thích cũng sẽ nói ra, không có che giấu hay ngượng ngùng điều gì, bởi vì chúng em không kiên nhẫn muốn cho đối phương hiểu được tâm ý của mình. Tuy nhiên, thật không may khi đó anh đã từ chối em, rất thẳng thừng.
- Nghĩ lại, với sự rung động khi đó, em có thể chưa hẳn yêu anh, tình cảm của khoảng thời gian thích anh ấy... giống như một loại ngưỡng mộ vậy. Sự ngưỡng mộ.... của một fan hâm mộ với thần tượng, và mong muốn người đó có thể biết được.
Mím môi, Elena ngước mặt lên, cô nhìn đối diện Âu Dương Vô Thần, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Anh tài giỏi, mạnh mẽ, thông minh, tràn đầy cá tính.... mọi thứ thật thu hút, cứ như một con người toàn năng vậy, trên người chẳng có khuyết điểm nào. Anh tuy lạnh nhạt nhưng thực ra rất quan tâm người khác, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ nhất của họ. Cách hành xử của anh đôi lúc hơi tàn nhẫn nhưng nó là cần thiết, bởi vì anh biết, như vậy mới là tốt nhất.
- Âu Dương Vô Thần, anh của lúc đó thật sự rất giỏi, và em ngưỡng mộ anh cũng chính là vì điều đó, nên mới dần dần thích anh. Em gia nhập vào hội, là vì muốn được giống như anh, tài giỏi và mạnh mẽ. Em tham gia nhiệm vụ cũng vì muốn giống anh, muốn được sự gan dạ và thông minh đó. Nói tóm lại, em làm mọi thứ, là vì muốn được trở thành một con người đáng ngưỡng mộ như anh, sau đó sẽ tiến xa hơn nữa, chính là muốn có được anh. Vậy nên, tình cảm khi ấy của hai ta chưa hẳn là tình yêu, em và anh.... chỉ như một fan hâm mộ muốn theo đuổi thần tượng trong lòng mình mà thôi.
- Nhưng anh biết điều này không Âu Dương Vô Thần, tình cảm giữa người hâm mộ và người được hâm mộ... luôn luôn là tình cảm đơn phương. Bởi vì em thì luôn luôn thích anh, còn anh.... mãi mãi cũng không thích em.
- Anh biết hương vị của yêu đơn phương là như thế nào không? Hửm? Chính là rõ ràng một giây thôi cũng chưa từng có được anh, vậy mà em lúc nào cũng cảm tưởng như mình đã mất anh cả trăm ngàn lần vậy. Đau đớn vô cùng.
- Nhưng dù như thế, thứ tình cảm đó vẫn không muốn em anh, không muốn em buông tay anh. Cứ như vầng trăng sáng mỗi đêm vậy, sáng vô ích, vô ích vẫn sáng. Em thích anh, thích vô ích, nhưng vẫn thích. Biết rõ là không thể, nhưng không ngăn được bản thân hóa thành thiêu thân lao vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.