Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 525: Anh Mang Theo Tôi Đi.
PJH
21/11/2019
Nghe câu hỏi của cô, người đàn ông bây giờ mới hiểu ra vấn đề, anh mím môi, hạ giọng nhẹ nhàng đáp:
- Là tôi thật, không phải em nằm mơ đâu. Tôi về rồi.
Câu cuối cùng lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, khiến tâm trạng đang xuống dốc của cô một lần nữa lên cao.
Chớp đôi mắt trong suốt nhìn Âu Dương Vô Thần, cô im lặng không nói thêm gì nữa.
Lúc nãy cô còn lưỡng lự không biết là giả hay thật, là mơ hay thực, nên mới không thể hiện điều gì, bây giờ biết được rồi, cũng vẫn không thể lên tiếng nổi.
Những thứ muốn hỏi, những điều muốn nói đều như bị nghẹn ở cổ họng, không tài nào phát ra ngoài được.
Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền tiến lên, vươn tay còn lại ôm lấy đầu Âu Dương Thiên Thiên, để mặt cô tựa vào vai mình, nói:
- Xin lỗi... vì đã để em phải đối mặt với mọi chuyện một mình.
Âu Dương Thiên Thiên không phản bác lại lời của người đàn ông, cũng không đẩy anh ta ra. Cô cắn môi, chậm rãi tựa cằm lên vai Âu Dương Vô Thần, im lặng không lên tiếng.
Có anh bên cạnh.... thật sự tốt.
========================
Năm phút sau, ở trong phòng vệ sinh.
Âu Dương Vô Thần cầm bốt đánh răng đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng cô ấy lại không nhận lấy nó, mắt cứ mở to đăm đăm nhìn người đàn ông.
Thở dài một hơi, Âu Dương Vô Thần đành tự mình nặn kem lên đó rồi đưa đến tận miệng cô gái, trực tiếp giúp cô ấy đánh răng.
Không những thế, anh còn giúp Âu Dương Thiên Thiên súc miệng, rửa mặt, lau mặt, hết tất tần tật các vệ sinh cá nhân bình thường của một con người.
Âu Dương Thiên Thiên thì chỉ đứng im, tay chân đôi lúc hoạt động theo ý muốn của người đàn ông, còn mắt thì vẫn cứ liếc nhìn anh ta, không chịu dời đi.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh dùng khăn khô lau tay cho cô, đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên chợt lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, bây giờ anh về rồi.... vậy có đi lại nữa không?
Người đàn ông nghe thấy, ban đầu có chút đứng khựng, nhưng sau đó thì tỏ vẻ bình thản, ngước đầu lên nhìn cô, trả lời:
- Có. Tôi còn việc cần giải quyết, nên sẽ phải đi lại.
Dừng một chút, anh đảo mắt, thăm dò nét mặt của cô gái đối diện, rồi nói tiếp:
- Nhưng lần này sẽ khác, tôi muốn em....
- Anh mang theo tôi đi đi. - Không để người đàn ông nói hết lời, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng Âu Dương Vô Thần, mang đầy sự kiên quyết và ý chí, tựa như thực sự muốn như vậy.
Điều này vô tình khiến Âu Dương Vô Thần thấy sốc, anh nhướn mày, theo bản năng hỏi:
- Em nói cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi lặp lại thêm một lần nữa:
- Anh mang theo tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây một mình.
- Là tôi thật, không phải em nằm mơ đâu. Tôi về rồi.
Câu cuối cùng lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, khiến tâm trạng đang xuống dốc của cô một lần nữa lên cao.
Chớp đôi mắt trong suốt nhìn Âu Dương Vô Thần, cô im lặng không nói thêm gì nữa.
Lúc nãy cô còn lưỡng lự không biết là giả hay thật, là mơ hay thực, nên mới không thể hiện điều gì, bây giờ biết được rồi, cũng vẫn không thể lên tiếng nổi.
Những thứ muốn hỏi, những điều muốn nói đều như bị nghẹn ở cổ họng, không tài nào phát ra ngoài được.
Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền tiến lên, vươn tay còn lại ôm lấy đầu Âu Dương Thiên Thiên, để mặt cô tựa vào vai mình, nói:
- Xin lỗi... vì đã để em phải đối mặt với mọi chuyện một mình.
Âu Dương Thiên Thiên không phản bác lại lời của người đàn ông, cũng không đẩy anh ta ra. Cô cắn môi, chậm rãi tựa cằm lên vai Âu Dương Vô Thần, im lặng không lên tiếng.
Có anh bên cạnh.... thật sự tốt.
========================
Năm phút sau, ở trong phòng vệ sinh.
Âu Dương Vô Thần cầm bốt đánh răng đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng cô ấy lại không nhận lấy nó, mắt cứ mở to đăm đăm nhìn người đàn ông.
Thở dài một hơi, Âu Dương Vô Thần đành tự mình nặn kem lên đó rồi đưa đến tận miệng cô gái, trực tiếp giúp cô ấy đánh răng.
Không những thế, anh còn giúp Âu Dương Thiên Thiên súc miệng, rửa mặt, lau mặt, hết tất tần tật các vệ sinh cá nhân bình thường của một con người.
Âu Dương Thiên Thiên thì chỉ đứng im, tay chân đôi lúc hoạt động theo ý muốn của người đàn ông, còn mắt thì vẫn cứ liếc nhìn anh ta, không chịu dời đi.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh dùng khăn khô lau tay cho cô, đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên chợt lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, bây giờ anh về rồi.... vậy có đi lại nữa không?
Người đàn ông nghe thấy, ban đầu có chút đứng khựng, nhưng sau đó thì tỏ vẻ bình thản, ngước đầu lên nhìn cô, trả lời:
- Có. Tôi còn việc cần giải quyết, nên sẽ phải đi lại.
Dừng một chút, anh đảo mắt, thăm dò nét mặt của cô gái đối diện, rồi nói tiếp:
- Nhưng lần này sẽ khác, tôi muốn em....
- Anh mang theo tôi đi đi. - Không để người đàn ông nói hết lời, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng Âu Dương Vô Thần, mang đầy sự kiên quyết và ý chí, tựa như thực sự muốn như vậy.
Điều này vô tình khiến Âu Dương Vô Thần thấy sốc, anh nhướn mày, theo bản năng hỏi:
- Em nói cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi lặp lại thêm một lần nữa:
- Anh mang theo tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.