Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 797: Bạn học cũ
PJH
09/06/2020
Người đàn ông ngẩng đầu lên, chậm rãi trả lời:
- Vâng Nhị tiểu thư, tôi chính là Lữ Uyển Thành.
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, theo bản năng hỏi:
- Anh làm gì ở đây? Đến tìm Vô Thần sao?
Lữ Uyển Thành gật đầu, ngập ngừng đáp:
- Đúng là tôi đến tìm cậu chủ, nhưng mà... có vẻ như ngài ấy không có ở đây.
Dứt lời, người đàn ông vô tình mà hữu ý liếc ánh mắt sang nhìn cô gái đứng bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên. Không biết... cô ấy có nhớ ra anh không?
Lúc này, Sherry và Eira ở trong góc tối, vì một phút lơ đãng mà không thấy sự xuất hiện của Lữ Uyển Thành, cả hai cuống cuồng chạy ra, lên tiếng:
- Anh đến lúc nào? Đến làm gì vậy? Mau đi đi, không thấy Nhị tiểu thư đang bận sao?
Vừa nói, hai người vừa kéo tay Lữ Uyển Thành lôi đi, đúng lúc này, đột nhiên Bạch Oa Oa giơ tay ra, nắm lấy góc áo người đàn ông, nói:
- Khoan đã!
Tiếng gọi của cô thu hút sự chú ý của đám người, khiến cả Âu Dương Thiên Thiên, Eira, Sherry và Lữ Uyển Thành cùng lúc quay lại.
Bạch Oa Oa mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt nghi hoặc, ngập ngừng hỏi:
- Lữ Uyển Thành? Không lẽ.... cậu là lớp trưởng?
- Lớp trưởng?? - Ngay lập tức, không hẹn mà cả ba cô gái còn lại cùng đồng thanh thốt lên.
Lữ Uyển Thành chớp mắt nhìn Bạch Oa Oa, nhếch môi đáp:
- Tôi còn tưởng cậu không nhận ra tôi chứ?
Bạch Oa Oa há hốc mồm, cứ như không nghĩ đến sẽ có tình huống này, cô đứng hình vài giây sau mới có thể lên tiếng:
- Thật... thật sự là cậu sao?
Sự bất ngờ được tạo ra bởi hai người nhưng nó cũng làm cho những kẻ xung quanh cảm thấy không thể "thông não", Âu Dương Thiên Thiên không nhịn được đành xen vào:
- Khoan đã khoan đã, tôi vẫn chưa hiểu được. Hai người... là bạn học của nhau sao?
Really? Nhìn Lữ Uyển Thành trông trưởng thành như thế, sao có thể là ngang hàng với cô được chứ? Đều 22 tuổi à?
Người đàn ông chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Phải, chúng tôi là bạn cùng học thời đại học.
Eira thấy thế, đảo mắt suy nghĩ, liền hỏi:
- Không thể nào, anh lớn hơn tôi 3 tuổi mà? Năm nay tôi 23 tuổi, tức là anh đã 26 tuổi rồi, sao anh có thể... là bạn học với bạn của Nhị tiểu thư được chứ?
Dứt lời, cả hai nhìn Lữ Uyển Thành với khuôn mặt trông đợi một lời giải thích hợp lí. Âu Dương Thiên Thiên thì hướng mắt về phía Bạch Oa Oa bên cạnh, nét mặt cũng hiện lên sự chờ mong. Đúng lúc này, đồng hồ trên tay Bạch Oa Oa bỗng vang lên âm thanh, từng tiếng "tít tít" kéo dài khiến cô phải tắt nó đi. Thở hắt ra một hơi, Bạch Oa Oa buông tay đang nắm áo người đàn ông ra, rồi quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Để sau đi, bây giờ mình thật sự trễ giờ rồi, mình đi trước đây.
Vừa nói, Bạch Oa Oa vừa xoay người chạy đi, giây phút vụt ngang qua thân thể của Lữ Uyển Thành, đôi con ngươi cô vô thức liếc nhìn anh, nhưng điều đó không làm cản bước chân của cô lại.
Cũng thời khắc đó, không ai có thể ngờ rằng, chính cuộc gặp gỡ đầu tiên này, đã làm mối quan hệ giữa hai người, dây dưa đến mãi mãi về sau.
....
Bạch Oa Oa rời đi, đám người còn lại chỉ biết ngơ ngẩn nhìn về phía Lữ Uyển Thành, thế nhưng người đàn ông lại không đưa ra câu trả lời nào, mà kiếm cớ chạy thật nhanh:
- Cậu chủ không có ở đây, vậy tôi đi về. Tạm biệt.
Nói rồi, anh ta cúi đầu với Âu Dương Thiên Thiên, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ba cô gái còn lại. Eira và Sherry trố mắt nhìn nhau, vô tư thì thầm:
- Chắc không phải Lữ Uyển Thành khai gian tuổi với cậu chủ đấy chứ?
- Không thể nào, cô nghĩ anh ta có cái gan đó hả?
- Nhưng tại sao lại có chuyện hi hữu như thế chứ? Anh ta mà là bạn học của bạn Nhị tiểu thư á?
- Tôi cũng không biết nữa...
...Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau, ánh mắt có chút suy tư. Qua vài giây, cô đột nhiên lên tiếng:
- Lữ Uyển Thành, anh ta đi theo Vô Thần bao lâu rồi, các cô có biết không?
Sherry và Eira nghe câu hỏi, cả hai cùng quay đầu lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đáp:
- Đương nhiên chúng tôi biết rồi, anh ta vào đội trễ nhất mà, mới chỉ khoảng 6 năm thôi. Nhưng rất có tài, nên khá nhanh đã được cậu chủ cho làm đội trưởng đội thông tin tuyệt mật.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, hỏi tiếp:
- Sáu năm? Như thế rất ít sao?
Sherry gật đầu, thành thật trả lời:
- Đúng vậy Nhị tiểu thư, đội bảo vệ chúng tôi theo chân cậu chủ đã gần 10 năm, nhưng trong đó thời gian huấn luyện đã chiếm hơn một nửa, khoảng thời gian theo bảo vệ cậu chủ tính ra chỉ vỏn vẹn 4 năm. Còn Lữ Uyển Thành thì khác, anh ta vào hội sáu năm trước, và chỉ mất 2 năm để hoàn thành huấn luyện thôi, sau đó liền đã có nhiệm vụ để làm. So với chúng tôi, quả thực là rất ít.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, không hỏi thêm gì nữa. Cô rũ mắt, trong đầu thầm nghĩ.
Sáu năm? Tức là Lữ Uyển Thành đi theo Âu Dương Vô Thần vào năm 20 tuổi? Nhưng mà... lúc đó cậu ta chỉ mới vừa vào Đại học thôi mà, không phải ư?
==================================================
Bạch Oa Oa đi thang máy lên tầng thượng của khách sạn PJH, đứng trước cửa một nhà hàng, cô chỉnh sửa lại trang phục trên người, hít vào một hơi sâu rồi mới chậm rãi tiến vào. Đến quầy tiếp tân, Bạch Oa Oa nói với họ về số bàn đã đặt trước của mình, sau đó một người phục vụ đã dẫn cô đi.
Thế nhưng có một điều khiến cô không thể ngờ, chính là khi bước đến căn phòng được đặt riêng, cô lại gặp một người cực kì thân quen. Và người đó... không ai khác chính là Trịnh Gia Dĩnh.
- Jennie, thank god, you"re here. Come on in. - Một người đàn ông nhìn thấy Bạch Oa Oa, liền thở phào nhẹ nhõm.
(Ơn trời Jennie cô đây rồi. Mau vào đây đi)
Bạch Oa Oa cười gượng, đáp:
- Sorry, general manager, I was a bit late because of the traffic jam.
(Xin lỗi anh, tổng giám đốc, do kẹt xe nên tôi đến hơi muộn.)
Người đàn ông xua tay, thoải mái nói:
- It"s okay, sit down.
(Không sao đâu, cô ngồi đi.)
Dứt lời, người đàn ông lịch sự kéo ghế cho cô. Bạch Oa Oa chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, lúc này, một người khác đã lọt vào tầm mắt cô.- Hi Jennie.
(Chào, Jennie.)
Bạch Oa Oa nhìn thấy người đàn ông, mắt mở to trông giống như rất ngạc nhiên, lên tiếng:
- Mr. Justin, surprisingly, why are you here?
(Ngài Justin, thật bất ngờ, tại sao ngài lại có mặt ở đây?)
Người đàn ông cười khằng khặc một cách sảng khoái, có vẻ như ông ta đã uống khá nhiều rượu, khuôn mặt hơi đỏ bừng trả lời:
- I am working here and meeting your director. I know you will not be absent from PJH"s contract signing sessions and currently, you seem to be keeping my stuff.
(Tôi đang làm việc ở nơi này thì tình cờ gặp giám đốc của cô. Tôi biết cô sẽ không vắng mặt ở những buổi kí kết hợp đồng của công ty PJH mà, và hơn nữa, hiện tại có lẽ cô vẫn đang giữ đồ của tôi.)
Bạch Oa Oa mỉm cười lịch sự, cô giơ chiếc túi trong tay mình lên và nói:
- Coincidentally, I"m carrying it here. It"s been cleaned, I"ll give it to you right now.
(Thật trùng hợp là tôi đang mang nó theo đây. Nó đã được làm sạch rồi. Tôi sẽ đưa cho ngài ngay bây giờ.)
Dứt lời, cô đặt chiếc túi lên bàn và đẩy về phía người đàn ông. Ông ta nhận nó rồi tiếp tục cười lớn. Lúc này, liếc nhìn sang Trịnh Gia Dĩnh, Bạch Oa Oa thản nhiên hỏi:
- This is...?
(Đây là...?)
Câu hỏi của Bạch Oa Oa ngay lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, liền lên tiếng giải thích:
- Oh, I haven"t introduced you, this is Mr. Jack Cony,the representative of the ABX655 partner, and the one who will work with us today. Say hello, Jennie.
(Oh, tôi vẫn chưa giới thiệu với cô, đây là ngài Jack Cony, đại diện cho kế hoạch ABX655 phía đối tác, và cũng là người làm việc với chúng ta ngày hôm nay. Cô hãy chào hỏi đi, Jennie.)
Bạch Oa Oa kinh ngạc trước câu trả lời của người đàn ông, cô nhìn Trịnh Gia Dĩnh, không nghĩ đến anh ta lại là đại diện cho phía đối tác trong hợp đồng lần này.
- But, isn"t this ILY"s plan? Why is the director of JH company representative?
(Nhưng mà, đây không phải là kế hoạch của hãng ILY sao? Tại sao giám đốc công ty JH lại là đại diện được?)
Người đàn ông nghe vậy, gật đầu đáp:
- It is true that the plan ABX655 belongs to ILY, but their raw materials are imported mainly from JH, and partly invested by this company, so under the contract, they are a cooperative relationship. Therefore, it is possible to appoint participants to sign the contract. ILY also agrees that Mr. Jack can sign the contract.
(Đúng là kế hoạch ABX655 thuộc về ILY, nhưng nguyên liệu thô của họ được nhập khẩu chủ yếu từ JH, và được đầu tư một phần bởi công ty này, vì vậy theo hợp đồng, họ là mối quan hệ hợp tác. Do đó, họ có thể chỉ định người tham gia ký hợp đồng. Phía hãng ILY cũng đồng ý rằng ông Jack có thể đại diện ký hợp đồng rồi.)
Dừng một chút, người đàn ông nói tiếp:
- This time, I can count on you a lot, because Mr. Jack is also of Chinese descent, it will be easier to communicate. The two of you are compatriots, the signing of the contract will be more convenient, right?
(Lần này, tôi có thể tin tưởng vào cô nhiều hơn rồi, bởi vì ngài Jack cũng là người gốc Trung Quốc, điều đó sẽ dễ dàng cho giao tiếp hơn. Hơn nữa hai người là đồng hương, việc kí hợp đồng có thể sẽ thuận lợi hơn, phải không?)
Bạch Oa Oa nghe xong, không còn lời nào để phản bác nữa, cô mím môi, im lặng hai giây sau rồi hướng người về phía Trịnh Gia Dĩnh, cúi đầu chào hỏi:
- Xin chào, tôi là Bạch Oa Oa, cố vấn làm việc của công ty PJH chi nhánh Mỹ, ngài có thể gọi tôi là Jennie.
Người đàn ông chớp mắt nhìn cô, đôi con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Bạch Oa Oa, sau lời chào hỏi trước từ cô, anh gật đầu nhẹ đáp lại:
- Chào, tôi là Trịnh Gia Dĩnh, tên nước ngoài là Jack.... Jack Cony.
Cái tên được vang lên, lọt vào tại Bạch Oa Oa làm dấy lên những kí ức cũ về thuở đầu tiên cô và Trịnh Gia Dĩnh bắt đầu lập nghiệp, nhưng nó không làm ảnh hưỏng quá nhiều đến cô, ngược lại khuôn mặt vẫn bình tĩnh trả lời:
- Rất vui được gặp ngài.
Đồng thời chìa tay ra, Bạch Oa Oa tuân thủ hình thức lịch sự đối với khách hàng của mình, một cách rất tự nhiên. Trịnh Gia Dĩnh rũ mắt nhìn bàn tay của cô, nhớ đến lời nói lúc trước, anh bất động một lúc sau mới đưa tay ra bắt lấy:
- Rất vui được gặp mặt.
- Vâng Nhị tiểu thư, tôi chính là Lữ Uyển Thành.
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, theo bản năng hỏi:
- Anh làm gì ở đây? Đến tìm Vô Thần sao?
Lữ Uyển Thành gật đầu, ngập ngừng đáp:
- Đúng là tôi đến tìm cậu chủ, nhưng mà... có vẻ như ngài ấy không có ở đây.
Dứt lời, người đàn ông vô tình mà hữu ý liếc ánh mắt sang nhìn cô gái đứng bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên. Không biết... cô ấy có nhớ ra anh không?
Lúc này, Sherry và Eira ở trong góc tối, vì một phút lơ đãng mà không thấy sự xuất hiện của Lữ Uyển Thành, cả hai cuống cuồng chạy ra, lên tiếng:
- Anh đến lúc nào? Đến làm gì vậy? Mau đi đi, không thấy Nhị tiểu thư đang bận sao?
Vừa nói, hai người vừa kéo tay Lữ Uyển Thành lôi đi, đúng lúc này, đột nhiên Bạch Oa Oa giơ tay ra, nắm lấy góc áo người đàn ông, nói:
- Khoan đã!
Tiếng gọi của cô thu hút sự chú ý của đám người, khiến cả Âu Dương Thiên Thiên, Eira, Sherry và Lữ Uyển Thành cùng lúc quay lại.
Bạch Oa Oa mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt nghi hoặc, ngập ngừng hỏi:
- Lữ Uyển Thành? Không lẽ.... cậu là lớp trưởng?
- Lớp trưởng?? - Ngay lập tức, không hẹn mà cả ba cô gái còn lại cùng đồng thanh thốt lên.
Lữ Uyển Thành chớp mắt nhìn Bạch Oa Oa, nhếch môi đáp:
- Tôi còn tưởng cậu không nhận ra tôi chứ?
Bạch Oa Oa há hốc mồm, cứ như không nghĩ đến sẽ có tình huống này, cô đứng hình vài giây sau mới có thể lên tiếng:
- Thật... thật sự là cậu sao?
Sự bất ngờ được tạo ra bởi hai người nhưng nó cũng làm cho những kẻ xung quanh cảm thấy không thể "thông não", Âu Dương Thiên Thiên không nhịn được đành xen vào:
- Khoan đã khoan đã, tôi vẫn chưa hiểu được. Hai người... là bạn học của nhau sao?
Really? Nhìn Lữ Uyển Thành trông trưởng thành như thế, sao có thể là ngang hàng với cô được chứ? Đều 22 tuổi à?
Người đàn ông chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Phải, chúng tôi là bạn cùng học thời đại học.
Eira thấy thế, đảo mắt suy nghĩ, liền hỏi:
- Không thể nào, anh lớn hơn tôi 3 tuổi mà? Năm nay tôi 23 tuổi, tức là anh đã 26 tuổi rồi, sao anh có thể... là bạn học với bạn của Nhị tiểu thư được chứ?
Dứt lời, cả hai nhìn Lữ Uyển Thành với khuôn mặt trông đợi một lời giải thích hợp lí. Âu Dương Thiên Thiên thì hướng mắt về phía Bạch Oa Oa bên cạnh, nét mặt cũng hiện lên sự chờ mong. Đúng lúc này, đồng hồ trên tay Bạch Oa Oa bỗng vang lên âm thanh, từng tiếng "tít tít" kéo dài khiến cô phải tắt nó đi. Thở hắt ra một hơi, Bạch Oa Oa buông tay đang nắm áo người đàn ông ra, rồi quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Để sau đi, bây giờ mình thật sự trễ giờ rồi, mình đi trước đây.
Vừa nói, Bạch Oa Oa vừa xoay người chạy đi, giây phút vụt ngang qua thân thể của Lữ Uyển Thành, đôi con ngươi cô vô thức liếc nhìn anh, nhưng điều đó không làm cản bước chân của cô lại.
Cũng thời khắc đó, không ai có thể ngờ rằng, chính cuộc gặp gỡ đầu tiên này, đã làm mối quan hệ giữa hai người, dây dưa đến mãi mãi về sau.
....
Bạch Oa Oa rời đi, đám người còn lại chỉ biết ngơ ngẩn nhìn về phía Lữ Uyển Thành, thế nhưng người đàn ông lại không đưa ra câu trả lời nào, mà kiếm cớ chạy thật nhanh:
- Cậu chủ không có ở đây, vậy tôi đi về. Tạm biệt.
Nói rồi, anh ta cúi đầu với Âu Dương Thiên Thiên, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ba cô gái còn lại. Eira và Sherry trố mắt nhìn nhau, vô tư thì thầm:
- Chắc không phải Lữ Uyển Thành khai gian tuổi với cậu chủ đấy chứ?
- Không thể nào, cô nghĩ anh ta có cái gan đó hả?
- Nhưng tại sao lại có chuyện hi hữu như thế chứ? Anh ta mà là bạn học của bạn Nhị tiểu thư á?
- Tôi cũng không biết nữa...
...Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau, ánh mắt có chút suy tư. Qua vài giây, cô đột nhiên lên tiếng:
- Lữ Uyển Thành, anh ta đi theo Vô Thần bao lâu rồi, các cô có biết không?
Sherry và Eira nghe câu hỏi, cả hai cùng quay đầu lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đáp:
- Đương nhiên chúng tôi biết rồi, anh ta vào đội trễ nhất mà, mới chỉ khoảng 6 năm thôi. Nhưng rất có tài, nên khá nhanh đã được cậu chủ cho làm đội trưởng đội thông tin tuyệt mật.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, hỏi tiếp:
- Sáu năm? Như thế rất ít sao?
Sherry gật đầu, thành thật trả lời:
- Đúng vậy Nhị tiểu thư, đội bảo vệ chúng tôi theo chân cậu chủ đã gần 10 năm, nhưng trong đó thời gian huấn luyện đã chiếm hơn một nửa, khoảng thời gian theo bảo vệ cậu chủ tính ra chỉ vỏn vẹn 4 năm. Còn Lữ Uyển Thành thì khác, anh ta vào hội sáu năm trước, và chỉ mất 2 năm để hoàn thành huấn luyện thôi, sau đó liền đã có nhiệm vụ để làm. So với chúng tôi, quả thực là rất ít.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, không hỏi thêm gì nữa. Cô rũ mắt, trong đầu thầm nghĩ.
Sáu năm? Tức là Lữ Uyển Thành đi theo Âu Dương Vô Thần vào năm 20 tuổi? Nhưng mà... lúc đó cậu ta chỉ mới vừa vào Đại học thôi mà, không phải ư?
==================================================
Bạch Oa Oa đi thang máy lên tầng thượng của khách sạn PJH, đứng trước cửa một nhà hàng, cô chỉnh sửa lại trang phục trên người, hít vào một hơi sâu rồi mới chậm rãi tiến vào. Đến quầy tiếp tân, Bạch Oa Oa nói với họ về số bàn đã đặt trước của mình, sau đó một người phục vụ đã dẫn cô đi.
Thế nhưng có một điều khiến cô không thể ngờ, chính là khi bước đến căn phòng được đặt riêng, cô lại gặp một người cực kì thân quen. Và người đó... không ai khác chính là Trịnh Gia Dĩnh.
- Jennie, thank god, you"re here. Come on in. - Một người đàn ông nhìn thấy Bạch Oa Oa, liền thở phào nhẹ nhõm.
(Ơn trời Jennie cô đây rồi. Mau vào đây đi)
Bạch Oa Oa cười gượng, đáp:
- Sorry, general manager, I was a bit late because of the traffic jam.
(Xin lỗi anh, tổng giám đốc, do kẹt xe nên tôi đến hơi muộn.)
Người đàn ông xua tay, thoải mái nói:
- It"s okay, sit down.
(Không sao đâu, cô ngồi đi.)
Dứt lời, người đàn ông lịch sự kéo ghế cho cô. Bạch Oa Oa chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, lúc này, một người khác đã lọt vào tầm mắt cô.- Hi Jennie.
(Chào, Jennie.)
Bạch Oa Oa nhìn thấy người đàn ông, mắt mở to trông giống như rất ngạc nhiên, lên tiếng:
- Mr. Justin, surprisingly, why are you here?
(Ngài Justin, thật bất ngờ, tại sao ngài lại có mặt ở đây?)
Người đàn ông cười khằng khặc một cách sảng khoái, có vẻ như ông ta đã uống khá nhiều rượu, khuôn mặt hơi đỏ bừng trả lời:
- I am working here and meeting your director. I know you will not be absent from PJH"s contract signing sessions and currently, you seem to be keeping my stuff.
(Tôi đang làm việc ở nơi này thì tình cờ gặp giám đốc của cô. Tôi biết cô sẽ không vắng mặt ở những buổi kí kết hợp đồng của công ty PJH mà, và hơn nữa, hiện tại có lẽ cô vẫn đang giữ đồ của tôi.)
Bạch Oa Oa mỉm cười lịch sự, cô giơ chiếc túi trong tay mình lên và nói:
- Coincidentally, I"m carrying it here. It"s been cleaned, I"ll give it to you right now.
(Thật trùng hợp là tôi đang mang nó theo đây. Nó đã được làm sạch rồi. Tôi sẽ đưa cho ngài ngay bây giờ.)
Dứt lời, cô đặt chiếc túi lên bàn và đẩy về phía người đàn ông. Ông ta nhận nó rồi tiếp tục cười lớn. Lúc này, liếc nhìn sang Trịnh Gia Dĩnh, Bạch Oa Oa thản nhiên hỏi:
- This is...?
(Đây là...?)
Câu hỏi của Bạch Oa Oa ngay lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, liền lên tiếng giải thích:
- Oh, I haven"t introduced you, this is Mr. Jack Cony,the representative of the ABX655 partner, and the one who will work with us today. Say hello, Jennie.
(Oh, tôi vẫn chưa giới thiệu với cô, đây là ngài Jack Cony, đại diện cho kế hoạch ABX655 phía đối tác, và cũng là người làm việc với chúng ta ngày hôm nay. Cô hãy chào hỏi đi, Jennie.)
Bạch Oa Oa kinh ngạc trước câu trả lời của người đàn ông, cô nhìn Trịnh Gia Dĩnh, không nghĩ đến anh ta lại là đại diện cho phía đối tác trong hợp đồng lần này.
- But, isn"t this ILY"s plan? Why is the director of JH company representative?
(Nhưng mà, đây không phải là kế hoạch của hãng ILY sao? Tại sao giám đốc công ty JH lại là đại diện được?)
Người đàn ông nghe vậy, gật đầu đáp:
- It is true that the plan ABX655 belongs to ILY, but their raw materials are imported mainly from JH, and partly invested by this company, so under the contract, they are a cooperative relationship. Therefore, it is possible to appoint participants to sign the contract. ILY also agrees that Mr. Jack can sign the contract.
(Đúng là kế hoạch ABX655 thuộc về ILY, nhưng nguyên liệu thô của họ được nhập khẩu chủ yếu từ JH, và được đầu tư một phần bởi công ty này, vì vậy theo hợp đồng, họ là mối quan hệ hợp tác. Do đó, họ có thể chỉ định người tham gia ký hợp đồng. Phía hãng ILY cũng đồng ý rằng ông Jack có thể đại diện ký hợp đồng rồi.)
Dừng một chút, người đàn ông nói tiếp:
- This time, I can count on you a lot, because Mr. Jack is also of Chinese descent, it will be easier to communicate. The two of you are compatriots, the signing of the contract will be more convenient, right?
(Lần này, tôi có thể tin tưởng vào cô nhiều hơn rồi, bởi vì ngài Jack cũng là người gốc Trung Quốc, điều đó sẽ dễ dàng cho giao tiếp hơn. Hơn nữa hai người là đồng hương, việc kí hợp đồng có thể sẽ thuận lợi hơn, phải không?)
Bạch Oa Oa nghe xong, không còn lời nào để phản bác nữa, cô mím môi, im lặng hai giây sau rồi hướng người về phía Trịnh Gia Dĩnh, cúi đầu chào hỏi:
- Xin chào, tôi là Bạch Oa Oa, cố vấn làm việc của công ty PJH chi nhánh Mỹ, ngài có thể gọi tôi là Jennie.
Người đàn ông chớp mắt nhìn cô, đôi con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Bạch Oa Oa, sau lời chào hỏi trước từ cô, anh gật đầu nhẹ đáp lại:
- Chào, tôi là Trịnh Gia Dĩnh, tên nước ngoài là Jack.... Jack Cony.
Cái tên được vang lên, lọt vào tại Bạch Oa Oa làm dấy lên những kí ức cũ về thuở đầu tiên cô và Trịnh Gia Dĩnh bắt đầu lập nghiệp, nhưng nó không làm ảnh hưỏng quá nhiều đến cô, ngược lại khuôn mặt vẫn bình tĩnh trả lời:
- Rất vui được gặp ngài.
Đồng thời chìa tay ra, Bạch Oa Oa tuân thủ hình thức lịch sự đối với khách hàng của mình, một cách rất tự nhiên. Trịnh Gia Dĩnh rũ mắt nhìn bàn tay của cô, nhớ đến lời nói lúc trước, anh bất động một lúc sau mới đưa tay ra bắt lấy:
- Rất vui được gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.