Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 780: Cảm ơn và Xin lỗi
PJH
09/06/2020
Âu Dương Thiên Thiên đi thang máy lên tầng trên, cô tìm đến tiệm
cà phê mà Bạch Oa Oa đã hẹn trong cuộc gọi, lúc đi vào trong,
vừa kịp nhìn thấy cô ấy ngồi vào bàn. Bước gần đến, Âu Dương
Thiên Thiên vội vã hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Bạch Oa Oa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lắc đầu đáp:
- Mình không có vấn đề gì cả, xin lỗi, đột nhiên hẹn làm cậu sợ sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, thở hắt một hơi, nói:
- Không sao thì tốt rồi, là do mình hay lo lắng vậy thôi.
Bạch Oa Oa cười gượng, cô liếc mắt nhìn trang phục của cô gái đối diện, bây giờ mới nhận ra Âu Dương Thiên Thiên chỉ mang duy nhất một bộ đồ ngủ, phía trước ngực vì quá rộng mà để lộ ra một mảng da thịt mềm mại. Ngay lập tức đứng dậy, Bạch Oa Oa mở chiếc áo khoác trong tay ra, vòng qua vai của Âu Dương Thiên Thiên, che đi "cảnh đẹp" trước mắt.
- Nhìn cậu kìa, hấp tấp như vậy. Mau ngồi xuống đi.
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới phát hiện ra mình đang mang đồ gì, cô bối rối kéo hai mép áo sát vào nhau, đồng thời đưa tay lên xõa tóc xuống, che ngực lại.
Ngồi vào chỗ của mình, Âu Dương Thiên Thiên chủ động lên tiếng:
- Đã tối rồi mà cậu còn làm gì ở đây vậy? Đến tìm mình có việc gì sao?
Bạch Oa Oa ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi đáp:
- Mình đi gặp khách hàng, rồi dùng cơm ở đây luôn. Trùng hợp là khách sạn chỗ cậu ở nên mình mới gọi điện, không ngờ cậu đồng ý ra thật.
Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời khách sáo của cô gái, cau mày hỏi:
- Nói cái gì vậy? Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm, còn cần phải dè dặt hẹn gặp sao?
Bạch Oa Oa cười thành tiếng, gật đầu trả lời:
- Phải, là mình sai rồi. Nhưng thật sự mình không ngờ cậu sẽ đồng ý gặp mình mà, mình sợ... cậu giận rồi.
Âu Dương Thiên Thiên trưng ra bộ mặt khó hiểu, hỏi ngược lại:
- Tại sao mình phải giận cậu? Là vì... chuyện lần trước sao?
Bạch Oa Oa, rũ mắt, mím môi nói:
- Ừm... thật ra hôm nay mình hẹn cậu, là vì... có vài lời muốn nói. Mình nghĩ, những lời này phải trực tiếp nói, mới biểu đạt được hết tâm ý của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô chớp nhẹ mắt, không lên tiếng đáp lại. Trước sự im lặng đó, Bạch Oa Oa chậm rãi lên tiếng:
- Điều đầu tiên... chính là xin lỗi. Xin lỗi cậu, Thiên Thiên. Lần trước, tâm trạng mình không tốt lắm, nên có nói một số câu quá đáng, cậu đừng để trong lòng nhé.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhẹ đáp:
- Không đâu, là do mình quá nóng vội thôi. Cậu gặp phải một cú sốc lớn như vậy, đáng lí mình không nên nói những điều sáo rỗng, lí lẽ vô nghĩa vào thời điểm đó.- Không phải, cậu mới là người làm đúng. - Gần như ngay lập tức, Bạch Oa Oa lên tiếng phủ định. Cô nhướn mày, nói tiếp:
- Phụ nữ không nên trách đàn ông vô tình, chỉ nên trách mình gặp không đúng người mà thôi. Thanh xuân như một cơn mưa rào, kẻ thì muốn trú, kẻ lại không, Là do mình cố chấp với thế giới màu hồng đó, nên mới dẫn đến sự việc như ngày hôm nay. Cậu nói đúng, gặp đúng người, một cái nhìn thôi cũng thấy an toàn, còn nếu gặp sai người, thì dù có ở cạnh gần trong lòng cũng xa muôn trùng vạn dặm. Mình quen Trịnh Gia Dĩnh đã nhiều năm, tâm tư như thế nào sớm đã thấu hiểu vài phần, chỉ là mình cố chấp với tình yêu này, nên nhiều lần nhắm mắt bỏ qua nó.
- Thiên Thiên, cậu nghĩ mình không nhận ra sao? Không phải, thực ra mình đã thấy những điều kì lạ trên người anh ấy vài tháng gần đây rồi. Mình yêu anh ấy như vậy, luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất, thì sao có thể không nhìn ra được sự khác biệt nào chứ? Nhưng mình đều làm ngơ, đều tự lừa dối mình là bản thân quá đa nghi, đều đưa ra những lí do để bác bỏ. Có lẽ chính điều này đã tiếp tay cho Trịnh Gia Dĩnh, khiến anh ấy không e ngại mình mà làm ra những việc trái với đạo lí đó. Suy cho cùng, có lẽ điều tồi tệ nhất trong cuộc tình này, không phải là phản bội, mà chính là sự cố chấp về tất cả của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời mà Bạch Oa Oa nói, cô thoáng rũ mắt, trong đầu đột nhiên thông qua một đạo lý. Phải, có lẽ điều tồi tệ nhất trong tình yêu, chính là bạn rõ ràng nhận ra sự thay đổi ở người đó, nhưng vẫn cố chấp bỏ qua, cố chấp tìm mọi lí do để biện hộ cho sai lầm của anh ta. Nếu chấm dứt mọi chuyện sớm hơn, có lẽ... kết quả sẽ khác.
Bạch Oa Oa nhếch môi, tự bắt mình cười trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Còn việc thứ hai, chính là cảm ơn. Cảm ơn cậu, Thiên Thiên. Cậu đã cho mình một cú đánh thật mạnh, khiến mình thức tỉnh khỏi mộng tưởng rất nhanh chóng, và cậu luôn ở bên mình, cho mình biết ranh giới giữa tình yêu và mù quáng là như thế nào. Vậy nên, bây giờ mình đã buông bỏ được rồi, thật sự... đã có thể đứng dậy được sau lần vấp ngã này.
Nói rồi, Bạch Oa Oa xoay người, cầm lấy chiếc túi bên cạnh đặt lên bàn, rồi đẩy về phía cô gái đối diện:
- Đây là quà cảm ơn.
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước hành động của Bạch Oa Oa, cô vươn tay cầm lấy chiếc túi, ngạc nhiên hỏi:
- Quà?
Bạch Oa Oa gật đầu, đảo mắt đáp:
- Phải, là quà. Thật ra mình đã xin nghỉ việc ở công ty cũ rồi, đồng thời cũng tìm được một công việc mới phù hợp hơn. Hôm nay mình đã kí được một hợp đồng lớn, vậy nên đã nghĩ đến việc mua quà cảm ơn cậu.
Âu Dương Thiên Thiên đẩy chiếc túi qua một bên, cô dường như không để tâm đến nó mà chỉ nhìn cô gái trước mặt, hỏi:
- Công việc mới là gì vậy? Có tốt không? Cậu thích nó chứ?Bạch Oa Oa cười cong mắt, chắc nịch trả lời:
- Có, mình rất thích. Vừa mới nhận việc thôi nhưng mình đã được sắp xếp vào chức cố vấn chính của tập đoàn PJH rồi đấy. Lúc trước, công ty luôn tìm mọi cách để mời mình về, còn đưa ra rất nhiều "cám dỗ" nữa, nhưng mình đã vô tình bỏ qua, bây giờ thật may mắn là họ vẫn còn cần mình.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, điều này đối với cô không khó hiểu. Bởi vì nhân tài thì không bao giờ bị vùi lấp mà, có thực lực thì thiếu gì cơ hội để tỏa sáng chứ. Bạch Oa Oa vốn tài năng từ bé, là "nhân tài trong nhân tài", tương lai định sẵn rộng mở, nếu không phải vì một Trịnh Gia Dĩnh, thì cô ấy sớm đã ở nơi mà anh ta không ngước đầu nhìn nổi rồi.
Âu Dương Thiên Thiên vươn tay đến nắm lấy tay của Bạch Oa Oa, nhấn âm giọng nói:
- Oa Oa, cậu thật sự rất mạnh mẽ! Chào mừng cậu trở lại với thế giới.
Dứt lời, cả hai cùng phá lên cười.
Cười xong, Bạch Oa Oa nhìn Âu Dương Thiên Thiên hỏi:
- Phải rồi, cậu có muốn uống gì không? Mình mời.
Âu Dương Thiên Thiên không phản đối, trả lời:
- Được thôi.
Vừa nói, Bạch Oa Oa vừa nghiêng đầu, cô giơ tay về phía người phục vụ, lên tiếng:
- Please, I want to order a drink.
(Làm ơn, tôi muốn gọi đồ uống.)
Người phụ nữ phía xa nghe thấy, ngay lập tức đi đến, đưa menu cho hai cô gái.
Bạch Oa Oa nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, hỏi trước:
- Cậu muốn uống gì? Coffe nhé?
Âu Dương Thiên Thiên dán mắt vào những dòng chữ trên tờ giấy, ánh mắt suy nghĩ, vài giây sau mới trả lời:
- Ừm, mình không quen uống coffe buổi tối. Có lẽ mình sẽ uống trà để ngủ ngon hơn, còn cậu thì sao?
Vừa hỏi, Âu Dương Thiên Thiên vừa hướng mắt lên cô gái đối diện, thế nhưng lại không nghe thấy Bạch Oa Oa nói gì. Lúc này, gương mặt của cô ấy ngược lại có chút đơ cứng, đôi đồng tử cũng co thắt lại.
Theo tầm mắt, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn ra sau, đúng lúc bắt gặp thân thể của một người đàn ông.
Trịnh... Trịnh Gia Dĩnh? Sao anh ta lại ở đây?
- Cậu không sao chứ?
Bạch Oa Oa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lắc đầu đáp:
- Mình không có vấn đề gì cả, xin lỗi, đột nhiên hẹn làm cậu sợ sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, thở hắt một hơi, nói:
- Không sao thì tốt rồi, là do mình hay lo lắng vậy thôi.
Bạch Oa Oa cười gượng, cô liếc mắt nhìn trang phục của cô gái đối diện, bây giờ mới nhận ra Âu Dương Thiên Thiên chỉ mang duy nhất một bộ đồ ngủ, phía trước ngực vì quá rộng mà để lộ ra một mảng da thịt mềm mại. Ngay lập tức đứng dậy, Bạch Oa Oa mở chiếc áo khoác trong tay ra, vòng qua vai của Âu Dương Thiên Thiên, che đi "cảnh đẹp" trước mắt.
- Nhìn cậu kìa, hấp tấp như vậy. Mau ngồi xuống đi.
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới phát hiện ra mình đang mang đồ gì, cô bối rối kéo hai mép áo sát vào nhau, đồng thời đưa tay lên xõa tóc xuống, che ngực lại.
Ngồi vào chỗ của mình, Âu Dương Thiên Thiên chủ động lên tiếng:
- Đã tối rồi mà cậu còn làm gì ở đây vậy? Đến tìm mình có việc gì sao?
Bạch Oa Oa ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi đáp:
- Mình đi gặp khách hàng, rồi dùng cơm ở đây luôn. Trùng hợp là khách sạn chỗ cậu ở nên mình mới gọi điện, không ngờ cậu đồng ý ra thật.
Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời khách sáo của cô gái, cau mày hỏi:
- Nói cái gì vậy? Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm, còn cần phải dè dặt hẹn gặp sao?
Bạch Oa Oa cười thành tiếng, gật đầu trả lời:
- Phải, là mình sai rồi. Nhưng thật sự mình không ngờ cậu sẽ đồng ý gặp mình mà, mình sợ... cậu giận rồi.
Âu Dương Thiên Thiên trưng ra bộ mặt khó hiểu, hỏi ngược lại:
- Tại sao mình phải giận cậu? Là vì... chuyện lần trước sao?
Bạch Oa Oa, rũ mắt, mím môi nói:
- Ừm... thật ra hôm nay mình hẹn cậu, là vì... có vài lời muốn nói. Mình nghĩ, những lời này phải trực tiếp nói, mới biểu đạt được hết tâm ý của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô chớp nhẹ mắt, không lên tiếng đáp lại. Trước sự im lặng đó, Bạch Oa Oa chậm rãi lên tiếng:
- Điều đầu tiên... chính là xin lỗi. Xin lỗi cậu, Thiên Thiên. Lần trước, tâm trạng mình không tốt lắm, nên có nói một số câu quá đáng, cậu đừng để trong lòng nhé.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhẹ đáp:
- Không đâu, là do mình quá nóng vội thôi. Cậu gặp phải một cú sốc lớn như vậy, đáng lí mình không nên nói những điều sáo rỗng, lí lẽ vô nghĩa vào thời điểm đó.- Không phải, cậu mới là người làm đúng. - Gần như ngay lập tức, Bạch Oa Oa lên tiếng phủ định. Cô nhướn mày, nói tiếp:
- Phụ nữ không nên trách đàn ông vô tình, chỉ nên trách mình gặp không đúng người mà thôi. Thanh xuân như một cơn mưa rào, kẻ thì muốn trú, kẻ lại không, Là do mình cố chấp với thế giới màu hồng đó, nên mới dẫn đến sự việc như ngày hôm nay. Cậu nói đúng, gặp đúng người, một cái nhìn thôi cũng thấy an toàn, còn nếu gặp sai người, thì dù có ở cạnh gần trong lòng cũng xa muôn trùng vạn dặm. Mình quen Trịnh Gia Dĩnh đã nhiều năm, tâm tư như thế nào sớm đã thấu hiểu vài phần, chỉ là mình cố chấp với tình yêu này, nên nhiều lần nhắm mắt bỏ qua nó.
- Thiên Thiên, cậu nghĩ mình không nhận ra sao? Không phải, thực ra mình đã thấy những điều kì lạ trên người anh ấy vài tháng gần đây rồi. Mình yêu anh ấy như vậy, luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất, thì sao có thể không nhìn ra được sự khác biệt nào chứ? Nhưng mình đều làm ngơ, đều tự lừa dối mình là bản thân quá đa nghi, đều đưa ra những lí do để bác bỏ. Có lẽ chính điều này đã tiếp tay cho Trịnh Gia Dĩnh, khiến anh ấy không e ngại mình mà làm ra những việc trái với đạo lí đó. Suy cho cùng, có lẽ điều tồi tệ nhất trong cuộc tình này, không phải là phản bội, mà chính là sự cố chấp về tất cả của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời mà Bạch Oa Oa nói, cô thoáng rũ mắt, trong đầu đột nhiên thông qua một đạo lý. Phải, có lẽ điều tồi tệ nhất trong tình yêu, chính là bạn rõ ràng nhận ra sự thay đổi ở người đó, nhưng vẫn cố chấp bỏ qua, cố chấp tìm mọi lí do để biện hộ cho sai lầm của anh ta. Nếu chấm dứt mọi chuyện sớm hơn, có lẽ... kết quả sẽ khác.
Bạch Oa Oa nhếch môi, tự bắt mình cười trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Còn việc thứ hai, chính là cảm ơn. Cảm ơn cậu, Thiên Thiên. Cậu đã cho mình một cú đánh thật mạnh, khiến mình thức tỉnh khỏi mộng tưởng rất nhanh chóng, và cậu luôn ở bên mình, cho mình biết ranh giới giữa tình yêu và mù quáng là như thế nào. Vậy nên, bây giờ mình đã buông bỏ được rồi, thật sự... đã có thể đứng dậy được sau lần vấp ngã này.
Nói rồi, Bạch Oa Oa xoay người, cầm lấy chiếc túi bên cạnh đặt lên bàn, rồi đẩy về phía cô gái đối diện:
- Đây là quà cảm ơn.
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước hành động của Bạch Oa Oa, cô vươn tay cầm lấy chiếc túi, ngạc nhiên hỏi:
- Quà?
Bạch Oa Oa gật đầu, đảo mắt đáp:
- Phải, là quà. Thật ra mình đã xin nghỉ việc ở công ty cũ rồi, đồng thời cũng tìm được một công việc mới phù hợp hơn. Hôm nay mình đã kí được một hợp đồng lớn, vậy nên đã nghĩ đến việc mua quà cảm ơn cậu.
Âu Dương Thiên Thiên đẩy chiếc túi qua một bên, cô dường như không để tâm đến nó mà chỉ nhìn cô gái trước mặt, hỏi:
- Công việc mới là gì vậy? Có tốt không? Cậu thích nó chứ?Bạch Oa Oa cười cong mắt, chắc nịch trả lời:
- Có, mình rất thích. Vừa mới nhận việc thôi nhưng mình đã được sắp xếp vào chức cố vấn chính của tập đoàn PJH rồi đấy. Lúc trước, công ty luôn tìm mọi cách để mời mình về, còn đưa ra rất nhiều "cám dỗ" nữa, nhưng mình đã vô tình bỏ qua, bây giờ thật may mắn là họ vẫn còn cần mình.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, điều này đối với cô không khó hiểu. Bởi vì nhân tài thì không bao giờ bị vùi lấp mà, có thực lực thì thiếu gì cơ hội để tỏa sáng chứ. Bạch Oa Oa vốn tài năng từ bé, là "nhân tài trong nhân tài", tương lai định sẵn rộng mở, nếu không phải vì một Trịnh Gia Dĩnh, thì cô ấy sớm đã ở nơi mà anh ta không ngước đầu nhìn nổi rồi.
Âu Dương Thiên Thiên vươn tay đến nắm lấy tay của Bạch Oa Oa, nhấn âm giọng nói:
- Oa Oa, cậu thật sự rất mạnh mẽ! Chào mừng cậu trở lại với thế giới.
Dứt lời, cả hai cùng phá lên cười.
Cười xong, Bạch Oa Oa nhìn Âu Dương Thiên Thiên hỏi:
- Phải rồi, cậu có muốn uống gì không? Mình mời.
Âu Dương Thiên Thiên không phản đối, trả lời:
- Được thôi.
Vừa nói, Bạch Oa Oa vừa nghiêng đầu, cô giơ tay về phía người phục vụ, lên tiếng:
- Please, I want to order a drink.
(Làm ơn, tôi muốn gọi đồ uống.)
Người phụ nữ phía xa nghe thấy, ngay lập tức đi đến, đưa menu cho hai cô gái.
Bạch Oa Oa nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, hỏi trước:
- Cậu muốn uống gì? Coffe nhé?
Âu Dương Thiên Thiên dán mắt vào những dòng chữ trên tờ giấy, ánh mắt suy nghĩ, vài giây sau mới trả lời:
- Ừm, mình không quen uống coffe buổi tối. Có lẽ mình sẽ uống trà để ngủ ngon hơn, còn cậu thì sao?
Vừa hỏi, Âu Dương Thiên Thiên vừa hướng mắt lên cô gái đối diện, thế nhưng lại không nghe thấy Bạch Oa Oa nói gì. Lúc này, gương mặt của cô ấy ngược lại có chút đơ cứng, đôi đồng tử cũng co thắt lại.
Theo tầm mắt, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn ra sau, đúng lúc bắt gặp thân thể của một người đàn ông.
Trịnh... Trịnh Gia Dĩnh? Sao anh ta lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.