Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 121: Chột Dạ!
PJH
12/08/2019
Những tấm ảnh tung bay lên trời, tản ra và
rơi dần xuống đất. Không chỉ những phóng viên, các fan hâm mộ,
mà ngay cả đám cảnh sát và pháp y cũng phải thấy kinh ngạc
khi nhìn thứ được in trên đó.
Người đàn ông chỉ mới vài giờ trước đây còn đau đớn đến suy sụp vì cái chết của vợ mình, thế mà, trong những tấm ảnh đó lại lộ ra gương mặt đầy thỏa mãn và vui vẻ.
Nhìn như vậy, liệu có giống kẻ biết đau buồn?
Thì ra... bản chất của anh ta chính là như thế này, một tên cặn bã, bại hoại không hơn không kém!
Điều bất ngờ này đã dấy lên một nghi vấn cho tất cả những người đứng ở nơi đây. Rốt cuộc thì... Đàm Gia Hi có thực sự chết oan không? Hay là....
Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, cô nhếch môi, lên tiếng:
- Tống Dật Nhiên, 1 thứ... thì có thể là giả, nhưng mà nhiều thứ thì không thể nào không đúng sự thật được. Không ai nhiều thời gian đến mức đi ghép mặt anh vào đoạn video dơ bẩn trên kia và hàng trăm tấm ảnh này cả.
- Thậm chí bây giờ tôi có thể cho anh kiểm tra tất cả, xem thử chúng có phải là giả hay không. Ở đây có cảnh sát mà, anh có thể trực tiếp nhờ họ làm cho “chính xác”, đúng chứ?
Dứt lời, cô nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đứng phía sau, mỉm cười. Nụ cười khiến bọn họ đồng loạt sởn gai ốc, vô cùng đáng sợ và lạnh lẽo.
Tống Dật Nhiên nghiến răng, anh ta ngay lập tức chạy lướt qua người cô, nhanh chóng hất văng chiếc máy chiếu.
Chiếc máy rơi xuống đất, khiến hình ảnh trên màn hình chập choạng chớp nháy, âm thanh cũng rè đi, nhưng không làm nó tắt hẳn.
Thấy chiếc máy vẫn còn hoạt động, Tống Dật Nhiên cầm nó lên và điên cuồng đập vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, cho đến khi.... mọi thứ tắt hết đi, không còn bất cứ gì nữa.
Anh ta bây giờ hệt như một kẻ điên, hốt hoảng gào thét:
- Không phải, tất cả đều không phải. Mọi chuyện đều không phải như vậy!
Âu Dương Thiên Thiên cười xinh đẹp, cô vòng tay mình ra đằng sau, lên tiếng:
- Phá nát nó cũng vô dụng thôi, ở đây có bao nhiêu người, bao nhiêu con mắt chứ? Họ đã chứng kiến tất cả rồi, hơn nữa... còn có phóng viên và camera, anh không giấu nổi những hình ảnh bại hoại vừa rồi đâu!
Tống Dật Nhiên ôm đầu, đôi mắt anh ta như nảy lửa, hét:
- Tôi làm như vậy thì sao chứ? Tất cả những điều này đều không chứng minh được gì hết, tôi không hề giết vợ tôi. Cô ấy là bị tai nạn chết.
Rồi như nhận ra lời mình nói là đúng đắn, anh ta nhìn về phía đám người, lớn tiếng khẳng định:
-Đúng vậy, tôi không hề giết vợ tôi, tôi không làm gì cả!
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô nhếch môi, chậm rãi đáp:
- Từ nãy đến giờ... chúng ta đâu có nói về vấn đề anh giết vợ anh hay không? Tống Dật Nhiên, hốt hoảng chối bỏ như vậy, anh thấy chột dạ sao?
Câu nói của cô ngay lập tức như một mũi tên cắm thẳng vào chính giữa sự mâu thuẫn, khiến nghi ngờ trong đầu những người có mặt tăng cao đến cực điểm.
Nói rất đúng... những hình ảnh này... có liên quan gì đến việc Đàm Gia Hi chết chứ? Nó chỉ nói lên thứ cặn bã trong bản chất của Tống Dật Nhiên mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa đề cập đến vụ tai nạn của Đàm Gia Hi!
Vậy mà... anh ta lại đột nhiên nói đến, thật sự, quá đáng ngờ!
Người đàn ông chỉ mới vài giờ trước đây còn đau đớn đến suy sụp vì cái chết của vợ mình, thế mà, trong những tấm ảnh đó lại lộ ra gương mặt đầy thỏa mãn và vui vẻ.
Nhìn như vậy, liệu có giống kẻ biết đau buồn?
Thì ra... bản chất của anh ta chính là như thế này, một tên cặn bã, bại hoại không hơn không kém!
Điều bất ngờ này đã dấy lên một nghi vấn cho tất cả những người đứng ở nơi đây. Rốt cuộc thì... Đàm Gia Hi có thực sự chết oan không? Hay là....
Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, cô nhếch môi, lên tiếng:
- Tống Dật Nhiên, 1 thứ... thì có thể là giả, nhưng mà nhiều thứ thì không thể nào không đúng sự thật được. Không ai nhiều thời gian đến mức đi ghép mặt anh vào đoạn video dơ bẩn trên kia và hàng trăm tấm ảnh này cả.
- Thậm chí bây giờ tôi có thể cho anh kiểm tra tất cả, xem thử chúng có phải là giả hay không. Ở đây có cảnh sát mà, anh có thể trực tiếp nhờ họ làm cho “chính xác”, đúng chứ?
Dứt lời, cô nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đứng phía sau, mỉm cười. Nụ cười khiến bọn họ đồng loạt sởn gai ốc, vô cùng đáng sợ và lạnh lẽo.
Tống Dật Nhiên nghiến răng, anh ta ngay lập tức chạy lướt qua người cô, nhanh chóng hất văng chiếc máy chiếu.
Chiếc máy rơi xuống đất, khiến hình ảnh trên màn hình chập choạng chớp nháy, âm thanh cũng rè đi, nhưng không làm nó tắt hẳn.
Thấy chiếc máy vẫn còn hoạt động, Tống Dật Nhiên cầm nó lên và điên cuồng đập vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, cho đến khi.... mọi thứ tắt hết đi, không còn bất cứ gì nữa.
Anh ta bây giờ hệt như một kẻ điên, hốt hoảng gào thét:
- Không phải, tất cả đều không phải. Mọi chuyện đều không phải như vậy!
Âu Dương Thiên Thiên cười xinh đẹp, cô vòng tay mình ra đằng sau, lên tiếng:
- Phá nát nó cũng vô dụng thôi, ở đây có bao nhiêu người, bao nhiêu con mắt chứ? Họ đã chứng kiến tất cả rồi, hơn nữa... còn có phóng viên và camera, anh không giấu nổi những hình ảnh bại hoại vừa rồi đâu!
Tống Dật Nhiên ôm đầu, đôi mắt anh ta như nảy lửa, hét:
- Tôi làm như vậy thì sao chứ? Tất cả những điều này đều không chứng minh được gì hết, tôi không hề giết vợ tôi. Cô ấy là bị tai nạn chết.
Rồi như nhận ra lời mình nói là đúng đắn, anh ta nhìn về phía đám người, lớn tiếng khẳng định:
-Đúng vậy, tôi không hề giết vợ tôi, tôi không làm gì cả!
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô nhếch môi, chậm rãi đáp:
- Từ nãy đến giờ... chúng ta đâu có nói về vấn đề anh giết vợ anh hay không? Tống Dật Nhiên, hốt hoảng chối bỏ như vậy, anh thấy chột dạ sao?
Câu nói của cô ngay lập tức như một mũi tên cắm thẳng vào chính giữa sự mâu thuẫn, khiến nghi ngờ trong đầu những người có mặt tăng cao đến cực điểm.
Nói rất đúng... những hình ảnh này... có liên quan gì đến việc Đàm Gia Hi chết chứ? Nó chỉ nói lên thứ cặn bã trong bản chất của Tống Dật Nhiên mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa đề cập đến vụ tai nạn của Đàm Gia Hi!
Vậy mà... anh ta lại đột nhiên nói đến, thật sự, quá đáng ngờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.