Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 617: Có phải kết cục đã khác?
PJH
13/12/2019
Âu Dương Thiên Thiên mở mắt sau một giấc ngủ dài, cô chớp đôi mí nặng trĩu, nghiêng đầu nhìn mọi thứ xung quanh.
Lúc này, có tiếng người vang tới:
- Tình hình Thiên Thiên không sao cả, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, không bị bắn hay có vết thương nào nghiêm trọng, tuy nhiên để chắc chắn hơn, vẫn phải kiểm tra tổng quát một chuyến.
- Cậu chủ rất lo lắng cho Nhị tiểu thư, tôi nghĩ ngài ấy sẽ tin tưởng hơn nếu phó chủ nói trực tiếp với ngài ấy.
- Được thôi, cứ để tôi giải thích cho cậu ta hiểu, dù gì Vô Thần cũng là người rất biết lắng nghe.
- Còn một việc nữa, phó chủ. Cậu chủ muốn đến đây thăm Nhị tiểu thư, có tiện hay không?
- .... Cũng được, nhưng hãy đợi Thiên Thiên tỉnh lại đã. Cô ấy đã mất sức rất nhiều sau chuyện vừa xảy ra, cần phải nghỉ ngơi thêm.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ báo lại với ngài ấy chuyện này. Cảm ơn phó chủ. Vậy tôi xin phép đi trước.
- Ừm.
Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ nhìn thấy tấm lưng của Mã Nhược Anh, cùng với một cô gái khác đang nói chuyện. Nghe cuộc đối thoại của họ, dường như là đang nói về cô.
Nhưng cô gái kia là ai? Tại sao lại gọi Mã Nhược Anh là phó chủ?
Chuyện gì nữa đây...
Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, gắng gượng ngồi dậy, đúng lúc Mã Nhược Anh quay người lại, nhìn thấy cô, cô ấy liền đi tới, lên tiếng:- Em tỉnh rồi, chị còn đang lo em ngủ lâu hơn nữa thì sẽ xảy ra vấn đề đấy.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi dựa lưng lên gối, cô chớp mắt, mệt mỏi hỏi:
- Em đã ngủ bao lâu rồi?
- Tròn 2 ngày, có vẻ như sức lực của em đã hoạt động vượt quá giới hạn, nên mới ngủ nhiều như vậy. Trong thời gian đó, vì em không thể ăn được nên chị đã truyền nước và dinh dưỡng vào người em. - Mã Nhược Anh chậm rãi giải thích.
Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn dây truyền trên tay mình, không đáp lại. Vài giây sau, cô lại hỏi:
- Lúc nãy chị nói chuyện với ai vậy?
Mã Nhược Anh nhướn mày, thẳng thắn trả lời:
- Eira, cô ấy được Vô Thần cử tới hỏi thăm về tình hình sức khỏe của em.
Dừng một chút, cô sợ Âu Dương Thiên Thiên sẽ nghĩ gì đó, liền nói thêm:
- Cậu ta đang phải giải quyết chuyện nhiệm vụ, nên chưa thể trực tiếp đến thăm em được. Nhưng cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu, rất nhanh thôi Vô Thần sẽ kết thúc chuyện này và tới gặp em.
Âu Dương Thiên Thiên không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Ừm.
Mã Nhược Anh mím môi nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng:
- Em có đói không? Chị lấy cho em một chút đồ ăn nhé?
Âu Dương Thiên Thiên như cũ không trả lời, thấy vậy, Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy, quay người muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, đột nhiên giọng của cô gái phía sau lại vang lên:
- Chị từng nói, nếu là bệnh nhân của chị, thì dù có bị thương nặng đến mức nào, chị cũng sẽ chữa được. Tuyệt đối sẽ không để người đó chết trên bàn phẫu thuật của mình.... và trong thân phận là bệnh nhân của Mã Nhược Anh, có phải không?
Người phụ nữ nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô, đáp:
- Đúng vậy.
"...."
Dứt lời, là một mảnh im lặng bao trùm căn phòng. Trong không gian, không khí dường như bị nén lại, một lúc lâu sau, không nghe thấy Âu Dương Thiên Thiên nói gì nữa, Mã Nhược Anh mới đành lên tiếng:
- Sao em lại hỏi vậy?
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn lên, cô chớp đôi mắt trong suốt nhưng chất chứa nỗi buồn bã sâu thẳm, trả lời:
- Em đang nghĩ.... nếu như lúc đó.... có chị hoặc Âu Dương Vô Thần, vậy thì có phải... kết cục của Elsa đã khác không?
Lúc này, có tiếng người vang tới:
- Tình hình Thiên Thiên không sao cả, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, không bị bắn hay có vết thương nào nghiêm trọng, tuy nhiên để chắc chắn hơn, vẫn phải kiểm tra tổng quát một chuyến.
- Cậu chủ rất lo lắng cho Nhị tiểu thư, tôi nghĩ ngài ấy sẽ tin tưởng hơn nếu phó chủ nói trực tiếp với ngài ấy.
- Được thôi, cứ để tôi giải thích cho cậu ta hiểu, dù gì Vô Thần cũng là người rất biết lắng nghe.
- Còn một việc nữa, phó chủ. Cậu chủ muốn đến đây thăm Nhị tiểu thư, có tiện hay không?
- .... Cũng được, nhưng hãy đợi Thiên Thiên tỉnh lại đã. Cô ấy đã mất sức rất nhiều sau chuyện vừa xảy ra, cần phải nghỉ ngơi thêm.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ báo lại với ngài ấy chuyện này. Cảm ơn phó chủ. Vậy tôi xin phép đi trước.
- Ừm.
Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ nhìn thấy tấm lưng của Mã Nhược Anh, cùng với một cô gái khác đang nói chuyện. Nghe cuộc đối thoại của họ, dường như là đang nói về cô.
Nhưng cô gái kia là ai? Tại sao lại gọi Mã Nhược Anh là phó chủ?
Chuyện gì nữa đây...
Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, gắng gượng ngồi dậy, đúng lúc Mã Nhược Anh quay người lại, nhìn thấy cô, cô ấy liền đi tới, lên tiếng:- Em tỉnh rồi, chị còn đang lo em ngủ lâu hơn nữa thì sẽ xảy ra vấn đề đấy.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi dựa lưng lên gối, cô chớp mắt, mệt mỏi hỏi:
- Em đã ngủ bao lâu rồi?
- Tròn 2 ngày, có vẻ như sức lực của em đã hoạt động vượt quá giới hạn, nên mới ngủ nhiều như vậy. Trong thời gian đó, vì em không thể ăn được nên chị đã truyền nước và dinh dưỡng vào người em. - Mã Nhược Anh chậm rãi giải thích.
Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn dây truyền trên tay mình, không đáp lại. Vài giây sau, cô lại hỏi:
- Lúc nãy chị nói chuyện với ai vậy?
Mã Nhược Anh nhướn mày, thẳng thắn trả lời:
- Eira, cô ấy được Vô Thần cử tới hỏi thăm về tình hình sức khỏe của em.
Dừng một chút, cô sợ Âu Dương Thiên Thiên sẽ nghĩ gì đó, liền nói thêm:
- Cậu ta đang phải giải quyết chuyện nhiệm vụ, nên chưa thể trực tiếp đến thăm em được. Nhưng cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu, rất nhanh thôi Vô Thần sẽ kết thúc chuyện này và tới gặp em.
Âu Dương Thiên Thiên không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Ừm.
Mã Nhược Anh mím môi nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng:
- Em có đói không? Chị lấy cho em một chút đồ ăn nhé?
Âu Dương Thiên Thiên như cũ không trả lời, thấy vậy, Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy, quay người muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, đột nhiên giọng của cô gái phía sau lại vang lên:
- Chị từng nói, nếu là bệnh nhân của chị, thì dù có bị thương nặng đến mức nào, chị cũng sẽ chữa được. Tuyệt đối sẽ không để người đó chết trên bàn phẫu thuật của mình.... và trong thân phận là bệnh nhân của Mã Nhược Anh, có phải không?
Người phụ nữ nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô, đáp:
- Đúng vậy.
"...."
Dứt lời, là một mảnh im lặng bao trùm căn phòng. Trong không gian, không khí dường như bị nén lại, một lúc lâu sau, không nghe thấy Âu Dương Thiên Thiên nói gì nữa, Mã Nhược Anh mới đành lên tiếng:
- Sao em lại hỏi vậy?
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn lên, cô chớp đôi mắt trong suốt nhưng chất chứa nỗi buồn bã sâu thẳm, trả lời:
- Em đang nghĩ.... nếu như lúc đó.... có chị hoặc Âu Dương Vô Thần, vậy thì có phải... kết cục của Elsa đã khác không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.