Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 563: Có Phải....?
PJH
29/11/2019
Môi Eira run rẩy, cô cố kiềm nước mắt của mình lại, quay đầu, dứt khoát nhảy xuống dưới.
Lily đứng bên trong trực thăng, cô không nghe tiếng súng nổ nữa, có lẽ, đám người kia đã không nhìn thấy rồi.
Nghĩ nghĩ, Lily hít vào một hơi sâu, cô đi đến phía cửa, nhìn nước biển rộng lớn đang ở phía trước, cách cô không còn xa nữa.
Trực thăng rơi qua khỏi khu rừng, đến với thứ không khí ẩm ướt và mặn chắt. Mái tóc Lily bị thổi bay lên, cô mím môi, lẩm bẩm:
- Eira... cô nhất định phải sống sót!
Vừa dứt lời, Lily nhắm mắt lại, thả người rơi xuống nước, vài giây sau, một tiếng động lớn đã vang lên.
"Bùm" - Chiếc trực thăng đâm đầu xuống lòng đại dương, tạo thành một vụ nổ lớn, lan tràn khắp mặt nước, kiến tạo những cơn sóng vỗ mạnh vào bờ.
Khói đen bốc lên nghi ngút, cùng với đó, thân xác của chiếc trực thăng cũng vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, trôi lềnh bềnh trên làn nước trong xanh....
========================
Tại căn biệt thự ở thành phố Sienna, Ý.
Phải qua đến 14 tiếng sau, Âu Dương Thiên Thiên mới tỉnh lại, cô mở mắt nhìn trần nhà, cử động các ngón tay của mình trong vô thức.
Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Thân thể rã rời quá, đã có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, nhắm mắt lại, rồi chợt trong đầu hiện thoáng qua một chuyện gì đó, cô mở mắt ra, há miệng lẩm bẩm:
- Âu Dương Vô Thần!
Ngay sau khi nhận thức được điều này, cô ngay lập tức bật dậy, thế nhưng không nghĩ đến bản thân lại không có chút sức lực nào, đầu vừa ngóc lên liền nằm xuống giường một lần nữa.
Cắn răng, Âu Dương Thiên Thiên chống tay cố ngồi dậy, đầu cô chợt truyền đến cơn chóng mặt. Ấn đường cau lại, cô theo bản năng đưa tay lên chống trán mình. Thật hó chịu, đây là loại cảm giác khi bị mất quá nhiều máu ư?
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra, Kỳ Ân mang khay thức ăn đi vào, thấy Âu Dương Thiên Thiên đã tỉnh, cô đặt khay sắt xuống bàn, rồi đi đến gần, hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên vẫn nhắm mắt, không trả lời câu hỏi của Kỳ Ân, chỉ nói:
- Nước, tôi muốn uống nước.
Kỳ Ân nghe thấy, lập tức chạy lại bàn rót ngay cốc nước, đưa tới trước mặt cô. Nhận lấy, Âu Dương Thiên Thiên uống liền một hơi, sau đó tinh thần mới dần hồi phục lại.
Kỳ Ân nhìn mặt Âu Dương Thiên Thiên trắng bệch, cô liền đi đến cầm tô cháo rồi tiến về phía cô, lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, tôi đã nấu cháo thịt bò, cô mau ăn đi.
Âu Dương Thiên Thiên đặt ly nước lên bàn, cô nhìn tô cháo Kỳ Ân đưa tới trước mặt mình, bên trong toàn là thịt, còn không thấy cháo trắng ở đâu, bất giác lắc đầu, đáp:
- Tôi không muốn ăn.
Ngay sau lời nói đó, cô hỏi tiếp:
- À phải, Âu Dương Vô Thần thế nào rồi? Đã lấy hết đạn ra khỏi người anh ấy chưa?
Kỳ Ân gật đầu, chậm rãi trả lời:
- Cậu chủ đã ổn rồi, Nhị tiểu thư. Bây giờ người cần quan tâm hơn là cô, cô cần bổ sung thêm máu, hãy ăn tô cháo này đi.
Âu Dương Thiên Thiên xua tay, cô bỏ hai chân xuống giường, vừa đi về phía cửa vừa nói:
- Không được, tôi muốn đến xem anh ấy thế nào. Có đúng là ổn rồi hay không.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đi rất nhanh, cô vươn tay chạm vào nắm cửa, mở nó ra.
Lúc này, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng của Kỳ Ân:
- Nhị tiểu thư.... có phải cô... thích cậu chủ rồi đúng không?
Lily đứng bên trong trực thăng, cô không nghe tiếng súng nổ nữa, có lẽ, đám người kia đã không nhìn thấy rồi.
Nghĩ nghĩ, Lily hít vào một hơi sâu, cô đi đến phía cửa, nhìn nước biển rộng lớn đang ở phía trước, cách cô không còn xa nữa.
Trực thăng rơi qua khỏi khu rừng, đến với thứ không khí ẩm ướt và mặn chắt. Mái tóc Lily bị thổi bay lên, cô mím môi, lẩm bẩm:
- Eira... cô nhất định phải sống sót!
Vừa dứt lời, Lily nhắm mắt lại, thả người rơi xuống nước, vài giây sau, một tiếng động lớn đã vang lên.
"Bùm" - Chiếc trực thăng đâm đầu xuống lòng đại dương, tạo thành một vụ nổ lớn, lan tràn khắp mặt nước, kiến tạo những cơn sóng vỗ mạnh vào bờ.
Khói đen bốc lên nghi ngút, cùng với đó, thân xác của chiếc trực thăng cũng vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, trôi lềnh bềnh trên làn nước trong xanh....
========================
Tại căn biệt thự ở thành phố Sienna, Ý.
Phải qua đến 14 tiếng sau, Âu Dương Thiên Thiên mới tỉnh lại, cô mở mắt nhìn trần nhà, cử động các ngón tay của mình trong vô thức.
Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Thân thể rã rời quá, đã có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, nhắm mắt lại, rồi chợt trong đầu hiện thoáng qua một chuyện gì đó, cô mở mắt ra, há miệng lẩm bẩm:
- Âu Dương Vô Thần!
Ngay sau khi nhận thức được điều này, cô ngay lập tức bật dậy, thế nhưng không nghĩ đến bản thân lại không có chút sức lực nào, đầu vừa ngóc lên liền nằm xuống giường một lần nữa.
Cắn răng, Âu Dương Thiên Thiên chống tay cố ngồi dậy, đầu cô chợt truyền đến cơn chóng mặt. Ấn đường cau lại, cô theo bản năng đưa tay lên chống trán mình. Thật hó chịu, đây là loại cảm giác khi bị mất quá nhiều máu ư?
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra, Kỳ Ân mang khay thức ăn đi vào, thấy Âu Dương Thiên Thiên đã tỉnh, cô đặt khay sắt xuống bàn, rồi đi đến gần, hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên vẫn nhắm mắt, không trả lời câu hỏi của Kỳ Ân, chỉ nói:
- Nước, tôi muốn uống nước.
Kỳ Ân nghe thấy, lập tức chạy lại bàn rót ngay cốc nước, đưa tới trước mặt cô. Nhận lấy, Âu Dương Thiên Thiên uống liền một hơi, sau đó tinh thần mới dần hồi phục lại.
Kỳ Ân nhìn mặt Âu Dương Thiên Thiên trắng bệch, cô liền đi đến cầm tô cháo rồi tiến về phía cô, lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, tôi đã nấu cháo thịt bò, cô mau ăn đi.
Âu Dương Thiên Thiên đặt ly nước lên bàn, cô nhìn tô cháo Kỳ Ân đưa tới trước mặt mình, bên trong toàn là thịt, còn không thấy cháo trắng ở đâu, bất giác lắc đầu, đáp:
- Tôi không muốn ăn.
Ngay sau lời nói đó, cô hỏi tiếp:
- À phải, Âu Dương Vô Thần thế nào rồi? Đã lấy hết đạn ra khỏi người anh ấy chưa?
Kỳ Ân gật đầu, chậm rãi trả lời:
- Cậu chủ đã ổn rồi, Nhị tiểu thư. Bây giờ người cần quan tâm hơn là cô, cô cần bổ sung thêm máu, hãy ăn tô cháo này đi.
Âu Dương Thiên Thiên xua tay, cô bỏ hai chân xuống giường, vừa đi về phía cửa vừa nói:
- Không được, tôi muốn đến xem anh ấy thế nào. Có đúng là ổn rồi hay không.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đi rất nhanh, cô vươn tay chạm vào nắm cửa, mở nó ra.
Lúc này, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng của Kỳ Ân:
- Nhị tiểu thư.... có phải cô... thích cậu chủ rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.