Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 870: Đại kết cục (1)
PJH
27/09/2020
Anna mở cửa phòng điều khiển bước vào, cô phủi tay ngồi xuống
ghế, mắt nhìn màn hình, đột nhiên đôi con ngươi mở lớn:
- Ế, người đâu cả rồi? Stefan thiếu gia đâu? Lúc nãy ngài ấy còn đứng đây mà?
Chẳng là cô mới vừa vào nhà vệ sinh một chút, trước khi đi vẫn còn thấy phó chủ Mã và Stefan đứng trong phòng của cậu chủ, nhưng bây giờ thì không có ai hết, chỉ còn lại một mình Âu Dương Vô Thần nằm trên giường bệnh thôi.
Ủa, họ đi đâu cả rồi? Về rồi sao? Lúc nào thế? Nhanh như vậy?
Anna chớp chớp mắt, có một chút khó hiểu, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng bỏ qua. Chuyện của mấy người đó cô không quản được, cậu chủ vẫn an toàn là tốt rồi. Không cần quan tâm những chuyện khác!
Nghĩ rồi, Anna với tay lấy một gói kẹo, cô đeo tai phone lên, tiếp tục xem đoạn phim dang dở...
====================================
Đêm đến, Âu Dương Thiên Thiên đang nằm ngủ, nhưng trong giấc mơ cô dường như đã gặp phải điều gì đó kinh khủng, toàn thân không ngừng run rẩy, hai nắm tay bấu chặt vào chăn nệm, trán đổ mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt đều tái nhợt.
- Xin lỗi... xin lỗi... là mẹ không thể bảo vệ được con... mẹ xin lỗi... xin lỗi... A Thần... đừng... đừng mà.. A Thần..
Sau một loạt những tiếng gọi rên rỉ, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên ngồi bật dậy, há miệng thở gấp. Bừng tỉnh giữa cơn mộng, cô gần như mất đi sức sống, cả người cứ run lẩy bẩy. Hai tay áp chặt lấy tai mình, cố gắng triệt tiêu mọi âm thanh vẫn còn ám ảnh. Sau một lúc, cô bắt đầu ổn định trở lại, thân thể không còn run rẩy nữa, ánh mắt cũng trở nên có hồn hơn hẳn.
Có lẽ do đã quá quen với việc này nên Âu Dương Thiên Thiên rất nhanh bình tĩnh được tâm trạng, thế nhưng chưa đầy mười giây sau, lồng ngực cô đột nhiên phát ra cơn đau, nhịp tim đập nhanh liên hồi giống như sắp rớt ra ngoài vậy. Tay chân cô co rút, cổ họng truyền đến cảm giác rát buốt cực kì khó chịu. Nhận ra được phản ứng này, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức di chuyển, bước chân nặng nề rời khỏi giường, lại vì quá vội vàng mà ngã nhào xuống đất.
Cô gồng người đứng dậy, há miệng thở dốc, một tay ôm lấy nơi ngực đang đau đớn, một tay hướng về phía tủ gỗ, mở ngăn kéo ra, chủ động mò mẫm khắp nơi.
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu co giật, cô nghiến răng, cố dùng sức nhiều hơn. Tay với được một bao ni lông nhỏ, cô liền mở nó ra, không nhìn mà cho thẳng thứ đó vào miệng, cưỡng ép nuốt xuống.
Vài giây sau, các triệu chứng dần giảm đi, cuối cùng theo thời gian cũng tiêu tan hết, Âu Dương Thiên Thiên vô lực nằm xuống sàn nhà, người cô ướt sủng, giống như vừa mới tắm xong vậy. Mái tóc dài nằm tán loạn khắp nơi, vài lọn đen nhánh dính chặt vào má cô, làm nổi bật nước da trắng như tuyết.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, cô nhìn bao thuốc trống rỗng trong tay, thầm nghĩ.
Thuốc hôm nay cô uống đã là viên cuối cùng rồi, thời gian đã không thể kéo dài thêm được nữa, cô phải làm sao đây?
A Thần vẫn chưa tỉnh, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, muốn làm cùng anh ấy, cô không thể cứ thế mà đi được.
Co chân lại, Âu Dương Thiên Thiên vùi đầu vào giữa thân người mình, sự bất lực tràn lan khắp cơ thể cô, gặm nhấm tâm hồn nhỏ bé yếu ớt.
A Thần.... anh mau tỉnh lại đi... em không còn đợi được nữa rồi..
================================
Hai ngày sau, cuối cùng hôn lễ của Mã Nhược Anh và Stefan cũng đã diễn ra, dù là lễ cưới tổ chức vào buổi chiều tối nhưng từ sáng sớm, đám người ở bệnh xá đã làm việc tất bật rồi. Họ thay phiên nhau chạy việc khắp nơi, vừa trông chừng bệnh xá vừa phụ giúp sắp xếp hôn lễ.
Âu Dương Thiên Thiên thì không nhanh như thế, cô rất nhàn nhã chuẩn bị, buổi sáng dậy khá trễ, còn phải đi thăm Âu Dương Vô Thần xong mới chạy sang cùng Mã Nhược Anh.
Cô mặc chiếc váy phù dâu rất xinh, mở cửa bước vào phòng bệnh. Ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần, cô rút trong người ra một chiếc hộp nhỏ, trông giống như... hộp đựng nhẫn.
Và quả nhiên, khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, thiết kế mỏng nhưng cực kì tinh xảo, còn rất sang trọng nữa.
Đặt chiếc hộp lên bàn, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông, lên tiếng:
- Lúc trước không phải anh hay từng hỏi em, vì sao lại không dùng thẻ của anh sao? Thực ra kể từ lúc đến đây, em đã dùng thẻ của anh rồi, những bó hoa mà em mua, những thứ mà em thích, còn cả chiếc nhẫn này nữa, đều là do em tự mua bằng thẻ của anh, anh thấy không? Em từng nói... sẽ không tiêu tiền của anh cho đến khi em chính thức trở thành vợ anh, nhưng bây giờ em không đợi nổi nữa rồi. Em đã chọn chiếc nhẫn mình thích nhất, cũng đã mua nó luôn rồi, hiện tại... chỉ còn thiếu người có thể đeo nó cho em nữa thôi. Anh hiểu không, A Thần?
Âu Dương Thiên Thiên nói xong, đáp lại cô là một khoảng không im lặng. Khẽ cúi đầu, cô nở một nụ cười chế giễu, một lúc sau, có tiếng từ bên ngoài vọng đến:
- Nhị tiểu thư, chúng ta phải xuất phát thôi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi không đáp, cô hít vào một hơi sâu rồi đứng dậy, nhìn Âu Dương Vô Thần vài giây, sau đó quay người rời đi.
Cánh cửa khép kín lại, chiếc nhẫn ở trong căn phòng, một mình tỏa sáng lấp lánh...
=======================================
Tại nơi diễn ra lễ cưới, một số người đã có mặt ở đây từ sớm, điển hình là Vivian và Elena, Andrew cùng Lữ Uyển Thành. Nhưng đừng tin rằng họ thực sự ở đây để giúp đỡ, bởi ngoài việc đứng nhìn, họ hoàn toàn không có ý định xen vào.Vivian là một nữ hoàng, thân phận vốn đã cao quý, đương nhiên không hề muốn động tay chân. Cô đến nơi này đã là vinh hạnh lớn rồi, còn muốn cô giúp việc? Có nằm mơ cũng mơ không tới!
Lữ Uyển Thành thì đỡ hơn một chút, anh đã quen làm đầy tớ, nên có một số việc vẫn là giúp được thì giúp hết sức, cũng không ngại ngần gì.
Riêng Elena và Andrew lại khác biệt, không khí giữa họ rất kì lạ, đến Vivian cũng không hiểu rốt cuộc họ đang làm trò gì nữa.
Elena đến rất sớm, nhưng lại cố tình trốn đi, không xuất hiện. Đến lúc Andrew đi vào thì cô ngay lập tức chạy ra chặn đường, và thế là hai người đứng đối mặt nhau từ đó đến giờ, không nhúc nhích.
Hai người đó lại có chuyện gì rồi? Không phải tránh mặt nhau mãi sao, mà nói mới nhớ... hình như Elena và Andrew đã không làm nhiệm vụ chung với nhau hơn một năm rồi, sau khi lệnh "nghỉ hai năm" của lão đại hết hiệu lực, họ có nhận nhiệm vụ, nhưng lại không làm chung, trái ngược hoàn toàn với lúc trước, dính nhau như sam vậy.
Vivian vừa ăn bánh vừa nhâm nhi ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đôi nam nữ đứng trước cổng, tiếc là khoảng cách quá xa, cô không thể nghe thấy họ nói gì cả.
Elena vòng tay trước ngực, cô nhìn thẳng người đàn ông, lên tiếng trước:
- Anh định trốn chạy mãi sao? Như một thằng hèn?
Andrew đảo mắt, không nhìn trực tiếp cô, cũng không trả lời lại. Thấy vậy, Elena nhếch môi, có chút cáu giận nói:
- Sau việc xảy ra đêm qua, anh tính làm lơ em tiếp đấy à?
Lúc này, ánh mắt Andrew mới chậm lại, anh quay phắt sang nhìn cô, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện đêm qua...
....
Dưới danh nghĩa người thân của Stefan, Elena phải đến Canada để dự lễ cưới của anh. Cô thuê một khách sạn, chỉ có ý định ở tạm vài hôm, trước ngày diễn ra hôn lễ, buổi tối cô đến một quán bar, vốn là muốn vui chơi một chút, không ngờ lại gặp trúng Andrew ở đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, anh tránh cô suốt ba năm, bây giờ lại bị cô bắt gặp ở đây.
Elena lần mò đi đến, cô ngồi cách một ghế chỗ người đàn ông, gọi môt ly rượu Brandy. Nhìn thoáng qua một lượt, Andrew đã uống không ít, đếm sơ sơ các ly rỗng trên bàn cũng gần một chai rượu ngoại rồi, chỉ là tửu lượng người đàn ông này khá tốt, không biết như thế đã say hay chưa?
Andrew cúi thấp đầu, khiến Elena không nhìn được khuôn mặt anh, cô hắng giọng, chủ động bắt chuyện:
- Này soái ca, làm quen một chút được không?
Người đàn ông không động, chỉ âm trầm đáp một câu:
- Cút!
"..." Elena có chút giật mình, dường như không ngờ người đàn ông này lại gắt như vậy.
Ô căng! Như thế này thì gái nào dám lại gần anh chứ? Dọa chết lão nương rồi!
Ba năm rồi, bản lĩnh to không ít ha? Dám quát cả cô!!
Người nhân viên mang rượu ra, tiện thể bị cô kéo hỏi một câu:
- Này, anh ta uống ở đây từ lúc nào?
Người nhân viên nhìn cô, thành thật trả lời:
- Vị khách này đến lúc bốn giờ chiều, đã uống gần năm tiếng đồng hồ rồi.
Elena nghe xong, bất giác bĩu môi.
Dữ thần, trâu bò thật sự. Uống rượu gần năm tiếng, vậy chắc số ly này là phần ít rồi, không thì làm sao đủ làm anh ấy gục chứ?
Elena rút một chiếc thẻ đen đưa cho người nhân viên, thanh toán hết tiền rượu của Andrew. Cô nâng ly rượu mình lên, ngửa đầu uống cạn sạch.
Nhảy xuống ghế, cô đi về phía Andrew, vỗ vai anh nói:
- Dậy đi, anh say rồi, về thôi.
Người đàn ông vẫn nằm ườn trên bàn, trầm giọng đáp:
- Không về, tôi... chưa say...
"..." Chưa say cái đầu anh ấy, rõ ràng đã không thể ngóc dậy nổi rồi, còn níu kéo sĩ diện. Huống hồ lời của mấy ma men không đáng tin, có uống một trăm chai rượu thằng nào cũng kêu không say thôi, trong khi bản thân say quắc cần câu rồi đấy. Cô biết rõ quá mà!!
Elena có điên mới tin lời nói này, cô tặc lưỡi, bất đắc dĩ phải dùng đến vũ lực. Mạnh bạo cầm tay người đàn ông lên, cô khoác qua vai mình, sau đó nhận lại chiếc thẻ rồi quay người rời đi.
Mang theo Andrew đến xe mình, cô tìm thấy trong túi anh một tấm thẻ phòng, liền tìm ra được khách sạn nơi anh ta ở.
Chạy thẳng đến nơi đó, Elena lại một lần nữa vác người đàn ông xuống xe, rồi từ dưới tầng trệt lên tới tầng của anh ta, vác vào luôn cả trong phòng.
Ném thân thể Andrew lên giường, cô thở từng hơi nặng nề, quay người đi ra ngoài, tự rót một cốc nước uống.
Không ngờ còn chưa kịp uống ngụm nước nào thì cổ đã bị một cánh tay vòng qua, thân thể bất chợt nhận lấy một cái ôm ấm áp, cả thân thể dán chặt vào người đàn ông phía sau.
Elena không biết Andrew chạy ra đây từ lúc nào, cô rất bất ngờ trước hành động của anh ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe anh nói:
- Anna...
"..." Một tia sét dường như vừa đánh ngang tai Elena, khiến cô đứng hình, mắt trợn lớn.
Anna? Anna là con quái nào? Đang ôm cô mà dám gọi tên con nhỏ khác? Sao anh dám?
Đầu cô ngay lập tức bốc hỏa, Elena quay ngược lại, hét lên:
- Này, anh...
Thế nhưng ngay lúc đó, Andrew lại cúi người xuống, một đường bắt lấy cánh môi đang hé mở của cô, hôn thật sâu...
- Ế, người đâu cả rồi? Stefan thiếu gia đâu? Lúc nãy ngài ấy còn đứng đây mà?
Chẳng là cô mới vừa vào nhà vệ sinh một chút, trước khi đi vẫn còn thấy phó chủ Mã và Stefan đứng trong phòng của cậu chủ, nhưng bây giờ thì không có ai hết, chỉ còn lại một mình Âu Dương Vô Thần nằm trên giường bệnh thôi.
Ủa, họ đi đâu cả rồi? Về rồi sao? Lúc nào thế? Nhanh như vậy?
Anna chớp chớp mắt, có một chút khó hiểu, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng bỏ qua. Chuyện của mấy người đó cô không quản được, cậu chủ vẫn an toàn là tốt rồi. Không cần quan tâm những chuyện khác!
Nghĩ rồi, Anna với tay lấy một gói kẹo, cô đeo tai phone lên, tiếp tục xem đoạn phim dang dở...
====================================
Đêm đến, Âu Dương Thiên Thiên đang nằm ngủ, nhưng trong giấc mơ cô dường như đã gặp phải điều gì đó kinh khủng, toàn thân không ngừng run rẩy, hai nắm tay bấu chặt vào chăn nệm, trán đổ mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt đều tái nhợt.
- Xin lỗi... xin lỗi... là mẹ không thể bảo vệ được con... mẹ xin lỗi... xin lỗi... A Thần... đừng... đừng mà.. A Thần..
Sau một loạt những tiếng gọi rên rỉ, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên ngồi bật dậy, há miệng thở gấp. Bừng tỉnh giữa cơn mộng, cô gần như mất đi sức sống, cả người cứ run lẩy bẩy. Hai tay áp chặt lấy tai mình, cố gắng triệt tiêu mọi âm thanh vẫn còn ám ảnh. Sau một lúc, cô bắt đầu ổn định trở lại, thân thể không còn run rẩy nữa, ánh mắt cũng trở nên có hồn hơn hẳn.
Có lẽ do đã quá quen với việc này nên Âu Dương Thiên Thiên rất nhanh bình tĩnh được tâm trạng, thế nhưng chưa đầy mười giây sau, lồng ngực cô đột nhiên phát ra cơn đau, nhịp tim đập nhanh liên hồi giống như sắp rớt ra ngoài vậy. Tay chân cô co rút, cổ họng truyền đến cảm giác rát buốt cực kì khó chịu. Nhận ra được phản ứng này, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức di chuyển, bước chân nặng nề rời khỏi giường, lại vì quá vội vàng mà ngã nhào xuống đất.
Cô gồng người đứng dậy, há miệng thở dốc, một tay ôm lấy nơi ngực đang đau đớn, một tay hướng về phía tủ gỗ, mở ngăn kéo ra, chủ động mò mẫm khắp nơi.
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu co giật, cô nghiến răng, cố dùng sức nhiều hơn. Tay với được một bao ni lông nhỏ, cô liền mở nó ra, không nhìn mà cho thẳng thứ đó vào miệng, cưỡng ép nuốt xuống.
Vài giây sau, các triệu chứng dần giảm đi, cuối cùng theo thời gian cũng tiêu tan hết, Âu Dương Thiên Thiên vô lực nằm xuống sàn nhà, người cô ướt sủng, giống như vừa mới tắm xong vậy. Mái tóc dài nằm tán loạn khắp nơi, vài lọn đen nhánh dính chặt vào má cô, làm nổi bật nước da trắng như tuyết.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, cô nhìn bao thuốc trống rỗng trong tay, thầm nghĩ.
Thuốc hôm nay cô uống đã là viên cuối cùng rồi, thời gian đã không thể kéo dài thêm được nữa, cô phải làm sao đây?
A Thần vẫn chưa tỉnh, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, muốn làm cùng anh ấy, cô không thể cứ thế mà đi được.
Co chân lại, Âu Dương Thiên Thiên vùi đầu vào giữa thân người mình, sự bất lực tràn lan khắp cơ thể cô, gặm nhấm tâm hồn nhỏ bé yếu ớt.
A Thần.... anh mau tỉnh lại đi... em không còn đợi được nữa rồi..
================================
Hai ngày sau, cuối cùng hôn lễ của Mã Nhược Anh và Stefan cũng đã diễn ra, dù là lễ cưới tổ chức vào buổi chiều tối nhưng từ sáng sớm, đám người ở bệnh xá đã làm việc tất bật rồi. Họ thay phiên nhau chạy việc khắp nơi, vừa trông chừng bệnh xá vừa phụ giúp sắp xếp hôn lễ.
Âu Dương Thiên Thiên thì không nhanh như thế, cô rất nhàn nhã chuẩn bị, buổi sáng dậy khá trễ, còn phải đi thăm Âu Dương Vô Thần xong mới chạy sang cùng Mã Nhược Anh.
Cô mặc chiếc váy phù dâu rất xinh, mở cửa bước vào phòng bệnh. Ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần, cô rút trong người ra một chiếc hộp nhỏ, trông giống như... hộp đựng nhẫn.
Và quả nhiên, khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, thiết kế mỏng nhưng cực kì tinh xảo, còn rất sang trọng nữa.
Đặt chiếc hộp lên bàn, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông, lên tiếng:
- Lúc trước không phải anh hay từng hỏi em, vì sao lại không dùng thẻ của anh sao? Thực ra kể từ lúc đến đây, em đã dùng thẻ của anh rồi, những bó hoa mà em mua, những thứ mà em thích, còn cả chiếc nhẫn này nữa, đều là do em tự mua bằng thẻ của anh, anh thấy không? Em từng nói... sẽ không tiêu tiền của anh cho đến khi em chính thức trở thành vợ anh, nhưng bây giờ em không đợi nổi nữa rồi. Em đã chọn chiếc nhẫn mình thích nhất, cũng đã mua nó luôn rồi, hiện tại... chỉ còn thiếu người có thể đeo nó cho em nữa thôi. Anh hiểu không, A Thần?
Âu Dương Thiên Thiên nói xong, đáp lại cô là một khoảng không im lặng. Khẽ cúi đầu, cô nở một nụ cười chế giễu, một lúc sau, có tiếng từ bên ngoài vọng đến:
- Nhị tiểu thư, chúng ta phải xuất phát thôi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi không đáp, cô hít vào một hơi sâu rồi đứng dậy, nhìn Âu Dương Vô Thần vài giây, sau đó quay người rời đi.
Cánh cửa khép kín lại, chiếc nhẫn ở trong căn phòng, một mình tỏa sáng lấp lánh...
=======================================
Tại nơi diễn ra lễ cưới, một số người đã có mặt ở đây từ sớm, điển hình là Vivian và Elena, Andrew cùng Lữ Uyển Thành. Nhưng đừng tin rằng họ thực sự ở đây để giúp đỡ, bởi ngoài việc đứng nhìn, họ hoàn toàn không có ý định xen vào.Vivian là một nữ hoàng, thân phận vốn đã cao quý, đương nhiên không hề muốn động tay chân. Cô đến nơi này đã là vinh hạnh lớn rồi, còn muốn cô giúp việc? Có nằm mơ cũng mơ không tới!
Lữ Uyển Thành thì đỡ hơn một chút, anh đã quen làm đầy tớ, nên có một số việc vẫn là giúp được thì giúp hết sức, cũng không ngại ngần gì.
Riêng Elena và Andrew lại khác biệt, không khí giữa họ rất kì lạ, đến Vivian cũng không hiểu rốt cuộc họ đang làm trò gì nữa.
Elena đến rất sớm, nhưng lại cố tình trốn đi, không xuất hiện. Đến lúc Andrew đi vào thì cô ngay lập tức chạy ra chặn đường, và thế là hai người đứng đối mặt nhau từ đó đến giờ, không nhúc nhích.
Hai người đó lại có chuyện gì rồi? Không phải tránh mặt nhau mãi sao, mà nói mới nhớ... hình như Elena và Andrew đã không làm nhiệm vụ chung với nhau hơn một năm rồi, sau khi lệnh "nghỉ hai năm" của lão đại hết hiệu lực, họ có nhận nhiệm vụ, nhưng lại không làm chung, trái ngược hoàn toàn với lúc trước, dính nhau như sam vậy.
Vivian vừa ăn bánh vừa nhâm nhi ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đôi nam nữ đứng trước cổng, tiếc là khoảng cách quá xa, cô không thể nghe thấy họ nói gì cả.
Elena vòng tay trước ngực, cô nhìn thẳng người đàn ông, lên tiếng trước:
- Anh định trốn chạy mãi sao? Như một thằng hèn?
Andrew đảo mắt, không nhìn trực tiếp cô, cũng không trả lời lại. Thấy vậy, Elena nhếch môi, có chút cáu giận nói:
- Sau việc xảy ra đêm qua, anh tính làm lơ em tiếp đấy à?
Lúc này, ánh mắt Andrew mới chậm lại, anh quay phắt sang nhìn cô, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện đêm qua...
....
Dưới danh nghĩa người thân của Stefan, Elena phải đến Canada để dự lễ cưới của anh. Cô thuê một khách sạn, chỉ có ý định ở tạm vài hôm, trước ngày diễn ra hôn lễ, buổi tối cô đến một quán bar, vốn là muốn vui chơi một chút, không ngờ lại gặp trúng Andrew ở đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, anh tránh cô suốt ba năm, bây giờ lại bị cô bắt gặp ở đây.
Elena lần mò đi đến, cô ngồi cách một ghế chỗ người đàn ông, gọi môt ly rượu Brandy. Nhìn thoáng qua một lượt, Andrew đã uống không ít, đếm sơ sơ các ly rỗng trên bàn cũng gần một chai rượu ngoại rồi, chỉ là tửu lượng người đàn ông này khá tốt, không biết như thế đã say hay chưa?
Andrew cúi thấp đầu, khiến Elena không nhìn được khuôn mặt anh, cô hắng giọng, chủ động bắt chuyện:
- Này soái ca, làm quen một chút được không?
Người đàn ông không động, chỉ âm trầm đáp một câu:
- Cút!
"..." Elena có chút giật mình, dường như không ngờ người đàn ông này lại gắt như vậy.
Ô căng! Như thế này thì gái nào dám lại gần anh chứ? Dọa chết lão nương rồi!
Ba năm rồi, bản lĩnh to không ít ha? Dám quát cả cô!!
Người nhân viên mang rượu ra, tiện thể bị cô kéo hỏi một câu:
- Này, anh ta uống ở đây từ lúc nào?
Người nhân viên nhìn cô, thành thật trả lời:
- Vị khách này đến lúc bốn giờ chiều, đã uống gần năm tiếng đồng hồ rồi.
Elena nghe xong, bất giác bĩu môi.
Dữ thần, trâu bò thật sự. Uống rượu gần năm tiếng, vậy chắc số ly này là phần ít rồi, không thì làm sao đủ làm anh ấy gục chứ?
Elena rút một chiếc thẻ đen đưa cho người nhân viên, thanh toán hết tiền rượu của Andrew. Cô nâng ly rượu mình lên, ngửa đầu uống cạn sạch.
Nhảy xuống ghế, cô đi về phía Andrew, vỗ vai anh nói:
- Dậy đi, anh say rồi, về thôi.
Người đàn ông vẫn nằm ườn trên bàn, trầm giọng đáp:
- Không về, tôi... chưa say...
"..." Chưa say cái đầu anh ấy, rõ ràng đã không thể ngóc dậy nổi rồi, còn níu kéo sĩ diện. Huống hồ lời của mấy ma men không đáng tin, có uống một trăm chai rượu thằng nào cũng kêu không say thôi, trong khi bản thân say quắc cần câu rồi đấy. Cô biết rõ quá mà!!
Elena có điên mới tin lời nói này, cô tặc lưỡi, bất đắc dĩ phải dùng đến vũ lực. Mạnh bạo cầm tay người đàn ông lên, cô khoác qua vai mình, sau đó nhận lại chiếc thẻ rồi quay người rời đi.
Mang theo Andrew đến xe mình, cô tìm thấy trong túi anh một tấm thẻ phòng, liền tìm ra được khách sạn nơi anh ta ở.
Chạy thẳng đến nơi đó, Elena lại một lần nữa vác người đàn ông xuống xe, rồi từ dưới tầng trệt lên tới tầng của anh ta, vác vào luôn cả trong phòng.
Ném thân thể Andrew lên giường, cô thở từng hơi nặng nề, quay người đi ra ngoài, tự rót một cốc nước uống.
Không ngờ còn chưa kịp uống ngụm nước nào thì cổ đã bị một cánh tay vòng qua, thân thể bất chợt nhận lấy một cái ôm ấm áp, cả thân thể dán chặt vào người đàn ông phía sau.
Elena không biết Andrew chạy ra đây từ lúc nào, cô rất bất ngờ trước hành động của anh ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe anh nói:
- Anna...
"..." Một tia sét dường như vừa đánh ngang tai Elena, khiến cô đứng hình, mắt trợn lớn.
Anna? Anna là con quái nào? Đang ôm cô mà dám gọi tên con nhỏ khác? Sao anh dám?
Đầu cô ngay lập tức bốc hỏa, Elena quay ngược lại, hét lên:
- Này, anh...
Thế nhưng ngay lúc đó, Andrew lại cúi người xuống, một đường bắt lấy cánh môi đang hé mở của cô, hôn thật sâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.