Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 702: Không nghĩ sẽ yêu
PJH
09/01/2020
Âu Dương Thiên Thiên được sự cho phép của Âu Dương Vô Thần, nên tiến đến phòng của Âu Dương Chấn Đông, đứng thẳng người, cô nghiêm trang gõ cửa.
"Cốc cốc" - Hai tiếng gõ vang lên, vài giây sau, liền có giọng khàn khàn vang tới:
- Vào đi.
Âu Dương Chấn Đông uống một ngụm nước ấm, ông vừa chớp mắt một cái, liền nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên bước vào.
Tự động ngồi dậy, ông đưa ly nước của mình cho người đàn ông trung niên bên cạnh, rồi lên tiếng:
- Thiên Thiên, sao con lại đến đây?
Người con gái thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi tới gần chỗ Âu Dương Chấn Đông, chậm rãi đáp:
- Con nghe nói ba nhập viện, cũng trùng hợp đến thăm một người quen, nên con ghé qua một chút.
Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, gật gù nói:
- Vậy sao.... Thế thì ngồi đi, mau ngồi đi, đừng đứng đó.
Âu Dương Thiên Thiên cúi người ngồi xuống chiếc ghế cách giường của người đàn ông một đoạn, hỏi:
- Sức khỏe ba thế nào rồi?
Âu Dương Chấn Đông cười gượng, đảo mắt trả lời:
- Vẫn tốt, chỉ thỉnh thoảng hay mắc phải một số bệnh của người già thôi, con không cần lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông đang cố tỏ ra bản thân bình thường, trong lòng đột nhiên dâng lên chút thương cảm. Nhưng rất nhanh kiềm lại, cô lên tiếng:
- Con có một chuyện muốn nói rõ với ba, là chuyện.... liên quan đến mẹ con,
Âu Dương Chấn Đông nghe xong, ông hơi đứng sựng vài giây, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh, ra hiệu cho ông ta ra ngoài.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ông mới hỏi cô gái:
- Con đã biết rồi?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:
- Phải, con biết rồi.
"...."
Một khoảng im lặng kéo dài ngay sau câu trả lời của Âu Dương Thiên Thiên. Âu Dương Chấn Đông nhìn cô một hồi lâu, rồi đột nhiên rũ mắt, thở dài một hơi.
- Thật là.... cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra. Đến cuối cùng, vẫn không thể giấu chuyện đó với con được
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hỏi ngược lại:
- Tại sao ba lại muốn giấu con? Là vì mẹ sao?
Người đàn ông ngước mặt lên, nhưng lần này không nhìn Âu Dương Thiên Thiên, mà chuyển tầm mắt sang một nơi khác, ông lên giọng trầm trầm:
- Đúng vậy, ba là vì Nhược Vũ nên mới che giấu tất cả sự thật của con. Vì đó là lời hứa trước khi chết của cô ấy.... nên ba phải hoàn thành nó bằng bất cứ giá nào.
Dừng một chút, Âu Dương Chấn Đông chớp ánh mắt đen láy, trong đôi con ngươi như quay về lại những kí ức xa xăm:
- Ba với mẹ con, gặp mặt nhau không phải là một cái duyên. Nhưng đi đến kết thúc, lại là một mối nghiệt duyên. Nói thế nào nhỉ? Chính là…từ lúc bắt đầu, ba chưa từng nghĩ mình sẽ thích mẹ con, bởi vì khi gặp cô ấy, ba đã là một người… có bạn gái.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
"Cốc cốc" - Hai tiếng gõ vang lên, vài giây sau, liền có giọng khàn khàn vang tới:
- Vào đi.
Âu Dương Chấn Đông uống một ngụm nước ấm, ông vừa chớp mắt một cái, liền nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên bước vào.
Tự động ngồi dậy, ông đưa ly nước của mình cho người đàn ông trung niên bên cạnh, rồi lên tiếng:
- Thiên Thiên, sao con lại đến đây?
Người con gái thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi tới gần chỗ Âu Dương Chấn Đông, chậm rãi đáp:
- Con nghe nói ba nhập viện, cũng trùng hợp đến thăm một người quen, nên con ghé qua một chút.
Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, gật gù nói:
- Vậy sao.... Thế thì ngồi đi, mau ngồi đi, đừng đứng đó.
Âu Dương Thiên Thiên cúi người ngồi xuống chiếc ghế cách giường của người đàn ông một đoạn, hỏi:
- Sức khỏe ba thế nào rồi?
Âu Dương Chấn Đông cười gượng, đảo mắt trả lời:
- Vẫn tốt, chỉ thỉnh thoảng hay mắc phải một số bệnh của người già thôi, con không cần lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông đang cố tỏ ra bản thân bình thường, trong lòng đột nhiên dâng lên chút thương cảm. Nhưng rất nhanh kiềm lại, cô lên tiếng:
- Con có một chuyện muốn nói rõ với ba, là chuyện.... liên quan đến mẹ con,
Âu Dương Chấn Đông nghe xong, ông hơi đứng sựng vài giây, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh, ra hiệu cho ông ta ra ngoài.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ông mới hỏi cô gái:
- Con đã biết rồi?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:
- Phải, con biết rồi.
"...."
Một khoảng im lặng kéo dài ngay sau câu trả lời của Âu Dương Thiên Thiên. Âu Dương Chấn Đông nhìn cô một hồi lâu, rồi đột nhiên rũ mắt, thở dài một hơi.
- Thật là.... cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra. Đến cuối cùng, vẫn không thể giấu chuyện đó với con được
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hỏi ngược lại:
- Tại sao ba lại muốn giấu con? Là vì mẹ sao?
Người đàn ông ngước mặt lên, nhưng lần này không nhìn Âu Dương Thiên Thiên, mà chuyển tầm mắt sang một nơi khác, ông lên giọng trầm trầm:
- Đúng vậy, ba là vì Nhược Vũ nên mới che giấu tất cả sự thật của con. Vì đó là lời hứa trước khi chết của cô ấy.... nên ba phải hoàn thành nó bằng bất cứ giá nào.
Dừng một chút, Âu Dương Chấn Đông chớp ánh mắt đen láy, trong đôi con ngươi như quay về lại những kí ức xa xăm:
- Ba với mẹ con, gặp mặt nhau không phải là một cái duyên. Nhưng đi đến kết thúc, lại là một mối nghiệt duyên. Nói thế nào nhỉ? Chính là…từ lúc bắt đầu, ba chưa từng nghĩ mình sẽ thích mẹ con, bởi vì khi gặp cô ấy, ba đã là một người… có bạn gái.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.