Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 817: Không ngủ
PJH
11/09/2020
Kỳ Ân cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, vừa nhìn Eira vừa hỏi:
- Chỉ là cậu chủ về thôi mà, làm cô sợ đến mức này luôn sao?
Eira dùng tay gãi gãi đầu, cười gượng đáp:
- Xin lỗi, lúc nãy vì tôi bất ngờ quá.
Sherry ở bên cạnh liếc mắt nhìn sang, nói thêm vào:
- Tôi cũng rất ngạc nhiên đấy, lần trước cậu chủ nói còn rất nhiều việc phải giải quyết, có lẽ phải đến tháng sau mới trở về, vậy mà hôm nay ngài ấy đã quay lại rồi, sớm hơn dự tính tận nửa tháng.
Eira gật đầu, tỏ vẻ cùng ý kiến:
- Đúng không? Lúc đó tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhớ cậu chủ đến phát điên rồi chứ. Cũng không biết ngài ấy đã giải quyết mọi việc ổn thỏa hết chưa mà quay về nữa.
Sherry nhướn mày, ánh mắt nham hiểm lên tiếng:
- À, nhớ cậu chủ sao? Tôi không biết là cô còn có tình cảm như thế đấy.
- Tình cảm gì chứ? Không phải như cô nghĩ đâu.
- Haha, được rồi.
....
Kỳ Ân mím môi, mặc kệ hai cô gái đang bàn luận sôi nổi, quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt có chút lo lắng. Không biết... Nhị tiểu thư có còn khóc hay không?
....
Đằng sau cánh cửa ấy, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngồi trên giường, Âu Dương Vô Thần không ngừng dùng tay vỗ về đôi vai run rẩy của Âu Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa. Anh về rồi mà.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn vùi đầu trong ngực anh, thút thít đáp:
- Em không khóc...
"..."
Rõ ràng là đang khóc mà, phủ nhận gì chứ?
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông, hai mắt lấp lánh ánh nước, giọng khàn khàn lặp lại:
- Em không có khóc...
"..."
Âu Dương Vô Thần câm lặng nhìn cô, sau vài giây, anh gật đầu nói:
- Được được, em nói không khóc thì chính là không khóc. Chỉ là tâm trạng có chút xúc động, nên tuyến lệ bị kích thích thôi đúng không?
Âu Dương Thiên Thiên mếu máo gật đầu, cô "ưm" một tiếng rồi lại dang tay ôm lấy cổ anh, òa khóc thêm một lần nữa
Âu Dương Vô Thần bất đắc dĩ ôm cô vỗ về, không tự chủ cười hỏi:
- Em sao vậy? Chỉ là vài ngày không gặp liền biến thành một đứa trẻ mít ướt rồi, còn làm nũng với anh.
Âu Dương Thiên Thiên xụ mắt xuống vai người đàn ông, nhỏ giọng trả lời:
- Bởi vì em nhớ anh....
Âu Dương Vô Thần đưa tay xoa đầu cô, chậm rãi lên tiếng:
- Anh đã ở đây rồi mà.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, khuôn mặt như rất ủy khuất, nói:
- Em cảm thấy, nếu làm như thế này thì anh sẽ đau lòng... và lúc anh mềm lòng rồi, thì sẽ thương xót em, không rời đi nữa.Người đàn ông nghe đến đây, trong lồng ngực có chút nhói lên, tựa như những lời vừa rồi của Âu Dương Thiên Thiên thực sự đã làm anh đau lòng. Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Vô Thần lên giọng thâm tình:
- Xin lỗi em, Thiên Thiên, vì anh đã đi lâu như vậy. Sau này, anh sẽ không làm như thế nữa, không rời xa em nữa.
Âu Dương Thiên Thiên thả lỏng đôi tay ra, đối diện với khuôn mặt của Âu Dương Vô Thần, hỏi:
- Thật không?
- Thật. - Người đàn ông khẳng định chắc chắn.
Dứt lời, anh đưa tay lên lau đi những vệt nước trên má cô gái, nói tiếp:
- Vì thế em đừng khóc nữa, nhìn xem mặt như mèo rồi này.
Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa bế Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, anh đi đến phòng vệ sinh, cầm lấy một chiếc khăn mềm nhúng nước, sau đó lau mặt cho cô. Âu Dương Thiên Thiên thì vẫn bám dính trên thân thể anh, không chịu dứt ra.
Sau khi lau mặt xong, Âu Dương Vô Thần lại ôm cô đi ra ngoài, tiến về phía giường, rồi trực tiếp nằm xuống. Anh ôm chặt người Âu Dương Thiên Thiên, tay không ngừng vuốt ve vai cô, lên tiếng:
- Ngoan, ngủ đi, tối nay em sẽ không ngủ một mình nữa đâu, có anh bên cạnh em rồi.
Âu Dương Thiên Thiên tựa đầu lên cánh tay người đàn ông, chậm rãi nhắm mắt, rất ngoan ngoãn làm theo lời anh. Và rồi, cùng với màn đêm yên bình, cả hai chìm vào giấc ngủ.
======================================
Sáng hôm sau, Âu Dương Vô Thần thức dậy từ khá sớm, thế nhưng anh không xuống giường mà nằm im tại chỗ, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của cô gái bên cạnh.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên lúc ngủ rất ngoan, hơi thở vừa nhẹ vừa đều đặn, hệt như một con mèo nhỏ. Một lúc sau, chợt nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, Âu Dương Vô Thần nhướn người đến trước, khẽ đặt lên trán cô gái một nụ hôn rồi chống tay ngồi dậy. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ kinh động đến giấc ngủ của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng mà...
Đột nhiên cánh tay bị giữ lại bởi một lực đạo, Âu Dương Vô Thần giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Một cánh tay nhỏ nhắn đang cố sức giữ lấy tay anh, hóa ra... đó chính là của Âu Dương Thiên Thiên.
Không biết từ lúc nào, cô gái ấy đã mở to đôi mắt trong suốt đó nhìn chằm chằm anh, nói:
- Đừng đi.
Âu Dương Vô Thần đối diện với ánh mắt của cô, cảm nhận đôi con ngươi trong vắt sáng lấp lánh, không một chút gợn sóng, thế nhưng... nó cũng thật khác biệt. Bởi vì nó không giống đôi mắt của một người mới thức dậy.
Chần chừa vài giây, Âu Dương Vô Thần lên tiếng:
- Thiên Thiên, không lẽ.... đêm qua em không hề ngủ?
- Chỉ là cậu chủ về thôi mà, làm cô sợ đến mức này luôn sao?
Eira dùng tay gãi gãi đầu, cười gượng đáp:
- Xin lỗi, lúc nãy vì tôi bất ngờ quá.
Sherry ở bên cạnh liếc mắt nhìn sang, nói thêm vào:
- Tôi cũng rất ngạc nhiên đấy, lần trước cậu chủ nói còn rất nhiều việc phải giải quyết, có lẽ phải đến tháng sau mới trở về, vậy mà hôm nay ngài ấy đã quay lại rồi, sớm hơn dự tính tận nửa tháng.
Eira gật đầu, tỏ vẻ cùng ý kiến:
- Đúng không? Lúc đó tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhớ cậu chủ đến phát điên rồi chứ. Cũng không biết ngài ấy đã giải quyết mọi việc ổn thỏa hết chưa mà quay về nữa.
Sherry nhướn mày, ánh mắt nham hiểm lên tiếng:
- À, nhớ cậu chủ sao? Tôi không biết là cô còn có tình cảm như thế đấy.
- Tình cảm gì chứ? Không phải như cô nghĩ đâu.
- Haha, được rồi.
....
Kỳ Ân mím môi, mặc kệ hai cô gái đang bàn luận sôi nổi, quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt có chút lo lắng. Không biết... Nhị tiểu thư có còn khóc hay không?
....
Đằng sau cánh cửa ấy, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngồi trên giường, Âu Dương Vô Thần không ngừng dùng tay vỗ về đôi vai run rẩy của Âu Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa. Anh về rồi mà.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn vùi đầu trong ngực anh, thút thít đáp:
- Em không khóc...
"..."
Rõ ràng là đang khóc mà, phủ nhận gì chứ?
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông, hai mắt lấp lánh ánh nước, giọng khàn khàn lặp lại:
- Em không có khóc...
"..."
Âu Dương Vô Thần câm lặng nhìn cô, sau vài giây, anh gật đầu nói:
- Được được, em nói không khóc thì chính là không khóc. Chỉ là tâm trạng có chút xúc động, nên tuyến lệ bị kích thích thôi đúng không?
Âu Dương Thiên Thiên mếu máo gật đầu, cô "ưm" một tiếng rồi lại dang tay ôm lấy cổ anh, òa khóc thêm một lần nữa
Âu Dương Vô Thần bất đắc dĩ ôm cô vỗ về, không tự chủ cười hỏi:
- Em sao vậy? Chỉ là vài ngày không gặp liền biến thành một đứa trẻ mít ướt rồi, còn làm nũng với anh.
Âu Dương Thiên Thiên xụ mắt xuống vai người đàn ông, nhỏ giọng trả lời:
- Bởi vì em nhớ anh....
Âu Dương Vô Thần đưa tay xoa đầu cô, chậm rãi lên tiếng:
- Anh đã ở đây rồi mà.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, khuôn mặt như rất ủy khuất, nói:
- Em cảm thấy, nếu làm như thế này thì anh sẽ đau lòng... và lúc anh mềm lòng rồi, thì sẽ thương xót em, không rời đi nữa.Người đàn ông nghe đến đây, trong lồng ngực có chút nhói lên, tựa như những lời vừa rồi của Âu Dương Thiên Thiên thực sự đã làm anh đau lòng. Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Vô Thần lên giọng thâm tình:
- Xin lỗi em, Thiên Thiên, vì anh đã đi lâu như vậy. Sau này, anh sẽ không làm như thế nữa, không rời xa em nữa.
Âu Dương Thiên Thiên thả lỏng đôi tay ra, đối diện với khuôn mặt của Âu Dương Vô Thần, hỏi:
- Thật không?
- Thật. - Người đàn ông khẳng định chắc chắn.
Dứt lời, anh đưa tay lên lau đi những vệt nước trên má cô gái, nói tiếp:
- Vì thế em đừng khóc nữa, nhìn xem mặt như mèo rồi này.
Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa bế Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, anh đi đến phòng vệ sinh, cầm lấy một chiếc khăn mềm nhúng nước, sau đó lau mặt cho cô. Âu Dương Thiên Thiên thì vẫn bám dính trên thân thể anh, không chịu dứt ra.
Sau khi lau mặt xong, Âu Dương Vô Thần lại ôm cô đi ra ngoài, tiến về phía giường, rồi trực tiếp nằm xuống. Anh ôm chặt người Âu Dương Thiên Thiên, tay không ngừng vuốt ve vai cô, lên tiếng:
- Ngoan, ngủ đi, tối nay em sẽ không ngủ một mình nữa đâu, có anh bên cạnh em rồi.
Âu Dương Thiên Thiên tựa đầu lên cánh tay người đàn ông, chậm rãi nhắm mắt, rất ngoan ngoãn làm theo lời anh. Và rồi, cùng với màn đêm yên bình, cả hai chìm vào giấc ngủ.
======================================
Sáng hôm sau, Âu Dương Vô Thần thức dậy từ khá sớm, thế nhưng anh không xuống giường mà nằm im tại chỗ, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của cô gái bên cạnh.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên lúc ngủ rất ngoan, hơi thở vừa nhẹ vừa đều đặn, hệt như một con mèo nhỏ. Một lúc sau, chợt nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, Âu Dương Vô Thần nhướn người đến trước, khẽ đặt lên trán cô gái một nụ hôn rồi chống tay ngồi dậy. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ kinh động đến giấc ngủ của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng mà...
Đột nhiên cánh tay bị giữ lại bởi một lực đạo, Âu Dương Vô Thần giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Một cánh tay nhỏ nhắn đang cố sức giữ lấy tay anh, hóa ra... đó chính là của Âu Dương Thiên Thiên.
Không biết từ lúc nào, cô gái ấy đã mở to đôi mắt trong suốt đó nhìn chằm chằm anh, nói:
- Đừng đi.
Âu Dương Vô Thần đối diện với ánh mắt của cô, cảm nhận đôi con ngươi trong vắt sáng lấp lánh, không một chút gợn sóng, thế nhưng... nó cũng thật khác biệt. Bởi vì nó không giống đôi mắt của một người mới thức dậy.
Chần chừa vài giây, Âu Dương Vô Thần lên tiếng:
- Thiên Thiên, không lẽ.... đêm qua em không hề ngủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.