Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 455: Không Quan Tâm.
PJH
02/11/2019
Elena nghe thấy giọng của Mã Nhược Anh, cô liếc mắt nhìn sang, nhíu mày hỏi:
- Cô đã nói tôi sẽ nhớ được mà, tại sao đến bây giờ tôi vẫn không có cảm nhận gì chứ?
Mã Nhược Anh tặc lưỡi, ánh mắt đặt trên dĩa hạnh nhân tìm kiếm những viên to tròn, chậm rãi đáp:
- Là chưa có chứ không phải không có, kiên nhẫn đợi thêm đi.
Elena nhướn môi, lại hỏi:
- Cô có đúng là bác sĩ hay không vậy?
Lần này, Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn lên, giọng nói vẫn bình tĩnh trả lời:
- Tôi không là bác sĩ vậy cô là bác sĩ chắc? Không tin lời tôi nói cũng được, cô muốn thì đi kiểm tra ở những nơi khác đi, nhưng mà.... tôi có thể chắc chắn với cô, bất cứ kẻ nào tự xưng là "bác sĩ" cũng sẽ đưa ra 1 phương thuốc duy nhất cho tình trạng của cô hiện giờ mà thôi, chính là chờ đợi.
Trước câu nói của Mã Nhược Anh, Elena không đáp trả được gì, chỉ đành im lặng.
Dừng một chút, cô nheo mắt, tiếp tục lên tiếng:
- Còn một việc nữa, Elena, sao cô cứ xưng hô trống không với tôi vậy? Tôi là bạn của cô sao?
Elena lần này trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, không quan tâm cũng không trả lời câu hỏi của Mã Nhược Anh. Biểu hiện ngông cuồng này khiến không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng, cuộc nói chuyện gần như sắp rơi vào sự tranh cãi.
Thấy vậy, Andrew ngay lập tức ngăn cản:
- Được rồi, Nhược Anh, Elena vẫn đang là bệnh nhân, cô bớt nói một chút đi.
Mã Nhược Anh trái lại không để tâm,
cô cười hắt ra một hơi, liếc người đàn ông, nói giọng âm u:
- Cô ta trông khỏe mạnh hơn hai từ đó nhiều.
Andrew nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng đáp:
- Nhược Anh, cô ấy là bệnh nhân của cô.
Mã Nhược Anh nghe xong, khóe miệng câu lên thành một đường mỏng, nhướn mày nói:
- Tôi biết, nếu không phải vì tôi luôn nhắc nhở mình nhớ thứ ấy thì tôi đã sớm đánh chết cô ta rồi. Đúng là con nhóc hỗn xược.
Andrew: "...."
Stefan bên cạnh vẫn ngồi lẳng lặng uống trà, lúc này mới lên tiếng:
- Cô không đi xem sao? Hai người đó.
Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn về phía anh, biết là Stefan đang nói tới ai, cô nhẹ nhàng chớp mắt, trả lời:
- Chuyện riêng của anh em bọn họ, tôi đi làm gì chứ?
Stefan nhướn mày, hỏi:
- Cô không phải rất quan tâm đến Âu Dương Thiên Thiên sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, tay lại bóc lên một hạt hạnh nhân cho vào miệng, nhàn nhạt đáp:
- Đúng là quan tâm nhưng không phải chuyện nào cũng xen vào được. Có những thứ phải để hai người đó tự giải quyết với nhau thôi, không nói ra hết được.... thì quan hệ sẽ chỉ mãi đứng dậm chân tại chỗ.
Mã Nhược Anh dù có muốn giúp đỡ Âu Dương Vô Thần đến đâu thì cũng có những hạn chế không thể vượt qua. Có chuyện giúp được thì sẽ giúp được, còn không xen vào được, thì chính là không xen vào được. Chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn và thầm cầu nguyện nó theo ý mình mà thôi.
Stefan chớp ánh mắt nhạt nhẽo, anh thở ra một hơi, nói:
- Thật phiền phức.
Mã Nhược Anh nhóp nhép hạt hạnh nhân trong miệng, cô ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên lên tiếng:
- Nhưng mà.... ba anh vẫn chưa đến sao? Đã gần tới giờ tổ chức hôn lễ rồi.
Lần này, Stefan lại là người im lặng, anh vươn tay cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm, không lên tiếng nói gì.
Elena cũng không tỏ vẻ quan tâm, cô chỉ ngồi suy nghĩ riêng chuyện của mình, tuyệt không để ý đến những thứ khác. Mã Nhược Anh thầm lắc đầu, nhìn biểu hiện của họ như vậy, còn có thể nói gì khác được chứ?
"Ding" - Đúng lúc này, một tiếng chuông bỗng vang lên....
- Cô đã nói tôi sẽ nhớ được mà, tại sao đến bây giờ tôi vẫn không có cảm nhận gì chứ?
Mã Nhược Anh tặc lưỡi, ánh mắt đặt trên dĩa hạnh nhân tìm kiếm những viên to tròn, chậm rãi đáp:
- Là chưa có chứ không phải không có, kiên nhẫn đợi thêm đi.
Elena nhướn môi, lại hỏi:
- Cô có đúng là bác sĩ hay không vậy?
Lần này, Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn lên, giọng nói vẫn bình tĩnh trả lời:
- Tôi không là bác sĩ vậy cô là bác sĩ chắc? Không tin lời tôi nói cũng được, cô muốn thì đi kiểm tra ở những nơi khác đi, nhưng mà.... tôi có thể chắc chắn với cô, bất cứ kẻ nào tự xưng là "bác sĩ" cũng sẽ đưa ra 1 phương thuốc duy nhất cho tình trạng của cô hiện giờ mà thôi, chính là chờ đợi.
Trước câu nói của Mã Nhược Anh, Elena không đáp trả được gì, chỉ đành im lặng.
Dừng một chút, cô nheo mắt, tiếp tục lên tiếng:
- Còn một việc nữa, Elena, sao cô cứ xưng hô trống không với tôi vậy? Tôi là bạn của cô sao?
Elena lần này trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, không quan tâm cũng không trả lời câu hỏi của Mã Nhược Anh. Biểu hiện ngông cuồng này khiến không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng, cuộc nói chuyện gần như sắp rơi vào sự tranh cãi.
Thấy vậy, Andrew ngay lập tức ngăn cản:
- Được rồi, Nhược Anh, Elena vẫn đang là bệnh nhân, cô bớt nói một chút đi.
Mã Nhược Anh trái lại không để tâm,
cô cười hắt ra một hơi, liếc người đàn ông, nói giọng âm u:
- Cô ta trông khỏe mạnh hơn hai từ đó nhiều.
Andrew nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng đáp:
- Nhược Anh, cô ấy là bệnh nhân của cô.
Mã Nhược Anh nghe xong, khóe miệng câu lên thành một đường mỏng, nhướn mày nói:
- Tôi biết, nếu không phải vì tôi luôn nhắc nhở mình nhớ thứ ấy thì tôi đã sớm đánh chết cô ta rồi. Đúng là con nhóc hỗn xược.
Andrew: "...."
Stefan bên cạnh vẫn ngồi lẳng lặng uống trà, lúc này mới lên tiếng:
- Cô không đi xem sao? Hai người đó.
Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn về phía anh, biết là Stefan đang nói tới ai, cô nhẹ nhàng chớp mắt, trả lời:
- Chuyện riêng của anh em bọn họ, tôi đi làm gì chứ?
Stefan nhướn mày, hỏi:
- Cô không phải rất quan tâm đến Âu Dương Thiên Thiên sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, tay lại bóc lên một hạt hạnh nhân cho vào miệng, nhàn nhạt đáp:
- Đúng là quan tâm nhưng không phải chuyện nào cũng xen vào được. Có những thứ phải để hai người đó tự giải quyết với nhau thôi, không nói ra hết được.... thì quan hệ sẽ chỉ mãi đứng dậm chân tại chỗ.
Mã Nhược Anh dù có muốn giúp đỡ Âu Dương Vô Thần đến đâu thì cũng có những hạn chế không thể vượt qua. Có chuyện giúp được thì sẽ giúp được, còn không xen vào được, thì chính là không xen vào được. Chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn và thầm cầu nguyện nó theo ý mình mà thôi.
Stefan chớp ánh mắt nhạt nhẽo, anh thở ra một hơi, nói:
- Thật phiền phức.
Mã Nhược Anh nhóp nhép hạt hạnh nhân trong miệng, cô ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên lên tiếng:
- Nhưng mà.... ba anh vẫn chưa đến sao? Đã gần tới giờ tổ chức hôn lễ rồi.
Lần này, Stefan lại là người im lặng, anh vươn tay cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm, không lên tiếng nói gì.
Elena cũng không tỏ vẻ quan tâm, cô chỉ ngồi suy nghĩ riêng chuyện của mình, tuyệt không để ý đến những thứ khác. Mã Nhược Anh thầm lắc đầu, nhìn biểu hiện của họ như vậy, còn có thể nói gì khác được chứ?
"Ding" - Đúng lúc này, một tiếng chuông bỗng vang lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.