Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 594: Là bom!
PJH
06/12/2019
Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, cô cắn răng, đứng bất động không dám
làm gì, hai tay cô bấu vào nhau, đến mức gân xanh cũng nổi cả lên.
Kỳ Ân nuốt một ngụm nước bọt, cô liếc mắt nhìn về phía Elsa, nhẹ gật đầu. Hiểu được ý của cô, Elsa chậm rãi rút từ trong túi của mình ra một con dao, cùng lúc đó, Kỳ Ân cũng rút khẩu súng duy nhất cô có trên người, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.
Cả ba người đều căng thẳng và lo sợ, trán họ trong chốc lát rịn đầy mồ hôi, tiếng bước chân ngày một gần, lòng họ ngày càng trầm xuống một nhịp.
Cho đến khi, một đôi giày sáng bóng lộ diện trước bức tường của Âu Dương Thiên Thiên và Kỳ Ân, cả hai người đồng loạt nín thở, nếu như bây giờ hắn bước thêm một bước nữa, thì sẽ trực tiếp thấy bọn cô.
"Rầm" - Ngay lúc đó, một tiếng động lớn liền vang lên, người đàn ông mở cửa ra, đi vào gọi lớn:
- Boss, something's happened.
( Đại ca, có chuyện xảy ra rồi.)
Một người đàn ông khác mặc đồ đen nghe thấy, ngay lập tức quay đầu lại, hỏi:
- What is up?
( Chuyện gì?)
Người kia tiến lại gần anh ta, nhỏ tiếng nói vào tai thứ gì đó, sau khi nghe xong, hắn liền nheo mắt lại, rồi nói:
- Go! ( Đi!)
Dứt lời, người đàn ông mang theo cả đám người đi ra khỏi cửa. Người đang đứng ở chỗ Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, cũng không tiến thêm nữa, quay đầu rời đi theo.
Đến khi không gian trong căn phòng trở lại im ắng, cả ba người con gái đang nấp kia mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên vuốt ngực mình, cô nuốt một ngụm bước bọt, nhắm mắt thở dốc, thật sự sắp sợ đến chết rồi.
Elsa và Kỳ Ân cũng như trút bỏ được gánh nặng, cả hai người thu vũ khí trên tay mình về, rồi chậm rãi bước ra ngoài, nhìn xem thử xung quanh, sau khi xác định không còn ai, họ mới dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi ra.
Tiến lại gần cánh cửa mà lúc nãy người đàn ông kia xông vào, Elsa đưa tay lên sờ vào bức tường, nheo mắt nhìn đường thẳng khắc trên đó.
Cánh cửa này... căn bản mắt thường không thể thấy được, phải là người rất tinh ý mới biết, nó là một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
Elsa "hừm" một tiếng, nói:
- Đám Mafia này cũng thật thông minh, xây dựng cửa giống như tường thế này, lại còn là loại mở một chiều, ai mà lọt vào đây, chắc không có cách nào ra được.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy nhưng không nói gì, ngay từ lúc đám người đi lên từ mật thất bí mật, cô đã đoán ra được việc này rồi. Cô chỉ thắc mắc một việc, hầm mật thất này là để làm gì?
Nhìn lối cầu thang vừa đen hun hút vừa sâu thẳm dẫn xuống phía dưới, Âu Dương Thiên Thiên cắn môi suy nghĩ. Sau vài giây lưỡng lự, cô nhấc chân, bắt đầu bước xuống thử.
Kỳ Ân và Elsa thấy vậy, liền đi theo sát phía sau cô. Cả ba theo lối mòn xuống phía dưới, nhưng kì lạ là, càng đi, họ càng thấy rõ quang cảnh xung quanh, cứ như có đèn soi sáng khắp nơi vậy. Phía dưới là một căn phòng rộng lớn, chất đầy các thứ kì lạ được phủ bằng những tấm màn màu trắng.
Cẩn trọng tiến lại gần, Âu Dương Thiên Thiên vươn tay lấy một mảnh vải ra, ngay lập tức, trước mặt cô xuất hiện một vật màu đen có hình dạng như một viên đạn. Nhưng mà.... cô chưa từng thấy viên đạn nào to như thế này cả, đây là đạn gì?
Nhíu mày thắc mắc, cô tiếp tục mở tấm vải trắng bên cạnh ra, lần này, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn khi thấy một nòng súng to đùng chĩa thẳng trước mặt mình.
Cái này... cái này là pháo hay sao?
Nhìn bộ dạng của nó kì lạ, Âu Dương Thiên Thiên quay sang hỏi Kỳ Ân và Elsa, nhưng cả hai cũng chỉ lắc đầu, không biết.
Lúc này, trong đầu cô đã có một suy nghĩ rồi, nhưng Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng bác bỏ nó. Cô đi tới một chỗ khác, thấy một vật cực kì to lớn, với diện tích chiếm hơn một nửa căn phòng.
Vươn tay cầm lấy tấm vải kéo xuống, mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt mở to khi thấy thứ đen sì trước mặt mình. Kỳ Ân và Elsa cũng bước đến, gọi:
- Nhị tiểu thư.....
Thế nhưng, chưa kịp nói gì thì đôi con ngươi đã phản chiếu lại hình ảnh của vật thể to lớn đó, Kỳ Ân và Elsa cũng bất giác im lặng, kinh ngạc nhìn nó.
Âu Dương Thiên Thiên há hốc miệng, cô tuy không phải dạng thông thiên địa lý, hiểu biết tất cả mọi thứ trên thế giới, nhưng mà.... cô nhìn cũng có thể nhận ra thứ này là gì.
Nó là..... bom! Là những quả bom!
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Kỳ Ân nuốt một ngụm nước bọt, cô liếc mắt nhìn về phía Elsa, nhẹ gật đầu. Hiểu được ý của cô, Elsa chậm rãi rút từ trong túi của mình ra một con dao, cùng lúc đó, Kỳ Ân cũng rút khẩu súng duy nhất cô có trên người, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.
Cả ba người đều căng thẳng và lo sợ, trán họ trong chốc lát rịn đầy mồ hôi, tiếng bước chân ngày một gần, lòng họ ngày càng trầm xuống một nhịp.
Cho đến khi, một đôi giày sáng bóng lộ diện trước bức tường của Âu Dương Thiên Thiên và Kỳ Ân, cả hai người đồng loạt nín thở, nếu như bây giờ hắn bước thêm một bước nữa, thì sẽ trực tiếp thấy bọn cô.
"Rầm" - Ngay lúc đó, một tiếng động lớn liền vang lên, người đàn ông mở cửa ra, đi vào gọi lớn:
- Boss, something's happened.
( Đại ca, có chuyện xảy ra rồi.)
Một người đàn ông khác mặc đồ đen nghe thấy, ngay lập tức quay đầu lại, hỏi:
- What is up?
( Chuyện gì?)
Người kia tiến lại gần anh ta, nhỏ tiếng nói vào tai thứ gì đó, sau khi nghe xong, hắn liền nheo mắt lại, rồi nói:
- Go! ( Đi!)
Dứt lời, người đàn ông mang theo cả đám người đi ra khỏi cửa. Người đang đứng ở chỗ Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, cũng không tiến thêm nữa, quay đầu rời đi theo.
Đến khi không gian trong căn phòng trở lại im ắng, cả ba người con gái đang nấp kia mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên vuốt ngực mình, cô nuốt một ngụm bước bọt, nhắm mắt thở dốc, thật sự sắp sợ đến chết rồi.
Elsa và Kỳ Ân cũng như trút bỏ được gánh nặng, cả hai người thu vũ khí trên tay mình về, rồi chậm rãi bước ra ngoài, nhìn xem thử xung quanh, sau khi xác định không còn ai, họ mới dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi ra.
Tiến lại gần cánh cửa mà lúc nãy người đàn ông kia xông vào, Elsa đưa tay lên sờ vào bức tường, nheo mắt nhìn đường thẳng khắc trên đó.
Cánh cửa này... căn bản mắt thường không thể thấy được, phải là người rất tinh ý mới biết, nó là một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
Elsa "hừm" một tiếng, nói:
- Đám Mafia này cũng thật thông minh, xây dựng cửa giống như tường thế này, lại còn là loại mở một chiều, ai mà lọt vào đây, chắc không có cách nào ra được.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy nhưng không nói gì, ngay từ lúc đám người đi lên từ mật thất bí mật, cô đã đoán ra được việc này rồi. Cô chỉ thắc mắc một việc, hầm mật thất này là để làm gì?
Nhìn lối cầu thang vừa đen hun hút vừa sâu thẳm dẫn xuống phía dưới, Âu Dương Thiên Thiên cắn môi suy nghĩ. Sau vài giây lưỡng lự, cô nhấc chân, bắt đầu bước xuống thử.
Kỳ Ân và Elsa thấy vậy, liền đi theo sát phía sau cô. Cả ba theo lối mòn xuống phía dưới, nhưng kì lạ là, càng đi, họ càng thấy rõ quang cảnh xung quanh, cứ như có đèn soi sáng khắp nơi vậy. Phía dưới là một căn phòng rộng lớn, chất đầy các thứ kì lạ được phủ bằng những tấm màn màu trắng.
Cẩn trọng tiến lại gần, Âu Dương Thiên Thiên vươn tay lấy một mảnh vải ra, ngay lập tức, trước mặt cô xuất hiện một vật màu đen có hình dạng như một viên đạn. Nhưng mà.... cô chưa từng thấy viên đạn nào to như thế này cả, đây là đạn gì?
Nhíu mày thắc mắc, cô tiếp tục mở tấm vải trắng bên cạnh ra, lần này, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn khi thấy một nòng súng to đùng chĩa thẳng trước mặt mình.
Cái này... cái này là pháo hay sao?
Nhìn bộ dạng của nó kì lạ, Âu Dương Thiên Thiên quay sang hỏi Kỳ Ân và Elsa, nhưng cả hai cũng chỉ lắc đầu, không biết.
Lúc này, trong đầu cô đã có một suy nghĩ rồi, nhưng Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng bác bỏ nó. Cô đi tới một chỗ khác, thấy một vật cực kì to lớn, với diện tích chiếm hơn một nửa căn phòng.
Vươn tay cầm lấy tấm vải kéo xuống, mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt mở to khi thấy thứ đen sì trước mặt mình. Kỳ Ân và Elsa cũng bước đến, gọi:
- Nhị tiểu thư.....
Thế nhưng, chưa kịp nói gì thì đôi con ngươi đã phản chiếu lại hình ảnh của vật thể to lớn đó, Kỳ Ân và Elsa cũng bất giác im lặng, kinh ngạc nhìn nó.
Âu Dương Thiên Thiên há hốc miệng, cô tuy không phải dạng thông thiên địa lý, hiểu biết tất cả mọi thứ trên thế giới, nhưng mà.... cô nhìn cũng có thể nhận ra thứ này là gì.
Nó là..... bom! Là những quả bom!
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.