Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 399: Lỗi Ở Đâu?
PJH
01/10/2019
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô đứng nhìn Stefan đi qua rồi nhìn lại Âu Dương Vô Thần, thấy ánh mắt anh có chút thay
đổi, cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Stefan đi đến chỗ của Andrew, anh nhìn vết máu trên áo của người đàn ông, giọng lạnh lẽo đi vài phần, hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Andrew chớp nhẹ ánh mắt, anh chậm rãi ngước mặt lên, rất bình tĩnh đáp:
- Elena thấy cậu từ lúc khâu xong vết thương ở chỗ Mã Nhược Anh trở về có biểu hiện khác thường nên đã rất lo lắng, không biết liệu giữa cậu và cô ta có xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là Mã Nhược Anh đã nói cái gì đó khiến cậu tức giận, nên cô ấy muốn đến khách sạn để hỏi cô ta.
- Nhưng mà... trên đường đi, vì không khống chế được tốc độ nên mới xảy ra tai nạn.
Lời kể của Andrew khiến những người có mặt ở đó cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là Mã Nhược Anh, cô quay phắt qua nhìn Stefan, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã nghe người đàn ông nói:
- Là vì tôi sao?
Andrew lắc đầu, anh rũ mắt, đáp:
- Không phải, là vì Elena tự nghĩ quá nhiều thôi, cô ấy đã tự ý chạy đi, tự ý dùng tốc độ cao, nên mới xảy ra tai nạn. Không liên quan đến cậu, cũng không liên quan đến Mã Nhược Anh.
Câu nói của Andrew khiến tất cả đều câm lặng, thậm chí đến tâm trạng của Stefan đang rất xấu cũng thay đổi hẳn. Anh ta thở ra một hơi rất nặng nề, mi mắt giật giật, dường như đang sốc.
Là vì Elena lo lắng cho anh, chính là vì đứa em gái đó lo lắng cho anh. Elena, sao em lại ngu ngốc như vậy?
Stefan siết chặt tay, anh mím môi, khó khăn lên tiếng:
- Khi nào phẫu thuật xong, hãy gọi tôi.
Dứt lời, anh quay người rời đi, trên khuôn mặt rất nhiều biến hóa, khiến người khác nhìn vào cũng phải hoảng sợ.
Âu Dương Thiên Thiên và Vivian đồng loạt kêu lên:
- Stefan!
Thế nhưng, anh ta vẫn không quay lại. Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn theo, không nói gì cả.
Anh biết, cậu ta chỉ đang tự trách mình thôi.
Mã Nhược Anh mím môi nhìn theo, vài giây sau, cô đưa tập giấy trong tay mình cho Vivian, nói:
- Cầm giúp tôi.
Sau đó, liền theo hướng người đàn ông nhanh chóng chạy đi.
Andrew cúi đầu, hai tay anh chồng lên nhau, bỗng nhiên cuộn chặt lại.
Nếu như nói lỗi, thì anh mới là người có lỗi lớn nhất. Là anh đã không thể làm được gì cho Elena, là anh đã không thể ngăn cản hành động của cô ấy sớm hơn, tất cả mọi thứ.... đều là lỗi của anh.
Stefan đi đến chỗ của Andrew, anh nhìn vết máu trên áo của người đàn ông, giọng lạnh lẽo đi vài phần, hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Andrew chớp nhẹ ánh mắt, anh chậm rãi ngước mặt lên, rất bình tĩnh đáp:
- Elena thấy cậu từ lúc khâu xong vết thương ở chỗ Mã Nhược Anh trở về có biểu hiện khác thường nên đã rất lo lắng, không biết liệu giữa cậu và cô ta có xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là Mã Nhược Anh đã nói cái gì đó khiến cậu tức giận, nên cô ấy muốn đến khách sạn để hỏi cô ta.
- Nhưng mà... trên đường đi, vì không khống chế được tốc độ nên mới xảy ra tai nạn.
Lời kể của Andrew khiến những người có mặt ở đó cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là Mã Nhược Anh, cô quay phắt qua nhìn Stefan, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã nghe người đàn ông nói:
- Là vì tôi sao?
Andrew lắc đầu, anh rũ mắt, đáp:
- Không phải, là vì Elena tự nghĩ quá nhiều thôi, cô ấy đã tự ý chạy đi, tự ý dùng tốc độ cao, nên mới xảy ra tai nạn. Không liên quan đến cậu, cũng không liên quan đến Mã Nhược Anh.
Câu nói của Andrew khiến tất cả đều câm lặng, thậm chí đến tâm trạng của Stefan đang rất xấu cũng thay đổi hẳn. Anh ta thở ra một hơi rất nặng nề, mi mắt giật giật, dường như đang sốc.
Là vì Elena lo lắng cho anh, chính là vì đứa em gái đó lo lắng cho anh. Elena, sao em lại ngu ngốc như vậy?
Stefan siết chặt tay, anh mím môi, khó khăn lên tiếng:
- Khi nào phẫu thuật xong, hãy gọi tôi.
Dứt lời, anh quay người rời đi, trên khuôn mặt rất nhiều biến hóa, khiến người khác nhìn vào cũng phải hoảng sợ.
Âu Dương Thiên Thiên và Vivian đồng loạt kêu lên:
- Stefan!
Thế nhưng, anh ta vẫn không quay lại. Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn theo, không nói gì cả.
Anh biết, cậu ta chỉ đang tự trách mình thôi.
Mã Nhược Anh mím môi nhìn theo, vài giây sau, cô đưa tập giấy trong tay mình cho Vivian, nói:
- Cầm giúp tôi.
Sau đó, liền theo hướng người đàn ông nhanh chóng chạy đi.
Andrew cúi đầu, hai tay anh chồng lên nhau, bỗng nhiên cuộn chặt lại.
Nếu như nói lỗi, thì anh mới là người có lỗi lớn nhất. Là anh đã không thể làm được gì cho Elena, là anh đã không thể ngăn cản hành động của cô ấy sớm hơn, tất cả mọi thứ.... đều là lỗi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.