Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 885: Ngoại Truyện 10.
PJH
10/12/2020
- Xin chào, tôi tên Ái Tử Lạp, là cảnh sát tập sự thuộc tổ
phòng chống cứu trợ. - Một cô gái trẻ trung và vô cùng hoạt
bát đang đưa tay vẫy chào giữa đám đông.
Hôm nay là ngày đầu cô đến thực tập tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cùng với những người khác, tất cả tràn đầy nhiệt huyết cùng cúi đầu đồng thanh nói:
- Xin được mọi người giúp đỡ.
Những người ở sở cảnh sát cũng rất vui mừng chào đón thực tập mới, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.
Sau đó, những thực tập sinh được chia nhau xếp vào các tổ, Ái Tử Lạp xui xẻo bị phân vào phòng hình sự, chuyên xử lý các vụ án phức tạp và nguy hiểm.
Chỉ vài ngày sau khi vào làm, cô đã gặp phải một vụ án giết người, phải theo cùng các sư huynh đến hiện trường. Tại đó, có một số người bị thương, Ái Tử Lạp được lệnh băng bó cho bọn họ.
Cô mím môi, do dự một hồi rồi quyết định làm theo, thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ vừa mới bắt đầu tay chân cô đã run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.
Một người đàn ông đứng bên cạnh cô lúc này nhìn thấy, không nói không rằng tiến tới, giật lấy cuộn băng từ trong tay cô, nhanh chóng sơ cứu cho người bị thương. Chuyện sau đó thế nào, Ái Tử Lạp không còn nhớ nữa, bởi vì... cô đã ngất xỉu rồi.
Đến khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói truyền đến:
- Tỉnh rồi?
Ái Tử Lạp theo bản năng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chợt thấy một chàng trai ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách che hết cả khuôn mặt.
Ái Tử Lạp cau mày, mở miệng hỏi:
- Anh là ai?
Chàng trai bây giờ mới bỏ cuốn sách xuống, anh ta quay sang nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô bị chứng sợ máu?
Ái Tử Lạp lập tức lắc đầu, đáp:
- Không có, tôi không sợ máu... đó là... chứng rối loạn lo âu, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thôi.
Người đàn ông ngũ quan hài hòa, tuấn tú nam tính, nhưng lại có phần lạnh lùng nói:
- Mức độ nhẹ mà ngất luôn sao? Cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá đấy!
- Anh... - Ái Tử Lạp bị nói đến khó chịu, nhưng không thể đáp trả lại được.
Người đàn ông gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy, nhìn cô gái từ trên cao, lạnh nhạt lên tiếng:
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Dứt lời, anh ta liền quay người đi mất. Để lại một mình Ái Tử Lạp với cục tức nuốt không trôi.
Aiiiii da, cái tên khó ưa đáng ghét đó!!!
Ngày hôm sau, lúc đến sở cảnh sát, cô lại chạm mặt anh ta thêm một lần nữa. Vào giờ ăn trưa, cô tìm gặp một cô bạn thực tập ăn cùng, tiện thế hỏi về người đàn ông đó.
- Cái gì? Cậu nói Tần Cảnh Hàm sao? Cậu không biết anh ta?
Ái Tử Lạp cau mày, miệng vừa nhai thức ăn vừa hỏi:
- Vậy ra anh ta tên Tần Cảnh Hàm sao?
Cô gái ngớ người, há miệng đáp:
- Con bé này, cậu thực sự không biết à? Đó chính là Tần Cảnh Hàm, đàn anh thiên tài trên chúng ta một khóa đấy! Được dự đoán là tinh anh của ngành cảnh sát tương lai, học rộng tài cao, thành tích của năm vừa rồi vô cùng xuất sắc, đứng hạng nhất toàn trường cảnh sát đấy!
Ái Tử Lạp chề môi, thái độ dè biểu nói:
- Vậy à? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?
Cô gái kia lắc đầu, tặc lưỡi lên tiếng:
- Cậu đúng là, dù không thật sự để tâm đến người học giỏi hơn mình thì chí ít cũng phải nhìn tướng đoán thân phận chứ. Tần Cảnh Hàm nổi tiếng là mỹ nam của trường chúng ta đó, là đại thần băng lãnh đời thực đấy!
Ái Tử Lạp nghe đến đây, không nhịn nổi mà thầm phán một câu. "Cái gì mà đại thần băng lãnh chứ, tên khó ưa, cơ mặt bị liệt thì đúng hơn".
- Cậu nói cái gì vậy? - Thấy cô lầu bầu lẩm bẩm một mình, cô gái kia liền hỏi.
Ái Tử Lạp đương nhiên không dám nói ra miệng, cô cười trừ, lại hỏi tiếp:
- Không có gì, à nhưng mà, cậu nói anh ta là đàn anh, vậy vào trước chúng ta một năm hả?
Cô gái lắc đầu, trợn tròn mắt đáp:
- Đâu phải, anh ấy đi thực tập chung với chúng ta mà, cậu không biết sao? Cậu và anh ta còn cùng được phân vào tổ hình sự đó!
"...."
"Keng" - Chiếc muỗng trong tay Ái Tử Lạp đột ngột rơi xuống, cô chớp chớp đôi mắt sáng, không thể tin nổi lên tiếng:
- Thật sao?
Cô gái bên cạnh thì đã cạn lời, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài:
- Tôi cũng phục cậu luôn rồi đó.
.....
Vài ngày sau, trong giờ nghỉ giải lao, Ái Tử Lạp chủ động tìm gặp Tần Cảnh Hàm, cô đi đến trước mặt anh, đưa ra một gói cơm nắm.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô vài giây rồi lại nhìn gói cơm nắm trong tay cô, nhưng không để tâm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ái Tử Lạp đi theo anh, cô cúi gập người, nói lớn:
- Xin lỗi, đàn anh!
":..."
Người đàn ông dường như đã bị dọa, anh bỏ cuốn sách xuống và nhìn cô, nhướn mày hỏi:
- Cô bị bệnh à?
Ái Tử Lạp ngẩng đầu lên, cô hắng giọng, đáp:
- Xin lỗi, đàn anh, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lần trước đã liên lụy anh, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, tôi...
- Dừng! - Tần Cảnh Hàm nghe một loạt những lời nói như bắn rap của cô, không kiềm được mà cưỡng chế ngăn lại.
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì?
Ái Tử Lạp dúi vào tay anh gói cơm nắm, rồi trả lời:
- Đây là quà xin lỗi của tôi, mong đàn anh bỏ qua cho. Còn nữa... tôi... tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh.
Tần Cảnh Hàm cau có mặt mày nhìn gói cơm nắm trong tay mình, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô gái, hỏi:
- Là chuyện gì?
....
Trong một căn phòng vắng, Ái Tử Lạp và Tần Cảnh Hàm ngồi đối diện nhau, trên cánh tay phải của anh ta có một chất lỏng màu đỏ, xung quanh là các dụng cụ sơ cứu được dùng để băng bó vết thương.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô gái đang run rẩy tập băng bó cho vết thương "giả" của mình, nhăn mặt lên tiếng:
- Thỉnh giáo của cô.... chính là cái này?
Ái Tử Lạp mím môi, ngập ngừng đáp:
- Thì anh cũng biết tôi bị bệnh gì mà, mỗi lần nhìn thấy vết thương, tôi đều sẽ rất lo lắng, tay chân run rẩy không thể làm gì được.
- Nếu đã vậy thì cô còn cố làm gì? - Tần Cảnh Hàm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
Ái Tử Lạp lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không được, tương lai tôi là làm cảnh sát, sao có thể để bị bệnh vặt này không chế chứ? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, mức độ bệnh của tôi rất nhẹ, nếu chuyên tâm tập luyện, làm quen với nỗi sợ hãi, có thể sẽ chữa được.
Ái Tử Lạp tự động viên chính mình, sau đó tiếp tục băng bó cho người đàn ông:
- Nhất định làm được, nhất định có thể được...
Tần Cảnh Hàm không nói gì nữa, im lặng nhìn cô gái tập trung làm việc. Cứ như vậy, mỗi ngày, mỗi tháng, họ kiên trì luyện tập cùng nhau, cho đến khi căn bệnh đó của Ái Tử Lạp... thật sự được chữa khỏi.
Nhưng rồi, không lâu sau đó, một tai họa đột nhiên ập đến...
Ái Tử Lạp bị tình nghi đã nổ súng bắn chết một viên chức cảnh sát, nhưng chỉ có cô mới biết, mình là bị oan, người đã nổ súng đó là một kẻ khác.
Ái Tử Lạp bị tạm dừng quá trình thực tập, cô bị đưa vào nhà giam, truy vấn hàng giờ liền, thế nhưng từ đầu chí cuối cô đều phủ nhận mọi việc, cô không hề nổ súng, cô là bị oan.
Chính vì sự cương quyết của Ái Tử Lạp mà rất nhiều người đã tham gia nhằm làm sáng tỏ vụ việc, tuy nhiên, đến cuối cùng... tất cả vẫn là chống lại cô.
Qua một vài tin đồn nội bộ, có người nói kẻ đã bắn viên chức cảnh sát cũng là một cảnh sát thực tập, nhưng nhà anh ta có quyền thế, bố mẹ đều là người trong hội đồng thẩm phán và có quan hệ với sở trưởng, nên họ đã giúp cậu che giấu việc này, đồng thời đổ mọi tội lỗi lên một kẻ thế mạng khác. Và con tốt thế thân đó... không ai khác chính là Ái Tử Lạp.
Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, lớn lên trong trại mồ côi, với ước mơ trở thành cảnh sát tầm thường, không tiền không quyền không thế, chính xác là một kẻ thế mạng tốt.
Ngày cuối cùng thẩm vấn, Tần Cảnh Hàm đã bước vào, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thân thể gầy guộc hốc hác, trong lòng anh dâng lên cảm xúc khác lạ.
Đưa đến trước mặt cô một bản kê khai, anh chỉ nói:
- Kí vào đây đi.
Ái Tử Lạp không nhìn bản giấy đó, cô chỉ chăm chăm ánh mắt vào Tần Cảnh Hàm, rồi hỏi:
- Lời đồn đó là thật sao? Tôi là kẻ thế mạng cho người khác?
Người đàn ông chớp mắt lạnh nhạt, đáp:
- Có là thật hay không không quan trọng, bây giờ mọi chứng cứ đều đã có rồi, viên đạn từ người của viên chức đó đã được chứng minh là từ súng của cô nổ ra.
Ái Tử Lạp bật cười chế giễu, nói lại:
- Viên đạn? Súng? Anh thừa biết cảnh sát thực tập vốn không thể dùng đến súng mà. Tôi còn thuộc tổ phòng chống cứu chữa nữa, công việc của tôi vốn là cứu người, chứ không phải giết người!
- Tần Cảnh Hàm, anh không tin tôi sao?
Tần Cảnh Hàm nghiến răng, anh nhìn trực tiếp cô gái, khó khăn lên tiếng:
- Tử Lạp, cô kí đi, tội của cô chỉ là ngộ sát, cộng thêm với thân phận thực tập sinh, cô sẽ chỉ bị phán vài tháng tù thôi.
- Nhưng tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa! - Ái Tử Lạp bỗng hét lên một tiếng.
Cô hướng về phía Tần Cảnh Hàm, gào khóc thật lớn:
- Nếu tôi kí vào tờ giấy này, thì tôi đã thừa nhận mình chính là kẻ giết người, nó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của tôi, tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa, anh không biết sao!
- Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao??
Tiếng khóc xé lòng của Ái Tử Lạp vang rất cao, rất xa, thậm chí đến những nơi khô khốc nhất, nhưng những người nghe thấy, lại không một ai đứng ra giúp đỡ cô. Cuối cùng... Ái Tử Lạp bị phán năm tháng tù với tội danh ngộ sát.
Năm tháng trôi qua rất mau, khi cô được ra tù, thì không một ai còn nhìn thấy cô nữa, mãi cho đến sau này gặp lại, họ chỉ biết Ái Tử Lạp đã trở thành một luật sư rất tài giỏi, nhưng là luật sư của thế giới ngầm, chuyên giúp giới xã hội đen cãi thắng kiện.
Không một ai biết, tại sao cô lại trở thành như vậy, cũng không một ai... có thể tìm lại được Ái Tử Lạp của năm xưa...
============================================
- Không ngờ, bây giờ anh lại là đội trưởng đội cận vệ của nhà Weithermer, có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Sherry và Tần Cảnh Hàm đứng trên một cây cầu, gió thổi làm tung bay mái tóc dài của cô.
Người đàn ông cao lớn mang theo nhiều nét phong trần, lãnh đạm đáp:
- Cuộc sống mà, đâu ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Sherry vén tóc lên mang tai, cô quay sang nhìn anh, hỏi tiếp:
- Vậy câu nói lúc nãy là sao? Anh đã từng nói xã hội đen luôn luôn xấu mà?
Tần Cảnh Hàm nhếch môi, bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, chỉ là đến một ngày anh đột nhiên nhận ra, mọi chuyện không giống như anh tưởng, nên mới quyết định thay đổi hướng đi của mình một chút.
- Vậy... gia đình anh có biết chuyện anh làm cho nhà Weithemer không? - Sherry tỏ rõ sự lo lắng.
Cô có biết một chút về gia đình của Tần Cảnh Hàm, gia phả nhà anh có truyền thống ba đời làm quân nhân, khá có tiếng ở đất Trung Quốc. Một gia tộc kỉ cương như thế, sao có thể chấp nhận Tần Cảnh Hàm đi theo con đường này được chứ?
Người đàn ông ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh chỉ mỉm cười nói:
- Cuộc sống của anh, do bản thân anh quyết định, anh muốn... giống như em vậy!
Vừa nói, Tần Cảnh Hàm vừa quay sang nhìn Sherry, hành động của anh khiến cô bất ngờ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Cô vội quay mặt đi, ho khan vào tiếng:
- Giống như em làm gì chứ? Có chỗ nào tốt đâu!
Dừng một chút, Sherry liền kiếm cớ muốn rời đi:
- Cũng muộn rồi, em về trước đây.
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, bước từng bước lớn đi thật nhanh, thế nhưng chỉ mới được vài bước thì đã nghe tiếng Tần Cảnh Hàm gọi lại:
- Tử Lạp!
Hai chữ quen thuộc ấy khiến kí ức trong cô như ùa về, lúc trước, đã từng có một khoảng thời gian anh gọi cô bằng hai chữ yêu thương đó, bây giờ...
Sherry dừng chân, cô mím môi, vài giây sau quyết định quay người lại, đứng ở phía xa nhìn Tần Cảnh Hàm.
Người đàn ông ấy trong bóng tối vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có của mình, nhưng nhìn anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, chững chạc và trưởng thành hơn hẳn.
Tần Cảnh Hàm cũng nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Trở về bên cạnh anh đi, cùng anh bắt đầu lại từ đầu, có được không?
"..."
Năm xưa, cả hai đã có khoảng thời gian bên cạnh nhau, tuy là dưới thân phận đồng đội, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết từ lúc nào, giữa cả hai đã nảy sinh tình cảm khác với đối phương, nhưng vào thời điểm đó, tình cảm của họ chỉ như một bông hoa vừa mới chớm nở, thậm chí họ còn không tự ý thức được chính mình.
Tình cảm không đủ lớn, lại thêm tai họa ập đến bất ngờ, vùi dập đi sợi chỉ định mệnh mong manh. Họ xa nhau đã lâu, phần tình cảm này.... sớm cũng đã không còn thuần khiết như trước nữa rồi.
Sherry chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, qua một lúc nữa, cô mới đáp:
- Tần Cảnh Hàm, thực ra có những chuyện qua rồi không thể quay trở lại được. Giống như nơi này vậy, cảnh vật trước đây vốn không phải như thế, nhưng theo thời gian, mọi thứ đều đã khác, em và anh cũng không còn như lúc trước nữa.
"..."
Lần này, đến phiên người đàn ông im lặng. Không thấy anh trả lời, Sherry rũ mắt nói tiếp:
- Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Em.... và anh không phải người của cùng thế giới, chúng ta... sẽ không thể trở lại như ngày xưa được nữa rồi.
Sherry vừa dứt lời, đột nhiên có âm thanh "loạt soạt" truyền đến, cô ngước nhìn lên, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã đến trước mặt. Sherry có chút giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đã cầm lấy tay cô kéo lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh làm gì vậy? - Sherry dè dặt hỏi.
Tần Cảnh Hàm đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc lên tiếng:
- Anh năm đó thực sự đã sai rồi, anh không nên để em thất vọng quá nhiều về thế giới này, cũng không nên để em đi. Tử Lạp, cho anh một cơ hội nữa, lần này... xin em hãy tin tưởng anh, có được không?
Mỗi người ở mỗi thời điểm đều sẽ đưa ra một quyết định khác nhau, ở thời điểm nhiều năm trước, cô đã rất giận anh, giận anh vì không tin tưởng cô, giận anh vì biết rõ cô bị oan mà không biết làm gì, nhưng ở thời điểm hiện tại.... cô tại sao lại muốn... tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa....
===========================================
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tần Cảnh Hàm và Sherry đã quyết định cho nhau thêm cơ hội, vì tính chất công việc nên cả hai ở gần nhau hơn trước, tình cảm cũng vì thế ngày một nhân lên.
Cuối cùng, họ cũng đi đến một quyết định.... chính là kết hôn. Thế nhưng thân thế vốn khác biệt, sao có thể thuận lợi đi chung đường, huống hồ gia đình Tần Cảnh Hàm rất khắt khe, họ sẽ chấp nhận một người con dâu như Sherry ư?
Hôm nay, Tần Cảnh Hàm đưa Sherry đến gặp gia đình mình, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí vô cùng nặng nề.
Được một nửa thì Tần Cảnh Hàm có điện thoại nên ra ngoài, Sherry cũng kiếm cớ đi vệ sinh để xả bớt stress. Nhưng khi cô quay lại, còn chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy những tiếng nói bàn tán:
- Đó là cô gái mà Cảnh Hàm chúng ta chọn đó sao? Chỉ có chút đỉnh nhan sắc, còn thân thế thì vô cùng tầm thường, lại còn là trẻ mồ côi nữa chứ.
- Thật là không nhìn nổi cô ta.
- Cô ta vốn không xứng với Cảnh Hàm.
- Đừng nói Cảnh Hàm, cô ta cũng không có cửa xứng với Tần gia chúng ta.
...
Vô số những lời nói khó nghe phát ra, khiến Sherry buông lỏng tay, không muốn đi vào nữa. Cô trước giờ không phải chưa từng bị mắng chửi, nhưng trực tiếp bị người nhà của Tần Cảnh Hàm chế giễu về xuất thân, quả thật vẫn rất đau lòng.
Sherry đứng gục trước cửa rất lâu không dám vào, đúng lúc này, một cánh tay bỗng dang ra, che đi hai bên tai của cô. Sherry quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã quay lại từ lúc nào.
Anh mỉm cười nhìn cô, lên tiếng:
- Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.
Sherry cắn môi, đảo mắt đáp:
- Dù biết là vậy nhưng em....
Tần Cảnh Hàm đưa tay xoa đầu cô, rồi anh dang bàn tay che ngang tầm mắt, nói:
- Không muốn nhìn cũng đừng nhìn nữa.
- Tần Cảnh Hàm, em không muốn liên lụy anh. - Sherry áy náy trả lời.
Nhưng người đàn ông không một chút để ý, anh chỉ che đi đôi mắt cô, dường như không muốn nó bị vấy bẩn, sau đó hơi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Cả đời người chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm thì sẽ thật sự hạnh phúc, nhưng nếu không, đừng vội tuyệt vọng, bởi vì định mệnh luôn rất diệu kì, rồi sẽ có lúc, chúng ta gặp lại nhau một cách trọn vẹn hơn."
*Phần ngoại truyện của cặp đôi này cũng kết thúc rồi nha.*
- Xin chào, tôi tên Ái Tử Lạp, là cảnh sát tập sự thuộc tổ phòng chống cứu trợ. - Một cô gái trẻ trung và vô cùng hoạt bát đang đưa tay vẫy chào giữa đám đông.
Hôm nay là ngày đầu cô đến thực tập tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cùng với những người khác, tất cả tràn đầy nhiệt huyết cùng cúi đầu đồng thanh nói:
- Xin được mọi người giúp đỡ.
Những người ở sở cảnh sát cũng rất vui mừng chào đón thực tập mới, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.
Sau đó, những thực tập sinh được chia nhau xếp vào các tổ, Ái Tử Lạp xui xẻo bị phân vào phòng hình sự, chuyên xử lý các vụ án phức tạp và nguy hiểm.
Chỉ vài ngày sau khi vào làm, cô đã gặp phải một vụ án giết người, phải theo cùng các sư huynh đến hiện trường. Tại đó, có một số người bị thương, Ái Tử Lạp được lệnh băng bó cho bọn họ.
Cô mím môi, do dự một hồi rồi quyết định làm theo, thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ vừa mới bắt đầu tay chân cô đã run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.
Một người đàn ông đứng bên cạnh cô lúc này nhìn thấy, không nói không rằng tiến tới, giật lấy cuộn băng từ trong tay cô, nhanh chóng sơ cứu cho người bị thương. Chuyện sau đó thế nào, Ái Tử Lạp không còn nhớ nữa, bởi vì... cô đã ngất xỉu rồi.
Đến khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói truyền đến:
- Tỉnh rồi?
Ái Tử Lạp theo bản năng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chợt thấy một chàng trai ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách che hết cả khuôn mặt.
Ái Tử Lạp cau mày, mở miệng hỏi:
- Anh là ai?
Chàng trai bây giờ mới bỏ cuốn sách xuống, anh ta quay sang nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô bị chứng sợ máu?
Ái Tử Lạp lập tức lắc đầu, đáp:
- Không có, tôi không sợ máu... đó là... chứng rối loạn lo âu, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thôi.
Người đàn ông ngũ quan hài hòa, tuấn tú nam tính, nhưng lại có phần lạnh lùng nói:
- Mức độ nhẹ mà ngất luôn sao? Cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá đấy!
- Anh... - Ái Tử Lạp bị nói đến khó chịu, nhưng không thể đáp trả lại được.
Người đàn ông gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy, nhìn cô gái từ trên cao, lạnh nhạt lên tiếng:
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Dứt lời, anh ta liền quay người đi mất. Để lại một mình Ái Tử Lạp với cục tức nuốt không trôi.
Aiiiii da, cái tên khó ưa đáng ghét đó!!!
Ngày hôm sau, lúc đến sở cảnh sát, cô lại chạm mặt anh ta thêm một lần nữa. Vào giờ ăn trưa, cô tìm gặp một cô bạn thực tập ăn cùng, tiện thế hỏi về người đàn ông đó.
- Cái gì? Cậu nói Tần Cảnh Hàm sao? Cậu không biết anh ta?
Ái Tử Lạp cau mày, miệng vừa nhai thức ăn vừa hỏi:
- Vậy ra anh ta tên Tần Cảnh Hàm sao?
Cô gái ngớ người, há miệng đáp:
- Con bé này, cậu thực sự không biết à? Đó chính là Tần Cảnh Hàm, đàn anh thiên tài trên chúng ta một khóa đấy! Được dự đoán là tinh anh của ngành cảnh sát tương lai, học rộng tài cao, thành tích của năm vừa rồi vô cùng xuất sắc, đứng hạng nhất toàn trường cảnh sát đấy!
Ái Tử Lạp chề môi, thái độ dè biểu nói:
- Vậy à? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?
Cô gái kia lắc đầu, tặc lưỡi lên tiếng:
- Cậu đúng là, dù không thật sự để tâm đến người học giỏi hơn mình thì chí ít cũng phải nhìn tướng đoán thân phận chứ. Tần Cảnh Hàm nổi tiếng là mỹ nam của trường chúng ta đó, là đại thần băng lãnh đời thực đấy!
Ái Tử Lạp nghe đến đây, không nhịn nổi mà thầm phán một câu. "Cái gì mà đại thần băng lãnh chứ, tên khó ưa, cơ mặt bị liệt thì đúng hơn".
- Cậu nói cái gì vậy? - Thấy cô lầu bầu lẩm bẩm một mình, cô gái kia liền hỏi.
Ái Tử Lạp đương nhiên không dám nói ra miệng, cô cười trừ, lại hỏi tiếp:
- Không có gì, à nhưng mà, cậu nói anh ta là đàn anh, vậy vào trước chúng ta một năm hả?
Cô gái lắc đầu, trợn tròn mắt đáp:
- Đâu phải, anh ấy đi thực tập chung với chúng ta mà, cậu không biết sao? Cậu và anh ta còn cùng được phân vào tổ hình sự đó!
"...."
"Keng" - Chiếc muỗng trong tay Ái Tử Lạp đột ngột rơi xuống, cô chớp chớp đôi mắt sáng, không thể tin nổi lên tiếng:
- Thật sao?
Cô gái bên cạnh thì đã cạn lời, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài:
- Tôi cũng phục cậu luôn rồi đó.
.....
Vài ngày sau, trong giờ nghỉ giải lao, Ái Tử Lạp chủ động tìm gặp Tần Cảnh Hàm, cô đi đến trước mặt anh, đưa ra một gói cơm nắm.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô vài giây rồi lại nhìn gói cơm nắm trong tay cô, nhưng không để tâm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ái Tử Lạp đi theo anh, cô cúi gập người, nói lớn:
- Xin lỗi, đàn anh!
":..."
Người đàn ông dường như đã bị dọa, anh bỏ cuốn sách xuống và nhìn cô, nhướn mày hỏi:
- Cô bị bệnh à?
Ái Tử Lạp ngẩng đầu lên, cô hắng giọng, đáp:
- Xin lỗi, đàn anh, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lần trước đã liên lụy anh, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, tôi...
- Dừng! - Tần Cảnh Hàm nghe một loạt những lời nói như bắn rap của cô, không kiềm được mà cưỡng chế ngăn lại.
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì?
Ái Tử Lạp dúi vào tay anh gói cơm nắm, rồi trả lời:
- Đây là quà xin lỗi của tôi, mong đàn anh bỏ qua cho. Còn nữa... tôi... tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh.
Tần Cảnh Hàm cau có mặt mày nhìn gói cơm nắm trong tay mình, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô gái, hỏi:
- Là chuyện gì?
....
Trong một căn phòng vắng, Ái Tử Lạp và Tần Cảnh Hàm ngồi đối diện nhau, trên cánh tay phải của anh ta có một chất lỏng màu đỏ, xung quanh là các dụng cụ sơ cứu được dùng để băng bó vết thương.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô gái đang run rẩy tập băng bó cho vết thương "giả" của mình, nhăn mặt lên tiếng:
- Thỉnh giáo của cô.... chính là cái này?
Ái Tử Lạp mím môi, ngập ngừng đáp:
- Thì anh cũng biết tôi bị bệnh gì mà, mỗi lần nhìn thấy vết thương, tôi đều sẽ rất lo lắng, tay chân run rẩy không thể làm gì được.
- Nếu đã vậy thì cô còn cố làm gì? - Tần Cảnh Hàm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
Ái Tử Lạp lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không được, tương lai tôi là làm cảnh sát, sao có thể để bị bệnh vặt này không chế chứ? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, mức độ bệnh của tôi rất nhẹ, nếu chuyên tâm tập luyện, làm quen với nỗi sợ hãi, có thể sẽ chữa được.
Ái Tử Lạp tự động viên chính mình, sau đó tiếp tục băng bó cho người đàn ông:
- Nhất định làm được, nhất định có thể được...
Tần Cảnh Hàm không nói gì nữa, im lặng nhìn cô gái tập trung làm việc. Cứ như vậy, mỗi ngày, mỗi tháng, họ kiên trì luyện tập cùng nhau, cho đến khi căn bệnh đó của Ái Tử Lạp... thật sự được chữa khỏi.
Nhưng rồi, không lâu sau đó, một tai họa đột nhiên ập đến...
Ái Tử Lạp bị tình nghi đã nổ súng bắn chết một viên chức cảnh sát, nhưng chỉ có cô mới biết, mình là bị oan, người đã nổ súng đó là một kẻ khác.
Ái Tử Lạp bị tạm dừng quá trình thực tập, cô bị đưa vào nhà giam, truy vấn hàng giờ liền, thế nhưng từ đầu chí cuối cô đều phủ nhận mọi việc, cô không hề nổ súng, cô là bị oan.
Chính vì sự cương quyết của Ái Tử Lạp mà rất nhiều người đã tham gia nhằm làm sáng tỏ vụ việc, tuy nhiên, đến cuối cùng... tất cả vẫn là chống lại cô.
Qua một vài tin đồn nội bộ, có người nói kẻ đã bắn viên chức cảnh sát cũng là một cảnh sát thực tập, nhưng nhà anh ta có quyền thế, bố mẹ đều là người trong hội đồng thẩm phán và có quan hệ với sở trưởng, nên họ đã giúp cậu che giấu việc này, đồng thời đổ mọi tội lỗi lên một kẻ thế mạng khác. Và con tốt thế thân đó... không ai khác chính là Ái Tử Lạp.
Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, lớn lên trong trại mồ côi, với ước mơ trở thành cảnh sát tầm thường, không tiền không quyền không thế, chính xác là một kẻ thế mạng tốt.
Ngày cuối cùng thẩm vấn, Tần Cảnh Hàm đã bước vào, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thân thể gầy guộc hốc hác, trong lòng anh dâng lên cảm xúc khác lạ.
Đưa đến trước mặt cô một bản kê khai, anh chỉ nói:
- Kí vào đây đi.
Ái Tử Lạp không nhìn bản giấy đó, cô chỉ chăm chăm ánh mắt vào Tần Cảnh Hàm, rồi hỏi:
- Lời đồn đó là thật sao? Tôi là kẻ thế mạng cho người khác?
Người đàn ông chớp mắt lạnh nhạt, đáp:
- Có là thật hay không không quan trọng, bây giờ mọi chứng cứ đều đã có rồi, viên đạn từ người của viên chức đó đã được chứng minh là từ súng của cô nổ ra.
Ái Tử Lạp bật cười chế giễu, nói lại:
- Viên đạn? Súng? Anh thừa biết cảnh sát thực tập vốn không thể dùng đến súng mà. Tôi còn thuộc tổ phòng chống cứu chữa nữa, công việc của tôi vốn là cứu người, chứ không phải giết người!
- Tần Cảnh Hàm, anh không tin tôi sao?
Tần Cảnh Hàm nghiến răng, anh nhìn trực tiếp cô gái, khó khăn lên tiếng:
- Tử Lạp, cô kí đi, tội của cô chỉ là ngộ sát, cộng thêm với thân phận thực tập sinh, cô sẽ chỉ bị phán vài tháng tù thôi.
- Nhưng tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa! - Ái Tử Lạp bỗng hét lên một tiếng.
Cô hướng về phía Tần Cảnh Hàm, gào khóc thật lớn:
- Nếu tôi kí vào tờ giấy này, thì tôi đã thừa nhận mình chính là kẻ giết người, nó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của tôi, tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa, anh không biết sao!
- Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao??
Tiếng khóc xé lòng của Ái Tử Lạp vang rất cao, rất xa, thậm chí đến những nơi khô khốc nhất, nhưng những người nghe thấy, lại không một ai đứng ra giúp đỡ cô. Cuối cùng... Ái Tử Lạp bị phán năm tháng tù với tội danh ngộ sát.
Năm tháng trôi qua rất mau, khi cô được ra tù, thì không một ai còn nhìn thấy cô nữa, mãi cho đến sau này gặp lại, họ chỉ biết Ái Tử Lạp đã trở thành một luật sư rất tài giỏi, nhưng là luật sư của thế giới ngầm, chuyên giúp giới xã hội đen cãi thắng kiện.
Không một ai biết, tại sao cô lại trở thành như vậy, cũng không một ai... có thể tìm lại được Ái Tử Lạp của năm xưa...
============================================
- Không ngờ, bây giờ anh lại là đội trưởng đội cận vệ của nhà Weithermer, có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Sherry và Tần Cảnh Hàm đứng trên một cây cầu, gió thổi làm tung bay mái tóc dài của cô.
Người đàn ông cao lớn mang theo nhiều nét phong trần, lãnh đạm đáp:
- Cuộc sống mà, đâu ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Sherry vén tóc lên mang tai, cô quay sang nhìn anh, hỏi tiếp:
- Vậy câu nói lúc nãy là sao? Anh đã từng nói xã hội đen luôn luôn xấu mà?
Tần Cảnh Hàm nhếch môi, bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, chỉ là đến một ngày anh đột nhiên nhận ra, mọi chuyện không giống như anh tưởng, nên mới quyết định thay đổi hướng đi của mình một chút.
- Vậy... gia đình anh có biết chuyện anh làm cho nhà Weithemer không? - Sherry tỏ rõ sự lo lắng.
Cô có biết một chút về gia đình của Tần Cảnh Hàm, gia phả nhà anh có truyền thống ba đời làm quân nhân, khá có tiếng ở đất Trung Quốc. Một gia tộc kỉ cương như thế, sao có thể chấp nhận Tần Cảnh Hàm đi theo con đường này được chứ?
Người đàn ông ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh chỉ mỉm cười nói:
- Cuộc sống của anh, do bản thân anh quyết định, anh muốn... giống như em vậy!
Vừa nói, Tần Cảnh Hàm vừa quay sang nhìn Sherry, hành động của anh khiến cô bất ngờ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Cô vội quay mặt đi, ho khan vào tiếng:
- Giống như em làm gì chứ? Có chỗ nào tốt đâu!
Dừng một chút, Sherry liền kiếm cớ muốn rời đi:
- Cũng muộn rồi, em về trước đây.
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, bước từng bước lớn đi thật nhanh, thế nhưng chỉ mới được vài bước thì đã nghe tiếng Tần Cảnh Hàm gọi lại:
- Tử Lạp!
Hai chữ quen thuộc ấy khiến kí ức trong cô như ùa về, lúc trước, đã từng có một khoảng thời gian anh gọi cô bằng hai chữ yêu thương đó, bây giờ...
Sherry dừng chân, cô mím môi, vài giây sau quyết định quay người lại, đứng ở phía xa nhìn Tần Cảnh Hàm.
Người đàn ông ấy trong bóng tối vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có của mình, nhưng nhìn anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, chững chạc và trưởng thành hơn hẳn.
Tần Cảnh Hàm cũng nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Trở về bên cạnh anh đi, cùng anh bắt đầu lại từ đầu, có được không?
"..."
Năm xưa, cả hai đã có khoảng thời gian bên cạnh nhau, tuy là dưới thân phận đồng đội, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết từ lúc nào, giữa cả hai đã nảy sinh tình cảm khác với đối phương, nhưng vào thời điểm đó, tình cảm của họ chỉ như một bông hoa vừa mới chớm nở, thậm chí họ còn không tự ý thức được chính mình.
Tình cảm không đủ lớn, lại thêm tai họa ập đến bất ngờ, vùi dập đi sợi chỉ định mệnh mong manh. Họ xa nhau đã lâu, phần tình cảm này.... sớm cũng đã không còn thuần khiết như trước nữa rồi.
Sherry chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, qua một lúc nữa, cô mới đáp:
- Tần Cảnh Hàm, thực ra có những chuyện qua rồi không thể quay trở lại được. Giống như nơi này vậy, cảnh vật trước đây vốn không phải như thế, nhưng theo thời gian, mọi thứ đều đã khác, em và anh cũng không còn như lúc trước nữa.
"..."
Lần này, đến phiên người đàn ông im lặng. Không thấy anh trả lời, Sherry rũ mắt nói tiếp:
- Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Em.... và anh không phải người của cùng thế giới, chúng ta... sẽ không thể trở lại như ngày xưa được nữa rồi.
Sherry vừa dứt lời, đột nhiên có âm thanh "loạt soạt" truyền đến, cô ngước nhìn lên, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã đến trước mặt. Sherry có chút giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đã cầm lấy tay cô kéo lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh làm gì vậy? - Sherry dè dặt hỏi.
Tần Cảnh Hàm đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc lên tiếng:
- Anh năm đó thực sự đã sai rồi, anh không nên để em thất vọng quá nhiều về thế giới này, cũng không nên để em đi. Tử Lạp, cho anh một cơ hội nữa, lần này... xin em hãy tin tưởng anh, có được không?
Mỗi người ở mỗi thời điểm đều sẽ đưa ra một quyết định khác nhau, ở thời điểm nhiều năm trước, cô đã rất giận anh, giận anh vì không tin tưởng cô, giận anh vì biết rõ cô bị oan mà không biết làm gì, nhưng ở thời điểm hiện tại.... cô tại sao lại muốn... tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa....
===========================================
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tần Cảnh Hàm và Sherry đã quyết định cho nhau thêm cơ hội, vì tính chất công việc nên cả hai ở gần nhau hơn trước, tình cảm cũng vì thế ngày một nhân lên.
Cuối cùng, họ cũng đi đến một quyết định.... chính là kết hôn. Thế nhưng thân thế vốn khác biệt, sao có thể thuận lợi đi chung đường, huống hồ gia đình Tần Cảnh Hàm rất khắt khe, họ sẽ chấp nhận một người con dâu như Sherry ư?
Hôm nay, Tần Cảnh Hàm đưa Sherry đến gặp gia đình mình, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí vô cùng nặng nề.
Được một nửa thì Tần Cảnh Hàm có điện thoại nên ra ngoài, Sherry cũng kiếm cớ đi vệ sinh để xả bớt stress. Nhưng khi cô quay lại, còn chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy những tiếng nói bàn tán:
- Đó là cô gái mà Cảnh Hàm chúng ta chọn đó sao? Chỉ có chút đỉnh nhan sắc, còn thân thế thì vô cùng tầm thường, lại còn là trẻ mồ côi nữa chứ.
- Thật là không nhìn nổi cô ta.
- Cô ta vốn không xứng với Cảnh Hàm.
- Đừng nói Cảnh Hàm, cô ta cũng không có cửa xứng với Tần gia chúng ta.
...
Vô số những lời nói khó nghe phát ra, khiến Sherry buông lỏng tay, không muốn đi vào nữa. Cô trước giờ không phải chưa từng bị mắng chửi, nhưng trực tiếp bị người nhà của Tần Cảnh Hàm chế giễu về xuất thân, quả thật vẫn rất đau lòng.
Sherry đứng gục trước cửa rất lâu không dám vào, đúng lúc này, một cánh tay bỗng dang ra, che đi hai bên tai của cô. Sherry quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã quay lại từ lúc nào.
Anh mỉm cười nhìn cô, lên tiếng:
- Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.
Sherry cắn môi, đảo mắt đáp:
- Dù biết là vậy nhưng em....
Tần Cảnh Hàm đưa tay xoa đầu cô, rồi anh dang bàn tay che ngang tầm mắt, nói:
- Không muốn nhìn cũng đừng nhìn nữa.
- Tần Cảnh Hàm, em không muốn liên lụy anh. - Sherry áy náy trả lời.
Nhưng người đàn ông không một chút để ý, anh chỉ che đi đôi mắt cô, dường như không muốn nó bị vấy bẩn, sau đó hơi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Cả đời người chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm thì sẽ thật sự hạnh phúc, nhưng nếu không, đừng vội tuyệt vọng, bởi vì định mệnh luôn rất diệu kì, rồi sẽ có lúc, chúng ta gặp lại nhau một cách trọn vẹn hơn."
*Phần ngoại truyện của cặp đôi này cũng kết thúc rồi nha.*
Hôm nay là ngày đầu cô đến thực tập tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cùng với những người khác, tất cả tràn đầy nhiệt huyết cùng cúi đầu đồng thanh nói:
- Xin được mọi người giúp đỡ.
Những người ở sở cảnh sát cũng rất vui mừng chào đón thực tập mới, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.
Sau đó, những thực tập sinh được chia nhau xếp vào các tổ, Ái Tử Lạp xui xẻo bị phân vào phòng hình sự, chuyên xử lý các vụ án phức tạp và nguy hiểm.
Chỉ vài ngày sau khi vào làm, cô đã gặp phải một vụ án giết người, phải theo cùng các sư huynh đến hiện trường. Tại đó, có một số người bị thương, Ái Tử Lạp được lệnh băng bó cho bọn họ.
Cô mím môi, do dự một hồi rồi quyết định làm theo, thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ vừa mới bắt đầu tay chân cô đã run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.
Một người đàn ông đứng bên cạnh cô lúc này nhìn thấy, không nói không rằng tiến tới, giật lấy cuộn băng từ trong tay cô, nhanh chóng sơ cứu cho người bị thương. Chuyện sau đó thế nào, Ái Tử Lạp không còn nhớ nữa, bởi vì... cô đã ngất xỉu rồi.
Đến khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói truyền đến:
- Tỉnh rồi?
Ái Tử Lạp theo bản năng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chợt thấy một chàng trai ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách che hết cả khuôn mặt.
Ái Tử Lạp cau mày, mở miệng hỏi:
- Anh là ai?
Chàng trai bây giờ mới bỏ cuốn sách xuống, anh ta quay sang nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô bị chứng sợ máu?
Ái Tử Lạp lập tức lắc đầu, đáp:
- Không có, tôi không sợ máu... đó là... chứng rối loạn lo âu, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thôi.
Người đàn ông ngũ quan hài hòa, tuấn tú nam tính, nhưng lại có phần lạnh lùng nói:
- Mức độ nhẹ mà ngất luôn sao? Cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá đấy!
- Anh... - Ái Tử Lạp bị nói đến khó chịu, nhưng không thể đáp trả lại được.
Người đàn ông gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy, nhìn cô gái từ trên cao, lạnh nhạt lên tiếng:
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Dứt lời, anh ta liền quay người đi mất. Để lại một mình Ái Tử Lạp với cục tức nuốt không trôi.
Aiiiii da, cái tên khó ưa đáng ghét đó!!!
Ngày hôm sau, lúc đến sở cảnh sát, cô lại chạm mặt anh ta thêm một lần nữa. Vào giờ ăn trưa, cô tìm gặp một cô bạn thực tập ăn cùng, tiện thế hỏi về người đàn ông đó.
- Cái gì? Cậu nói Tần Cảnh Hàm sao? Cậu không biết anh ta?
Ái Tử Lạp cau mày, miệng vừa nhai thức ăn vừa hỏi:
- Vậy ra anh ta tên Tần Cảnh Hàm sao?
Cô gái ngớ người, há miệng đáp:
- Con bé này, cậu thực sự không biết à? Đó chính là Tần Cảnh Hàm, đàn anh thiên tài trên chúng ta một khóa đấy! Được dự đoán là tinh anh của ngành cảnh sát tương lai, học rộng tài cao, thành tích của năm vừa rồi vô cùng xuất sắc, đứng hạng nhất toàn trường cảnh sát đấy!
Ái Tử Lạp chề môi, thái độ dè biểu nói:
- Vậy à? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?
Cô gái kia lắc đầu, tặc lưỡi lên tiếng:
- Cậu đúng là, dù không thật sự để tâm đến người học giỏi hơn mình thì chí ít cũng phải nhìn tướng đoán thân phận chứ. Tần Cảnh Hàm nổi tiếng là mỹ nam của trường chúng ta đó, là đại thần băng lãnh đời thực đấy!
Ái Tử Lạp nghe đến đây, không nhịn nổi mà thầm phán một câu. "Cái gì mà đại thần băng lãnh chứ, tên khó ưa, cơ mặt bị liệt thì đúng hơn".
- Cậu nói cái gì vậy? - Thấy cô lầu bầu lẩm bẩm một mình, cô gái kia liền hỏi.
Ái Tử Lạp đương nhiên không dám nói ra miệng, cô cười trừ, lại hỏi tiếp:
- Không có gì, à nhưng mà, cậu nói anh ta là đàn anh, vậy vào trước chúng ta một năm hả?
Cô gái lắc đầu, trợn tròn mắt đáp:
- Đâu phải, anh ấy đi thực tập chung với chúng ta mà, cậu không biết sao? Cậu và anh ta còn cùng được phân vào tổ hình sự đó!
"...."
"Keng" - Chiếc muỗng trong tay Ái Tử Lạp đột ngột rơi xuống, cô chớp chớp đôi mắt sáng, không thể tin nổi lên tiếng:
- Thật sao?
Cô gái bên cạnh thì đã cạn lời, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài:
- Tôi cũng phục cậu luôn rồi đó.
.....
Vài ngày sau, trong giờ nghỉ giải lao, Ái Tử Lạp chủ động tìm gặp Tần Cảnh Hàm, cô đi đến trước mặt anh, đưa ra một gói cơm nắm.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô vài giây rồi lại nhìn gói cơm nắm trong tay cô, nhưng không để tâm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ái Tử Lạp đi theo anh, cô cúi gập người, nói lớn:
- Xin lỗi, đàn anh!
":..."
Người đàn ông dường như đã bị dọa, anh bỏ cuốn sách xuống và nhìn cô, nhướn mày hỏi:
- Cô bị bệnh à?
Ái Tử Lạp ngẩng đầu lên, cô hắng giọng, đáp:
- Xin lỗi, đàn anh, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lần trước đã liên lụy anh, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, tôi...
- Dừng! - Tần Cảnh Hàm nghe một loạt những lời nói như bắn rap của cô, không kiềm được mà cưỡng chế ngăn lại.
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì?
Ái Tử Lạp dúi vào tay anh gói cơm nắm, rồi trả lời:
- Đây là quà xin lỗi của tôi, mong đàn anh bỏ qua cho. Còn nữa... tôi... tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh.
Tần Cảnh Hàm cau có mặt mày nhìn gói cơm nắm trong tay mình, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô gái, hỏi:
- Là chuyện gì?
....
Trong một căn phòng vắng, Ái Tử Lạp và Tần Cảnh Hàm ngồi đối diện nhau, trên cánh tay phải của anh ta có một chất lỏng màu đỏ, xung quanh là các dụng cụ sơ cứu được dùng để băng bó vết thương.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô gái đang run rẩy tập băng bó cho vết thương "giả" của mình, nhăn mặt lên tiếng:
- Thỉnh giáo của cô.... chính là cái này?
Ái Tử Lạp mím môi, ngập ngừng đáp:
- Thì anh cũng biết tôi bị bệnh gì mà, mỗi lần nhìn thấy vết thương, tôi đều sẽ rất lo lắng, tay chân run rẩy không thể làm gì được.
- Nếu đã vậy thì cô còn cố làm gì? - Tần Cảnh Hàm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
Ái Tử Lạp lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không được, tương lai tôi là làm cảnh sát, sao có thể để bị bệnh vặt này không chế chứ? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, mức độ bệnh của tôi rất nhẹ, nếu chuyên tâm tập luyện, làm quen với nỗi sợ hãi, có thể sẽ chữa được.
Ái Tử Lạp tự động viên chính mình, sau đó tiếp tục băng bó cho người đàn ông:
- Nhất định làm được, nhất định có thể được...
Tần Cảnh Hàm không nói gì nữa, im lặng nhìn cô gái tập trung làm việc. Cứ như vậy, mỗi ngày, mỗi tháng, họ kiên trì luyện tập cùng nhau, cho đến khi căn bệnh đó của Ái Tử Lạp... thật sự được chữa khỏi.
Nhưng rồi, không lâu sau đó, một tai họa đột nhiên ập đến...
Ái Tử Lạp bị tình nghi đã nổ súng bắn chết một viên chức cảnh sát, nhưng chỉ có cô mới biết, mình là bị oan, người đã nổ súng đó là một kẻ khác.
Ái Tử Lạp bị tạm dừng quá trình thực tập, cô bị đưa vào nhà giam, truy vấn hàng giờ liền, thế nhưng từ đầu chí cuối cô đều phủ nhận mọi việc, cô không hề nổ súng, cô là bị oan.
Chính vì sự cương quyết của Ái Tử Lạp mà rất nhiều người đã tham gia nhằm làm sáng tỏ vụ việc, tuy nhiên, đến cuối cùng... tất cả vẫn là chống lại cô.
Qua một vài tin đồn nội bộ, có người nói kẻ đã bắn viên chức cảnh sát cũng là một cảnh sát thực tập, nhưng nhà anh ta có quyền thế, bố mẹ đều là người trong hội đồng thẩm phán và có quan hệ với sở trưởng, nên họ đã giúp cậu che giấu việc này, đồng thời đổ mọi tội lỗi lên một kẻ thế mạng khác. Và con tốt thế thân đó... không ai khác chính là Ái Tử Lạp.
Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, lớn lên trong trại mồ côi, với ước mơ trở thành cảnh sát tầm thường, không tiền không quyền không thế, chính xác là một kẻ thế mạng tốt.
Ngày cuối cùng thẩm vấn, Tần Cảnh Hàm đã bước vào, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thân thể gầy guộc hốc hác, trong lòng anh dâng lên cảm xúc khác lạ.
Đưa đến trước mặt cô một bản kê khai, anh chỉ nói:
- Kí vào đây đi.
Ái Tử Lạp không nhìn bản giấy đó, cô chỉ chăm chăm ánh mắt vào Tần Cảnh Hàm, rồi hỏi:
- Lời đồn đó là thật sao? Tôi là kẻ thế mạng cho người khác?
Người đàn ông chớp mắt lạnh nhạt, đáp:
- Có là thật hay không không quan trọng, bây giờ mọi chứng cứ đều đã có rồi, viên đạn từ người của viên chức đó đã được chứng minh là từ súng của cô nổ ra.
Ái Tử Lạp bật cười chế giễu, nói lại:
- Viên đạn? Súng? Anh thừa biết cảnh sát thực tập vốn không thể dùng đến súng mà. Tôi còn thuộc tổ phòng chống cứu chữa nữa, công việc của tôi vốn là cứu người, chứ không phải giết người!
- Tần Cảnh Hàm, anh không tin tôi sao?
Tần Cảnh Hàm nghiến răng, anh nhìn trực tiếp cô gái, khó khăn lên tiếng:
- Tử Lạp, cô kí đi, tội của cô chỉ là ngộ sát, cộng thêm với thân phận thực tập sinh, cô sẽ chỉ bị phán vài tháng tù thôi.
- Nhưng tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa! - Ái Tử Lạp bỗng hét lên một tiếng.
Cô hướng về phía Tần Cảnh Hàm, gào khóc thật lớn:
- Nếu tôi kí vào tờ giấy này, thì tôi đã thừa nhận mình chính là kẻ giết người, nó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của tôi, tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa, anh không biết sao!
- Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao??
Tiếng khóc xé lòng của Ái Tử Lạp vang rất cao, rất xa, thậm chí đến những nơi khô khốc nhất, nhưng những người nghe thấy, lại không một ai đứng ra giúp đỡ cô. Cuối cùng... Ái Tử Lạp bị phán năm tháng tù với tội danh ngộ sát.
Năm tháng trôi qua rất mau, khi cô được ra tù, thì không một ai còn nhìn thấy cô nữa, mãi cho đến sau này gặp lại, họ chỉ biết Ái Tử Lạp đã trở thành một luật sư rất tài giỏi, nhưng là luật sư của thế giới ngầm, chuyên giúp giới xã hội đen cãi thắng kiện.
Không một ai biết, tại sao cô lại trở thành như vậy, cũng không một ai... có thể tìm lại được Ái Tử Lạp của năm xưa...
============================================
- Không ngờ, bây giờ anh lại là đội trưởng đội cận vệ của nhà Weithermer, có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Sherry và Tần Cảnh Hàm đứng trên một cây cầu, gió thổi làm tung bay mái tóc dài của cô.
Người đàn ông cao lớn mang theo nhiều nét phong trần, lãnh đạm đáp:
- Cuộc sống mà, đâu ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Sherry vén tóc lên mang tai, cô quay sang nhìn anh, hỏi tiếp:
- Vậy câu nói lúc nãy là sao? Anh đã từng nói xã hội đen luôn luôn xấu mà?
Tần Cảnh Hàm nhếch môi, bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, chỉ là đến một ngày anh đột nhiên nhận ra, mọi chuyện không giống như anh tưởng, nên mới quyết định thay đổi hướng đi của mình một chút.
- Vậy... gia đình anh có biết chuyện anh làm cho nhà Weithemer không? - Sherry tỏ rõ sự lo lắng.
Cô có biết một chút về gia đình của Tần Cảnh Hàm, gia phả nhà anh có truyền thống ba đời làm quân nhân, khá có tiếng ở đất Trung Quốc. Một gia tộc kỉ cương như thế, sao có thể chấp nhận Tần Cảnh Hàm đi theo con đường này được chứ?
Người đàn ông ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh chỉ mỉm cười nói:
- Cuộc sống của anh, do bản thân anh quyết định, anh muốn... giống như em vậy!
Vừa nói, Tần Cảnh Hàm vừa quay sang nhìn Sherry, hành động của anh khiến cô bất ngờ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Cô vội quay mặt đi, ho khan vào tiếng:
- Giống như em làm gì chứ? Có chỗ nào tốt đâu!
Dừng một chút, Sherry liền kiếm cớ muốn rời đi:
- Cũng muộn rồi, em về trước đây.
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, bước từng bước lớn đi thật nhanh, thế nhưng chỉ mới được vài bước thì đã nghe tiếng Tần Cảnh Hàm gọi lại:
- Tử Lạp!
Hai chữ quen thuộc ấy khiến kí ức trong cô như ùa về, lúc trước, đã từng có một khoảng thời gian anh gọi cô bằng hai chữ yêu thương đó, bây giờ...
Sherry dừng chân, cô mím môi, vài giây sau quyết định quay người lại, đứng ở phía xa nhìn Tần Cảnh Hàm.
Người đàn ông ấy trong bóng tối vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có của mình, nhưng nhìn anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, chững chạc và trưởng thành hơn hẳn.
Tần Cảnh Hàm cũng nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Trở về bên cạnh anh đi, cùng anh bắt đầu lại từ đầu, có được không?
"..."
Năm xưa, cả hai đã có khoảng thời gian bên cạnh nhau, tuy là dưới thân phận đồng đội, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết từ lúc nào, giữa cả hai đã nảy sinh tình cảm khác với đối phương, nhưng vào thời điểm đó, tình cảm của họ chỉ như một bông hoa vừa mới chớm nở, thậm chí họ còn không tự ý thức được chính mình.
Tình cảm không đủ lớn, lại thêm tai họa ập đến bất ngờ, vùi dập đi sợi chỉ định mệnh mong manh. Họ xa nhau đã lâu, phần tình cảm này.... sớm cũng đã không còn thuần khiết như trước nữa rồi.
Sherry chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, qua một lúc nữa, cô mới đáp:
- Tần Cảnh Hàm, thực ra có những chuyện qua rồi không thể quay trở lại được. Giống như nơi này vậy, cảnh vật trước đây vốn không phải như thế, nhưng theo thời gian, mọi thứ đều đã khác, em và anh cũng không còn như lúc trước nữa.
"..."
Lần này, đến phiên người đàn ông im lặng. Không thấy anh trả lời, Sherry rũ mắt nói tiếp:
- Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Em.... và anh không phải người của cùng thế giới, chúng ta... sẽ không thể trở lại như ngày xưa được nữa rồi.
Sherry vừa dứt lời, đột nhiên có âm thanh "loạt soạt" truyền đến, cô ngước nhìn lên, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã đến trước mặt. Sherry có chút giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đã cầm lấy tay cô kéo lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh làm gì vậy? - Sherry dè dặt hỏi.
Tần Cảnh Hàm đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc lên tiếng:
- Anh năm đó thực sự đã sai rồi, anh không nên để em thất vọng quá nhiều về thế giới này, cũng không nên để em đi. Tử Lạp, cho anh một cơ hội nữa, lần này... xin em hãy tin tưởng anh, có được không?
Mỗi người ở mỗi thời điểm đều sẽ đưa ra một quyết định khác nhau, ở thời điểm nhiều năm trước, cô đã rất giận anh, giận anh vì không tin tưởng cô, giận anh vì biết rõ cô bị oan mà không biết làm gì, nhưng ở thời điểm hiện tại.... cô tại sao lại muốn... tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa....
===========================================
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tần Cảnh Hàm và Sherry đã quyết định cho nhau thêm cơ hội, vì tính chất công việc nên cả hai ở gần nhau hơn trước, tình cảm cũng vì thế ngày một nhân lên.
Cuối cùng, họ cũng đi đến một quyết định.... chính là kết hôn. Thế nhưng thân thế vốn khác biệt, sao có thể thuận lợi đi chung đường, huống hồ gia đình Tần Cảnh Hàm rất khắt khe, họ sẽ chấp nhận một người con dâu như Sherry ư?
Hôm nay, Tần Cảnh Hàm đưa Sherry đến gặp gia đình mình, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí vô cùng nặng nề.
Được một nửa thì Tần Cảnh Hàm có điện thoại nên ra ngoài, Sherry cũng kiếm cớ đi vệ sinh để xả bớt stress. Nhưng khi cô quay lại, còn chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy những tiếng nói bàn tán:
- Đó là cô gái mà Cảnh Hàm chúng ta chọn đó sao? Chỉ có chút đỉnh nhan sắc, còn thân thế thì vô cùng tầm thường, lại còn là trẻ mồ côi nữa chứ.
- Thật là không nhìn nổi cô ta.
- Cô ta vốn không xứng với Cảnh Hàm.
- Đừng nói Cảnh Hàm, cô ta cũng không có cửa xứng với Tần gia chúng ta.
...
Vô số những lời nói khó nghe phát ra, khiến Sherry buông lỏng tay, không muốn đi vào nữa. Cô trước giờ không phải chưa từng bị mắng chửi, nhưng trực tiếp bị người nhà của Tần Cảnh Hàm chế giễu về xuất thân, quả thật vẫn rất đau lòng.
Sherry đứng gục trước cửa rất lâu không dám vào, đúng lúc này, một cánh tay bỗng dang ra, che đi hai bên tai của cô. Sherry quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã quay lại từ lúc nào.
Anh mỉm cười nhìn cô, lên tiếng:
- Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.
Sherry cắn môi, đảo mắt đáp:
- Dù biết là vậy nhưng em....
Tần Cảnh Hàm đưa tay xoa đầu cô, rồi anh dang bàn tay che ngang tầm mắt, nói:
- Không muốn nhìn cũng đừng nhìn nữa.
- Tần Cảnh Hàm, em không muốn liên lụy anh. - Sherry áy náy trả lời.
Nhưng người đàn ông không một chút để ý, anh chỉ che đi đôi mắt cô, dường như không muốn nó bị vấy bẩn, sau đó hơi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Cả đời người chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm thì sẽ thật sự hạnh phúc, nhưng nếu không, đừng vội tuyệt vọng, bởi vì định mệnh luôn rất diệu kì, rồi sẽ có lúc, chúng ta gặp lại nhau một cách trọn vẹn hơn."
*Phần ngoại truyện của cặp đôi này cũng kết thúc rồi nha.*
- Xin chào, tôi tên Ái Tử Lạp, là cảnh sát tập sự thuộc tổ phòng chống cứu trợ. - Một cô gái trẻ trung và vô cùng hoạt bát đang đưa tay vẫy chào giữa đám đông.
Hôm nay là ngày đầu cô đến thực tập tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cùng với những người khác, tất cả tràn đầy nhiệt huyết cùng cúi đầu đồng thanh nói:
- Xin được mọi người giúp đỡ.
Những người ở sở cảnh sát cũng rất vui mừng chào đón thực tập mới, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.
Sau đó, những thực tập sinh được chia nhau xếp vào các tổ, Ái Tử Lạp xui xẻo bị phân vào phòng hình sự, chuyên xử lý các vụ án phức tạp và nguy hiểm.
Chỉ vài ngày sau khi vào làm, cô đã gặp phải một vụ án giết người, phải theo cùng các sư huynh đến hiện trường. Tại đó, có một số người bị thương, Ái Tử Lạp được lệnh băng bó cho bọn họ.
Cô mím môi, do dự một hồi rồi quyết định làm theo, thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ vừa mới bắt đầu tay chân cô đã run lẩy bẩy, trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.
Một người đàn ông đứng bên cạnh cô lúc này nhìn thấy, không nói không rằng tiến tới, giật lấy cuộn băng từ trong tay cô, nhanh chóng sơ cứu cho người bị thương. Chuyện sau đó thế nào, Ái Tử Lạp không còn nhớ nữa, bởi vì... cô đã ngất xỉu rồi.
Đến khi tỉnh lại, thì đã phát hiện mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì một giọng nói truyền đến:
- Tỉnh rồi?
Ái Tử Lạp theo bản năng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chợt thấy một chàng trai ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách che hết cả khuôn mặt.
Ái Tử Lạp cau mày, mở miệng hỏi:
- Anh là ai?
Chàng trai bây giờ mới bỏ cuốn sách xuống, anh ta quay sang nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô bị chứng sợ máu?
Ái Tử Lạp lập tức lắc đầu, đáp:
- Không có, tôi không sợ máu... đó là... chứng rối loạn lo âu, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thôi.
Người đàn ông ngũ quan hài hòa, tuấn tú nam tính, nhưng lại có phần lạnh lùng nói:
- Mức độ nhẹ mà ngất luôn sao? Cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá đấy!
- Anh... - Ái Tử Lạp bị nói đến khó chịu, nhưng không thể đáp trả lại được.
Người đàn ông gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy, nhìn cô gái từ trên cao, lạnh nhạt lên tiếng:
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Dứt lời, anh ta liền quay người đi mất. Để lại một mình Ái Tử Lạp với cục tức nuốt không trôi.
Aiiiii da, cái tên khó ưa đáng ghét đó!!!
Ngày hôm sau, lúc đến sở cảnh sát, cô lại chạm mặt anh ta thêm một lần nữa. Vào giờ ăn trưa, cô tìm gặp một cô bạn thực tập ăn cùng, tiện thế hỏi về người đàn ông đó.
- Cái gì? Cậu nói Tần Cảnh Hàm sao? Cậu không biết anh ta?
Ái Tử Lạp cau mày, miệng vừa nhai thức ăn vừa hỏi:
- Vậy ra anh ta tên Tần Cảnh Hàm sao?
Cô gái ngớ người, há miệng đáp:
- Con bé này, cậu thực sự không biết à? Đó chính là Tần Cảnh Hàm, đàn anh thiên tài trên chúng ta một khóa đấy! Được dự đoán là tinh anh của ngành cảnh sát tương lai, học rộng tài cao, thành tích của năm vừa rồi vô cùng xuất sắc, đứng hạng nhất toàn trường cảnh sát đấy!
Ái Tử Lạp chề môi, thái độ dè biểu nói:
- Vậy à? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?
Cô gái kia lắc đầu, tặc lưỡi lên tiếng:
- Cậu đúng là, dù không thật sự để tâm đến người học giỏi hơn mình thì chí ít cũng phải nhìn tướng đoán thân phận chứ. Tần Cảnh Hàm nổi tiếng là mỹ nam của trường chúng ta đó, là đại thần băng lãnh đời thực đấy!
Ái Tử Lạp nghe đến đây, không nhịn nổi mà thầm phán một câu. "Cái gì mà đại thần băng lãnh chứ, tên khó ưa, cơ mặt bị liệt thì đúng hơn".
- Cậu nói cái gì vậy? - Thấy cô lầu bầu lẩm bẩm một mình, cô gái kia liền hỏi.
Ái Tử Lạp đương nhiên không dám nói ra miệng, cô cười trừ, lại hỏi tiếp:
- Không có gì, à nhưng mà, cậu nói anh ta là đàn anh, vậy vào trước chúng ta một năm hả?
Cô gái lắc đầu, trợn tròn mắt đáp:
- Đâu phải, anh ấy đi thực tập chung với chúng ta mà, cậu không biết sao? Cậu và anh ta còn cùng được phân vào tổ hình sự đó!
"...."
"Keng" - Chiếc muỗng trong tay Ái Tử Lạp đột ngột rơi xuống, cô chớp chớp đôi mắt sáng, không thể tin nổi lên tiếng:
- Thật sao?
Cô gái bên cạnh thì đã cạn lời, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài:
- Tôi cũng phục cậu luôn rồi đó.
.....
Vài ngày sau, trong giờ nghỉ giải lao, Ái Tử Lạp chủ động tìm gặp Tần Cảnh Hàm, cô đi đến trước mặt anh, đưa ra một gói cơm nắm.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô vài giây rồi lại nhìn gói cơm nắm trong tay cô, nhưng không để tâm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ái Tử Lạp đi theo anh, cô cúi gập người, nói lớn:
- Xin lỗi, đàn anh!
":..."
Người đàn ông dường như đã bị dọa, anh bỏ cuốn sách xuống và nhìn cô, nhướn mày hỏi:
- Cô bị bệnh à?
Ái Tử Lạp ngẩng đầu lên, cô hắng giọng, đáp:
- Xin lỗi, đàn anh, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lần trước đã liên lụy anh, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, tôi...
- Dừng! - Tần Cảnh Hàm nghe một loạt những lời nói như bắn rap của cô, không kiềm được mà cưỡng chế ngăn lại.
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì?
Ái Tử Lạp dúi vào tay anh gói cơm nắm, rồi trả lời:
- Đây là quà xin lỗi của tôi, mong đàn anh bỏ qua cho. Còn nữa... tôi... tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh.
Tần Cảnh Hàm cau có mặt mày nhìn gói cơm nắm trong tay mình, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô gái, hỏi:
- Là chuyện gì?
....
Trong một căn phòng vắng, Ái Tử Lạp và Tần Cảnh Hàm ngồi đối diện nhau, trên cánh tay phải của anh ta có một chất lỏng màu đỏ, xung quanh là các dụng cụ sơ cứu được dùng để băng bó vết thương.
Tần Cảnh Hàm nhìn cô gái đang run rẩy tập băng bó cho vết thương "giả" của mình, nhăn mặt lên tiếng:
- Thỉnh giáo của cô.... chính là cái này?
Ái Tử Lạp mím môi, ngập ngừng đáp:
- Thì anh cũng biết tôi bị bệnh gì mà, mỗi lần nhìn thấy vết thương, tôi đều sẽ rất lo lắng, tay chân run rẩy không thể làm gì được.
- Nếu đã vậy thì cô còn cố làm gì? - Tần Cảnh Hàm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
Ái Tử Lạp lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không được, tương lai tôi là làm cảnh sát, sao có thể để bị bệnh vặt này không chế chứ? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, mức độ bệnh của tôi rất nhẹ, nếu chuyên tâm tập luyện, làm quen với nỗi sợ hãi, có thể sẽ chữa được.
Ái Tử Lạp tự động viên chính mình, sau đó tiếp tục băng bó cho người đàn ông:
- Nhất định làm được, nhất định có thể được...
Tần Cảnh Hàm không nói gì nữa, im lặng nhìn cô gái tập trung làm việc. Cứ như vậy, mỗi ngày, mỗi tháng, họ kiên trì luyện tập cùng nhau, cho đến khi căn bệnh đó của Ái Tử Lạp... thật sự được chữa khỏi.
Nhưng rồi, không lâu sau đó, một tai họa đột nhiên ập đến...
Ái Tử Lạp bị tình nghi đã nổ súng bắn chết một viên chức cảnh sát, nhưng chỉ có cô mới biết, mình là bị oan, người đã nổ súng đó là một kẻ khác.
Ái Tử Lạp bị tạm dừng quá trình thực tập, cô bị đưa vào nhà giam, truy vấn hàng giờ liền, thế nhưng từ đầu chí cuối cô đều phủ nhận mọi việc, cô không hề nổ súng, cô là bị oan.
Chính vì sự cương quyết của Ái Tử Lạp mà rất nhiều người đã tham gia nhằm làm sáng tỏ vụ việc, tuy nhiên, đến cuối cùng... tất cả vẫn là chống lại cô.
Qua một vài tin đồn nội bộ, có người nói kẻ đã bắn viên chức cảnh sát cũng là một cảnh sát thực tập, nhưng nhà anh ta có quyền thế, bố mẹ đều là người trong hội đồng thẩm phán và có quan hệ với sở trưởng, nên họ đã giúp cậu che giấu việc này, đồng thời đổ mọi tội lỗi lên một kẻ thế mạng khác. Và con tốt thế thân đó... không ai khác chính là Ái Tử Lạp.
Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, lớn lên trong trại mồ côi, với ước mơ trở thành cảnh sát tầm thường, không tiền không quyền không thế, chính xác là một kẻ thế mạng tốt.
Ngày cuối cùng thẩm vấn, Tần Cảnh Hàm đã bước vào, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thân thể gầy guộc hốc hác, trong lòng anh dâng lên cảm xúc khác lạ.
Đưa đến trước mặt cô một bản kê khai, anh chỉ nói:
- Kí vào đây đi.
Ái Tử Lạp không nhìn bản giấy đó, cô chỉ chăm chăm ánh mắt vào Tần Cảnh Hàm, rồi hỏi:
- Lời đồn đó là thật sao? Tôi là kẻ thế mạng cho người khác?
Người đàn ông chớp mắt lạnh nhạt, đáp:
- Có là thật hay không không quan trọng, bây giờ mọi chứng cứ đều đã có rồi, viên đạn từ người của viên chức đó đã được chứng minh là từ súng của cô nổ ra.
Ái Tử Lạp bật cười chế giễu, nói lại:
- Viên đạn? Súng? Anh thừa biết cảnh sát thực tập vốn không thể dùng đến súng mà. Tôi còn thuộc tổ phòng chống cứu chữa nữa, công việc của tôi vốn là cứu người, chứ không phải giết người!
- Tần Cảnh Hàm, anh không tin tôi sao?
Tần Cảnh Hàm nghiến răng, anh nhìn trực tiếp cô gái, khó khăn lên tiếng:
- Tử Lạp, cô kí đi, tội của cô chỉ là ngộ sát, cộng thêm với thân phận thực tập sinh, cô sẽ chỉ bị phán vài tháng tù thôi.
- Nhưng tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa! - Ái Tử Lạp bỗng hét lên một tiếng.
Cô hướng về phía Tần Cảnh Hàm, gào khóc thật lớn:
- Nếu tôi kí vào tờ giấy này, thì tôi đã thừa nhận mình chính là kẻ giết người, nó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của tôi, tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa, anh không biết sao!
- Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao??
Tiếng khóc xé lòng của Ái Tử Lạp vang rất cao, rất xa, thậm chí đến những nơi khô khốc nhất, nhưng những người nghe thấy, lại không một ai đứng ra giúp đỡ cô. Cuối cùng... Ái Tử Lạp bị phán năm tháng tù với tội danh ngộ sát.
Năm tháng trôi qua rất mau, khi cô được ra tù, thì không một ai còn nhìn thấy cô nữa, mãi cho đến sau này gặp lại, họ chỉ biết Ái Tử Lạp đã trở thành một luật sư rất tài giỏi, nhưng là luật sư của thế giới ngầm, chuyên giúp giới xã hội đen cãi thắng kiện.
Không một ai biết, tại sao cô lại trở thành như vậy, cũng không một ai... có thể tìm lại được Ái Tử Lạp của năm xưa...
============================================
- Không ngờ, bây giờ anh lại là đội trưởng đội cận vệ của nhà Weithermer, có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Sherry và Tần Cảnh Hàm đứng trên một cây cầu, gió thổi làm tung bay mái tóc dài của cô.
Người đàn ông cao lớn mang theo nhiều nét phong trần, lãnh đạm đáp:
- Cuộc sống mà, đâu ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Sherry vén tóc lên mang tai, cô quay sang nhìn anh, hỏi tiếp:
- Vậy câu nói lúc nãy là sao? Anh đã từng nói xã hội đen luôn luôn xấu mà?
Tần Cảnh Hàm nhếch môi, bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, chỉ là đến một ngày anh đột nhiên nhận ra, mọi chuyện không giống như anh tưởng, nên mới quyết định thay đổi hướng đi của mình một chút.
- Vậy... gia đình anh có biết chuyện anh làm cho nhà Weithemer không? - Sherry tỏ rõ sự lo lắng.
Cô có biết một chút về gia đình của Tần Cảnh Hàm, gia phả nhà anh có truyền thống ba đời làm quân nhân, khá có tiếng ở đất Trung Quốc. Một gia tộc kỉ cương như thế, sao có thể chấp nhận Tần Cảnh Hàm đi theo con đường này được chứ?
Người đàn ông ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh chỉ mỉm cười nói:
- Cuộc sống của anh, do bản thân anh quyết định, anh muốn... giống như em vậy!
Vừa nói, Tần Cảnh Hàm vừa quay sang nhìn Sherry, hành động của anh khiến cô bất ngờ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Cô vội quay mặt đi, ho khan vào tiếng:
- Giống như em làm gì chứ? Có chỗ nào tốt đâu!
Dừng một chút, Sherry liền kiếm cớ muốn rời đi:
- Cũng muộn rồi, em về trước đây.
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, bước từng bước lớn đi thật nhanh, thế nhưng chỉ mới được vài bước thì đã nghe tiếng Tần Cảnh Hàm gọi lại:
- Tử Lạp!
Hai chữ quen thuộc ấy khiến kí ức trong cô như ùa về, lúc trước, đã từng có một khoảng thời gian anh gọi cô bằng hai chữ yêu thương đó, bây giờ...
Sherry dừng chân, cô mím môi, vài giây sau quyết định quay người lại, đứng ở phía xa nhìn Tần Cảnh Hàm.
Người đàn ông ấy trong bóng tối vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có của mình, nhưng nhìn anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, chững chạc và trưởng thành hơn hẳn.
Tần Cảnh Hàm cũng nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Trở về bên cạnh anh đi, cùng anh bắt đầu lại từ đầu, có được không?
"..."
Năm xưa, cả hai đã có khoảng thời gian bên cạnh nhau, tuy là dưới thân phận đồng đội, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết từ lúc nào, giữa cả hai đã nảy sinh tình cảm khác với đối phương, nhưng vào thời điểm đó, tình cảm của họ chỉ như một bông hoa vừa mới chớm nở, thậm chí họ còn không tự ý thức được chính mình.
Tình cảm không đủ lớn, lại thêm tai họa ập đến bất ngờ, vùi dập đi sợi chỉ định mệnh mong manh. Họ xa nhau đã lâu, phần tình cảm này.... sớm cũng đã không còn thuần khiết như trước nữa rồi.
Sherry chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, qua một lúc nữa, cô mới đáp:
- Tần Cảnh Hàm, thực ra có những chuyện qua rồi không thể quay trở lại được. Giống như nơi này vậy, cảnh vật trước đây vốn không phải như thế, nhưng theo thời gian, mọi thứ đều đã khác, em và anh cũng không còn như lúc trước nữa.
"..."
Lần này, đến phiên người đàn ông im lặng. Không thấy anh trả lời, Sherry rũ mắt nói tiếp:
- Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Em.... và anh không phải người của cùng thế giới, chúng ta... sẽ không thể trở lại như ngày xưa được nữa rồi.
Sherry vừa dứt lời, đột nhiên có âm thanh "loạt soạt" truyền đến, cô ngước nhìn lên, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã đến trước mặt. Sherry có chút giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đã cầm lấy tay cô kéo lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh làm gì vậy? - Sherry dè dặt hỏi.
Tần Cảnh Hàm đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc lên tiếng:
- Anh năm đó thực sự đã sai rồi, anh không nên để em thất vọng quá nhiều về thế giới này, cũng không nên để em đi. Tử Lạp, cho anh một cơ hội nữa, lần này... xin em hãy tin tưởng anh, có được không?
Mỗi người ở mỗi thời điểm đều sẽ đưa ra một quyết định khác nhau, ở thời điểm nhiều năm trước, cô đã rất giận anh, giận anh vì không tin tưởng cô, giận anh vì biết rõ cô bị oan mà không biết làm gì, nhưng ở thời điểm hiện tại.... cô tại sao lại muốn... tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa....
===========================================
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tần Cảnh Hàm và Sherry đã quyết định cho nhau thêm cơ hội, vì tính chất công việc nên cả hai ở gần nhau hơn trước, tình cảm cũng vì thế ngày một nhân lên.
Cuối cùng, họ cũng đi đến một quyết định.... chính là kết hôn. Thế nhưng thân thế vốn khác biệt, sao có thể thuận lợi đi chung đường, huống hồ gia đình Tần Cảnh Hàm rất khắt khe, họ sẽ chấp nhận một người con dâu như Sherry ư?
Hôm nay, Tần Cảnh Hàm đưa Sherry đến gặp gia đình mình, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí vô cùng nặng nề.
Được một nửa thì Tần Cảnh Hàm có điện thoại nên ra ngoài, Sherry cũng kiếm cớ đi vệ sinh để xả bớt stress. Nhưng khi cô quay lại, còn chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy những tiếng nói bàn tán:
- Đó là cô gái mà Cảnh Hàm chúng ta chọn đó sao? Chỉ có chút đỉnh nhan sắc, còn thân thế thì vô cùng tầm thường, lại còn là trẻ mồ côi nữa chứ.
- Thật là không nhìn nổi cô ta.
- Cô ta vốn không xứng với Cảnh Hàm.
- Đừng nói Cảnh Hàm, cô ta cũng không có cửa xứng với Tần gia chúng ta.
...
Vô số những lời nói khó nghe phát ra, khiến Sherry buông lỏng tay, không muốn đi vào nữa. Cô trước giờ không phải chưa từng bị mắng chửi, nhưng trực tiếp bị người nhà của Tần Cảnh Hàm chế giễu về xuất thân, quả thật vẫn rất đau lòng.
Sherry đứng gục trước cửa rất lâu không dám vào, đúng lúc này, một cánh tay bỗng dang ra, che đi hai bên tai của cô. Sherry quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã quay lại từ lúc nào.
Anh mỉm cười nhìn cô, lên tiếng:
- Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.
Sherry cắn môi, đảo mắt đáp:
- Dù biết là vậy nhưng em....
Tần Cảnh Hàm đưa tay xoa đầu cô, rồi anh dang bàn tay che ngang tầm mắt, nói:
- Không muốn nhìn cũng đừng nhìn nữa.
- Tần Cảnh Hàm, em không muốn liên lụy anh. - Sherry áy náy trả lời.
Nhưng người đàn ông không một chút để ý, anh chỉ che đi đôi mắt cô, dường như không muốn nó bị vấy bẩn, sau đó hơi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Cả đời người chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm thì sẽ thật sự hạnh phúc, nhưng nếu không, đừng vội tuyệt vọng, bởi vì định mệnh luôn rất diệu kì, rồi sẽ có lúc, chúng ta gặp lại nhau một cách trọn vẹn hơn."
*Phần ngoại truyện của cặp đôi này cũng kết thúc rồi nha.*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.