Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 232: Người Phụ Nữ Đầu Tiên!
PJH
28/08/2019
Âu Dương Vô Thần nghe xong, trên mặt không có biểu hiện gì đặc sắc, lạnh nhạt trả lời:
- Chọ hai người đó vào đi!
Kỳ Ân có chút bất ngờ nhìn người đàn ông, cô hơi liếc mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, vài giây sau liền đáp:
- Dạ, cậu chủ!
Nói rồi, cô xoay người đi ra ngoài, truyền tín hiệu vào bộ đàm trên tai, vừa di chuyển vừa lên tiếng:
- Mở cửa đón 2 thiếu gia!
Âu Dương Thiên Thiên nhai hết bánh mì trong miệng, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi nhỏ:
- Tôi... có nên tránh mặt một chút hay không?
Người đàn ông đối diện cô nghe thấy, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tại sao cô phải tránh mặt?
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày,đáp:
- Thì hai người đó là bạn anh mà, tới thấy tôi ngồi đây ăn... liệu có..
Âu Dương Vô Thần bỏ nĩa và dao xuống, chậm rãi cầm khăn lên lau miệng, nói:
- Không sao, cô không cần lo vấn đề đó, Stefan và Andrew sẽ không nghĩ gì đâu. Họ đều biết thân phận của tôi và cô.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Anh hai, anh hiểu nhầm ý tôi rồi,
tôi không sợ hai người đó nghĩ bậy bạ, tôi chỉ sợ họ về nói lại với Elena mà thôi. Anh có hiểu hôm?
Nói xong, Âu Dương Vô Thần đứng dậy, trước khi rời bàn, anh không quên lên tiếng dặn dò:
- Cô cứ ngồi đó ăn xong phần của mình đi, ăn xong rồi thì lên phòng hoặc ra ngoài hoa viên chơi cũng được, người hầu sẽ dẫn cô đi, tôi có việc cần giải quyết trước!
Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài. Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thở dài một hơi.
Hmm.... cô có nên ra không nhỉ? Lần trước vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với Stefan, lần này mà không nói nữa thì có phải vô lễ quá không?
Nhưng mà, nếu như đi ra anh ta thấy cô ở đây thì sao? Anh ta là anh hai của Elena ấy, cô lại sợ anh ta mách lẻo với cô ta thì khổ!
Nghĩ một hồi, Âu Dương Thiên Thiên xoay đầu nhìn nữ hầu đằng sau, giơ tay lên quắc quắc người đó tới gần, lên tiếng:
- Tôi có thể hỏi cô 1 vấn đề không?
Nữ hầu gật đầu nhìn cô, đáp:
- Nhị tiểu thư có gì thắc mắc xin cứ hỏi!
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên mới từ từ nói:
- Ừm... thiếu gia Stefan và thiếu gia Andrew mà Kỳ Ân lúc nãy nói tới... có hay thường xuyên đến đây không?
Người hầu nghe xong, lắc đầu đáp:
- Cũng không hẳn là thường xuyên. Phải nói là 2 người đó rất ít khi tới. Từ lúc tôi làm ở đây, số lần gặp được Stefan và Andrew thiếu gia đến tìm cậu chủ, thật sự không vượt quá 5 lần.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lại dè dặt hỏi tiếp:
- Vậy... còn Elena tiểu thư?
Nữ hầu lần này còn lắc đầu mạnh hơn, lên giọng khẳng định:
- Chuyện này càng không có, Elena tiểu thư vẫn chưa đến đây lần nào cả. Bởi vì cậu chủ không cho phép phụ nữ (ngoài người hầu định sẵn là nữ) bước vào biệt thự đâu!
"...."
Không cho phép phụ nữ bước vào biệt thự ư? Vậy cô là phụ gì?
Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây, đột nhiên nhíu mày, nói:
- Elena tiểu thư chưa đến lần nào, vậy... vậy tôi ở đây....
Người hầu mỉm cười, đáp:
- Đúng vậy, Nhị tiểu thư, cô là người phụ nữ đầu tiên được bước vào căn biệt thự của cậu chủ!
- Chọ hai người đó vào đi!
Kỳ Ân có chút bất ngờ nhìn người đàn ông, cô hơi liếc mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, vài giây sau liền đáp:
- Dạ, cậu chủ!
Nói rồi, cô xoay người đi ra ngoài, truyền tín hiệu vào bộ đàm trên tai, vừa di chuyển vừa lên tiếng:
- Mở cửa đón 2 thiếu gia!
Âu Dương Thiên Thiên nhai hết bánh mì trong miệng, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi nhỏ:
- Tôi... có nên tránh mặt một chút hay không?
Người đàn ông đối diện cô nghe thấy, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tại sao cô phải tránh mặt?
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày,đáp:
- Thì hai người đó là bạn anh mà, tới thấy tôi ngồi đây ăn... liệu có..
Âu Dương Vô Thần bỏ nĩa và dao xuống, chậm rãi cầm khăn lên lau miệng, nói:
- Không sao, cô không cần lo vấn đề đó, Stefan và Andrew sẽ không nghĩ gì đâu. Họ đều biết thân phận của tôi và cô.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Anh hai, anh hiểu nhầm ý tôi rồi,
tôi không sợ hai người đó nghĩ bậy bạ, tôi chỉ sợ họ về nói lại với Elena mà thôi. Anh có hiểu hôm?
Nói xong, Âu Dương Vô Thần đứng dậy, trước khi rời bàn, anh không quên lên tiếng dặn dò:
- Cô cứ ngồi đó ăn xong phần của mình đi, ăn xong rồi thì lên phòng hoặc ra ngoài hoa viên chơi cũng được, người hầu sẽ dẫn cô đi, tôi có việc cần giải quyết trước!
Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài. Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thở dài một hơi.
Hmm.... cô có nên ra không nhỉ? Lần trước vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với Stefan, lần này mà không nói nữa thì có phải vô lễ quá không?
Nhưng mà, nếu như đi ra anh ta thấy cô ở đây thì sao? Anh ta là anh hai của Elena ấy, cô lại sợ anh ta mách lẻo với cô ta thì khổ!
Nghĩ một hồi, Âu Dương Thiên Thiên xoay đầu nhìn nữ hầu đằng sau, giơ tay lên quắc quắc người đó tới gần, lên tiếng:
- Tôi có thể hỏi cô 1 vấn đề không?
Nữ hầu gật đầu nhìn cô, đáp:
- Nhị tiểu thư có gì thắc mắc xin cứ hỏi!
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên mới từ từ nói:
- Ừm... thiếu gia Stefan và thiếu gia Andrew mà Kỳ Ân lúc nãy nói tới... có hay thường xuyên đến đây không?
Người hầu nghe xong, lắc đầu đáp:
- Cũng không hẳn là thường xuyên. Phải nói là 2 người đó rất ít khi tới. Từ lúc tôi làm ở đây, số lần gặp được Stefan và Andrew thiếu gia đến tìm cậu chủ, thật sự không vượt quá 5 lần.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lại dè dặt hỏi tiếp:
- Vậy... còn Elena tiểu thư?
Nữ hầu lần này còn lắc đầu mạnh hơn, lên giọng khẳng định:
- Chuyện này càng không có, Elena tiểu thư vẫn chưa đến đây lần nào cả. Bởi vì cậu chủ không cho phép phụ nữ (ngoài người hầu định sẵn là nữ) bước vào biệt thự đâu!
"...."
Không cho phép phụ nữ bước vào biệt thự ư? Vậy cô là phụ gì?
Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây, đột nhiên nhíu mày, nói:
- Elena tiểu thư chưa đến lần nào, vậy... vậy tôi ở đây....
Người hầu mỉm cười, đáp:
- Đúng vậy, Nhị tiểu thư, cô là người phụ nữ đầu tiên được bước vào căn biệt thự của cậu chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.