Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 312: Tôi Xin Em!
PJH
12/09/2019
Âu Dương Vô Thần thổi hơi vào miệng của Âu
Dương Thiên Thiên, anh liên tục hô hấp cho cô, thậm chí cứ cách
vài giây, anh lại liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của người con gái một lần, như muốn nhìn thấy một biểu hiện gì đó.
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên nằm trên sàn vẫn không động đậy, tay chân cô đều thả một cách tự do, đến một cái móng nhỏ cũng không hề di chuyển.
Điều này làm Âu Dương Vô Thần sốt ruột hơn, thời gian càng trôi qua càng như một cực hình đối với anh, nó giống như đang gào lên "anh đến trễ rồi, anh lại đến trễ rồi".
Âu Dương Vô Thần vươn tay sờ vào mặt của người con gái, lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô có nghe tôi nói không? Tỉnh lại cho tôi, mau tỉnh lại.
Stefan lần đầu nhìn thấy người đàn ông này hoảng loạn, anh mím môi, ánh mắt đen láy, không biết làm gì ngoài việc nói:
- Vô Thần.....
Thế nhưng, lời nói ấy là quá nhỏ nhoi so với tiếng gào thét trong lòng của Âu Dương Vô Thần, anh dùng hai tay chồng vào nhau, rồi ấn manh lên ngực Âu Dương Thiên Thiên, tiếp tục hô hấp cho cô.
Anh nhìn mặt cô gái, đôi con ngươi lần đầu tiên run rẩy, lẩm bẩm:
- Tỉnh lại đi, tôi xin em đấy...
Đúng lúc này, Mã Nhược Anh và Vivian đã lên tới nơi, hai người chạy vào phòng, nhìn cảnh trước mặt, kinh ngạc đến mức không thốt nổi nên lời.
Là một bác sĩ, Mã Nhược Anh theo quán tính chạy về phía của hai người, cô quỳ xuống sàn ngập nước, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Stefan nhìn sang, nhanh chóng trả lời:
- Cô ta hình như bị ngộp nước. Lúc chúng tôi đi vào.... thì đã thấy cô ta nằm úp trong bồn tắm rồi. Vô Thần đang hô hấp nhân tạo.
Mã Nhược Anh nghe xong, cô nhìn người đàn ông đang ra sức cứu vãn tình hình kia, rồi nhìn xuống Âu Dương Thiên Thiên,
Cô lấy chiếc đèn pin trong túi áo khoác mình ra, soi vào đôi mắt của cô gái, đồng thời đưa tay lên kề vào cổ của Âu Dương Thiên Thiên, dường như muốn kiểm tra thứ gì đó.
- Động mạch đập yếu quá! - Sau vài giây, Mã Nhược Anh lên tiếng.
Dứt lời, cô vươn tay ngăn hành động của Âu Dương Vô Thần lại, nói:
- Dừng lại đi.
Người đàn ông không để tâm đến lời nói của cô, vẫn tiếp tục dồn lực hô hấp cho Âu Dương Thiên Thiên, lạnh giọng đáp:
- Tránh ra!
Mã Nhược Anh biết tâm trạng lúc này của anh thế nào, nhưng cô vẫn lấn tới, cầm chặt lấy tay người đàn ông, nghiêm túc lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, dừng lại đi, để tôi làm.
- Tôi bảo cậu tránh ra! - Người đàn ông gầm lớn, hất văng cánh tay của Mã Nhược Anh, khiến cô ngã người về sau.
Giờ phút này, anh thật sự biến thành một con người khác, hoàn toàn là một kẻ cố chấp.
Mã Nhược Anh mím môi, cô cắn răng, quát:
- Cậu làm như vậy không giải quyết được gì đâu, cậu đang hại cô ấy đấy!!!
Câu nói vang lên mạnh mẽ của cô lần này đã chạm tới được tâm trí của người đàn ông đang bất chấp kia. Khiến hành động của anh khựng lại.
Tay Âu Dương Vô Thần nâng lên, dừng trước không trung, anh chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn sang Mã Nhược Anh, đôi con ngươi thẫn thờ một mảng.
Mã Nhược Anh nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần... để tôi. Tôi là bác sĩ, hãy để tôi cứu cô ấy!
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên nằm trên sàn vẫn không động đậy, tay chân cô đều thả một cách tự do, đến một cái móng nhỏ cũng không hề di chuyển.
Điều này làm Âu Dương Vô Thần sốt ruột hơn, thời gian càng trôi qua càng như một cực hình đối với anh, nó giống như đang gào lên "anh đến trễ rồi, anh lại đến trễ rồi".
Âu Dương Vô Thần vươn tay sờ vào mặt của người con gái, lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô có nghe tôi nói không? Tỉnh lại cho tôi, mau tỉnh lại.
Stefan lần đầu nhìn thấy người đàn ông này hoảng loạn, anh mím môi, ánh mắt đen láy, không biết làm gì ngoài việc nói:
- Vô Thần.....
Thế nhưng, lời nói ấy là quá nhỏ nhoi so với tiếng gào thét trong lòng của Âu Dương Vô Thần, anh dùng hai tay chồng vào nhau, rồi ấn manh lên ngực Âu Dương Thiên Thiên, tiếp tục hô hấp cho cô.
Anh nhìn mặt cô gái, đôi con ngươi lần đầu tiên run rẩy, lẩm bẩm:
- Tỉnh lại đi, tôi xin em đấy...
Đúng lúc này, Mã Nhược Anh và Vivian đã lên tới nơi, hai người chạy vào phòng, nhìn cảnh trước mặt, kinh ngạc đến mức không thốt nổi nên lời.
Là một bác sĩ, Mã Nhược Anh theo quán tính chạy về phía của hai người, cô quỳ xuống sàn ngập nước, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Stefan nhìn sang, nhanh chóng trả lời:
- Cô ta hình như bị ngộp nước. Lúc chúng tôi đi vào.... thì đã thấy cô ta nằm úp trong bồn tắm rồi. Vô Thần đang hô hấp nhân tạo.
Mã Nhược Anh nghe xong, cô nhìn người đàn ông đang ra sức cứu vãn tình hình kia, rồi nhìn xuống Âu Dương Thiên Thiên,
Cô lấy chiếc đèn pin trong túi áo khoác mình ra, soi vào đôi mắt của cô gái, đồng thời đưa tay lên kề vào cổ của Âu Dương Thiên Thiên, dường như muốn kiểm tra thứ gì đó.
- Động mạch đập yếu quá! - Sau vài giây, Mã Nhược Anh lên tiếng.
Dứt lời, cô vươn tay ngăn hành động của Âu Dương Vô Thần lại, nói:
- Dừng lại đi.
Người đàn ông không để tâm đến lời nói của cô, vẫn tiếp tục dồn lực hô hấp cho Âu Dương Thiên Thiên, lạnh giọng đáp:
- Tránh ra!
Mã Nhược Anh biết tâm trạng lúc này của anh thế nào, nhưng cô vẫn lấn tới, cầm chặt lấy tay người đàn ông, nghiêm túc lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, dừng lại đi, để tôi làm.
- Tôi bảo cậu tránh ra! - Người đàn ông gầm lớn, hất văng cánh tay của Mã Nhược Anh, khiến cô ngã người về sau.
Giờ phút này, anh thật sự biến thành một con người khác, hoàn toàn là một kẻ cố chấp.
Mã Nhược Anh mím môi, cô cắn răng, quát:
- Cậu làm như vậy không giải quyết được gì đâu, cậu đang hại cô ấy đấy!!!
Câu nói vang lên mạnh mẽ của cô lần này đã chạm tới được tâm trí của người đàn ông đang bất chấp kia. Khiến hành động của anh khựng lại.
Tay Âu Dương Vô Thần nâng lên, dừng trước không trung, anh chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn sang Mã Nhược Anh, đôi con ngươi thẫn thờ một mảng.
Mã Nhược Anh nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần... để tôi. Tôi là bác sĩ, hãy để tôi cứu cô ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.