Chương 18
Hi Nguyệt Công Tử
16/06/2022
Mở cửa xe nhét cô vào ghế lái phụ xong, hắn thắt dây an toàn lại giúp
cô. Lâm Ngữ Tình giơ xâu kẹo hồ lô trong tay lên, "Muốn ăn không? Cho
anh một cái này."
Tô Mộ Cẩn nhìn cô, lại nhớ tới 20 năm trước Lâm Ngữ Tình cũng mua một xâu kẹo hồ lô bọc đường, bọn họ chia mỗi người một cái.
"Anh không ăn à?" Lâm Ngữ Tình hỏi.
Tô Mộ Cẩn không nói chuyện, đóng cửa, lên xe nổ máy. Nếu Lâm Ngữ Tình lại hô dừng xe nữa, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại!
Lâm Ngữ Tình liếm kẹo hồ lô, hơi ngủ gật, kẹo chưa ăn hết liền rơi xuống dính vào váy.
Trở về nhà, Tô Mộ Cẩn lấy kẹo hồ lô trên tay cô, tiện tay ném đi, sau đó bế cô ra.
Liễu Mỹ Chi thấy Tô Mộ Cẩn bế Lâm Ngữ Tình về nhà, "Trời đất, có chuyện gì xảy ra thế, không phải nói là đi liên hoan sao, tại sao lại thành như vậy rồi?"
Tô Mộ Cẩn thản nhiên nói: "Cô ấy uống rượu ạ."
"Cái đứa nhỏ ngốc này, nó đâu biết uống rượu." Tửu lượng của cô rất kém, dễ say, trước kia chỉ uống hai ly bia cũng đủ say chứ đừng nói đến loại rượu đỏ nồng độ mạnh.
Liễu Mỹ Chi nhìn thấy trên chiếc váy màu trắng của cô dính vệt màu đỏ, tưởng là máu, "Cái này... là sao vậy."
"Chỉ là nước đường thôi ạ."
"À à, thôi con mau bế nó về phòng đi."
Tô Mộ Cẩn bế cô lên tầng, Liễu Mỹ Chi đi trước mở cửa. Lâm Ngữ Tình ngủ rất ngon, nằm lên giường chẹp chẹp miệng một cái sau đó lại ngủ thiếp đi.
Liễu Mỹ Chi giúp cô cởi giày, nói với Tô Mộ Cẩn: "Mộ Cẩn à, quần áo nó bị bẩn rồi, con giúp nó thay áo ngủ hộ mẹ nhé."
"..." Tô Mộ Cẩn làm bộ muốn rời đi, "Con đi gọi dì Phan ạ."
"Tìm dì Phan làm gì, con là chồng nó, con không giúp nó thì ai giúp."
Tô Mộ Cẩn do dự một chút, Liễu Mỹ Chi lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ, dí vào tay hắn, "Con giúp nó thay bộ này đi, rồi tí nữa đi vắt một cái khăn ấm lau người cho nó nhé."
Sau khi Liễu Mỹ Chi thông báo xong, xoay người đi ra ngoài, "Mẹ đi lấy cho nó bát canh giải rượu, nếu không ngày mai sẽ càng đau đầu hơn."
Đợi Liễu Mỹ Chi ra ngoài, Tô Mộ Cẩn nhìn áo ngủ chất vải tơ lụa trên tay, lại nhìn Lâm Ngữ Tình trên giường. Mặc dù bọn họ đã kết hôn hơn mấy tháng, trước kia Tô Dĩ Hàm cũng ngủ chung với hắn, nhưng giữa hai người lại chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mang hai tiếng vợ chồng, hữu danh vô thực.
Tô Mộ Cẩn tắt đèn, lần mò đi đến cạnh giường ngồi xuống, đỡ Lâm Ngữ Tình dậy. Hôm nay cô mặc váy cộc tay, chỉ cần kéo khóa kéo phía sau ra là có thể dễ dàng cởi được váy.
Tô Mộ Cẩn giữ vai cô, kéo khoá áo xuống, sau đó dọc theo cánh tay cởi phần che chắn bộ phận trên của cô, bàn tay ngẫu nhiên còn đụng phải làn da trơn mềm.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Ngữ Tình cảm thấy bị cái gì chạm vào, hơi ngứa một chút nhưng rất dễ chịu. Cảm thấy muốn nhiều hơn, cô vô ý thức ôm lấy vật thể bên cạnh, cọ xát trong ngực hắn.
Tô Mộ Cẩn buông hai tay đang khóa ở bên hông cô, lấy áo ngủ bên cạnh, kéo từ trên đầu cô xuống.
Mặc xong, kéo váy, lại trút bỏ bộ phận che chắn dưới thân.
Thuận lợi thay xong quần áo.
Tô Mộ Cẩn bật đèn lên, nhìn thoáng qua người trên giường, áo ngủ tơ lụa bị xốc lên một bên, phong cảnh dưới váy như ẩn như hiện, hình ảnh vô cùng khêu gợi.
Hắn đi qua, vén chăn lên đắp lên cơ thể cô.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Ngữ Tình hiển nhiên không biết ai thay quần áo cho cô, chẹp miệng rồi lại ngủ thiếp đi.
Tô Mộ Cẩn vào phòng tắm vắt một cái khắn ấm lau mặt cho cô.
Trở lại phòng của mình, Tô Mộ Cẩn lấy trong tủ lạnh ra một chai Cocacola thuỷ tinh, cạy mở nắp, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Hắn cởi áo khoác âu phục, ngồi xuống cạnh giường, lấy ví tiền từ trong túi quần. Mở ra, trong ví là một bức ảnh của Lâm Ngữ Tình, lần trước đi thăm Dư Uyển Mai xin được bà, sau đó vẫn luôn được hắn nhét ở trong ví.
***
Ngày tiếp theo là thứ sáu, Lâm Ngữ Tình đến công ty, chuyện thứ nhất chính là kéo Tần Tiểu Lam lại hỏi: "Tiểu Lam, hôm qua chị uống say không có làm hay nói gì sai chứ?"
Tần Tiểu Lam cười cười, "Không có đâu ạ."
"Không làm gì hết hả?"
Tần Tiểu Lam nói: "Ở trong nhà hàng thì đúng là không làm gì, nhưng sau khi Tô tổng đến đón chị đi thì em cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa ạ."
Ách...
Buổi sáng hôm nay Lâm Ngữ Tình đã cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ lờ mờ về một ông lão và kẹo hồ lô bọc đường, còn chuyện khác thì không nhớ rõ lắm.
Khả năng chịu đựng cồn của cơ thể Tô Dĩ Hàm dường như là con số không. Hôm qua cô chỉ uống hai ly Brandy (1) thôi đã thấy hoa mắt chống mặt, nhớ hồi trước cô còn uống cả một bình rượu cũng không đỏ mặt nữa.
(1) Brandy: Brandy là một loại rượu chưng cất được sản xuất bằng cách chưng cất rượu vang. Brandy thường chứa 35–60% độ cồn và thường được tiêu thụ như món trợ tiêu hóa sau bữa tối.
Bây giờ không còn giống ngày xưa, xem ra sau này vẫn nên ít dính đến rượu riếc các thứ thì hơn.
"Chị Hàm, chị có bị đau đầu không ạ?" Tần Tiểu Lam hỏi.
Lâm Ngữ Tình xoa huyệt thái dương, "Có hơi một chút."
"Lát nữa là đến giờ họp thường kì của trung tâm marketing rồi ạ, chị ổn chứ."
Bị Tần Tiểu Lam nhắc nhở, Lâm Ngữ Tình đột nhiên mới nhớ, "Chết rồi, hình như chị còn chưa làm powerpoint nữa!"
Ban đầu định để tối về nhà làm, nhưng tối qua uống rượu xong liền bất tỉnh nhân sự cho nên cũng quên béng mất chuyện này.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi, mười giờ là phải họp rồi!
May mà bản báo cáo mỗi đợt đều không khác nhau mấy, cô chỉ cần sửa một chút số liệu trong bản powerpoint tuần trước là được.
Từ lần Lâm Ngữ Tình thuyết trình trước mặt các ban giám đốc điều hành, sau này mỗi lần báo cáo bộ phận tiêu thụ đều đưa cho cô làm.
Mười giờ đúng cô vừa kịp hoàn thành powerpoint, làm xong, cô lập tức cầm ổ cứng và cặp văn kiện lên phòng họp trên tầng 15. Trong phòng họp, các đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ đã bắt đầu báo cáo, cô đến trễ gần mười phút.
Lâm Ngữ Tình khiêm tốn đến chỗ ngồi trống, kéo ghế ngồi xuống, sau đó yên lặng nghe báo cáo.
Tô Mộ Cẩn ở ghế chủ tịch liếc qua chỗ cô một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào màn hình chiếu.
Đến phiên Lâm Ngữ Tình báo cáo, cô cầm ổ cứng cắm vào laptop, ho khan một tiếng bắt đầu báo cáo, "Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ, tiếp theo tôi sẽ nói về một chút tình huống về buôn bán và khiếu nại khách hàng của bộ phận tiêu thụ trong tuần qua..."
Kết thúc cuộc họp đã là 11:30.
Lâm Ngữ Tình vừa an vị uống một ngụm trà, điện thoại trên bàn lại reo lên, là thông báo tin nhắn từ Wechat.
Phó Đông Minh: Hẹn thời gian cùng nhau ăn cơm nhé, chừng nào thì cô có thời gian rảnh?
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Ngữ Tình có hơi do dự, mặc dù đối phương là khách hàng tiềm năng, nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp một lần, cứ như vậy hẹn ăn cơm cũng không có đề tài gì để trò chuyện, có thể đoán được tình huống sẽ xấu hổ bao nhiêu.
Lâm Ngữ Tình: Gần đây có hơi bận nhiều việc, tôi chưa xác định được lúc nào rảnh.
Phó Đông Minh: Vậy chờ khi nào cô có thời gian rảnh thì nói với tôi, tôi đã đọc bài giới thiệu và hình ảnh của công ty các cô, mà đúng lúc trong tay tôi đang có một hạng mục cần tìm đối tác, tôi thấy công ty của các cô rất thích hợp.
Nội tâm Lâm Ngữ Tình cảm thấy như có một cậu nhóc mặc tã lót cầm bong bóng chạy qua.
Lâm Ngữ Tình: Nếu là để bàn chuyện làm ăn thì dù không rảnh tôi cũng có thể đào ra được thời gian!
Phó Đông Minh: [Cười trộm.]
Lâm Ngữ Tình nhìn icon này, nghĩ thầm không phải là cô bị anh ta đùa đấy chứ.
Lâm Ngữ Tình: Anh nói đùa à?
Phó Đông Minh: Không phải, chẳng qua là tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Ngữ Tình: [Đáng yêu.jpg] Có đáng yêu như thế này không?
Phó Đông Minh: Hơi hơi.
Lâm Ngữ Tình: [Haha]
Phó Đông Minh: Tối nay thì sao?
Lâm Ngữ Tình: Cái gì cơ?
Phó Đông Minh: Ăn cơm.
Lâm Ngữ Tình: À à, ok, thời gian địa chỉ anh cứ nói cho tôi là được.
Nghĩ đến sắp được bàn chuyện làm ăn với thương hiệu nội thất hàng đầu ở Châu Âu, tâm trạng Lâm Ngữ Tình rất phấn khởi, vì thế cô cố ý tìm hiểu thêm một chút về lịch sử phát triển của Duy Ân, cũng như các nhà cung cấp hiện tại ở Trung Quốc của họ.
"Húc Chu, ông biết thương hiệu Duy Ân không?" Cô mới vừa vào ngành này không lâu, có chút không quen với tình huống trong ngành này, đành phải hỏi Ngô Húc Chu.
Ngô Húc Chu nói: "Biết, là một thương hiệu nội thất trang trí nổi tiếng ở Châu Âu."
Lâm Ngữ Tình hỏi: "Vậy ông có biết gì về mấy nhà cung cấp ở Trung Quốc của bọn họ không?"
"Theo tôi được biết thì Duy Ân là khách hàng lớn của Phong Kỳ, năm nào họ cũng đặt những lô hàng hơn trăm triệu cho bên đó."
"Phong Kỳ?" Lâm Ngữ Tình như có điều suy nghĩ, không nghĩ tới Phó Đông Minh lại là khách hàng của Phong Kỳ, chẳng qua cũng coi như là có trong dự đoán. Dù sao thị trường của Phong Kỳ chủ yếu là ở bên nước ngoài, OEM (2) là chính. Mà Hối Cẩm chủ yếu là phát triển thương hiệu riêng, đa số nhằm vào thị trường quốc nội.
(2) OEM: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Original Equipment Manufacturer", dịch là "Nhà sản xuất thiết bị gốc". Hiểu nôm na, hàng OEM là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.
Muốn hợp tác với Duy Ân, vậy thì nhất định phải cung cấp dịch vụ OEM.
"Giám đốc, sao vậy, cô có hứng thú với công ty này hả?"
Lâm Ngữ Tình hoảng hồn, cười cười, "Gần đây tôi làm quen được với tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Duy Ân, anh ta có một hạng mục muốn đàm phán với tôi, cho nên tôi muốn tìm hiểu rõ hơn ấy mà."
Ánh mắt Ngô Húc Chu sáng lên, "Cô nói là tổng giám đốc khu vực Trung Quốc bên đó chủ động đàm phán hạng mục với cô sao?"
"Cho là vậy đi." Mặc dù là cô ra tay đầu tiên, nhưng cũng coi như là Phó Đông Minh chủ động hẹn cô trước.
Trong mắt Ngô Húc Chu lóe lên ánh sáng, "Nếu có thể hợp tác với Duy Ân thì công lao của chúng ta năm nay nhất định sẽ lớn nhất cho xem."
Lúc này mới bắt đầu đàm phán, chuyện hợp tác còn hơi xa, Lâm Ngữ Tình nói: "Vừa mới bắt đầu thôi, chưa biết có thể nói tiếp hay không nữa, tôi cứ gặp anh ta trước rồi nói sau."
"Ok ok, nếu cần giúp gì thì cô cứ nói với tôi nhé."
"Được."
Buổi tối tan làm, Lâm Ngữ Tình tăng ca thêm một tiếng, cô và Phó Đông Minh hẹn nhau bảy giờ tối, sáu rưỡi cô chạy tới là vừa kịp.
Lúc tan tầm, Liêu Thanh Thanh gọi điện thoại đến.
"Dĩ Hàm, tối nay nhà mình tổ chức tiệc đồ nướng đó, cậu cũng đến đây đi."
"Tối nay mình có việc mất rồi."
"Chuyện gì vậy? Tăng ca à?"
"Không phải."
"Thế là cái gì?"
"Mình có hẹn ăn cơm với trai đẹp."
"Trai đẹp? Cmn? Ai vậy?"
Lâm Ngữ Tình không trả lời Liêu Thanh Thanh, bởi vì cô đang sững người, ngay lúc cô nói dứt câu 'có hẹn ăn cơm với trai đẹp', 'chồng' cô - Tô Mộ Cẩn - đúng lúc đi xuống từ cầu thang bên cạnh.
Âm lượng cô như vậy, có lẽ hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tô Mộ Cẩn nhìn cô, lại nhớ tới 20 năm trước Lâm Ngữ Tình cũng mua một xâu kẹo hồ lô bọc đường, bọn họ chia mỗi người một cái.
"Anh không ăn à?" Lâm Ngữ Tình hỏi.
Tô Mộ Cẩn không nói chuyện, đóng cửa, lên xe nổ máy. Nếu Lâm Ngữ Tình lại hô dừng xe nữa, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại!
Lâm Ngữ Tình liếm kẹo hồ lô, hơi ngủ gật, kẹo chưa ăn hết liền rơi xuống dính vào váy.
Trở về nhà, Tô Mộ Cẩn lấy kẹo hồ lô trên tay cô, tiện tay ném đi, sau đó bế cô ra.
Liễu Mỹ Chi thấy Tô Mộ Cẩn bế Lâm Ngữ Tình về nhà, "Trời đất, có chuyện gì xảy ra thế, không phải nói là đi liên hoan sao, tại sao lại thành như vậy rồi?"
Tô Mộ Cẩn thản nhiên nói: "Cô ấy uống rượu ạ."
"Cái đứa nhỏ ngốc này, nó đâu biết uống rượu." Tửu lượng của cô rất kém, dễ say, trước kia chỉ uống hai ly bia cũng đủ say chứ đừng nói đến loại rượu đỏ nồng độ mạnh.
Liễu Mỹ Chi nhìn thấy trên chiếc váy màu trắng của cô dính vệt màu đỏ, tưởng là máu, "Cái này... là sao vậy."
"Chỉ là nước đường thôi ạ."
"À à, thôi con mau bế nó về phòng đi."
Tô Mộ Cẩn bế cô lên tầng, Liễu Mỹ Chi đi trước mở cửa. Lâm Ngữ Tình ngủ rất ngon, nằm lên giường chẹp chẹp miệng một cái sau đó lại ngủ thiếp đi.
Liễu Mỹ Chi giúp cô cởi giày, nói với Tô Mộ Cẩn: "Mộ Cẩn à, quần áo nó bị bẩn rồi, con giúp nó thay áo ngủ hộ mẹ nhé."
"..." Tô Mộ Cẩn làm bộ muốn rời đi, "Con đi gọi dì Phan ạ."
"Tìm dì Phan làm gì, con là chồng nó, con không giúp nó thì ai giúp."
Tô Mộ Cẩn do dự một chút, Liễu Mỹ Chi lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ, dí vào tay hắn, "Con giúp nó thay bộ này đi, rồi tí nữa đi vắt một cái khăn ấm lau người cho nó nhé."
Sau khi Liễu Mỹ Chi thông báo xong, xoay người đi ra ngoài, "Mẹ đi lấy cho nó bát canh giải rượu, nếu không ngày mai sẽ càng đau đầu hơn."
Đợi Liễu Mỹ Chi ra ngoài, Tô Mộ Cẩn nhìn áo ngủ chất vải tơ lụa trên tay, lại nhìn Lâm Ngữ Tình trên giường. Mặc dù bọn họ đã kết hôn hơn mấy tháng, trước kia Tô Dĩ Hàm cũng ngủ chung với hắn, nhưng giữa hai người lại chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mang hai tiếng vợ chồng, hữu danh vô thực.
Tô Mộ Cẩn tắt đèn, lần mò đi đến cạnh giường ngồi xuống, đỡ Lâm Ngữ Tình dậy. Hôm nay cô mặc váy cộc tay, chỉ cần kéo khóa kéo phía sau ra là có thể dễ dàng cởi được váy.
Tô Mộ Cẩn giữ vai cô, kéo khoá áo xuống, sau đó dọc theo cánh tay cởi phần che chắn bộ phận trên của cô, bàn tay ngẫu nhiên còn đụng phải làn da trơn mềm.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Ngữ Tình cảm thấy bị cái gì chạm vào, hơi ngứa một chút nhưng rất dễ chịu. Cảm thấy muốn nhiều hơn, cô vô ý thức ôm lấy vật thể bên cạnh, cọ xát trong ngực hắn.
Tô Mộ Cẩn buông hai tay đang khóa ở bên hông cô, lấy áo ngủ bên cạnh, kéo từ trên đầu cô xuống.
Mặc xong, kéo váy, lại trút bỏ bộ phận che chắn dưới thân.
Thuận lợi thay xong quần áo.
Tô Mộ Cẩn bật đèn lên, nhìn thoáng qua người trên giường, áo ngủ tơ lụa bị xốc lên một bên, phong cảnh dưới váy như ẩn như hiện, hình ảnh vô cùng khêu gợi.
Hắn đi qua, vén chăn lên đắp lên cơ thể cô.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Ngữ Tình hiển nhiên không biết ai thay quần áo cho cô, chẹp miệng rồi lại ngủ thiếp đi.
Tô Mộ Cẩn vào phòng tắm vắt một cái khắn ấm lau mặt cho cô.
Trở lại phòng của mình, Tô Mộ Cẩn lấy trong tủ lạnh ra một chai Cocacola thuỷ tinh, cạy mở nắp, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Hắn cởi áo khoác âu phục, ngồi xuống cạnh giường, lấy ví tiền từ trong túi quần. Mở ra, trong ví là một bức ảnh của Lâm Ngữ Tình, lần trước đi thăm Dư Uyển Mai xin được bà, sau đó vẫn luôn được hắn nhét ở trong ví.
***
Ngày tiếp theo là thứ sáu, Lâm Ngữ Tình đến công ty, chuyện thứ nhất chính là kéo Tần Tiểu Lam lại hỏi: "Tiểu Lam, hôm qua chị uống say không có làm hay nói gì sai chứ?"
Tần Tiểu Lam cười cười, "Không có đâu ạ."
"Không làm gì hết hả?"
Tần Tiểu Lam nói: "Ở trong nhà hàng thì đúng là không làm gì, nhưng sau khi Tô tổng đến đón chị đi thì em cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa ạ."
Ách...
Buổi sáng hôm nay Lâm Ngữ Tình đã cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ lờ mờ về một ông lão và kẹo hồ lô bọc đường, còn chuyện khác thì không nhớ rõ lắm.
Khả năng chịu đựng cồn của cơ thể Tô Dĩ Hàm dường như là con số không. Hôm qua cô chỉ uống hai ly Brandy (1) thôi đã thấy hoa mắt chống mặt, nhớ hồi trước cô còn uống cả một bình rượu cũng không đỏ mặt nữa.
(1) Brandy: Brandy là một loại rượu chưng cất được sản xuất bằng cách chưng cất rượu vang. Brandy thường chứa 35–60% độ cồn và thường được tiêu thụ như món trợ tiêu hóa sau bữa tối.
Bây giờ không còn giống ngày xưa, xem ra sau này vẫn nên ít dính đến rượu riếc các thứ thì hơn.
"Chị Hàm, chị có bị đau đầu không ạ?" Tần Tiểu Lam hỏi.
Lâm Ngữ Tình xoa huyệt thái dương, "Có hơi một chút."
"Lát nữa là đến giờ họp thường kì của trung tâm marketing rồi ạ, chị ổn chứ."
Bị Tần Tiểu Lam nhắc nhở, Lâm Ngữ Tình đột nhiên mới nhớ, "Chết rồi, hình như chị còn chưa làm powerpoint nữa!"
Ban đầu định để tối về nhà làm, nhưng tối qua uống rượu xong liền bất tỉnh nhân sự cho nên cũng quên béng mất chuyện này.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi, mười giờ là phải họp rồi!
May mà bản báo cáo mỗi đợt đều không khác nhau mấy, cô chỉ cần sửa một chút số liệu trong bản powerpoint tuần trước là được.
Từ lần Lâm Ngữ Tình thuyết trình trước mặt các ban giám đốc điều hành, sau này mỗi lần báo cáo bộ phận tiêu thụ đều đưa cho cô làm.
Mười giờ đúng cô vừa kịp hoàn thành powerpoint, làm xong, cô lập tức cầm ổ cứng và cặp văn kiện lên phòng họp trên tầng 15. Trong phòng họp, các đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ đã bắt đầu báo cáo, cô đến trễ gần mười phút.
Lâm Ngữ Tình khiêm tốn đến chỗ ngồi trống, kéo ghế ngồi xuống, sau đó yên lặng nghe báo cáo.
Tô Mộ Cẩn ở ghế chủ tịch liếc qua chỗ cô một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào màn hình chiếu.
Đến phiên Lâm Ngữ Tình báo cáo, cô cầm ổ cứng cắm vào laptop, ho khan một tiếng bắt đầu báo cáo, "Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ, tiếp theo tôi sẽ nói về một chút tình huống về buôn bán và khiếu nại khách hàng của bộ phận tiêu thụ trong tuần qua..."
Kết thúc cuộc họp đã là 11:30.
Lâm Ngữ Tình vừa an vị uống một ngụm trà, điện thoại trên bàn lại reo lên, là thông báo tin nhắn từ Wechat.
Phó Đông Minh: Hẹn thời gian cùng nhau ăn cơm nhé, chừng nào thì cô có thời gian rảnh?
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Ngữ Tình có hơi do dự, mặc dù đối phương là khách hàng tiềm năng, nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp một lần, cứ như vậy hẹn ăn cơm cũng không có đề tài gì để trò chuyện, có thể đoán được tình huống sẽ xấu hổ bao nhiêu.
Lâm Ngữ Tình: Gần đây có hơi bận nhiều việc, tôi chưa xác định được lúc nào rảnh.
Phó Đông Minh: Vậy chờ khi nào cô có thời gian rảnh thì nói với tôi, tôi đã đọc bài giới thiệu và hình ảnh của công ty các cô, mà đúng lúc trong tay tôi đang có một hạng mục cần tìm đối tác, tôi thấy công ty của các cô rất thích hợp.
Nội tâm Lâm Ngữ Tình cảm thấy như có một cậu nhóc mặc tã lót cầm bong bóng chạy qua.
Lâm Ngữ Tình: Nếu là để bàn chuyện làm ăn thì dù không rảnh tôi cũng có thể đào ra được thời gian!
Phó Đông Minh: [Cười trộm.]
Lâm Ngữ Tình nhìn icon này, nghĩ thầm không phải là cô bị anh ta đùa đấy chứ.
Lâm Ngữ Tình: Anh nói đùa à?
Phó Đông Minh: Không phải, chẳng qua là tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Ngữ Tình: [Đáng yêu.jpg] Có đáng yêu như thế này không?
Phó Đông Minh: Hơi hơi.
Lâm Ngữ Tình: [Haha]
Phó Đông Minh: Tối nay thì sao?
Lâm Ngữ Tình: Cái gì cơ?
Phó Đông Minh: Ăn cơm.
Lâm Ngữ Tình: À à, ok, thời gian địa chỉ anh cứ nói cho tôi là được.
Nghĩ đến sắp được bàn chuyện làm ăn với thương hiệu nội thất hàng đầu ở Châu Âu, tâm trạng Lâm Ngữ Tình rất phấn khởi, vì thế cô cố ý tìm hiểu thêm một chút về lịch sử phát triển của Duy Ân, cũng như các nhà cung cấp hiện tại ở Trung Quốc của họ.
"Húc Chu, ông biết thương hiệu Duy Ân không?" Cô mới vừa vào ngành này không lâu, có chút không quen với tình huống trong ngành này, đành phải hỏi Ngô Húc Chu.
Ngô Húc Chu nói: "Biết, là một thương hiệu nội thất trang trí nổi tiếng ở Châu Âu."
Lâm Ngữ Tình hỏi: "Vậy ông có biết gì về mấy nhà cung cấp ở Trung Quốc của bọn họ không?"
"Theo tôi được biết thì Duy Ân là khách hàng lớn của Phong Kỳ, năm nào họ cũng đặt những lô hàng hơn trăm triệu cho bên đó."
"Phong Kỳ?" Lâm Ngữ Tình như có điều suy nghĩ, không nghĩ tới Phó Đông Minh lại là khách hàng của Phong Kỳ, chẳng qua cũng coi như là có trong dự đoán. Dù sao thị trường của Phong Kỳ chủ yếu là ở bên nước ngoài, OEM (2) là chính. Mà Hối Cẩm chủ yếu là phát triển thương hiệu riêng, đa số nhằm vào thị trường quốc nội.
(2) OEM: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Original Equipment Manufacturer", dịch là "Nhà sản xuất thiết bị gốc". Hiểu nôm na, hàng OEM là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.
Muốn hợp tác với Duy Ân, vậy thì nhất định phải cung cấp dịch vụ OEM.
"Giám đốc, sao vậy, cô có hứng thú với công ty này hả?"
Lâm Ngữ Tình hoảng hồn, cười cười, "Gần đây tôi làm quen được với tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Duy Ân, anh ta có một hạng mục muốn đàm phán với tôi, cho nên tôi muốn tìm hiểu rõ hơn ấy mà."
Ánh mắt Ngô Húc Chu sáng lên, "Cô nói là tổng giám đốc khu vực Trung Quốc bên đó chủ động đàm phán hạng mục với cô sao?"
"Cho là vậy đi." Mặc dù là cô ra tay đầu tiên, nhưng cũng coi như là Phó Đông Minh chủ động hẹn cô trước.
Trong mắt Ngô Húc Chu lóe lên ánh sáng, "Nếu có thể hợp tác với Duy Ân thì công lao của chúng ta năm nay nhất định sẽ lớn nhất cho xem."
Lúc này mới bắt đầu đàm phán, chuyện hợp tác còn hơi xa, Lâm Ngữ Tình nói: "Vừa mới bắt đầu thôi, chưa biết có thể nói tiếp hay không nữa, tôi cứ gặp anh ta trước rồi nói sau."
"Ok ok, nếu cần giúp gì thì cô cứ nói với tôi nhé."
"Được."
Buổi tối tan làm, Lâm Ngữ Tình tăng ca thêm một tiếng, cô và Phó Đông Minh hẹn nhau bảy giờ tối, sáu rưỡi cô chạy tới là vừa kịp.
Lúc tan tầm, Liêu Thanh Thanh gọi điện thoại đến.
"Dĩ Hàm, tối nay nhà mình tổ chức tiệc đồ nướng đó, cậu cũng đến đây đi."
"Tối nay mình có việc mất rồi."
"Chuyện gì vậy? Tăng ca à?"
"Không phải."
"Thế là cái gì?"
"Mình có hẹn ăn cơm với trai đẹp."
"Trai đẹp? Cmn? Ai vậy?"
Lâm Ngữ Tình không trả lời Liêu Thanh Thanh, bởi vì cô đang sững người, ngay lúc cô nói dứt câu 'có hẹn ăn cơm với trai đẹp', 'chồng' cô - Tô Mộ Cẩn - đúng lúc đi xuống từ cầu thang bên cạnh.
Âm lượng cô như vậy, có lẽ hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.