Chương 24
Hi Nguyệt Công Tử
08/07/2022
Năm người nhao nhao ngồi xuống, một bàn đủ cho tám người cũng không còn thừa mấy chỗ trống.
Nhân viên phục vụ mang menu tới, Mạch Thụy Phong đưa menu cho Phó Đông Minh, "Phó tổng, anh xem muốn ăn cái gì, cứ thoải mái chọn."
Phó Đông Minh từ chối nhã nhặn, "Tôi không kén ăn, Mạch tổng chọn đi."
Mạch Thụy Phong lại chuyển menu cho Tô Mộ Cẩn, "Tô tổng, anh chọn đi."
Tô Mộ Cẩn lật xem menu, đọc tên tám món ăn cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, bọn họ có tất cả năm người, tám món là vừa đủ ăn.
Trên bàn xã giao, tất nhiên không thể thiếu việc bàn chuyện liên quan đến phương diện làm ăn.
Anh một lời, tôi một lời, thành ra ăn cơm không còn quan trọng nữa.
Cuộc họp vừa nãy chỉ là thương lượng ngoài mặt, mà nói chuyện phiếm trên bàn ăn mới có thể thật sự thăm dò được đối phương.
Sau bữa ăn, Lâm Ngữ Tình và Mạch Thụy Phong tiễn Phó Đông Minh về, Tô Mộ Cẩn tính tiền.
Đưa đến bãi đỗ xe, Lâm Ngữ Tình nói: "Về chuyện báo giá, tôi sẽ mau chóng để bộ phận nghiên cứu & phát triển tính toán kĩ chi phí, trễ nhất là tới cuối tuần sẽ báo lại cho anh."
"Được." Phó Đông Minh nói: "Hôm khác tôi có thể đến tham quan nhà máy của các cô chứ?"
"Được, không có vấn đề gì." Lâm Ngữ Tình mỉm cười, "Thời gian cụ thể anh cứ tự sắp xếp, tôi lúc nào cũng rảnh."
"Ok." Phó Đông Minh đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế lái, "Vậy tôi đi trước."
"Hẹn gặp lại." Lâm Ngữ Tình vẫy tay.
Phó Đông Minh lái ra khỏi bãi đậu xe, Mạch Thụy Phong bên cạnh cười cười, "Tôi thấy cuộc làm ăn này có hi vọng đó."
Lâm Ngữ Tình cười một tiếng đáp lại, "Vừa mới bắt đầu thôi, có thể thành hay không còn phải xem về sau như thế nào nữa."
"Khởi đầu tốt chẳng khác nào đã thành công được một nửa. Dựa vào kinh nghiệm của tôi, vị Phó tổng này 90% là muốn hợp tác với chúng ta rồi." Mạch Thụy Phong hơi nheo mắt lại, rất tự tin với khả năng phán đoán của mình.
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn, Tô Mộ Cẩn và gián đốc bộ phận nghiên cứu & phát triển đang sóng vai đi ra.
Cô giơ tay xem đồng hồ, đã 2 giờ rồi, bữa cơm này kéo dài hơi lâu, "Về công ty đi."
Lâm Ngữ Tình vừa mới ngồi xe Phó Đông Minh tới, bây giờ đi về đành phải lên nhờ xe Mạch Thụy Phong.
Mạch Thụy Phong nhìn Lâm Ngữ Tình mở cửa xe, hắn hất cằm chỉ cái xe bên cạnh, "Giám đốc Tô, xe của Tô tổng ở ngay cạnh, đừng lên nhầm chứ."
Lâm Ngữ Tình dở khóc dở cười, ý của hắn rất rõ ràng, bảo cô ngồi xe Tô Mộ Cẩn.
Ai bảo trong mắt người ngoài bọn họ là vợ chồng chứ?
Lâm Ngữ Tình cũng không phải ghét ngồi chung xe với Tô Mộ Cẩn, dù sao buổi sáng cũng đi bằng xe của hắn. Nhưng vừa nãy lúc ăn cơm, cô thấy qua ánh mắt của hắn có chút phiền chán, Lâm Ngữ Tình đoán rằng có thể tâm trạng của hắn đang không tốt nên không muốn ngồi chung một xe với hắn, đỡ tự rước lấy mệt.
Cô cười với Mạch Thụy Phong, "Dù gì cũng đều là về công ty, ngồi xe của ai chả như nhau."
Mạch Thụy Phong nói: "Sao có thể như nhau được? Vợ chồng hai người mỗi người một xe, người ngoài không biết còn tưởng rằng gia đình xảy ra mâu thuẫn đó."
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn xe bên cạnh, Tô Mộ Cẩn đã ngồi ở trên ghế lái, mở một nửa cửa sổ lộ ra gò má của hắn, "Cô còn muốn lề mề tới khi nào?"
Lâm Ngữ Tình mấp máy môi, yên lặng mở cửa ghế sau.
Sau khi lên xe, Lâm Ngữ Tình không nói một lời, bởi vì cô biết hôm nay tâm trạng Tô Mộ Cẩn không tốt, cũng chả biết nguyên nhân, cho nên tốt nhất là không nói gì.
Vậy mà Tô Mộ Cẩn lại mở miệng trước, "Cô với Phó tổng của Duy Ân trước đây có quen biết à?"
Lâm Ngữ Tình đáp: "Mới quen không lâu."
Tô Mộ Cẩn không tiếp tục hỏi sâu thêm, trong xe khôi phục sự yên tĩnh. Lâm Ngữ Tình chán, đành phải lấy điện thoại ra nghịch.
***
Lâm Ngữ Tình ngồi ở trên ghế salon cầm điện thoại video call cho Liễu Mỹ Chi, bây giờ là buổi tối, bên nước Mỹ vừa lúc đang là buổi sáng.
"Con với Mộ Cẩn ở nhà sao rồi? Hai đứa không cãi nhau đấy chứ?"
"Tốt lắm ạ, bọn con không cãi nhau."
"Vậy mấy ngày qua các con ngủ chung hay riêng?"
Liễu Mỹ Chi đến nước Mỹ vẫn còn nhớ rõ vụ này, Lâm Ngữ Tình nheo mắt cười cười, nói dối, "Đương nhiên là ngủ chung ạ, phòng của con cũng bị mẹ khoá rồi còn gì."
Liễu Mỹ Chi cười cười, hình như rất hài lòng, "Mộ Cẩn đâu, nó đang làm gì vậy?"
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn lên tầng, "Hình như đang ở trong thư phòng ạ."
Liễu Mỹ Chi nói: "Mẹ vừa xem tin tức thấy mấy ngày trước có bão, trong nhà ổn chứ?"
"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu mẹ, chỉ là vườn hoa bị hư hại chút thôi ạ."
"Vậy phải tranh thủ thuê người dọn lại nhé."
"Vâng ạ, con biết rồi." Lâm Ngữ Tình hỏi: "Cha đâu ạ?"
"Cha con đang được điều dưỡng, không lâu sau là có thể làm phẫu thuật được rồi, bác sĩ nói tỷ lệ phẫu thuật thành công rất lớn."
"Vâng ạ, mẹ giúp cha yên tâm nghỉ ngơi nhé, đừng bận tâm chuyện của công ty, mọi thứ vẫn rất ổn."
Lúc này, trong màn hình lại xuất hiện bóng dáng của Tô Bân Hà, "Đưa cho anh, anh cũng muốn nói vài lời với con gái bảo bối của mình."
Lâm Ngữ Tình nhìn thấy Tô Bân Hà, trong lòng ấm áp, mặc dù cô không phải Tô Dĩ Hàm nhưng bây giờ trong người cô đang chảy dòng máu của hai người, họ cũng coi như là cha mẹ ruột của cô, "Cha, sức khoẻ của cha đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Đỡ hơn nhiều rồi. Các con cũng không cần phải quan tâm cha mẹ đâu, cha mẹ ở đây rất khoẻ."
"Dạ, chúng con ở nhà cũng rất khoẻ." Lâm Ngữ Tình cười cười.
Tô Bân Hà nói: "À phải rồi, cuối tuần là tiệc sinh nhật đại thọ lần thứ 60 của chủ tịch Mỹ Thần, cha mẹ ở nước ngoài không thể đến dự được, con và Mộ Cẩn thay mặt cha và mẹ con tham dự đi."
Lâm Ngữ Tình căn bản không biết chủ tịch Mỹ Thần là ai, bảo cô tham dự cô cũng không biết đi đâu, "Cha đã nói với Mộ Cẩn chưa ạ?"
"Chắc nó cũng nhận được thư mời rồi đó." Tô Bân Hà nói.
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Dạ vâng."
Liễu Mỹ Chi xích lại gần màn hình, cố ý chen vào dặn dò: "Còn nữa, Dĩ Hàm à, đến tiệc rượu nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, nhân lúc còn có thời gian rảnh phải mau chóng đặt trước lễ phục nhé."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Con biết rồi mẹ."
Liễu Mỹ Chi thấy bóng Tô Mộ Cẩn trong màn hình, nói: "Mộ Cẩn xuống kìa, gọi nó ra đây một lát cho mẹ!"
Lâm Ngữ Tình quay đầu, Tô Mộ Cẩn đang xuống tầng, cô mở miệng gọi: "Mẹ gọi anh này!"
Tô Mộ Cẩn không trả lời, trực tiếp đi đến ghế sô pha ngồi xuống cạnh Lâm Ngữ Tình. Khoảng cách hai người rất gần, gần như sát vào nhau, Lâm Ngữ Tình thấy hơi không được tự nhiên, nhấc laptop đưa cho hắn, "Mẹ tìm anh có việc, anh nói chuyện với mẹ đi."
"Dĩ Hàm, đừng đi, mẹ còn chưa nói xong đâu."
Lâm Ngữ Tình đang nâng mông lên lại phải ngồi xuống, Tô Mộ Cẩn vừa mới tắm, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Rõ ràng cô cũng dùng chung loại sữa tắm đó, nhưng luôn cảm thấy mùi trên người hắn đặc biệt thơm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" Tô Mộ Cẩn nhìn màn hình nhàn nhạt hỏi.
"Cuối tuần là sinh nhật của chủ tịch Mỹ Thần, con nhớ dẫn Dĩ Hàm đi chung nha. Cha con với ông ấy là thế giao (*), hai con chuẩn bị chút quà đến lúc đó mang đi."
(*) Thế giao: Hai nhà thân thiết mấy đời.
"Vâng."
"Còn nữa, lễ phục của Dĩ Hàm cũng phải đặt trước một bộ, đến cửa tiệm chúng ta hay đến đi, Dĩ Hàm chắc không nhớ, con dẫn nó đi nhé."
"Vâng."
Liễu Mỹ Chi ở đầu bên kia màn hình nhìn hai người ngồi sóng vai nhau, không nén nổi sự vui mừng cười cười, "Mẹ càng nhìn càng cảm thấy các con có tướng phu thê."
Tô Mộ Cẩn bên cạnh không nói gì, Lâm Ngữ Tình thì thấy không được tự nhiên, khóe miệng giật giật, "Mẹ ơi, muộn rồi, con đi tắm ạ."
"Được rồi, mẹ cũng thôi đây, chút nữa còn phải đi dạo với cha con nữa."
"Chào mẹ."
Tắt video call, Tô Mộ Cẩn đưa laptop lại cho Lâm Ngữ Tình, Lâm Ngữ Tình đóng laptop cầm trong tay, "Lễ phục để tôi đi mua với Thanh Thanh là được."
Tô Mộ Cẩn nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, "Tùy cô."
Lâm Ngữ Tình đã quen với giọng điệu khi hắn nói 'tùy cô', cầm laptop vòng qua hắn lên tầng.
Đi đến đầu bậc thang, Lâm Ngữ Tình quay đầu, "À, chuyện quà tặng, anh hay tôi chuẩn bị?"
Tô Mộ Cẩn nói: "Tôi sẽ chuẩn bị."
"Ok." Lâm Ngữ Tình đi lên tầng.
Nhân viên phục vụ mang menu tới, Mạch Thụy Phong đưa menu cho Phó Đông Minh, "Phó tổng, anh xem muốn ăn cái gì, cứ thoải mái chọn."
Phó Đông Minh từ chối nhã nhặn, "Tôi không kén ăn, Mạch tổng chọn đi."
Mạch Thụy Phong lại chuyển menu cho Tô Mộ Cẩn, "Tô tổng, anh chọn đi."
Tô Mộ Cẩn lật xem menu, đọc tên tám món ăn cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, bọn họ có tất cả năm người, tám món là vừa đủ ăn.
Trên bàn xã giao, tất nhiên không thể thiếu việc bàn chuyện liên quan đến phương diện làm ăn.
Anh một lời, tôi một lời, thành ra ăn cơm không còn quan trọng nữa.
Cuộc họp vừa nãy chỉ là thương lượng ngoài mặt, mà nói chuyện phiếm trên bàn ăn mới có thể thật sự thăm dò được đối phương.
Sau bữa ăn, Lâm Ngữ Tình và Mạch Thụy Phong tiễn Phó Đông Minh về, Tô Mộ Cẩn tính tiền.
Đưa đến bãi đỗ xe, Lâm Ngữ Tình nói: "Về chuyện báo giá, tôi sẽ mau chóng để bộ phận nghiên cứu & phát triển tính toán kĩ chi phí, trễ nhất là tới cuối tuần sẽ báo lại cho anh."
"Được." Phó Đông Minh nói: "Hôm khác tôi có thể đến tham quan nhà máy của các cô chứ?"
"Được, không có vấn đề gì." Lâm Ngữ Tình mỉm cười, "Thời gian cụ thể anh cứ tự sắp xếp, tôi lúc nào cũng rảnh."
"Ok." Phó Đông Minh đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế lái, "Vậy tôi đi trước."
"Hẹn gặp lại." Lâm Ngữ Tình vẫy tay.
Phó Đông Minh lái ra khỏi bãi đậu xe, Mạch Thụy Phong bên cạnh cười cười, "Tôi thấy cuộc làm ăn này có hi vọng đó."
Lâm Ngữ Tình cười một tiếng đáp lại, "Vừa mới bắt đầu thôi, có thể thành hay không còn phải xem về sau như thế nào nữa."
"Khởi đầu tốt chẳng khác nào đã thành công được một nửa. Dựa vào kinh nghiệm của tôi, vị Phó tổng này 90% là muốn hợp tác với chúng ta rồi." Mạch Thụy Phong hơi nheo mắt lại, rất tự tin với khả năng phán đoán của mình.
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn, Tô Mộ Cẩn và gián đốc bộ phận nghiên cứu & phát triển đang sóng vai đi ra.
Cô giơ tay xem đồng hồ, đã 2 giờ rồi, bữa cơm này kéo dài hơi lâu, "Về công ty đi."
Lâm Ngữ Tình vừa mới ngồi xe Phó Đông Minh tới, bây giờ đi về đành phải lên nhờ xe Mạch Thụy Phong.
Mạch Thụy Phong nhìn Lâm Ngữ Tình mở cửa xe, hắn hất cằm chỉ cái xe bên cạnh, "Giám đốc Tô, xe của Tô tổng ở ngay cạnh, đừng lên nhầm chứ."
Lâm Ngữ Tình dở khóc dở cười, ý của hắn rất rõ ràng, bảo cô ngồi xe Tô Mộ Cẩn.
Ai bảo trong mắt người ngoài bọn họ là vợ chồng chứ?
Lâm Ngữ Tình cũng không phải ghét ngồi chung xe với Tô Mộ Cẩn, dù sao buổi sáng cũng đi bằng xe của hắn. Nhưng vừa nãy lúc ăn cơm, cô thấy qua ánh mắt của hắn có chút phiền chán, Lâm Ngữ Tình đoán rằng có thể tâm trạng của hắn đang không tốt nên không muốn ngồi chung một xe với hắn, đỡ tự rước lấy mệt.
Cô cười với Mạch Thụy Phong, "Dù gì cũng đều là về công ty, ngồi xe của ai chả như nhau."
Mạch Thụy Phong nói: "Sao có thể như nhau được? Vợ chồng hai người mỗi người một xe, người ngoài không biết còn tưởng rằng gia đình xảy ra mâu thuẫn đó."
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn xe bên cạnh, Tô Mộ Cẩn đã ngồi ở trên ghế lái, mở một nửa cửa sổ lộ ra gò má của hắn, "Cô còn muốn lề mề tới khi nào?"
Lâm Ngữ Tình mấp máy môi, yên lặng mở cửa ghế sau.
Sau khi lên xe, Lâm Ngữ Tình không nói một lời, bởi vì cô biết hôm nay tâm trạng Tô Mộ Cẩn không tốt, cũng chả biết nguyên nhân, cho nên tốt nhất là không nói gì.
Vậy mà Tô Mộ Cẩn lại mở miệng trước, "Cô với Phó tổng của Duy Ân trước đây có quen biết à?"
Lâm Ngữ Tình đáp: "Mới quen không lâu."
Tô Mộ Cẩn không tiếp tục hỏi sâu thêm, trong xe khôi phục sự yên tĩnh. Lâm Ngữ Tình chán, đành phải lấy điện thoại ra nghịch.
***
Lâm Ngữ Tình ngồi ở trên ghế salon cầm điện thoại video call cho Liễu Mỹ Chi, bây giờ là buổi tối, bên nước Mỹ vừa lúc đang là buổi sáng.
"Con với Mộ Cẩn ở nhà sao rồi? Hai đứa không cãi nhau đấy chứ?"
"Tốt lắm ạ, bọn con không cãi nhau."
"Vậy mấy ngày qua các con ngủ chung hay riêng?"
Liễu Mỹ Chi đến nước Mỹ vẫn còn nhớ rõ vụ này, Lâm Ngữ Tình nheo mắt cười cười, nói dối, "Đương nhiên là ngủ chung ạ, phòng của con cũng bị mẹ khoá rồi còn gì."
Liễu Mỹ Chi cười cười, hình như rất hài lòng, "Mộ Cẩn đâu, nó đang làm gì vậy?"
Lâm Ngữ Tình quay đầu nhìn lên tầng, "Hình như đang ở trong thư phòng ạ."
Liễu Mỹ Chi nói: "Mẹ vừa xem tin tức thấy mấy ngày trước có bão, trong nhà ổn chứ?"
"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu mẹ, chỉ là vườn hoa bị hư hại chút thôi ạ."
"Vậy phải tranh thủ thuê người dọn lại nhé."
"Vâng ạ, con biết rồi." Lâm Ngữ Tình hỏi: "Cha đâu ạ?"
"Cha con đang được điều dưỡng, không lâu sau là có thể làm phẫu thuật được rồi, bác sĩ nói tỷ lệ phẫu thuật thành công rất lớn."
"Vâng ạ, mẹ giúp cha yên tâm nghỉ ngơi nhé, đừng bận tâm chuyện của công ty, mọi thứ vẫn rất ổn."
Lúc này, trong màn hình lại xuất hiện bóng dáng của Tô Bân Hà, "Đưa cho anh, anh cũng muốn nói vài lời với con gái bảo bối của mình."
Lâm Ngữ Tình nhìn thấy Tô Bân Hà, trong lòng ấm áp, mặc dù cô không phải Tô Dĩ Hàm nhưng bây giờ trong người cô đang chảy dòng máu của hai người, họ cũng coi như là cha mẹ ruột của cô, "Cha, sức khoẻ của cha đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Đỡ hơn nhiều rồi. Các con cũng không cần phải quan tâm cha mẹ đâu, cha mẹ ở đây rất khoẻ."
"Dạ, chúng con ở nhà cũng rất khoẻ." Lâm Ngữ Tình cười cười.
Tô Bân Hà nói: "À phải rồi, cuối tuần là tiệc sinh nhật đại thọ lần thứ 60 của chủ tịch Mỹ Thần, cha mẹ ở nước ngoài không thể đến dự được, con và Mộ Cẩn thay mặt cha và mẹ con tham dự đi."
Lâm Ngữ Tình căn bản không biết chủ tịch Mỹ Thần là ai, bảo cô tham dự cô cũng không biết đi đâu, "Cha đã nói với Mộ Cẩn chưa ạ?"
"Chắc nó cũng nhận được thư mời rồi đó." Tô Bân Hà nói.
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Dạ vâng."
Liễu Mỹ Chi xích lại gần màn hình, cố ý chen vào dặn dò: "Còn nữa, Dĩ Hàm à, đến tiệc rượu nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, nhân lúc còn có thời gian rảnh phải mau chóng đặt trước lễ phục nhé."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Con biết rồi mẹ."
Liễu Mỹ Chi thấy bóng Tô Mộ Cẩn trong màn hình, nói: "Mộ Cẩn xuống kìa, gọi nó ra đây một lát cho mẹ!"
Lâm Ngữ Tình quay đầu, Tô Mộ Cẩn đang xuống tầng, cô mở miệng gọi: "Mẹ gọi anh này!"
Tô Mộ Cẩn không trả lời, trực tiếp đi đến ghế sô pha ngồi xuống cạnh Lâm Ngữ Tình. Khoảng cách hai người rất gần, gần như sát vào nhau, Lâm Ngữ Tình thấy hơi không được tự nhiên, nhấc laptop đưa cho hắn, "Mẹ tìm anh có việc, anh nói chuyện với mẹ đi."
"Dĩ Hàm, đừng đi, mẹ còn chưa nói xong đâu."
Lâm Ngữ Tình đang nâng mông lên lại phải ngồi xuống, Tô Mộ Cẩn vừa mới tắm, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Rõ ràng cô cũng dùng chung loại sữa tắm đó, nhưng luôn cảm thấy mùi trên người hắn đặc biệt thơm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" Tô Mộ Cẩn nhìn màn hình nhàn nhạt hỏi.
"Cuối tuần là sinh nhật của chủ tịch Mỹ Thần, con nhớ dẫn Dĩ Hàm đi chung nha. Cha con với ông ấy là thế giao (*), hai con chuẩn bị chút quà đến lúc đó mang đi."
(*) Thế giao: Hai nhà thân thiết mấy đời.
"Vâng."
"Còn nữa, lễ phục của Dĩ Hàm cũng phải đặt trước một bộ, đến cửa tiệm chúng ta hay đến đi, Dĩ Hàm chắc không nhớ, con dẫn nó đi nhé."
"Vâng."
Liễu Mỹ Chi ở đầu bên kia màn hình nhìn hai người ngồi sóng vai nhau, không nén nổi sự vui mừng cười cười, "Mẹ càng nhìn càng cảm thấy các con có tướng phu thê."
Tô Mộ Cẩn bên cạnh không nói gì, Lâm Ngữ Tình thì thấy không được tự nhiên, khóe miệng giật giật, "Mẹ ơi, muộn rồi, con đi tắm ạ."
"Được rồi, mẹ cũng thôi đây, chút nữa còn phải đi dạo với cha con nữa."
"Chào mẹ."
Tắt video call, Tô Mộ Cẩn đưa laptop lại cho Lâm Ngữ Tình, Lâm Ngữ Tình đóng laptop cầm trong tay, "Lễ phục để tôi đi mua với Thanh Thanh là được."
Tô Mộ Cẩn nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, "Tùy cô."
Lâm Ngữ Tình đã quen với giọng điệu khi hắn nói 'tùy cô', cầm laptop vòng qua hắn lên tầng.
Đi đến đầu bậc thang, Lâm Ngữ Tình quay đầu, "À, chuyện quà tặng, anh hay tôi chuẩn bị?"
Tô Mộ Cẩn nói: "Tôi sẽ chuẩn bị."
"Ok." Lâm Ngữ Tình đi lên tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.