Trọng Sinh Hào Môn: Tay Trái Xé Tra Nam, Tay Phải Trêu Ghẹo Boss
Chương 5: .2 Người Đẹp Điềm Đạm Động Lòng Người
Tử Hồn
30/06/2024
Mắt thấy Tả Vịnh Nhi một lần nữa nổi khí thế hung hăng, Tô Tình nhanh chóng đỏ khóe mắt, khẽ cúi đầu, hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng cắn vào đôi môi hồng nhạt, trên đó có chút son bóng, ủy khuyất nghẹn ngào nói, “Không, không...tôi không có...cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, cô Tả...”
Chậc chậc, biểu cảm muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra kiên cường này, không vào giới giải trí thì tiếc qua, trong lòng Diệp Vũ thầm cười giễu.
Liếc mắt nhìn gương mặt kiêu ngạo lại xinh đẹp của Tả Vịnh Nhi, Diệp Vũ đột nhiên cười nhẹ nhõm, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của Tả Vịnh Nhi, ánh mắt lại hướng về Tô Tình, cười lạnh mỉa mai, “Chị họ, hôm nay là ngày kết hôn của em, chị khóc lóc rên rỉ, giống như cha mẹ chết vậy...không phải là cố ý mang xui xẻo cho tôi chứ?”
“Chị, chị thật sự không có...Diệp Vũ, em phải tin chị...” Tô Tình thút thít, giống như đang rất gấp gáp, liều mạng muốn giải thích gì đó vậy.
Diễn xuất tốt thật, Diệp Vũ cảm khái.
Tả Vịnh Nhi lộ ra một nụ cười sáng lạn lại đắc ý, cho Diệp Vũ một ánh mắt giống như ‘nói tốt lắm’, sau đó từ trong tay vệ sĩ phía sau, tiếp nhận một thiếu nữ thanh tú, trực tiếp ném đến trước mặt Diệp Vũ, ngẩng đầu cười châm chọc Tô Tình, “Tô Tình, cô vẫn là nhìn xem người gây họa này là ai rồi sau đó hằng nói tiếp!”
Nhìn thấy thiếu nữ ngồi dưới đất, mặt Tô Tình đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng mắng chửi không thôi.
Con nhỏ Tô Ưu đần độn này! Tông xe xong tại sao không mau chóng bỏ chạy, vậy mà lại bị bắt đến đây!
Diệp Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó, mí mắt hơi cúi xuống, thu lại ánh mắt, cũng che giấu đi sự lạnh lùng và giễu cợt bên trong, chỉ là khóe môi giương lên một nụ cười lạnh.
Cô đang đợi, đợi người nào đó đến đây để cho xong màn kịch này.
Quả nhiên giống với tất cả những gì đã xảy ra, Tô Tình điềm đạm động lòng người bước lên một bước, nhẹ nhành bụm miệng, gương mặt ngây thơ không dám tin, kinh ngạc kêu lên, “...Tiểu Ưu, sao lại là em?!”
Người gây họa trong chiếc xe cải trang, bất ngờ lại là em gái Tô Tình, một cô con gái khác của nhà họ Tô – Tô Ưu.
Thiếu nữ thanh tú Tô Ưu lén lút nhìn người chị ruột của mình, lập tức khóc như mưa, “Xin lỗi, em chỉ là quá gấp gáp, không chú ý nên mới tông vào xe hoa...chị Diệp Vũ, em không biết là em đã tông phải xe hoa của chị, thật sự xin lỗi, em không cố ý...”
Tả Vịnh Nhi trước nay tình tình luôn nóng nảy, vậy mà bây giờ lại hiếm khi ngậm miệng lại, khoanh tay xem ‘kịch hay’, trong lòng không khỏi châm chọc.
Trời trời, người nhà họ Tô này có phải đều đươc học diễn xuất không? Nói khóc là khóc, còn khóc rất bi thảm, người đẹp Tô Tình điềm đạm khi khóc phải gọi là cảnh đẹp ý vui, em gái Tô Ưu thanh tú thì cũng có thể khóc đặc sắc như vậy...thật sự không phục không được!
Tô Tình nhu nhược nhíu mày, ‘tức giận’ dạy bảo lại đứa em gái ruột Tô Ưu: “Tiểu Ưu, sao em có thể lỗ mãng như vậy chứ?! Lần này may mà không nguy hiểm đến tính mạng, lỡ thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó, xem em ăn nói thế nào với hai nhà Quân Diệp!”
Dạy dỗ một lúc, Tô Tình xoay người, chớp chớp hàng mi dài cong, trong đôi mắt là tràn đầy hy vọng và mong chờ nhìn Diệp Vũ, nhẹ nhàng đung đưa cánh tay cô, thấp giọng nói, “Diệp Vũ, thật sự xin lỗi, là Tiểu Ưu quá gấp gáp muốn đi tham gia hôn lễ của em, lần này vô ý đụng phải xe hoa, con bé xuất thân là con gái riêng, không có dạy dỗ, lại còn nhỏ tuổi, em trước nay luôn khoan dung độ lượng, đừng tính toán chi ly với con bé, có được không?”
Màn kịch của hai chị em, quả nhiên diễn không tệ, khả năng đổi trắng thay đen cũng rất lợi hại, Diệp Vũ âm thầm khen ngợi.
Không chỉ có diễn xuất tốt, mồm mép cũng không tồi, hai ba câu là đã biến một vụ mưu sát thành một tai nạn xe ngoài ý muốn, còn chụp cái mũ khoan dung độ lượng lên đầu của cô, đến lượt cô, nếu cô tính toán với Tô Ưu, nghiễm nhiên biến bản thân thành một người ỷ lớn lấn nhỏ, cậy quyền hiếp người...
Kiếp trước, Diệp Vũ chính là thua ở vài ba câu nói này của Tô Tình, từ kiềm chế lại sự kiêu ngạo và cao quý của một quý nữ hào môn lâu đời, khinh thường không tính toán với một đứa con gái riêng nhà họ Tô, càng cả tin vào người bạn đồng hành đã chơi cùng cô từ nhỏ đến lớn, ngây thơ cho rằng đây thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, căn bản không biết được đây là một vụ mưu sát đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, càng thêm ngu xuẩn khi dễ dàng bỏ qua cho hai chị em và người chủ mưu phía sau của nhà họ Tô.
Chỉ đáng tiếc, Tô Tình đợi được chỉ là ánh mắt giễu cợt châm biếm của Diệp Vũ.
Chậc chậc, biểu cảm muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra kiên cường này, không vào giới giải trí thì tiếc qua, trong lòng Diệp Vũ thầm cười giễu.
Liếc mắt nhìn gương mặt kiêu ngạo lại xinh đẹp của Tả Vịnh Nhi, Diệp Vũ đột nhiên cười nhẹ nhõm, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của Tả Vịnh Nhi, ánh mắt lại hướng về Tô Tình, cười lạnh mỉa mai, “Chị họ, hôm nay là ngày kết hôn của em, chị khóc lóc rên rỉ, giống như cha mẹ chết vậy...không phải là cố ý mang xui xẻo cho tôi chứ?”
“Chị, chị thật sự không có...Diệp Vũ, em phải tin chị...” Tô Tình thút thít, giống như đang rất gấp gáp, liều mạng muốn giải thích gì đó vậy.
Diễn xuất tốt thật, Diệp Vũ cảm khái.
Tả Vịnh Nhi lộ ra một nụ cười sáng lạn lại đắc ý, cho Diệp Vũ một ánh mắt giống như ‘nói tốt lắm’, sau đó từ trong tay vệ sĩ phía sau, tiếp nhận một thiếu nữ thanh tú, trực tiếp ném đến trước mặt Diệp Vũ, ngẩng đầu cười châm chọc Tô Tình, “Tô Tình, cô vẫn là nhìn xem người gây họa này là ai rồi sau đó hằng nói tiếp!”
Nhìn thấy thiếu nữ ngồi dưới đất, mặt Tô Tình đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng mắng chửi không thôi.
Con nhỏ Tô Ưu đần độn này! Tông xe xong tại sao không mau chóng bỏ chạy, vậy mà lại bị bắt đến đây!
Diệp Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó, mí mắt hơi cúi xuống, thu lại ánh mắt, cũng che giấu đi sự lạnh lùng và giễu cợt bên trong, chỉ là khóe môi giương lên một nụ cười lạnh.
Cô đang đợi, đợi người nào đó đến đây để cho xong màn kịch này.
Quả nhiên giống với tất cả những gì đã xảy ra, Tô Tình điềm đạm động lòng người bước lên một bước, nhẹ nhành bụm miệng, gương mặt ngây thơ không dám tin, kinh ngạc kêu lên, “...Tiểu Ưu, sao lại là em?!”
Người gây họa trong chiếc xe cải trang, bất ngờ lại là em gái Tô Tình, một cô con gái khác của nhà họ Tô – Tô Ưu.
Thiếu nữ thanh tú Tô Ưu lén lút nhìn người chị ruột của mình, lập tức khóc như mưa, “Xin lỗi, em chỉ là quá gấp gáp, không chú ý nên mới tông vào xe hoa...chị Diệp Vũ, em không biết là em đã tông phải xe hoa của chị, thật sự xin lỗi, em không cố ý...”
Tả Vịnh Nhi trước nay tình tình luôn nóng nảy, vậy mà bây giờ lại hiếm khi ngậm miệng lại, khoanh tay xem ‘kịch hay’, trong lòng không khỏi châm chọc.
Trời trời, người nhà họ Tô này có phải đều đươc học diễn xuất không? Nói khóc là khóc, còn khóc rất bi thảm, người đẹp Tô Tình điềm đạm khi khóc phải gọi là cảnh đẹp ý vui, em gái Tô Ưu thanh tú thì cũng có thể khóc đặc sắc như vậy...thật sự không phục không được!
Tô Tình nhu nhược nhíu mày, ‘tức giận’ dạy bảo lại đứa em gái ruột Tô Ưu: “Tiểu Ưu, sao em có thể lỗ mãng như vậy chứ?! Lần này may mà không nguy hiểm đến tính mạng, lỡ thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó, xem em ăn nói thế nào với hai nhà Quân Diệp!”
Dạy dỗ một lúc, Tô Tình xoay người, chớp chớp hàng mi dài cong, trong đôi mắt là tràn đầy hy vọng và mong chờ nhìn Diệp Vũ, nhẹ nhàng đung đưa cánh tay cô, thấp giọng nói, “Diệp Vũ, thật sự xin lỗi, là Tiểu Ưu quá gấp gáp muốn đi tham gia hôn lễ của em, lần này vô ý đụng phải xe hoa, con bé xuất thân là con gái riêng, không có dạy dỗ, lại còn nhỏ tuổi, em trước nay luôn khoan dung độ lượng, đừng tính toán chi ly với con bé, có được không?”
Màn kịch của hai chị em, quả nhiên diễn không tệ, khả năng đổi trắng thay đen cũng rất lợi hại, Diệp Vũ âm thầm khen ngợi.
Không chỉ có diễn xuất tốt, mồm mép cũng không tồi, hai ba câu là đã biến một vụ mưu sát thành một tai nạn xe ngoài ý muốn, còn chụp cái mũ khoan dung độ lượng lên đầu của cô, đến lượt cô, nếu cô tính toán với Tô Ưu, nghiễm nhiên biến bản thân thành một người ỷ lớn lấn nhỏ, cậy quyền hiếp người...
Kiếp trước, Diệp Vũ chính là thua ở vài ba câu nói này của Tô Tình, từ kiềm chế lại sự kiêu ngạo và cao quý của một quý nữ hào môn lâu đời, khinh thường không tính toán với một đứa con gái riêng nhà họ Tô, càng cả tin vào người bạn đồng hành đã chơi cùng cô từ nhỏ đến lớn, ngây thơ cho rằng đây thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, căn bản không biết được đây là một vụ mưu sát đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, càng thêm ngu xuẩn khi dễ dàng bỏ qua cho hai chị em và người chủ mưu phía sau của nhà họ Tô.
Chỉ đáng tiếc, Tô Tình đợi được chỉ là ánh mắt giễu cợt châm biếm của Diệp Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.