Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 14: Chương 7.2
Do Tự
06/10/2019
Ôn Du Nhã lại vui vẻ tiến lên thân thiết khoác tay Hạ Như Nhã: “Chị
Như Nhã, thật trùng hợp, vậy mà trên phố cũng có thể gặp được chị, duyên phận của chị và nhà họ Ôn bọn em thật là sâu.”
Ôn Hinh Nhã nhìn ba người phụ nữ trước mặt diễn kịch, hơi trào phúng cười nói: “Đương nhiên là duyên phận rất sâu rồi, bằng không sao có thể làm con nuôi của nhà họ Ôn mười hai năm.”
Hạ Như Nhã không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, sắc mặt khiếp sợ hơi rũ đầu xuống, tủi thân nói: “Hinh Nhã, tôi biết cô không thích tôi, cho rằng tôi cướp mất những thứ vốn dĩ thuộc về cô, nhưng mà tôi vô tội! Ông bà nội, ba và dì vốn dĩ yêu thương tôi, đứa em gái vốn dĩ có tình cảm rất tốt nháy mắt đều biến thành người xa lạ lại quen thuộc, lòng tôi cũng rất khổ sở.”
Ôn Du Nhã không nhìn nổi, trừng mắt với Ôn Hinh Nhã: “Ôn Hinh Nhã, đừng tưởng rằng chị trở lại nhà họ Ôn là thật sự là cô chủ nhà họ Ôn, chị nhìn xem chị có chỗ nào giống dáng vẻ của cô chủ nhà họ Ôn không, chính là một con bé trà trộn đầu đường, chị có gì đặc biệt hơn người, mặc dù chị Như Nhã không phải con cháu chân chính của nhà họ Ôn, nhưng lại mạnh hơn con nhóc không biết nhảy ra từ đâu như chị nhiều, chẳng qua là một con chim sẻ bay lên cành cao, thật sự cho rằng chính mình là phượng hoàng cao quý chắc.”
Trung tâm thương mại Minh Châu là trung tâm mua sắm cao cấp nhất thủ đô, ra vào đều là người không giàu cũng quý, đời trước cô trở lại nhà họ Ôn không lâu, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã dẫn cô tới nơi này mua đồ, cũng gặp Hạ Như Nhã, trong sáng ngoài tối châm chọc mỉa mai cô một hồi, khi đó sao cô có thể chịu được, lập tức giữ lấy Hạ Như Nhã đánh lên, dẫn tới rất nhiều người xem náo nhiệt, chính là lúc ấy, lời đồn cô cả nhà họ Ôn lỗ mãng giống người đàn bà đanh đá chửi đổng truyền ra ngoài, hễ là bà chủ hay cô chủ nhà giàu nhắc tới chuyện này, đều trở thành chuyện cười để bàn tán.
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Hạ Như Nhã và Ôn Du nhã nói: “Em gái Du Nhã, em kích động như vậy làm cái gì, chị còn chưa nói xong đâu, vốn dĩ chị muốn nói, nếu nhà họ Ôn chúng ta có thể nuôi một đứa, đương nhiên không ngại nuôi thêm một đứa nữa.”
Ôn Du Nhã nghe xong lời cô nói thì tức giận đến mặt xanh mét, nhìn nụ cười như có như không trên mặt cô, hận không thể tát một cái lên mặt cô.
Mà Hạ Như Nhã lại cẩn thận nhìn Ôn Hinh Nhã, chợt nhận ra, dường như chỉ trong vòng một đêm cô đã biến thành người khác. Chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên gương mặt sạch sẽ không hề thoa phấn, nhưng lại vẫn khó che giấu được vẻ xinh đẹp, khiến cô ta liên tưởng đến cây hoa quỳnh nơi nhà cổ của nhà họ Ôn, từng cánh hoa trắng mang vẻ đẹp vô cùng rực rỡ mỹ lệ, lại như miếng ngọc tinh xảo đặc sắc
Không nghĩ tới mình tính kế thất bại, Ninh Thư Thiến hơi nhíu mày, sợ con gái thất thố trước mặt mọi người nên kéo kéo Ôn Du Nhã: “Chúng ta đi lên chọn chút quần áo vừa người cho Hinh Nhã đi, Như Nhã cùng đi đi!”
Hạ Như Nhã cười nói: “Đã lâu không đi dạo phố với dì Ninh, nếu đụng phải, đương nhiên là phải đi cùng nhau rồi.” Nói xong liền cẩn thận nhìn Ôn Hinh Nhã: “Hinh Nhã, cô sẽ không để ý chứ!”
Ôn Hinh Nhã nhướng mày: “Dì Ninh là trưởng bối, dì đã mở miệng đương nhiên tôi không có ý kiến.”
Ninh Thư Thiến kéo tay Hạ Như Nhã cười nói: “Ánh mắt Như Nhã rất tốt, để con bé hỗ trợ xem cũng tốt, dù sao dì đều hơn ba mươi tuổi, khẳng định ánh mắt nhìn quần áo khác với những thiếu nữ như nụ hoa các cháu.”
Ôn Du Nhã cũng đứng bên cạnh Hạ Như Nhã thân thiết nói: “Quả thật ánh mắt chị Như Nhã rất tốt, tôi có rất nhiều quần áo đều là chị Như Nhã chọn giúp.”
Ba người người xướng kẻ họa, tự nhiên lại cô lập Ôn Hinh Nhã, Ôn Hinh Nhã cũng không thèm để ý, mấy người đó nguyện ý diễn kịch, để cho ba người diễn kịch đi, coi như đứng xem diễn.
Ôn Hinh Nhã nhìn ba người phụ nữ trước mặt diễn kịch, hơi trào phúng cười nói: “Đương nhiên là duyên phận rất sâu rồi, bằng không sao có thể làm con nuôi của nhà họ Ôn mười hai năm.”
Hạ Như Nhã không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, sắc mặt khiếp sợ hơi rũ đầu xuống, tủi thân nói: “Hinh Nhã, tôi biết cô không thích tôi, cho rằng tôi cướp mất những thứ vốn dĩ thuộc về cô, nhưng mà tôi vô tội! Ông bà nội, ba và dì vốn dĩ yêu thương tôi, đứa em gái vốn dĩ có tình cảm rất tốt nháy mắt đều biến thành người xa lạ lại quen thuộc, lòng tôi cũng rất khổ sở.”
Ôn Du Nhã không nhìn nổi, trừng mắt với Ôn Hinh Nhã: “Ôn Hinh Nhã, đừng tưởng rằng chị trở lại nhà họ Ôn là thật sự là cô chủ nhà họ Ôn, chị nhìn xem chị có chỗ nào giống dáng vẻ của cô chủ nhà họ Ôn không, chính là một con bé trà trộn đầu đường, chị có gì đặc biệt hơn người, mặc dù chị Như Nhã không phải con cháu chân chính của nhà họ Ôn, nhưng lại mạnh hơn con nhóc không biết nhảy ra từ đâu như chị nhiều, chẳng qua là một con chim sẻ bay lên cành cao, thật sự cho rằng chính mình là phượng hoàng cao quý chắc.”
Trung tâm thương mại Minh Châu là trung tâm mua sắm cao cấp nhất thủ đô, ra vào đều là người không giàu cũng quý, đời trước cô trở lại nhà họ Ôn không lâu, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã dẫn cô tới nơi này mua đồ, cũng gặp Hạ Như Nhã, trong sáng ngoài tối châm chọc mỉa mai cô một hồi, khi đó sao cô có thể chịu được, lập tức giữ lấy Hạ Như Nhã đánh lên, dẫn tới rất nhiều người xem náo nhiệt, chính là lúc ấy, lời đồn cô cả nhà họ Ôn lỗ mãng giống người đàn bà đanh đá chửi đổng truyền ra ngoài, hễ là bà chủ hay cô chủ nhà giàu nhắc tới chuyện này, đều trở thành chuyện cười để bàn tán.
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Hạ Như Nhã và Ôn Du nhã nói: “Em gái Du Nhã, em kích động như vậy làm cái gì, chị còn chưa nói xong đâu, vốn dĩ chị muốn nói, nếu nhà họ Ôn chúng ta có thể nuôi một đứa, đương nhiên không ngại nuôi thêm một đứa nữa.”
Ôn Du Nhã nghe xong lời cô nói thì tức giận đến mặt xanh mét, nhìn nụ cười như có như không trên mặt cô, hận không thể tát một cái lên mặt cô.
Mà Hạ Như Nhã lại cẩn thận nhìn Ôn Hinh Nhã, chợt nhận ra, dường như chỉ trong vòng một đêm cô đã biến thành người khác. Chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên gương mặt sạch sẽ không hề thoa phấn, nhưng lại vẫn khó che giấu được vẻ xinh đẹp, khiến cô ta liên tưởng đến cây hoa quỳnh nơi nhà cổ của nhà họ Ôn, từng cánh hoa trắng mang vẻ đẹp vô cùng rực rỡ mỹ lệ, lại như miếng ngọc tinh xảo đặc sắc
Không nghĩ tới mình tính kế thất bại, Ninh Thư Thiến hơi nhíu mày, sợ con gái thất thố trước mặt mọi người nên kéo kéo Ôn Du Nhã: “Chúng ta đi lên chọn chút quần áo vừa người cho Hinh Nhã đi, Như Nhã cùng đi đi!”
Hạ Như Nhã cười nói: “Đã lâu không đi dạo phố với dì Ninh, nếu đụng phải, đương nhiên là phải đi cùng nhau rồi.” Nói xong liền cẩn thận nhìn Ôn Hinh Nhã: “Hinh Nhã, cô sẽ không để ý chứ!”
Ôn Hinh Nhã nhướng mày: “Dì Ninh là trưởng bối, dì đã mở miệng đương nhiên tôi không có ý kiến.”
Ninh Thư Thiến kéo tay Hạ Như Nhã cười nói: “Ánh mắt Như Nhã rất tốt, để con bé hỗ trợ xem cũng tốt, dù sao dì đều hơn ba mươi tuổi, khẳng định ánh mắt nhìn quần áo khác với những thiếu nữ như nụ hoa các cháu.”
Ôn Du Nhã cũng đứng bên cạnh Hạ Như Nhã thân thiết nói: “Quả thật ánh mắt chị Như Nhã rất tốt, tôi có rất nhiều quần áo đều là chị Như Nhã chọn giúp.”
Ba người người xướng kẻ họa, tự nhiên lại cô lập Ôn Hinh Nhã, Ôn Hinh Nhã cũng không thèm để ý, mấy người đó nguyện ý diễn kịch, để cho ba người diễn kịch đi, coi như đứng xem diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.