Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 16: Chương 8.2
Do Tự
06/10/2019
Trên mặt người bán hàng chứa vẻ nghi hoặc, không phải cô cả nhà họ Ôn là Ôn Như Nhã sao, khi nào lại nhảy ra một Ôn Hinh Nhã rồi? Không phải
bất cứ ai cũng có thể làm người bán hàng ở đây, cần phải có mắt nhìn hơn người, nhìn tư thái thanh nhã và khuôn mặt xinh đẹp này của Ôn Hinh
Nhã, , cho dù mặc váy không vừa người cũng không giấu được vẻ tao nhã
sẵn có.
Người bán hàng mặt đầy ý cười, không hề cảm thấy xấu hổ vì trước đó nhận sai: “Chào cô cả Ôn!”
Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt gật đầu.
Người bán hàng nhìn về phía Hạ Như Nhã, có chút tò mò với thân phận của cô ta, Ôn Du Nhã trừng mắt với nhân viên bán hàng kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, mặc dù chị Như Nhã không phải cô cả nhà họ Ôn, nhưng tốt xấu gì cũng là cô chủ của bách hóa Hạ Thị, cũng là người cô không với tới.”
Trên mặt người bán hàng chứa nụ cười đúng mực, trong lòng lại suy nghĩ, bách hóa Hạ Thị so sánh với tập đoàn Ôn Thị thì kém xa vạn dặm.
Sắc mặt Hạ Như Nhã có chút bối rối, kéo Ôn Du Nhã nói: “Hinh Nhã, cô thích kiểu quần áo gì, có muốn tôi chọn giúp cô không?”
Ôn Hinh Nhã lắc đầu nói: “Đương nhiên phải đích thân chọn rồi, tự mình chọn mặc vào vào mới thư thái.”
Ninh Thư Thiến là mẹ kế, trong trường hợp này cần phải thể hiện ra phong phạm một người mẹ kế dịu dàng: “Vậy cháu tự chọn đi, chúng ta giúp cháu nhìn.”
Lông mày Ninh Thư Thiến hơi nhướng mang theo một tia mỉa mai, xem loại tiện nhân thô tục chưa từng gặp qua việc đời này có thể lấy ra loại quần áo gì hợp với mình được.
Ôn Hinh Nhã gật gật đầu, đi tới từng giá quần áo chọn lựa quần áo thích hợp, rất nhanh liền chọn được một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt.
Người bán hàng thở dài: “Khung xương của cô Ôn rất hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân này, đường cong tuyệt đẹp, mọi sự ưu nhã, quyến rũ và duyên dáng của phái nữ đều hiện ra ở đôi chân, tôi chưa từng nhìn thấy đôi chân nào hoàn mỹ như vậy.”
Mặc dù dáng người Ôn Hinh Nhã không cao gầy như Ôn Du Nhã, cũng không đầy đặn như Hạ Như Nhã, nhưng khung xương của cô rất đẹp, cổ thon dài duyên dáng, nói nó đẹp giống như thiên nga cũng không ngoa, vai ngọc tinh tế giống như được gọt giũa, mặc dù ngực phát triển không quá tốt, nhưng lại có một vòng eo thon thả, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, là điển hình của thắt đáy lưng ong.
Còn có một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng tinh như ngọc tản ra ánh sáng nhàn nhạt như ngà voi, khi vừa chuyển động sẽ mang theo tư thế vô cùng thanh nhã, trong lúc lơ đãng lại tản mạn ra phong thái quyến rũ mị hoặc.
Ninh Thư Thiến không khỏi nghĩ tới Mạc Vân Dao, trong lòng đột nhiên ngột ngạt, đến cả việc giả vờ dịu dàng ngày thường cũng sắp không làm được: “Chiếc váy này Hinh Nhã mặc lên thật đẹp.”
Lúc trước giữa bà ta và Mạc Vân Dao, Hạo Văn lựa chọn Mạc Vân Dao có gia thế tốt hơn, khí chất cao hơn, lớn lên xinh đẹp hơn, sau khi kết hôn truyền thông và người nhà họ Ôn nơi nơi lấy bà ta và Mạc Vân Dao ra so sánh, cả đời này người bà ta hận nhất chính là Mạc Vân Dao.
Không biết là khen quần áo, hay là khen cô! Người bán hàng nhạy cảm nghe ra ý tứ hàm xúc trong đó.
“Hinh Nhã thật xinh đẹp.” Hạ Như Nhã cắn môi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Hinh Nhã cô ta đã biết cô rất xinh đẹp, có điều khuôn mặt xinh đẹp lại kết hợp với cử chỉ thô lỗ, hành vi thô bỉ, tính cách nóng nảy cũng sẽ không bộc lộ ra được, nhưng hôm nay vừa thấy, vậy mà cô ta có một loại cảm giác tự biết xấu hổ.
Ôn Du Nhã dùng giọng điệu ê ẩm quái gở nói: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa, vừa mặc bộ quần áo này vào, cho dù là gà mái đều có thể mặc ra khí chất cao quý.”
Không ngờ con tiểu tiện nhân này chưng diện lên lại chói lóa như vậy, Ôn Du Nhã thầm hận trong lòng, lại nhịn không được mà ghen tỵ.
Người bán hàng mặt đầy ý cười, không hề cảm thấy xấu hổ vì trước đó nhận sai: “Chào cô cả Ôn!”
Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt gật đầu.
Người bán hàng nhìn về phía Hạ Như Nhã, có chút tò mò với thân phận của cô ta, Ôn Du Nhã trừng mắt với nhân viên bán hàng kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, mặc dù chị Như Nhã không phải cô cả nhà họ Ôn, nhưng tốt xấu gì cũng là cô chủ của bách hóa Hạ Thị, cũng là người cô không với tới.”
Trên mặt người bán hàng chứa nụ cười đúng mực, trong lòng lại suy nghĩ, bách hóa Hạ Thị so sánh với tập đoàn Ôn Thị thì kém xa vạn dặm.
Sắc mặt Hạ Như Nhã có chút bối rối, kéo Ôn Du Nhã nói: “Hinh Nhã, cô thích kiểu quần áo gì, có muốn tôi chọn giúp cô không?”
Ôn Hinh Nhã lắc đầu nói: “Đương nhiên phải đích thân chọn rồi, tự mình chọn mặc vào vào mới thư thái.”
Ninh Thư Thiến là mẹ kế, trong trường hợp này cần phải thể hiện ra phong phạm một người mẹ kế dịu dàng: “Vậy cháu tự chọn đi, chúng ta giúp cháu nhìn.”
Lông mày Ninh Thư Thiến hơi nhướng mang theo một tia mỉa mai, xem loại tiện nhân thô tục chưa từng gặp qua việc đời này có thể lấy ra loại quần áo gì hợp với mình được.
Ôn Hinh Nhã gật gật đầu, đi tới từng giá quần áo chọn lựa quần áo thích hợp, rất nhanh liền chọn được một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt.
Người bán hàng thở dài: “Khung xương của cô Ôn rất hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân này, đường cong tuyệt đẹp, mọi sự ưu nhã, quyến rũ và duyên dáng của phái nữ đều hiện ra ở đôi chân, tôi chưa từng nhìn thấy đôi chân nào hoàn mỹ như vậy.”
Mặc dù dáng người Ôn Hinh Nhã không cao gầy như Ôn Du Nhã, cũng không đầy đặn như Hạ Như Nhã, nhưng khung xương của cô rất đẹp, cổ thon dài duyên dáng, nói nó đẹp giống như thiên nga cũng không ngoa, vai ngọc tinh tế giống như được gọt giũa, mặc dù ngực phát triển không quá tốt, nhưng lại có một vòng eo thon thả, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, là điển hình của thắt đáy lưng ong.
Còn có một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng tinh như ngọc tản ra ánh sáng nhàn nhạt như ngà voi, khi vừa chuyển động sẽ mang theo tư thế vô cùng thanh nhã, trong lúc lơ đãng lại tản mạn ra phong thái quyến rũ mị hoặc.
Ninh Thư Thiến không khỏi nghĩ tới Mạc Vân Dao, trong lòng đột nhiên ngột ngạt, đến cả việc giả vờ dịu dàng ngày thường cũng sắp không làm được: “Chiếc váy này Hinh Nhã mặc lên thật đẹp.”
Lúc trước giữa bà ta và Mạc Vân Dao, Hạo Văn lựa chọn Mạc Vân Dao có gia thế tốt hơn, khí chất cao hơn, lớn lên xinh đẹp hơn, sau khi kết hôn truyền thông và người nhà họ Ôn nơi nơi lấy bà ta và Mạc Vân Dao ra so sánh, cả đời này người bà ta hận nhất chính là Mạc Vân Dao.
Không biết là khen quần áo, hay là khen cô! Người bán hàng nhạy cảm nghe ra ý tứ hàm xúc trong đó.
“Hinh Nhã thật xinh đẹp.” Hạ Như Nhã cắn môi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Hinh Nhã cô ta đã biết cô rất xinh đẹp, có điều khuôn mặt xinh đẹp lại kết hợp với cử chỉ thô lỗ, hành vi thô bỉ, tính cách nóng nảy cũng sẽ không bộc lộ ra được, nhưng hôm nay vừa thấy, vậy mà cô ta có một loại cảm giác tự biết xấu hổ.
Ôn Du Nhã dùng giọng điệu ê ẩm quái gở nói: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa, vừa mặc bộ quần áo này vào, cho dù là gà mái đều có thể mặc ra khí chất cao quý.”
Không ngờ con tiểu tiện nhân này chưng diện lên lại chói lóa như vậy, Ôn Du Nhã thầm hận trong lòng, lại nhịn không được mà ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.