Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 136: Tính cách thanh cao trong sạch - Chung Như Phong
Do Tự
24/05/2021
Editor: Diệu Linh
Beta: Jenny Thảo
Trêи mặt Ôn Hinh Nhã lộ ra vẻ mặt sùng bái,nắm lấy thời cơ bèn nói: "Sau này còn cần ông chỉ dạy nhiều ạ."
Chung Dực Thiên lúc này mới biết đứa nhỏ này trông vậy mà rất thông minh, không khỏi cười ha hả nói: "Ông đang nghĩ sao lão Mạc lại để con qua đây tặng quà mừng, hóa ra là nhớ đến ông viết thể chữ Liễu đẹp."
Ôn Hinh Nhã đỏ mặt, trước đó cô đã thấy chữ trêи cánh cửa hết sức sống động nên hết sức ngưỡng mộ, sau đó muốn tìm một cơ hội để tìm ông cụ Chung chỉ bảo một chút.
Nụ cười trêи mặt Chung Dực Thiên ngày càng sâu hơn, đứa trẻ này tài giỏi đúng là con cháu Mạc gia, không giống con nhóc Hạ Như Nhã kia chỉ được cái nịnh hót, nói hươu nói vượn.
Lúc này người hầu mang đến một chiếc bút lông cừu bằng ngọc được đựng trong hộp gỗ cây tử đàn chạm khắc hoa văn hết sức tinh xảo. Vậy nên có thể thấy được cây bút lông cừu này tuyệt đối là hàng giá trị hiếm có.
Chung Dực Thiên đưa tay nhận lấy hộp gỗ rồi đưa lại cho Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã đưa tay nhận lấy, không ngờ rằng Chung Dực Thiên lại rút tay lại nói: "Nha đầu, bút lông cừu bằng ngọc của ông không thể tùy tiện cho đi như vậy được, nếu cháu muốn phải dùng bản lĩnh của mình để lấy."
Ôn Hinh Nhã liền hiểu Chung Dực Thiên đây là muốn kiểm tra thư pháp của cô, nhưng cô cũng không vì mới học chữ Liễu chưa được bao lâu mà cảm thấy sợ hãi, thản nhiên cười nói: "Chỉ cần ông không chê cháu năng lực có hạn."
Chung Dực Thiên dẫn Ôn Hinh Nhã đến một căn phòng ở trong góc hướng tây, chỗ đó vừa hay lại là phòng sách và có một cái bàn dài.
Ôn Hinh Nhã đi vào, trước tiên là bày giấy Tuyên Thành, sau đó dùng chặn giấy bằng ngọc vuốt lên trêи giấy, cô nhìn vào trong ống đựng bút, rất nhanh đã chọn được chiếc bút lông kiêm hào (bút được làm bằng lông cáo và lông dê) thích hợp dùng để viết thể chữ Liễu, nhúng ngòi bút vào khiên mực sau đó bắt đầu viết chữ.
Chung Dực Thiên thấy động tác của cô rất tốt, phảng phất có phong cách quý phái, không khỏi hài lòng mà gật đầu.
Việc này lập tức thu hút sự chú ý của quan khách trong đại sảnh, mọi người đều đến gần nhìn xem.
Ôn Hinh Nhã hạ bút nhanh chóng dứt khoát, không chút dài dòng, nét chữ dưới bàn tay thoắt ẩn thoắt hiện, tấm lưng thẳng đẹp càng nổi bật. Những người có thể tham gia tiệc rượu của nhà họ Chung đa số đều là dòng dõi tri thức, hoặc là bạn bè thân thiết, tận mắt thấy Ôn Hinh Nhã viết chữ cũng thật lòng nể phục cô.
Không đến một nén hương một bức bách thọ (bức vẽ mừng thọ trăm tuổi) đã được viết xong, ông cụ Chung hết sức vui vẻ, cầm lấy bức bách thọ này không ngừng gật đầu: "Chữ viết không sai, hình dáng nhỏ nhắn rõ ràng, thế nhưng lại thiếu một chút bản lĩnh, cần phải luyện tập nhiều hơn, thể viết chữ Liễu cũng không phải ngày một ngày hai có thể học được ngay, mà nó yêu cầu người phải có nhiều kinh nghiệm từng trải mới có thể viết ra được chữ viết tinh túy như vậy. Nhưng mà nếu cháu mới chỉ học được hơn hai tháng mà đã có thể viết được như này thì ông ngoại cháu nói rất đúng, cháu quả nhiên là một đứa trẻ thông minh."
Ôn Hinh Nhã khiêm tốn nói: "Cảm ơn ông đã chỉ dạy ạ, cháu sẽ cố gắng luyện tập thật tốt."
Chung Dực Thiên hài lòng gật đầu, lúc này mới đem bút lông cừu bằng ngọc đưa cho cô nói: "Chiếc bút lông cừu làm bằng ngọc từ giờ sẽ là của cháu."
Ôn Hinh Nhã mỉm cười nhận lấy,ánh mắt trong suốt yên tĩnh, không vì giành được điều tốt và khen ngợi mà tỏ ra đắc ý, hơn hết là khả năng tự kiềm chế, khiến cho ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô dần trở nên thay đổi.
"Mở ra nhìn thử xem có thích hay không?" Chung Dực Thiên nhìn cô nhóc kiềm chế như vậy mới chủ động mở miệng nói.
Mọi người ở đây cũng nhận ra Chung lão gia tặng cho tiểu thư Ôn gia một món quà.
Ôn Hinh Nhã thận trọng mở hộp gỗ tử đàn ra, cô nhìn thấy bên trêи chiếc khăn lụa đỏ là một cây bút lông cừu ngọc bích màu trắng được khắc hoa sen, cuối cây là những sợi lông màu xanh lam, cây bút lông cừu phát ra ánh sáng ôn nhu ấm áp, lại còn tao nhã, khẳng định cây bút này được làm bằng loại ngọc tốt.
Người có hiểu biết không khỏi ngạc nhiên nói: "Tác phẩm điêu khắc phía trêи đúng là dùng kĩ thuật của đời Thanh, mà phía trêи đồ đồng tráng men trong suốt, màu sắc thanh thoát rực rỡ, chính xác là công nghệ dưới thời nhà Thanh rồi."
Lời vừa nói xong, mọi người lại nhìn Ôn Hinh Nhã với con mắt khác, cô không chỉ là cháu ngoại của Mạc lão gia mà còn được Chung lão xem trọng, ai mà không biết Chung lão là người ngay thẳng, vậy mà còn coi trọng Ôn Hinh Nhã như vậy, xem ra những tin đồn về cô trong vòng này toàn là những tin đồn nhảm không có thật.
"Đẹp quá, cháu cảm ơn ông ạ, cháu nhất định sẽ sử dụng cây bút này thật tốt." Ôn Hinh Nhã cũng không ngờ ông cụ Chung lại tặng quà gặp mặt quý như vậy, nhất thời cảm thấy bàn tay cầm hộp gỗ tử đàn trở nên nặng hơn.
Ôn Hinh Nhã biết, cô đã vượt qua bài kiểm tra, ông cụ Chung làm như vậy để khiến cho mọi người phải chấp nhận cô, thay cô tạo uy, sau này trong cái vòng này không còn người nào dám xem thường cô nữa, việc lần này cô vô cùng cảm kϊƈɦ ông.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen chậm rãi đi tới bên cạnh Chung Dực Thiên.
Ôn Hinh Nhã liền nhận ra ngay, đây chính là người đàn ông đã chào hỏi cô ở lối vào trang viên.
Vừa rồi cô không có quan sát kĩ anh ta, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần cô không khỏi kinh ngạc, thật là một người thanh cao từ trong xương cốt, quả là người đàn ông xuất sắc.
Đôi mắt giống như làn nước mùa xuân, dịu dàng như ngọn gió xuân, đôi môi lạnh nhạt như có như không cong lên, giống như lúc nào cũng mỉm cười với người khác, yên lặng đứng ở một chỗ lại đem đến một phong thái đặc biệt trong sáng.
Chung Dực Thiên nhìn anh ta, ý cười trêи mặt càng sâu, vội vàng giới thiệu cho Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, đây là đứa cháu trai lớn của ông Chung Như Phong."
Chung Như Phong trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ con mắt cao hơn đầu của ông nội vậy mà lại đem hắn giới thiệu cho cô cháu gái bị thất lạc ở bên ngoài hơn mười lăm năm của Ôn gia, khóe miệng hắn mang theo ý cười dịu dàng, ưu nhã vươn tay về phía Ôn Hinh Nhã: "Chào Ôn đại tiểu thư!"
Ôn Hinh Nhã cũng nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay của hắn tầm nửa giây rồi buông ra: "Hân hạnh được gặp Chung đại thiếu gia!"
Người đàn ông này vậy mà chính là Chung Như Phong, Ôn Hinh Nhã nhịn không được hít một hơi khí lạnh, đời trước lúc cô chết Chung Như Phong đã trở thành trị trưởng thành phố, tuổi trẻ nắm giữ vị trí quan trọng, trở thành tân quý trong giới chính trị, nhận được sự khen ngợi của biết bao nhiêu người, đời trước cô chỉ thấy anh ta trêи tivi, báo chí, thời điểm đó so với bây giờ anh ta càng thành thục, khôn khéo hơn, đó là lý do vì sao khi nãy nhất thời cô không nhận ra anh ta.
Chung Như Phong thấy cô nhìn anh với ánh mắt quái dị, bèn mỉm cười hỏi: "Ôn đại tiểu thư hình như biết tôi?"
Ôn Hinh Nhã lảo đảo nói: "Không có, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh."
Chung Như Phong tất nhiên sẽ không tin lời cô nói, ánh mắt cô nhìn anh ta có sự kinh ngạc nhưng cũng biểu lộ ra sự hiểu biết, không giống như hôm nay mới quen biết, ánh mắt anh ta rơi vào hộp gỗ tử đàn cô đang cầm, ý cười càng sâu hơn: "Đây chẳng phải là bút lông cừu bằng ngọc mà ông nội tôi sưu tầm sao, Ôn tiểu thư quả nhiên lợi hại, tôi còn nhớ trước đây nhiều lần xin ông nội nhưng người nhất định không cho tôi."
Ôn Hinh Nhã cười đáp: "Có thể là cây bút này và tôi có duyên."
Thành thật không ăn nói linh tinh, Chung Như Phong có vài phần tán thưởng cô: "Xem ra ông nội đã tìm được một chủ nhân tốt cho cây bút này rồi."
Ôn Hinh Nhã nở nụ cười xinh đẹp nho nhã nói: "Tôi mới học thư pháp không lâu, chẳng qua là được ông cụ Chung coi trọng thôi."
Chung Như Phong nói: "Đó cũng là bản lĩnh của cô, không phải là ai cũng có thể làm cho ông nội tôi coi trọng đâu."
Ôn Hinh Nhã mỉm cười.
Chung Dực Thiên thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ nên khoát tay với Chung Như Phong nói: "Như Phong, hôm nay Hinh Nhã một mình đến yến hội, cháu thay ông chiếu cố con bé thật tốt."
Chung Như phong mỉm cười đáp ứng: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ tiếp đón khách quý của ông chu đáo."
Beta: Jenny Thảo
Trêи mặt Ôn Hinh Nhã lộ ra vẻ mặt sùng bái,nắm lấy thời cơ bèn nói: "Sau này còn cần ông chỉ dạy nhiều ạ."
Chung Dực Thiên lúc này mới biết đứa nhỏ này trông vậy mà rất thông minh, không khỏi cười ha hả nói: "Ông đang nghĩ sao lão Mạc lại để con qua đây tặng quà mừng, hóa ra là nhớ đến ông viết thể chữ Liễu đẹp."
Ôn Hinh Nhã đỏ mặt, trước đó cô đã thấy chữ trêи cánh cửa hết sức sống động nên hết sức ngưỡng mộ, sau đó muốn tìm một cơ hội để tìm ông cụ Chung chỉ bảo một chút.
Nụ cười trêи mặt Chung Dực Thiên ngày càng sâu hơn, đứa trẻ này tài giỏi đúng là con cháu Mạc gia, không giống con nhóc Hạ Như Nhã kia chỉ được cái nịnh hót, nói hươu nói vượn.
Lúc này người hầu mang đến một chiếc bút lông cừu bằng ngọc được đựng trong hộp gỗ cây tử đàn chạm khắc hoa văn hết sức tinh xảo. Vậy nên có thể thấy được cây bút lông cừu này tuyệt đối là hàng giá trị hiếm có.
Chung Dực Thiên đưa tay nhận lấy hộp gỗ rồi đưa lại cho Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã đưa tay nhận lấy, không ngờ rằng Chung Dực Thiên lại rút tay lại nói: "Nha đầu, bút lông cừu bằng ngọc của ông không thể tùy tiện cho đi như vậy được, nếu cháu muốn phải dùng bản lĩnh của mình để lấy."
Ôn Hinh Nhã liền hiểu Chung Dực Thiên đây là muốn kiểm tra thư pháp của cô, nhưng cô cũng không vì mới học chữ Liễu chưa được bao lâu mà cảm thấy sợ hãi, thản nhiên cười nói: "Chỉ cần ông không chê cháu năng lực có hạn."
Chung Dực Thiên dẫn Ôn Hinh Nhã đến một căn phòng ở trong góc hướng tây, chỗ đó vừa hay lại là phòng sách và có một cái bàn dài.
Ôn Hinh Nhã đi vào, trước tiên là bày giấy Tuyên Thành, sau đó dùng chặn giấy bằng ngọc vuốt lên trêи giấy, cô nhìn vào trong ống đựng bút, rất nhanh đã chọn được chiếc bút lông kiêm hào (bút được làm bằng lông cáo và lông dê) thích hợp dùng để viết thể chữ Liễu, nhúng ngòi bút vào khiên mực sau đó bắt đầu viết chữ.
Chung Dực Thiên thấy động tác của cô rất tốt, phảng phất có phong cách quý phái, không khỏi hài lòng mà gật đầu.
Việc này lập tức thu hút sự chú ý của quan khách trong đại sảnh, mọi người đều đến gần nhìn xem.
Ôn Hinh Nhã hạ bút nhanh chóng dứt khoát, không chút dài dòng, nét chữ dưới bàn tay thoắt ẩn thoắt hiện, tấm lưng thẳng đẹp càng nổi bật. Những người có thể tham gia tiệc rượu của nhà họ Chung đa số đều là dòng dõi tri thức, hoặc là bạn bè thân thiết, tận mắt thấy Ôn Hinh Nhã viết chữ cũng thật lòng nể phục cô.
Không đến một nén hương một bức bách thọ (bức vẽ mừng thọ trăm tuổi) đã được viết xong, ông cụ Chung hết sức vui vẻ, cầm lấy bức bách thọ này không ngừng gật đầu: "Chữ viết không sai, hình dáng nhỏ nhắn rõ ràng, thế nhưng lại thiếu một chút bản lĩnh, cần phải luyện tập nhiều hơn, thể viết chữ Liễu cũng không phải ngày một ngày hai có thể học được ngay, mà nó yêu cầu người phải có nhiều kinh nghiệm từng trải mới có thể viết ra được chữ viết tinh túy như vậy. Nhưng mà nếu cháu mới chỉ học được hơn hai tháng mà đã có thể viết được như này thì ông ngoại cháu nói rất đúng, cháu quả nhiên là một đứa trẻ thông minh."
Ôn Hinh Nhã khiêm tốn nói: "Cảm ơn ông đã chỉ dạy ạ, cháu sẽ cố gắng luyện tập thật tốt."
Chung Dực Thiên hài lòng gật đầu, lúc này mới đem bút lông cừu bằng ngọc đưa cho cô nói: "Chiếc bút lông cừu làm bằng ngọc từ giờ sẽ là của cháu."
Ôn Hinh Nhã mỉm cười nhận lấy,ánh mắt trong suốt yên tĩnh, không vì giành được điều tốt và khen ngợi mà tỏ ra đắc ý, hơn hết là khả năng tự kiềm chế, khiến cho ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô dần trở nên thay đổi.
"Mở ra nhìn thử xem có thích hay không?" Chung Dực Thiên nhìn cô nhóc kiềm chế như vậy mới chủ động mở miệng nói.
Mọi người ở đây cũng nhận ra Chung lão gia tặng cho tiểu thư Ôn gia một món quà.
Ôn Hinh Nhã thận trọng mở hộp gỗ tử đàn ra, cô nhìn thấy bên trêи chiếc khăn lụa đỏ là một cây bút lông cừu ngọc bích màu trắng được khắc hoa sen, cuối cây là những sợi lông màu xanh lam, cây bút lông cừu phát ra ánh sáng ôn nhu ấm áp, lại còn tao nhã, khẳng định cây bút này được làm bằng loại ngọc tốt.
Người có hiểu biết không khỏi ngạc nhiên nói: "Tác phẩm điêu khắc phía trêи đúng là dùng kĩ thuật của đời Thanh, mà phía trêи đồ đồng tráng men trong suốt, màu sắc thanh thoát rực rỡ, chính xác là công nghệ dưới thời nhà Thanh rồi."
Lời vừa nói xong, mọi người lại nhìn Ôn Hinh Nhã với con mắt khác, cô không chỉ là cháu ngoại của Mạc lão gia mà còn được Chung lão xem trọng, ai mà không biết Chung lão là người ngay thẳng, vậy mà còn coi trọng Ôn Hinh Nhã như vậy, xem ra những tin đồn về cô trong vòng này toàn là những tin đồn nhảm không có thật.
"Đẹp quá, cháu cảm ơn ông ạ, cháu nhất định sẽ sử dụng cây bút này thật tốt." Ôn Hinh Nhã cũng không ngờ ông cụ Chung lại tặng quà gặp mặt quý như vậy, nhất thời cảm thấy bàn tay cầm hộp gỗ tử đàn trở nên nặng hơn.
Ôn Hinh Nhã biết, cô đã vượt qua bài kiểm tra, ông cụ Chung làm như vậy để khiến cho mọi người phải chấp nhận cô, thay cô tạo uy, sau này trong cái vòng này không còn người nào dám xem thường cô nữa, việc lần này cô vô cùng cảm kϊƈɦ ông.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen chậm rãi đi tới bên cạnh Chung Dực Thiên.
Ôn Hinh Nhã liền nhận ra ngay, đây chính là người đàn ông đã chào hỏi cô ở lối vào trang viên.
Vừa rồi cô không có quan sát kĩ anh ta, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần cô không khỏi kinh ngạc, thật là một người thanh cao từ trong xương cốt, quả là người đàn ông xuất sắc.
Đôi mắt giống như làn nước mùa xuân, dịu dàng như ngọn gió xuân, đôi môi lạnh nhạt như có như không cong lên, giống như lúc nào cũng mỉm cười với người khác, yên lặng đứng ở một chỗ lại đem đến một phong thái đặc biệt trong sáng.
Chung Dực Thiên nhìn anh ta, ý cười trêи mặt càng sâu, vội vàng giới thiệu cho Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, đây là đứa cháu trai lớn của ông Chung Như Phong."
Chung Như Phong trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ con mắt cao hơn đầu của ông nội vậy mà lại đem hắn giới thiệu cho cô cháu gái bị thất lạc ở bên ngoài hơn mười lăm năm của Ôn gia, khóe miệng hắn mang theo ý cười dịu dàng, ưu nhã vươn tay về phía Ôn Hinh Nhã: "Chào Ôn đại tiểu thư!"
Ôn Hinh Nhã cũng nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay của hắn tầm nửa giây rồi buông ra: "Hân hạnh được gặp Chung đại thiếu gia!"
Người đàn ông này vậy mà chính là Chung Như Phong, Ôn Hinh Nhã nhịn không được hít một hơi khí lạnh, đời trước lúc cô chết Chung Như Phong đã trở thành trị trưởng thành phố, tuổi trẻ nắm giữ vị trí quan trọng, trở thành tân quý trong giới chính trị, nhận được sự khen ngợi của biết bao nhiêu người, đời trước cô chỉ thấy anh ta trêи tivi, báo chí, thời điểm đó so với bây giờ anh ta càng thành thục, khôn khéo hơn, đó là lý do vì sao khi nãy nhất thời cô không nhận ra anh ta.
Chung Như Phong thấy cô nhìn anh với ánh mắt quái dị, bèn mỉm cười hỏi: "Ôn đại tiểu thư hình như biết tôi?"
Ôn Hinh Nhã lảo đảo nói: "Không có, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh."
Chung Như Phong tất nhiên sẽ không tin lời cô nói, ánh mắt cô nhìn anh ta có sự kinh ngạc nhưng cũng biểu lộ ra sự hiểu biết, không giống như hôm nay mới quen biết, ánh mắt anh ta rơi vào hộp gỗ tử đàn cô đang cầm, ý cười càng sâu hơn: "Đây chẳng phải là bút lông cừu bằng ngọc mà ông nội tôi sưu tầm sao, Ôn tiểu thư quả nhiên lợi hại, tôi còn nhớ trước đây nhiều lần xin ông nội nhưng người nhất định không cho tôi."
Ôn Hinh Nhã cười đáp: "Có thể là cây bút này và tôi có duyên."
Thành thật không ăn nói linh tinh, Chung Như Phong có vài phần tán thưởng cô: "Xem ra ông nội đã tìm được một chủ nhân tốt cho cây bút này rồi."
Ôn Hinh Nhã nở nụ cười xinh đẹp nho nhã nói: "Tôi mới học thư pháp không lâu, chẳng qua là được ông cụ Chung coi trọng thôi."
Chung Như Phong nói: "Đó cũng là bản lĩnh của cô, không phải là ai cũng có thể làm cho ông nội tôi coi trọng đâu."
Ôn Hinh Nhã mỉm cười.
Chung Dực Thiên thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ nên khoát tay với Chung Như Phong nói: "Như Phong, hôm nay Hinh Nhã một mình đến yến hội, cháu thay ông chiếu cố con bé thật tốt."
Chung Như phong mỉm cười đáp ứng: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ tiếp đón khách quý của ông chu đáo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.