Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 208: Sinh
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
05/05/2021
Hai người lớn tuổi trăn trở về tên của đứa bé cũng có thể hiểu được. Dung Trạm vẻ mặt "em thấy" "em cho rằng" mò vào giúp vui làm gì. Dung Trạm cũng đẩy một xe tên: "Tại sao lại họ Trình? Đây là con chị sinh."
Khi chị hắn thụ tinh ở Mỹ, Dung Trạm là người đầu tiên nhảy ra phản đối. Phản đối đến bây giờ, bụng của chị hắn lớn như vậy, đứa trẻ đã thành hình, không thể nói bỏ. Bây giờ hắn chỉ có thể phản đối tên, tuy rằng kết quả vẫn tương tự như lần phản đối trước. Tại sao phải sinh con của Trình Cẩm Chi? Gen của Trình Cẩm Chi tệ như vậy. Nếu là người ta sinh, thì là cuộc sống của người ta. Nhưng bây giờ là chị hắn, chịu trách nhiệm sinh ra đứa bé này. Cơ thể chị hắn không khỏe như trước kia, nếu có gì bất trắc... Vì vậy nên, chị hắn mang thai đứa trẻ này bằng sinh mệnh. Mặc dù hắn hiện đang phụ trách tập đoàn Dung thị, nhưng vẫn không có quyền phát ngôn gì ở trước mặt chị hắn. Trình gia nói gì thì là cái đó. Họ Trình là chạy không được.
Trình Cẩm Chi cũng không biết Dung Trạm đánh hơi từ đâu mà biết chạy đến tham gia, tên cha mẹ nàng chọn cũng đủ để nàng hoa mắt. Bây giờ lại xuất hiện một Dung Trạm. Những cái tên này cộng lại, xem một hai lần còn biết, xem thêm mấy lần sẽ không còn biết viết thế nào nữa. Chuyện tất cả mọi người đang suy nghĩ, Trình Cẩm Chi sẽ không để bụng. Dù sao đến lúc đó, chắc chắn sẽ chọn ra tên. Giao cho tương lai quyết định đi.
Trình Cẩm Chi hiện đang ở trong bệnh viện hồi phục và dưỡng bệnh, xử lý chút việc của công ty mình. Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, xử lý một lúc sẽ thấy mệt mỏi, nàng sẽ quay sang ôn tồn với Dung Tự một lúc. Bây giờ Dung thị do Dung Trạm phụ trách, có trợ lý và quản lý hỗ trợ, các dự án do hắn làm coi như khá ổn định. Thỉnh thoảng Dung Tự cũng sẽ tư vấn. Lúc trước Dung Tự còn có thể theo các dự án của Trình gia, hiện tại cha mẹ Trình để Dung Tự yên tâm dưỡng thai. Không cần làm chuyện gì cả, trọng tâm của Dung Tự chỉ có một mình Trình Cẩm Chi. Cô chăm sóc Trình Cẩm Chi, chăm sóc bản thân. Rảnh rỗi đọc sách. Đã rất lâu không nghỉ ngơi như thế. Rời khỏi từ trạng thái làm việc, khiến Dung Tự giảm xóc một lúc, bây giờ cô mới cảm thấy trạng thái lúc trước quá căng thẳng. Căng thẳng đến mức trở thành bình thường. Trình Cẩm Chi nói chuyện điện thoại với DC xong, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Dung Tự.
"Hôm nay phải đi kiểm tra à?"
"Ừ, đợi cha mẹ đến, em phải đi kiểm tra." Từ bữa cơm đó, bây giờ Dung Tự lại đổi xưng hô gọi cha mẹ. Lần này đổi xưng hô cũng không dễ hơn so với lần trước. Lúc cô gọi cha, Trình Hoài Nam sửng sốt một lúc, kịp phản ứng, liên tục nói "tốt".
"Bây giờ chị khỏe hơn nhiều, không cần đi chung cha mẹ." Trình Cẩm Chi nói: "Chị đi kiểm tra với em?"
"Ừ, cũng được."
Trình Cẩm Chi biết được một số điều khi đọc sách trên mạng, lần này khi kiểm tra, hỏi lung tung này nọ cũng có vẻ rất chuyên nghiệp. Bác sĩ rất kiên trì, trả lời từng câu hỏi của Trình Cẩm Chi. Bác sĩ hành nghề lâu năm, những câu hỏi của Trình Cẩm Chi cũng là điều bình thường, bà trả lời vấn đề của Trình Cẩm Chi, cũng nói mấy câu đùa giỡn để làm dịu bầu không khí: "Tình trạng của cô Dung rất tốt, chắc đến lúc đó sẽ sinh nở suôn sẻ, cô Trình đừng lo."
"Cô Trình, cô khỏe hơn chút nào không?" Bác sĩ lại hỏi đến sức khỏe của Trình Cẩm Chi.
"Chị ấy khỏe hơn rồi." Rõ ràng Dung Tự còn hiểu rõ sức khỏe của Trình Cẩm Chi hơn cả Trình Cẩm Chi. Nói mấy từ khá chuyên nghiệp, bác sĩ cũng gật đầu: "Vậy đúng là khỏe hơn nhiều."
Dung Tự hỏi chuyên nghiệp hơn nàng nhiều. Trình Cẩm Chi cũng không thấy xấu hổ, vấn đề nàng mới hỏi bác sĩ, tuy rằng rất đơn giản, nhưng đó là điều mà nàng muốn hỏi. Nàng muốn hỏi tình trạng thể chất của Dung Tự, đảm bảo lúc sinh nở Dung Tự sẽ không xảy ra bất trắc gì. Đến khi cơ thể Trình Cẩm Chi khỏe hơn, hai người cũng bắt đầu ngủ chung giường. Sau khi cơ thể Trình Cẩm Chi khỏe hơn, thời gian để hai người hôn ngủ ngon cũng kéo dài. Lúc trước chỉ là chạm vào, hiện tại bắt đầu hôn, cũng không biết ai đưa lưỡi. Trình Cẩm Chi khẽ thở hổn hển. Đừng thấy bây giờ Dung Tự là phụ nữ có thai, cởi quần Trình Cẩm Chi vẫn rất nhanh. Mũi Trình Cẩm Chi đỏ đỏ, bỗng rung động, cũng không dám di chuyển, dọn tư thế cũng không dễ, rất sợ đụng trúng Dung Tự. Lần này để hoàn toàn phối hợp với Dung Tự, chân của Trình Cẩm Chi đều phải tự nâng lên. Gót chân rất mỏi. Đều là do Dung Tự giúp Trình Cẩm Chi giải quyết. Một lần sau khi kiểm tra xong, chỉ còn lại Trình Cẩm Chi và bác sĩ, Trình Cẩm Chi nhéo tai, hỏi chuyện chung chăn gối. May mắn bác sĩ không trêu nàng chuyện này, nếu không nàng sẽ chết vì xấu hổ.
Khi về phòng bệnh, Dung Tự đã ngồi đọc sách. Quần áo của Dung Tự rất mỏng, chỉ hơi phủ trên cơ thể, phác họa nên vóc dáng xinh đẹp của Dung Tự. Ngay cả khi mang thai, cơ thể thay đổi, tay chân vẫn mảnh khảnh thon dài. Dung Tự ngồi quỳ đọc sách, đó là một cuốn sách cổ tích. Cha mẹ của Trình Cẩm Chi đã đặc biệt mua, bảo là để dưỡng thai. Những người nổi tiếng như Dung Tự và Trình Cẩm Chi, đương nhiên không đến lớp tiền sản được. Chỉ có thể mời giáo viên đến, học một tiếng một tiếng rưỡi.
"Chị hỏi gì bác sĩ?" Ban nãy, Trình Cẩm Chi để Dung Tự về phòng bệnh, nói nàng muốn hỏi riêng bác sĩ vài vấn đề.
"Không có gì."
Ban ngày Trình Cẩm Chi cũng không nói gì, đến tối mới hôn gáy Dung Tự. Bác sĩ nói, có thể tăng cường tình dục. Dung Tự cho rằng Trình Cẩm Chi lại muốn, mắt còn chưa rời khỏi sách, tay đã đi kéo quần Trình Cẩm Chi trước. Trình Cẩm Chi kẹp lấy tay Dung Tự, bây giờ Dung Tự rất hay, còn chưa bắt đầu, đã làm nàng nhũn chân.
"Sao vậy?" Lúc này đôi mắt của Dung Tự mới rời khỏi sách. Cô đặt sách sang một bên.
"Không phải ban ngày em hỏi chị..."
"Sao?"
"Chị hỏi bác sĩ về chuyện chung chăn gối." Trình Cẩm Chi hơi xấu hổ: "Bác sĩ nói được."
Dung Tự nhếch môi lên, không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt: "Chuyện này chị không cần phải hỏi bác sĩ?"
"Hả?"
"Hỏi em là được rồi." Dung Tự hôn đôi má của Trình Cẩm Chi.
"Được." Dung Tự trả lời Trình Cẩm Chi.
Rõ ràng là nàng giúp Dung Tự giải quyết nhu cầu sinh lý, ngược lại bị Dung Tự đùa giỡn một trận. Từ năm trước đến năm nay, nàng cũng không chạm gì vào Dung Tự, ngón tay thì sợ làm Dung Tự bị thương. Thay vào đó làm miệng cho Dung Tự. Có lẽ phụ nữ mang thai, có nhu cầu về chuyện đó? Lúc trước khi nàng làm miệng cho Dung Tự, Dung Tự rất bình tĩnh. Lần này, khi tới cao triều, Dung Tự còn ôm gáy nàng, kéo đầu nàng cắm mặt vào. Miệng của Trình Cẩm Chi đã mỏi nhừ, còn tưởng có thể hồi phục lại, nhưng đã bị Dung Tự vớt lên giường.
Tới gần giai đoạn sinh nở, Trình Cẩm Chi hơi lo lắng. Nàng cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Dung Tự, ngược lại Dung Tự như một người không có chuyện gì.
"Tự Nhi sẽ sinh trong mấy ngày này à? Thực sự muốn sinh dưới nước à?" Cha mẹ cũng có vẻ khá căng thẳng.
Dung Tự có hiểu biết về việc "sinh dưới nước", cô sử dụng đủ kiến thức chuyên môn để trả lời cho cha mẹ Trình đang rất lo lắng. Đây là lẽ thường của con người, hiển nhiên đây không phải là việc mà kiến thức chuyên môn có thể trấn an được. Đến khi cha mẹ ra về, buổi tối Trình Cẩm Chi không ngủ được. Nàng lăn qua, Dung Tự nắm lấy tay nàng: "Sao vậy?"
"Ngủ không ngon."
"Đừng lo lắng." Dung Tự vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: "Sinh con không khó khăn như thế."
Giọng điệu của Dung Tự, như một phụ nữ đã sinh bảy tám đứa.
"Chị tỉnh lại không đúng lúc lắm, nếu sớm một chút, chị có thể cản em." Trình Cẩm Chi nói: "So với con, chị muốn dành thời gian trải qua cuộc sống yên ổn với em hơn."
Trình Cẩm Chi như bị "chứng lo lắng khi mang thai".
Dung Tự cười cười, buổi tối rất yên lặng, Trình Cẩm Chi có thể nghe được tiếng cười của cô.
"Chị nói thật đó." Trình Cẩm Chi nói.
"Sẽ sinh suôn sẻ."
"Sao em biết suôn?"
"Không phải lần trước chị nói suôn sao?" Dung Tự nói.
Dung Tự vừa nói, tai của Trình Cẩm Chi đỏ lên. Trong thời kì mang thai, phụ nữ nhạy cảm hơn, lúc Trình Cẩm Chi giải quyết nhu cầu sinh lý cho Dung Tự, thấy dễ vào hơn trước đây, nên nàng nói sẽ sinh suôn sẻ.
"Nếu không thì thử lại lần nữa?" Giọng Dung Tự có phần nhẹ nhàng.
"Em lại trêu chị."
"Không phải, chị cảm nhận thử, không chừng sẽ không lo lắng như thế."
"Chị không nói chuyện với em nữa."
Vốn đôi bàn tay của Dung Tự và Trình Cẩm Chi đang lồng vào nhau, sau đó Dung Tự cầm tay nàng xuống dưới. Dường như là trấn an Trình Cẩm Chi, đến khi ngón tay của Trình Cẩm Chi được bao bọc trong sự ấm áp, nàng mới đỏ mặt phản ứng.
"Còn lo lắng không?" Dung Tự thở hào hển.
"Lưu manh." Trình Cẩm Chi chống người lên, lấy khăn lau lau tay.
Đã lúc nào rồi, Dung Tự còn muốn giở trò lưu manh với nàng. Dung Tự cười cười, trong đôi mắt còn có ánh nước, xoa xoa tai Trình Cẩm Chi và hôn lên.
Dung Tự sinh non, ngày mà nước ối bị vỡ, cô vẫn đang đọc truyện cố tích cho Trình Cẩm Chi nghe. Khi đọc được một nửa câu chuyện thì bị đưa lên xe đẩy. Sắc mặt của Dung Tự tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự như vậy, nước mắt cũng tuôn rơi. Trước khi vào phòng mổ, Dung Tự còn nắm chặt tay Trình Cẩm Chi: "Đừng lo, một lúc là em sẽ ổn."
"Chị thở ra, thả lỏng một chút." Dung Tự còn trấn an Trình Cẩm Chi. Dung Tự đọc nửa đoạn sau của câu chuyện cổ tích, nói ra ngoài sẽ tiếp tục đọc cho Trình Cẩm Chi nghe. Vẫn do Cẩu Vũ không chịu được, đẩy xe đẩy: "Đừng vậy nữa, đi sinh con của em nhanh đi."
Cũng đến trước phòng mổ rồi, hai người còn muốn ái ân. Không thấy mọi người đều đang nhìn sao? Rõ ràng bác sĩ cũng bị vẻ "bình tĩnh như thường" của Dung Tự hù dọa, đến khi Cẩu Vũ đẩy như thế, họ mới đưa Dung Tự vào. Cho đến giờ vẫn chưa từng thấy sản phụ và gia đình sản phụ nào như vậy. Nếu không phải nhờ cái bụng nhô cao, họ còn tưởng khiêng nhầm người. Dung Tự vừa vào phòng mổ, Trình Cẩm Chi bình tĩnh được hai giây đã sụp đổ: "Làm sao bây giờ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì..."
Khi chị hắn thụ tinh ở Mỹ, Dung Trạm là người đầu tiên nhảy ra phản đối. Phản đối đến bây giờ, bụng của chị hắn lớn như vậy, đứa trẻ đã thành hình, không thể nói bỏ. Bây giờ hắn chỉ có thể phản đối tên, tuy rằng kết quả vẫn tương tự như lần phản đối trước. Tại sao phải sinh con của Trình Cẩm Chi? Gen của Trình Cẩm Chi tệ như vậy. Nếu là người ta sinh, thì là cuộc sống của người ta. Nhưng bây giờ là chị hắn, chịu trách nhiệm sinh ra đứa bé này. Cơ thể chị hắn không khỏe như trước kia, nếu có gì bất trắc... Vì vậy nên, chị hắn mang thai đứa trẻ này bằng sinh mệnh. Mặc dù hắn hiện đang phụ trách tập đoàn Dung thị, nhưng vẫn không có quyền phát ngôn gì ở trước mặt chị hắn. Trình gia nói gì thì là cái đó. Họ Trình là chạy không được.
Trình Cẩm Chi cũng không biết Dung Trạm đánh hơi từ đâu mà biết chạy đến tham gia, tên cha mẹ nàng chọn cũng đủ để nàng hoa mắt. Bây giờ lại xuất hiện một Dung Trạm. Những cái tên này cộng lại, xem một hai lần còn biết, xem thêm mấy lần sẽ không còn biết viết thế nào nữa. Chuyện tất cả mọi người đang suy nghĩ, Trình Cẩm Chi sẽ không để bụng. Dù sao đến lúc đó, chắc chắn sẽ chọn ra tên. Giao cho tương lai quyết định đi.
Trình Cẩm Chi hiện đang ở trong bệnh viện hồi phục và dưỡng bệnh, xử lý chút việc của công ty mình. Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, xử lý một lúc sẽ thấy mệt mỏi, nàng sẽ quay sang ôn tồn với Dung Tự một lúc. Bây giờ Dung thị do Dung Trạm phụ trách, có trợ lý và quản lý hỗ trợ, các dự án do hắn làm coi như khá ổn định. Thỉnh thoảng Dung Tự cũng sẽ tư vấn. Lúc trước Dung Tự còn có thể theo các dự án của Trình gia, hiện tại cha mẹ Trình để Dung Tự yên tâm dưỡng thai. Không cần làm chuyện gì cả, trọng tâm của Dung Tự chỉ có một mình Trình Cẩm Chi. Cô chăm sóc Trình Cẩm Chi, chăm sóc bản thân. Rảnh rỗi đọc sách. Đã rất lâu không nghỉ ngơi như thế. Rời khỏi từ trạng thái làm việc, khiến Dung Tự giảm xóc một lúc, bây giờ cô mới cảm thấy trạng thái lúc trước quá căng thẳng. Căng thẳng đến mức trở thành bình thường. Trình Cẩm Chi nói chuyện điện thoại với DC xong, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Dung Tự.
"Hôm nay phải đi kiểm tra à?"
"Ừ, đợi cha mẹ đến, em phải đi kiểm tra." Từ bữa cơm đó, bây giờ Dung Tự lại đổi xưng hô gọi cha mẹ. Lần này đổi xưng hô cũng không dễ hơn so với lần trước. Lúc cô gọi cha, Trình Hoài Nam sửng sốt một lúc, kịp phản ứng, liên tục nói "tốt".
"Bây giờ chị khỏe hơn nhiều, không cần đi chung cha mẹ." Trình Cẩm Chi nói: "Chị đi kiểm tra với em?"
"Ừ, cũng được."
Trình Cẩm Chi biết được một số điều khi đọc sách trên mạng, lần này khi kiểm tra, hỏi lung tung này nọ cũng có vẻ rất chuyên nghiệp. Bác sĩ rất kiên trì, trả lời từng câu hỏi của Trình Cẩm Chi. Bác sĩ hành nghề lâu năm, những câu hỏi của Trình Cẩm Chi cũng là điều bình thường, bà trả lời vấn đề của Trình Cẩm Chi, cũng nói mấy câu đùa giỡn để làm dịu bầu không khí: "Tình trạng của cô Dung rất tốt, chắc đến lúc đó sẽ sinh nở suôn sẻ, cô Trình đừng lo."
"Cô Trình, cô khỏe hơn chút nào không?" Bác sĩ lại hỏi đến sức khỏe của Trình Cẩm Chi.
"Chị ấy khỏe hơn rồi." Rõ ràng Dung Tự còn hiểu rõ sức khỏe của Trình Cẩm Chi hơn cả Trình Cẩm Chi. Nói mấy từ khá chuyên nghiệp, bác sĩ cũng gật đầu: "Vậy đúng là khỏe hơn nhiều."
Dung Tự hỏi chuyên nghiệp hơn nàng nhiều. Trình Cẩm Chi cũng không thấy xấu hổ, vấn đề nàng mới hỏi bác sĩ, tuy rằng rất đơn giản, nhưng đó là điều mà nàng muốn hỏi. Nàng muốn hỏi tình trạng thể chất của Dung Tự, đảm bảo lúc sinh nở Dung Tự sẽ không xảy ra bất trắc gì. Đến khi cơ thể Trình Cẩm Chi khỏe hơn, hai người cũng bắt đầu ngủ chung giường. Sau khi cơ thể Trình Cẩm Chi khỏe hơn, thời gian để hai người hôn ngủ ngon cũng kéo dài. Lúc trước chỉ là chạm vào, hiện tại bắt đầu hôn, cũng không biết ai đưa lưỡi. Trình Cẩm Chi khẽ thở hổn hển. Đừng thấy bây giờ Dung Tự là phụ nữ có thai, cởi quần Trình Cẩm Chi vẫn rất nhanh. Mũi Trình Cẩm Chi đỏ đỏ, bỗng rung động, cũng không dám di chuyển, dọn tư thế cũng không dễ, rất sợ đụng trúng Dung Tự. Lần này để hoàn toàn phối hợp với Dung Tự, chân của Trình Cẩm Chi đều phải tự nâng lên. Gót chân rất mỏi. Đều là do Dung Tự giúp Trình Cẩm Chi giải quyết. Một lần sau khi kiểm tra xong, chỉ còn lại Trình Cẩm Chi và bác sĩ, Trình Cẩm Chi nhéo tai, hỏi chuyện chung chăn gối. May mắn bác sĩ không trêu nàng chuyện này, nếu không nàng sẽ chết vì xấu hổ.
Khi về phòng bệnh, Dung Tự đã ngồi đọc sách. Quần áo của Dung Tự rất mỏng, chỉ hơi phủ trên cơ thể, phác họa nên vóc dáng xinh đẹp của Dung Tự. Ngay cả khi mang thai, cơ thể thay đổi, tay chân vẫn mảnh khảnh thon dài. Dung Tự ngồi quỳ đọc sách, đó là một cuốn sách cổ tích. Cha mẹ của Trình Cẩm Chi đã đặc biệt mua, bảo là để dưỡng thai. Những người nổi tiếng như Dung Tự và Trình Cẩm Chi, đương nhiên không đến lớp tiền sản được. Chỉ có thể mời giáo viên đến, học một tiếng một tiếng rưỡi.
"Chị hỏi gì bác sĩ?" Ban nãy, Trình Cẩm Chi để Dung Tự về phòng bệnh, nói nàng muốn hỏi riêng bác sĩ vài vấn đề.
"Không có gì."
Ban ngày Trình Cẩm Chi cũng không nói gì, đến tối mới hôn gáy Dung Tự. Bác sĩ nói, có thể tăng cường tình dục. Dung Tự cho rằng Trình Cẩm Chi lại muốn, mắt còn chưa rời khỏi sách, tay đã đi kéo quần Trình Cẩm Chi trước. Trình Cẩm Chi kẹp lấy tay Dung Tự, bây giờ Dung Tự rất hay, còn chưa bắt đầu, đã làm nàng nhũn chân.
"Sao vậy?" Lúc này đôi mắt của Dung Tự mới rời khỏi sách. Cô đặt sách sang một bên.
"Không phải ban ngày em hỏi chị..."
"Sao?"
"Chị hỏi bác sĩ về chuyện chung chăn gối." Trình Cẩm Chi hơi xấu hổ: "Bác sĩ nói được."
Dung Tự nhếch môi lên, không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt: "Chuyện này chị không cần phải hỏi bác sĩ?"
"Hả?"
"Hỏi em là được rồi." Dung Tự hôn đôi má của Trình Cẩm Chi.
"Được." Dung Tự trả lời Trình Cẩm Chi.
Rõ ràng là nàng giúp Dung Tự giải quyết nhu cầu sinh lý, ngược lại bị Dung Tự đùa giỡn một trận. Từ năm trước đến năm nay, nàng cũng không chạm gì vào Dung Tự, ngón tay thì sợ làm Dung Tự bị thương. Thay vào đó làm miệng cho Dung Tự. Có lẽ phụ nữ mang thai, có nhu cầu về chuyện đó? Lúc trước khi nàng làm miệng cho Dung Tự, Dung Tự rất bình tĩnh. Lần này, khi tới cao triều, Dung Tự còn ôm gáy nàng, kéo đầu nàng cắm mặt vào. Miệng của Trình Cẩm Chi đã mỏi nhừ, còn tưởng có thể hồi phục lại, nhưng đã bị Dung Tự vớt lên giường.
Tới gần giai đoạn sinh nở, Trình Cẩm Chi hơi lo lắng. Nàng cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Dung Tự, ngược lại Dung Tự như một người không có chuyện gì.
"Tự Nhi sẽ sinh trong mấy ngày này à? Thực sự muốn sinh dưới nước à?" Cha mẹ cũng có vẻ khá căng thẳng.
Dung Tự có hiểu biết về việc "sinh dưới nước", cô sử dụng đủ kiến thức chuyên môn để trả lời cho cha mẹ Trình đang rất lo lắng. Đây là lẽ thường của con người, hiển nhiên đây không phải là việc mà kiến thức chuyên môn có thể trấn an được. Đến khi cha mẹ ra về, buổi tối Trình Cẩm Chi không ngủ được. Nàng lăn qua, Dung Tự nắm lấy tay nàng: "Sao vậy?"
"Ngủ không ngon."
"Đừng lo lắng." Dung Tự vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: "Sinh con không khó khăn như thế."
Giọng điệu của Dung Tự, như một phụ nữ đã sinh bảy tám đứa.
"Chị tỉnh lại không đúng lúc lắm, nếu sớm một chút, chị có thể cản em." Trình Cẩm Chi nói: "So với con, chị muốn dành thời gian trải qua cuộc sống yên ổn với em hơn."
Trình Cẩm Chi như bị "chứng lo lắng khi mang thai".
Dung Tự cười cười, buổi tối rất yên lặng, Trình Cẩm Chi có thể nghe được tiếng cười của cô.
"Chị nói thật đó." Trình Cẩm Chi nói.
"Sẽ sinh suôn sẻ."
"Sao em biết suôn?"
"Không phải lần trước chị nói suôn sao?" Dung Tự nói.
Dung Tự vừa nói, tai của Trình Cẩm Chi đỏ lên. Trong thời kì mang thai, phụ nữ nhạy cảm hơn, lúc Trình Cẩm Chi giải quyết nhu cầu sinh lý cho Dung Tự, thấy dễ vào hơn trước đây, nên nàng nói sẽ sinh suôn sẻ.
"Nếu không thì thử lại lần nữa?" Giọng Dung Tự có phần nhẹ nhàng.
"Em lại trêu chị."
"Không phải, chị cảm nhận thử, không chừng sẽ không lo lắng như thế."
"Chị không nói chuyện với em nữa."
Vốn đôi bàn tay của Dung Tự và Trình Cẩm Chi đang lồng vào nhau, sau đó Dung Tự cầm tay nàng xuống dưới. Dường như là trấn an Trình Cẩm Chi, đến khi ngón tay của Trình Cẩm Chi được bao bọc trong sự ấm áp, nàng mới đỏ mặt phản ứng.
"Còn lo lắng không?" Dung Tự thở hào hển.
"Lưu manh." Trình Cẩm Chi chống người lên, lấy khăn lau lau tay.
Đã lúc nào rồi, Dung Tự còn muốn giở trò lưu manh với nàng. Dung Tự cười cười, trong đôi mắt còn có ánh nước, xoa xoa tai Trình Cẩm Chi và hôn lên.
Dung Tự sinh non, ngày mà nước ối bị vỡ, cô vẫn đang đọc truyện cố tích cho Trình Cẩm Chi nghe. Khi đọc được một nửa câu chuyện thì bị đưa lên xe đẩy. Sắc mặt của Dung Tự tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự như vậy, nước mắt cũng tuôn rơi. Trước khi vào phòng mổ, Dung Tự còn nắm chặt tay Trình Cẩm Chi: "Đừng lo, một lúc là em sẽ ổn."
"Chị thở ra, thả lỏng một chút." Dung Tự còn trấn an Trình Cẩm Chi. Dung Tự đọc nửa đoạn sau của câu chuyện cổ tích, nói ra ngoài sẽ tiếp tục đọc cho Trình Cẩm Chi nghe. Vẫn do Cẩu Vũ không chịu được, đẩy xe đẩy: "Đừng vậy nữa, đi sinh con của em nhanh đi."
Cũng đến trước phòng mổ rồi, hai người còn muốn ái ân. Không thấy mọi người đều đang nhìn sao? Rõ ràng bác sĩ cũng bị vẻ "bình tĩnh như thường" của Dung Tự hù dọa, đến khi Cẩu Vũ đẩy như thế, họ mới đưa Dung Tự vào. Cho đến giờ vẫn chưa từng thấy sản phụ và gia đình sản phụ nào như vậy. Nếu không phải nhờ cái bụng nhô cao, họ còn tưởng khiêng nhầm người. Dung Tự vừa vào phòng mổ, Trình Cẩm Chi bình tĩnh được hai giây đã sụp đổ: "Làm sao bây giờ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.