Chương 23
Thần Vụ Đích Quang
03/09/2023
Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ hỏi mình thì do dự một lát, nhất thời không nghĩ ra được nên nói thế nào, hơn nữa anh cả và anh hai còn đang ở bên kia.
“Em cũng không cần nghĩ cớ giấu anh, trừ Tiêu Nguyệt Ba thì không có ai khác lại ăn no rửng mỡ nói chuyện này, hơn nữa sớm như vậy em đã chạy qua đây, chắc chắn là đến cùng anh trai của em.” Cận Văn Lễ không muốn để Diệp Thủy Thanh khó xử, trực tiếp nói ra suy đoán của mình.
Diệp Thủy Thanh chỉ đành gật đầu: “Là anh trai của em đưa em đến, em cũng vừa biết Tiêu Nguyệt Ba đến nhà em. Văn Lễ à, nếu cô ấy không gây ra bất kỳ mâu thuẫn gì giữa chúng ta, anh nói cô ấy hay mắng cô ấy cũng được đi, tuyệt đối đừng làm người ta bị thương, đó là phạm pháp.”
Cận Văn Lễ cười nói: “Em yên tâm đi, anh nghe em khuyên chắc chắn sẽ không đánh cô ta, cũng sẽ không đến nhà bọn họ quấy rối, em lên xe trước, anh đưa em về.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới yên tâm, ngồi lên xe ba bánh rồi lại vẫy tay về phía hai anh trai đang đứng, ý là bảo họ tự về, mình đi với Cận Văn Lễ.
Đợi lúc sắp đến đầu đường, Diệp Thủy Thanh bảo Cận Văn Lễ dừng xe lại, mình nhảy xuống: “Anh về nhà thì mau ngủ đi, không cần đưa em nữa, lát nữa em đi làm rồi.”
“Vậy không được, em cũng không có xe đạp, xe buýt thì anh không thể để em đi một mình, em quên tên lưu manh lần trước rồi à?”
Diệp Thủy Thanh nghĩ cũng đúng, thế là lại đổi ý: “Thế này đi, em với anh về nhà anh trước, lấy chiếc xe đạp lần trước anh cả của em trả lại nhà anh về không được sao? Lần này chắc anh yên tâm rồi chứ?”
“Không phải em vẫn luôn muốn để anh làm việc tử tế sao, nếu anh về nhà ngủ, không phải là đi làm trễ à?” Cận Văn Lễ không muốn tách khỏi Diệp Thủy Thanh, lại bắt đầu tìm đủ mọi lý do.
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh hiểu suy nghĩ của anh, thế là cười nói: “Trước đây không phải anh cũng không đi làm sao, nếu đã có con đường tốt hơn thì em sẽ không phản đối. Anh nghe lời, bây giờ về nhà ngủ, đợi đến trưa anh lại đến xưởng tìm em, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, được không?”
“Vậy được, anh nghe lời vợ, em đến căn tin lấy cơm tuyệt đối đừng tiết kiệm, nhất định phải chọn món ngon nhất, tiền này em cầm lấy.” Cận Văn Lễ nói rồi lấy ba mươi tệ trong túi ra muốn cho Diệp Thủy Thanh.
“Anh đừng cho em tiền nữa, một trăm tệ lần trước còn dư rất nhiều đây, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, không được ăn xài phung phí.” Diệp Thủy Thanh nói gì cũng không lấy tiền mà Cận Văn Lễ đưa qua.
Cận Văn Lễ chỉ đành cất tiền vào: “Bây giờ đã biết tiết kiệm tiền thay anh rồi à? Tiêu được thì kiếm được, tiền không phải tiết kiệm mà có, mà là kiếm ra, sau này mỗi tháng anh cho em năm mươi tệ, bản thân em muốn mua gì thì mua cái đó, hôm khác anh dành thời gian để nấu đồ ăn ngon cho em, bảo đảm em chưa từng ăn.”
Diệp Thủy Thanh vẫn rất tin tưởng tay nghề của Cận Văn Lễ, cũng rất mong chờ anh có thể làm ra được món gì mới lạ, bất giác lộ ra dáng vẻ thèm ăn gật đầu liên tục, lần này cũng khiến Cận Văn Lễ lấy làm lạ, tiếc là trên đường lại không thể thân mật, chỉ đành nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai, trái lại chọc Diệp Thủy Thanh cười ha ha không ngừng.
Trên đường hai người đến nhà Cận Văn Lễ đã thu hút không ít sự chú ý của người khác, đến cổng Diệp Thủy Thanh cũng không tiện vào, chỉ đứng bên ngoài cửa đợi Cận Văn Lễ đẩy xe ra, sau đó dặn dò anh mấy câu, thì trực tiếp đạp xe đi làm.
Lúc này hai anh em nhà họ Diệp cũng về đến nhà, cúi đầu ủ rủ kể lại sự việc một lượt với mẹ.
Chung Xuân Lan ngồi ngơ ra cả buổi mới nói: “Bỏ đi, con gái lớn không dùng được, trước tiên mặc kệ con nhóc đó, đợi chuyện cưới xin của Thắng Chí làm xong thì hẵng nghiên cứu chuyện của nó, nếu bản thân nó đã không chê ai kia mất mặt thì cũng hết cách, là phúc là họa đều do số mệnh sắp đặt, dù sao chuyện chúng ta nên làm cũng đã làm rồi, nên khuyên cũng khuyên rồi, tương lai nếu nó chịu thiệt cũng không oán trách người nhà được, các con mau đi làm đi.”
Hai anh trai Diệp Thắng Cường, Diệp Thắng Chí nhìn nhau đều thở dài, tạm thời cũng chỉ đành làm như vậy thôi, cũng không thể vì chuyện em gái hẹn hò mà cả nhà không sống được ngày tháng tử tế, tùy cô vậy.
Diệp Thủy Thanh vừa mất đi sự ngăn cản của người nhà thì qua lại với Cận Văn Lễ càng thân mật hơn, buổi tối thứ bảy thì tinh thần càng trông mong thời gian có thể trôi qua nhanh chút để cùng đến bày sạp với Cận Văn Lễ. Ngủ chập chờn chịu đựng đến ba giờ, trở mình rồi bò dậy, động tác nhanh chóng mặc quần áo xong ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng Chung Xuân Lan vén rèm cửa sổ nhìn con gái mở cửa sân đã mất dạng, ngoài lắc đầu thở dài thì thật sự không có cách nào khác.
Diệp Thủy Thanh nhìn thấy Cận Văn Lễ cũng có vẻ mặt hồng hào ở đầu hẻm, mỉm cười rồi ngồi thẳng lên xe: “Xuất phát thôi.”
“Trời còn sớm quá, em mặc áo bông này lên, nếu không thì lạnh cóng đấy.” Cận Văn Lễ lấy một chiếc áo bông lớn của mình ở trên xe khoác lên cho Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cười ngọt ngào, nghe lời khoác áo bông vào, Cận Văn Lễ mới bắt đầu đạp xe.
Tiêu Nguyệt Ba ngồi ngáp phía sau xe em trai, từ sau lần trước đến nhà họ Diệp nói chuyện Cận Văn Lễ bày sạp, cũng không nghe ngóng được động tĩnh gì, chỉ biết Diệp Thủy Thanh vẫn ở bên cạnh Cận Văn Lễ, thì nghĩ chắc chắn là nhà họ Diệp vẫn chưa nói chuyện với Diệp Thủy Thanh, vậy thì chỉ đành đợi thêm mấy ngày nữa.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là, bên phía nhà họ Diệp không có động tĩnh, Cận Văn Lễ lại có tin, hai ngày trước Cận Văn Lễ chủ động đến tìm mình, bảo chủ nhật mình đến chợ mà anh bày sạp để tìm anh, đây thật sự là tin vô cùng tốt.
Tiêu Nguyệt Ba nghĩ nhất định là Diệp Thủy Thanh ghét bỏ Cận Văn Lễ rồi, vốn dĩ là vậy, ngay cả mình cũng không tán thành Cận Văn Lễ bày sạp, huống hồ là con hồ ly tinh cần thể diện như Diệp Thủy Thanh kia, nhất định là sợ mất mặt nên nửa đường bỏ cuộc chia tay với Cận Văn Lễ rồi, nếu không thì Cận Văn Lễ cũng không thể đến tìm mình.
Cô ta không muốn dậy sớm vào ngày nghỉ như vậy, nhưng vừa nghĩ đến bây giờ chắc chắn là lúc Cận Văn Lễ mất mác nhất, khó chịu nhất, vừa hay mình có thể an ủi anh, cũng có thể mượn cơ hội này bảo anh dọn sạp đừng làm nữa, đến lúc đó lại bảo bố mình giúp anh tìm một cách kiếm tiền, nhất định Cận Văn Lễ sẽ cảm kích mình, huống hồ lần trước lúc mình hôn Cận Văn Lễ, cũng không phải anh không có cảm giác, bây giờ chỉ thiếu một chân bước vào cửa mà thôi.
Tiêu Nguyệt Ba càng nghĩ càng vui, không nhịn được cố thúc em trai đạp xe nhanh chút, làm cho Tiêu Vinh Quyền liên tục than phiền.
Đến chợ, Tiêu Vinh Quyền dừng xe ngay ngắn: “Chị, chị tự đi tìm anh ấy đi, em không qua đâu, xấu hổ lắm.”
“Em nhiều chuyện quá, được rồi, em ở đây đợi đi.” Tiêu Nguyệt Ba nói xong thì vào chợ tìm sạp của Cận Văn Lễ.
Thấy mặt Cận Văn Lễ hiếm khi nở đầy nụ cười đi về phía mình, nhưng Tiêu Nguyệt Ba lại không cảm giác được chút ngạc nhiên mừng rỡ nào, từ khoảnh khắc cô ta nhìn thấy sạp của Cận Văn Lễ, trái tim vẫn luôn lặng xuống.
Tại sao Diệp Thủy Thanh cũng xuất hiện ở đây, không đúng, Diệp Thủy Thanh xuất hiện ở đây rất bình thường, nhưng tuyệt đối không nên cười vui vẻ sắp xếp mua bán cùng với Cận Văn Lễ chứ! Cô nên chia tay Cận Văn Lễ mới đúng! Tiêu Nguyệt Ba mơ hồ.
“Sao thế, không ngờ chuyện xấu mình làm không có tác dụng sao? Tiêu Nguyệt Ba, nếu với tính cách thường ngày của tôi, cho dù không làm cô bị thương, cũng sẽ khiến người nhà cô người chết ngựa ngã, nhưng vợ tôi từng khuyên tôi, cho nên nhà các cô coi như tránh được một kiếp. Hôm nay tìm cô đến chính là muốn để cô thấy chính cô đã giúp tôi việc lớn, nếu không phải lòng tốt của cô thì tôi thật sự không biết khi nào mới dám nói cho Thủy Thanh biết chuyện mình bày sạp, cho nên tôi nghĩ kĩ rồi, thật ra tôi nên cảm ơn cô, cảm ơn cô để tôi biết Thủy Thanh là một cô gái tốt cỡ nào, cảm ơn cô khiến cả nhà họ Diệp từ bỏ suy nghĩ chia cách tôi và Thủy Thanh, càng phải cảm ơn cô để Thủy Thanh và tôi xác định được tấm lòng của nhau! Qua hai ngày này, tôi mang rương rượu qua nhà các cô, coi như quà cảm ơn!” Cận Văn Lễ càng nói mắt càng sáng, khóe miệng cũng càng nhếch càng cao, cả người đều trở nên khác lạ.
“Cận Văn Lễ, anh cố ý bảo em qua đây để chê cười em, đúng không! Anh ở đây bày sạp không cảm thấy mất mặt sao, rõ ràng bố em có thể giúp anh tìm con đường tốt hơn anh không cảm kích, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!” Tiêu Nguyệt Ba bị Cận Văn Lễ kích động đến mức giọng to lên.
“Hừ, tôi có hối hận hay không cũng không cần cô lo lắng, bố cô có bản lĩnh đi nữa cũng không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ mong cô cách xa tôi với Thủy Thanh chút, đừng tự cho là đúng, tự mình đa tình nữa, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, vậy tôi mới thật sự cảm tạ trời đất!”
Đối mặt với từng câu nói tuyệt tình của Cận Văn Lễ, Tiêu Nguyệt Ba vừa đau lòng vừa tức giận, từ nhỏ điều kiện gia đình cô ta đã cao hơn người khác một bậc, trước nay đều là người khác vây quanh cô ta, nào có chịu thất bại như vậy, bây giờ toàn thân đã run rẩy giơ tay chỉ vào Cận Văn Lễ hung hăng nói: “Cận Văn Lễ, anh hay lắm, tôi vì anh bỏ ra tâm huyết bốn năm, vì anh mà bất cứ người đàn ông nào khác có điều kiện tốt đi nữa cũng không ngó ngàng, bây giờ anh vì một con hồ ly tinh như vậy mà phụ lòng tôi, anh nhớ rõ cho tôi, tôi nhất định phải khiến anh hối hận!” Nói xong xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lau nước mắt.
“Con mụ điên!” Cận Văn Lễ liếc mắt rồi lại quay về sạp bận bịu với Diệp Thủy Thanh.
Sau đó lúc dọn sạp, Diệp Thủy Thanh đếm tiền trong tay thì vui vẻ không thôi, thì ra việc này thật sự kiếm rất nhiều tiền.
“Anh nhìn gì thế?” Diệp Thủy Thanh vừa đếm tiền xong, nhìn thấy Cận Văn Lễ đang nhìn mình chăm chăm.
Cận Văn Lễ liền cười thành tiếng: “Vợ à, dáng vẻ em đếm tiền vô cùng xinh đẹp, mặt cười rất đẹp.”
Nói thừa, lúc đếm tiền ai không vui chứ, thật là! Diệp Thủy Thanh lườm Cận Văn Lễ, đưa tiền đã sắp xong cho Cận Văn Lễ rồi đứng dậy: “Mau lên, về nhà ngủ bù một giấc.”
“Được thôi, chúng ta đi thôi!” Tay chân Cận Văn Lễ nhanh nhẹn để đồ đạc lên xe rồi chở Diệp Thủy Thanh về.
Diệp Thủy Thanh về đến nhà thì vào thẳng phòng nằm trên giường ngủ thiếp đi, đã ngủ một giấc rất ngon, lúc thức dậy đã là buổi chiều rồi, sau khi ngồi dậy thì cảm thấy trong lòng giống như có chuyện gì đó.
Ngồi một lúc thì đứng dậy mở cửa sổ ra.
“Em biết ngay chắc chắn anh ở bên ngoài mà!” Diệp Thủy Thanh vừa mở cửa sổ thì nhìn thấy Cận Văn Lễ đã đứng bên ngoài đang giơ tay, bộ dạng đó vừa nhìn là đang định gõ cửa sổ nhà mình.
Cận Văn Lễ bỏ tay xuống, mặt mày hớn hở nói: “Nếu không thì làm sao nói chúng ta là vợ chồng chứ, thần giao cách cảm mà.”
“Xem anh đắc ý kìa, còn biết thành ngữ nữa à?”
“Đương nhiên rồi, hôm nay ở chợ lúc anh đối phó với Tiêu Nguyệt Ba, đã dùng mấy câu thành ngữ đấy, em cho rằng chỉ Thôi Tất Thành biết tuôn văn ra thôi sao?”
Diệp Thủy Thanh lấy tay gõ vào trán Cận Văn Lễ: “Anh cứ khoác lác đi, rốt cuộc Tiêu Nguyệt Ba thế nào, có nói gì không?”
“Không sao, chắc chắn là từ bỏ rồi, em không cần nghĩ cho cô ta nữa.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Vậy anh lại chạy đến làm gì?”
“Mang đồ ăn ngon cho em.”
Cận Văn Lễ vừa nói xong, Diệp Thủy Thanh mới để ý trong tay anh thật sự đang cầm hộp cơm: “Nhanh như vậy anh đã làm đồ ăn xong rồi à?”
“Nếu đã nói rồi đương nhiên không thể chậm trễ, nhìn xem món này em thấy qua chưa?”
Diệp Thủy Thanh mở hộp cơm ra nhìn bên trong, đồ ăn bên trong quen mắt nhưng lại có chút khác lạ: “Đây là…Bánh trứng gà?”
“Em biết cũng nhiều đấy, có điều cái này là bánh rán, ngửi xem thơm không?”
Diệp Thủy Thanh ngửi thử quả thật là rất thơm, nhưng bánh rán mình từng thấy không phải như vậy.
“Nói cho em biết, bánh rán này là làm từ bột đậu nành, bột đậu xanh cộng thêm bột bắp đấy, hơn nữa không phải bột hòa với nước, anh đến quán cơm xin bột hòa với canh hầm xương, bên trên đã đập trứng gà rồi trán trong nồi, lại quét thêm dầu ớt, nước đậu ngự và tương ngọt, lại rắc thêm rau thơm với hành nhuyễn cho dậy mùi.”
Diệp Thủy Thanh nuốt nước bọt rồi lại hỏi: “Vậy gói bên trong là gì, nhìn không giống bánh quẩy.”
“Đây gọi là bánh quế, là món ăn vặt vùng khác, nhân thịt gói bột dầu vừng rán mà thành, vừa giòn vừa thơm, vợ à, ăn một cái đi?” Cận Văn Lễ nói xong thì cầm một cuốn bánh rán lên đưa đến bên miệng Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh há to miệng cắn một cái, cộng thêm bánh rán trứng gà thơm giòn ngon miệng mang theo mùi cay tê, bánh quế bên trong cũng mềm thơm xốp giòn, mùi vị kia đã không nói ra được là ngon cỡ nào nữa rồi.
“Những nguyên liệu này anh lấy ở đâu ra vậy?” Không nói đến bột và thịt cho dù dầu dùng làm bánh rán này đã rất xa xỉ rồi.
“Quán cơm có người quen chính là điều tốt, anh mượn nhà bếp của quán cơm để dùng, nếu không thì cũng không làm ra được hình dạng và mùi vị này.”
“Đúng là quá ngon, mùi vị vô cùng thơm, anh cũng ăn đi.” Diệp Thủy Thanh cũng cầm một miếng đưa đến bên miệng Cận Văn Lễ.
“Làm món này mặn mặn cay cay mới có vị, em thích ăn thì ăn nhiều chút, nếu không thì làm một lần cũng không dễ, miếng còn thừa lại trong tay em để anh ăn là được.”
Diệp Thủy Thanh nhíu mày: “Nhiều như vậy sao em ăn được, chúng ta cùng ăn đi, nếu không em cũng không ăn.”
Nhìn Diệp Thủy Thanh sắp để bánh rán trong tay xuống, Cận Văn Lễ vội ngăn lại: “Anh biết em thương anh, anh ăn không được sao, em xem không phải anh ăn rồi sao, em đừng có không ăn, nếu không thì tâm huyết này của anh uổng phí rồi.”
“Sau khi anh về nhà không buồn ngủ à, sao lại không biết mệt thế!”
“Vợ anh có thể ăn ngon mặc đẹp, mệt đi nữa anh cũng vui, hơn nữa một thằng đàn ông như vậy sao dễ mệt như vậy chứ, không sao!”
Diệp Thủy Thanh nằm sấp trên bệ cửa sổ cùng Cận Văn Lễ hai người anh một miếng em một miếng ăn hết một hộp bánh rán, sau đó mỗi người ôm cái bụng căng tròn trò chuyện, đợi sau khi Cận Văn Lễ đi, Diệp Thủy Thanh ra khỏi phòng nói với mẹ mình không ăn cơm tối nữa, rồi lại quay về tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau Diệp Thủy Thanh vừa vào phân xưởng đã bị chủ nhiệm Hoàng gọi qua.
“Thủy Thanh, hôm nay gọi em đến là trong tổ chức có sắp xếp chức vụ công việc mới cho em.” Thái độ của Hoàng Cương rất hòa nhã.
“Chủ nhiệm, trong xưởng muốn sắp xếp em đến phân xưởng khác sao?” Diệp Thủy Thanh hỏi.
Hoàng Cương lắc đầu: “Không phải, trong xưởng chúng ta chẳng phải có xưởng làm nhà trẻ sao, bây giờ định điều em qua làm giáo viên, em còn trẻ trông lại dễ nhìn, phù hợp với chức vị này, hơn nữa dạy trẻ cũng không cần học lực quá cao, mặc dù tiền lương kiếm không nhiều như phân xưởng tuyến một, nhưng môi trường làm việc tốt hơn hẳn, không cần dính mực in độc hại này nữa, tương lai nếu em làm tốt có lẽ còn được đánh giá chức vụ nữa.”
Trong lòng Diệp Thủy Thanh hiểu rõ nếu xưởng đã quyết định vậy mình phản đối cũng vô dụng, có điều chuyện đến nhà trẻ làm việc cũng không diễn ra ở kiếp trước, xem ra cho dù mình sống lại một lần cũng vẫn có quá nhiều chuyện không thể đoán trước đang đợi mình.
Rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Hoàng, Diệp Thủy Thanh trở về phân xưởng thu dọn đồ đạc của mình, lúc này Tiểu Trâu đi tới kéo cô sang bên cạnh nói nhỏ: “Thủy Thanh, chị thật sự bị điều đi sao?”
“Ừm, để chị đến nhà trẻ dạy trẻ, sao chị biết được!”
Tiểu Trâu nhìn xung quanh thấy không ai để ý bên này mới nói: “Lúc em đến sớm, vừa hay gặp được chị họ của em, chị ấy đang tính toán bên kia, em nghe chị ấy nói điều chị đi là vì chuyện của chị và Cận Văn Lễ đã ảnh hưởng đến phân xưởng chúng ta lấy giấy khen tiên tiến, cho nên chủ nhiệm bọn họ thương lượng rồi mới báo cáo, điều chị đến nhà trẻ làm vua của trẻ, tiền lương còn ít hơn công nhân tuyến một rất nhiều.”
Thì ra là chuyện như vậy, Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Không sao cả, ít thì ít thôi, chỉ là chị không nỡ xa em thôi.”
Tiểu Trâu nghe vậy thì vỗ Diệp Thủy Thanh một cái: “Chị thường đến thăm em là được rồi, em biết chị có Cận Văn Lễ chống lưng không thiếu tiền, nếu không thì có thể ăn đồ ngon cả ngày sao? Có điều chị khoan hãy đắc ý, chị họ của em còn nói, Thôi Tất Thành vừa nghe nói chị phải đi thì cũng làm đơn xin điều đi, xưởng đã phê chuẩn rồi, lần này chị với anh ấy phải gặp nhau mỗi ngày, làm việc với nhau mỗi ngày rồi!”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.