Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 40

Thần Vụ Đích Quang

03/09/2023

 

Thời gian dài như thế đến nay đây là lần đầu tiên Diệp Thủy Thanh một mình về nhà mà không có Cận Văn Lễ bên cạnh, lúc gần trưa Cận Văn Lễ gọi điện đến nói đã đến nơi, chỗ ở cũng tìm xong, rồi lại lảm nhảm cả buổi mới cúp máy, trong lòng cô không có ngày nào dễ chịu.

Về đến nhà Diệp Thủy Thanh cũng chẳng ăn mấy miếng cơm, đợi lúc trở về phòng mình thì càng cảm thấy quạnh quẽ. Lúc này mới thấy mặc dù bình thường chỉ có hai người Cận Văn Lễ và mình, nhưng lúc cười đùa cũng không cảm thấy cô đơn và thời gian khó chịu đựng, bây giờ nghe người bên ngoài xem ti vi thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào, vậy mà lại có cảm giác muốn khóc.

“Thủy Thanh à, Lý Như đến rồi.” Đang lúc khó chịu thì nghe thấy mẹ chồng Đồng Tú Vân ở ngoài gọi một tiếng.

 

Diệp Thủy Thanh lập tức đứng dậy nhìn đồng hồ vừa qua sáu giờ, vội vàng mở cửa mời Lý Như vào.

“Sao giờ cô lại qua đây, ăn cơm chưa?”

Lý Như gật đầu: “Ăn rồi, trong lòng tôi bực bội lại thấy trời còn sáng muốn qua nói chuyện với cô, dù sao nhà tôi cũng không xa lắm, anh Văn Lễ đâu?”

“Đến nông thôn làm việc rồi.” Diệp Thủy Thanh không nói chuyện tín phiếu nhà nước với Lý Như, một là vì chuyện này chưa đâu vào đâu, với lại nếu Lý Như thật sự hẹn hò với Dương Lạc, đương nhiên Dương Lạc sẽ nói, cũng không đến lượt mình nhiều chuyện.

“Vậy vừa hay cứ nói chuyện trong phòng cô đi.” Lý Như nói xong thì ngồi bên cạnh Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh cười hỏi: “Cô đến đúng lúc lắm, nếu không thì tôi cũng muốn tìm cô đây, nghe anh Văn Lễ của cô nói, cô và Dương Lạc kết bạn rồi?”

Lý Như nghe vậy liền nói: “Chính là vì chuyện này tôi mới giận, lần trước lúc tôi cùng mọi người đến nhà anh ta thì cảm thấy anh ta có chút ý với tôi, cô còn nhớ nửa đường tôi quay lại một lần không? Thật ra chính là tôi nói với anh ta rằng tôi và anh ta không thể nào, làm bạn bè thì được, nhưng hẹn hò trai gái chắc chắn không được, bệnh của anh ta thành như vậy căn bản không thích hợp kết hôn.”

 

Lý Như này đúng thật là thẳng thắn, có điều dứt khoát như vậy cũng rất tốt, nếu không thì cứ liên lụy không rõ thì người chậm trễ lại là cả hai, Dương Lạc cũng thật là, vấn đề tim nghiêm trọng như vậy, cho dù kết hôn cũng không sống được cuộc sống vợ chồng không sinh con được, còn hy vọng xa vời gì chứ?

“Vậy sau đó thì sao?” Diệp Thủy Thanh lại hỏi.

“Lúc đó anh ta nghe xong lời tôi nói biểu hiện cũng rất bình thường, sau đó tôi lại nói bảo tự anh ta nghĩ thông, đợi lúc tôi trả sách thì do anh ta quyết định có thể làm bạn bình thường hay không, còn có thể qua lại hay không. Ai ngờ được, mấy ngày trước lúc tôi đến trả sách cho anh ta, anh ta tái phát ngay tại chỗ, nhà bọn họ cũng không biết từ đâu xông ra nhiều người như vậy, ngoài người làm còn có người đi lính, không những đưa Dương Lạc lên xe cấp cứu mà cũng kéo tôi lên theo, dọa tôi không dám nói tiếng nào, sau đó bố Dương Lạc cũng chạy đến bệnh viện, chiến trận đó lớn khỏi phải nói. Đợi sau khi Dương Lạc tỉnh dậy nói rõ mọi chuyện, bố anh ta tìm tôi nói chuyện, thái độ vô cùng nhã nhặn, nói nhà bọn họ đều biết tình hình của Dương Lạc, bảo tôi có thể dịu dàng chút hay không, chọn cách tiến hành theo chất lượng để từ chối Dương Lạc, nếu không thì chắc chắn Dương Lạc không chịu nổi.”

“Dịu dàng thì có thể, nhưng tiến hành theo chất lượng là ý gì chứ?” Diệp Thủy Thanh thật sự không nghĩ ra thế nào là gọi từ chối một cách tiến hành theo chất lượng, lãnh đạo này nói chuyện đúng là có trình độ.

“Lúc đó tôi cũng hỏi như vậy, kết quả bố Dương Lạc nói chính là để tôi duy trì mối quan hai bên tốt đẹp với Dương Lạc, dần dần khuyên bảo anh ta, đợi anh ta thay đổi suy nghĩ thì cũng tốt.”

“Vậy bây giờ Dương Lạc thế nào?”

“Xuất viện từ lâu rồi, có điều không thể nhắc chuyện này, vừa nhắc thì chắc chắn sẽ phát bệnh, tôi đến thăm anh ta, anh ta cũng nói xin lỗi tôi, nhưng bản thân anh ta cũng không có cách, mặc dù trong lòng rất rõ nhưng chỉ là không khống chế cho cơ thể không phát bệnh, còn muốn đền bù cho tôi tiền lỡ việc làm với tiền ăn uống, lấy ra năm mươi tệ tại chỗ đặt trước mặt tôi. Thủy Thanh, cô nói xem làm gì có ai như vậy, theo như nhà anh ta nói, nếu một ngày Dương Lạc chưa hiểu thì ngày đó tôi vẫn không thể hẹn hò rồi? Tôi cũng cùng tuổi với cô, cô đã kết hôn rồi mà tôi còn độc thân đây. Thật ra cũng không phải tôi không thích Dương Lạc, con người Dương Lạc có học thức lại rất quan tâm người khác, là một người đàn ông tốt, nhưng tôi và bố tôi còn có anh trai của tôi, mấy năm nay vẫn luôn lo lắng sợ hãi bệnh tình của mẹ tôi, tôi không thể tìm một người như vậy nữa, vợ chồng sống ngày tháng không phải chỉ dựa vào trao đổi tư tưởng là được, cũng phải có tiếp xúc thân mật chứ? Tôi biết nhà họ có tiền, nhưng cũng cần người ta đồng ý mới được, bọn họ thật sự đừng hòng lấy tiền ép tôi, xem thường người khác quá rồi! Mặc dù tôi không có tiền như nhà họ, nhưng cũng là người có tiền gửi!” Lý Như càng nói càng tức, giọng cũng lớn lên.



Diệp Thủy Thanh nghe xong vừa vui vừa rầu theo, cô cảm thấy Dương Lạc cũng có hiềm nghi giả bệnh, nói không chừng thật sự muốn giữ Lý Như lại nên mới nghĩ ra cách này, hơn nữa còn bắt đầu thế tấn công tiền bạc, như vậy xem ra tính tình Dương Lạc cũng chưa chắc là đơn giản như bên ngoài đã thấy.

Thế là cô vỗ vai Lý Như rồi cười nói: “Cô đừng vội, tôi thấy chuyện này không khó. Cô có thể nói công việc đơn vị bận rộn tạm thời không rảnh đi gặp Dương Lạc, anh ta cũng không thể vì không gặp được cô mà cũng phát bệnh chứ, thời gian dài như vậy thì cảm giác cũng nhạt đi.”

“Vậy đơn vị của tôi vẫn có người muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì sao, tôi xem hay không xem đây?”

“Đương nhiên phải xem rồi, nếu thích hợp thì hẹn hò trước, còn về Dương Lạc thì im lặng theo dõi thay đổi thôi, anh ta cũng không ra ngoài, sao biết được cô làm gì chứ.”

“Vậy được, tôi nghe theo cô, nói với cô xong thì trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm không ít, nếu không thì thật đúng là phiền muộn trong lòng, thời gian không sớm nữa tôi về nhà đây.” Lý Như cũng là một người thẳng tính, nói xong thì người cũng vui vẻ không ít, mà Diệp Thủy Thanh cũng không nhớ Cận Văn Lễ đến vậy nữa.

Qua hai ngày Cận Văn Lễ lại gọi điện, nói với Diệp Thủy Thanh rằng tín phiếu nhà nước giá trị mười tệ bên phía nông thôn năm tệ cũng có người bán, lãi rất lớn, mình còn phải ở lại thêm hai ngày, Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng vui mừng bảo anh đừng lo lắng.

Cứ như vậy lại chịu đựng hai ngày, cuối cùng cũng trông được Cận Văn Lễ sắp trở về, Diệp Thủy Thanh tan làm vui vẻ về nhà, chuẩn bị dọn dẹp phòng một lượt, ngày mai mình xin Lý Xương nghỉ nửa ngày làm mấy món ngon đợi Cận Văn Lễ về.

Ai ngờ vừa về đến nhà thì thấy mẹ chồng Đồng Tú Vân với bố chồng Cận Quan Tường đều nhíu chặt mày, Đồng Tú Vân còn đang lau nước mắt, thế là lập tức bước lên hỏi: “Bố, mẹ, hai người làm sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”

Đồng Tú Vân lau nước mắt thở dài: “Hôm nay chị ba của con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tay chân của đứa bé trong bụng nó có vấn đề không thể sinh, bảo nhà chúng ta mau thương lượng đưa ra ý kiến, nhanh chóng chọn biện pháp, nếu không tháng càng lớn thì càng khó xử lý.”

“Hả? Chẳng phải vẫn luôn tốt ư, sao đột nhiên lại có vấn đề, anh ba chị ba nói thế nào?”

“Chúng không nói gì cả, ý của mẹ với bố con thì không sinh đứa bé này, ngày mai đến bệnh viện làm, còn là một bé trai đấy, ôi cháu trai của mẹ!” Đồng Tú Vân nói xong lại khóc nức nở, Diệp Thủy Thanh cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ đành ở bên cạnh rơi nước mắt một lúc, thấy hai vợ chồng già cũng mệt thì về phòng.

Mặc dù cô rất ghét Cận Văn Nghiệp, nhưng gặp phải chuyện này tâm trạng của mình cũng không tốt mấy, tối nằm trên giường suy nghĩ cả buổi, mơ màng ngủ thiếp đi.

“Rầm!” Diệp Thủy Thanh đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa rung trời làm giật mình thức giấc, mở mắt ngơ ngác nhìn căn phòng tối đen, thầm nghĩ có phải mình nghe nhầm rồi không, kết quả âm thanh lại vang lên liên tục, thế là vội bò dạy từ trên giường mặc quần áo vào, đồng thời nghe thấy bên phía bố mẹ chồng đã mở cửa.

“Mẹ, đây là ai vậy, nửa đêm còn đến gõ cửa?” Diệp Thủy Thanh cũng mở cửa, nhìn mẹ chồng rồi hỏi.

“Không biết, con đừng sợ, xem ở cửa sổ thử.”

Diệp Thủy Thanh theo phía sau bố mẹ chồng đến cửa, thì thấy một đám người đứng bên ngoài, có nam có nữ, một người hùng hổ bộ dạng giống như muốn đánh nhau thì lại càng không rõ.

“Ơ, đây chẳng phải là thông gia sao?” Cận Quan Tường nhìn kỹ người bên ngoài, sau đó chỉ vào một bác rồi lên tiếng.

Đồng Tú Vân giống như cũng nhìn thấy, bà đi qua mở cửa: “Thông gia, nửa đêm nửa hôm sao lại chạy đến đây?”

“Hừ, nếu tôi còn không đến vậy cháu ngoại của nhà họ Hoàng tôi đã mất rồi! Kim Hoa đã nói với tôi rồi, tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi đã đến thì không định đi nữa, nếu ai dám động đến cháu ngoại của tôi thì tôi liều mạng với kẻ đó! Các người không cho viết giấy tờ tôi cũng không xong đâu! Đứa bé còn chưa sinh ra mà các người đã nguyền rủa nó, có ý đồ gì hả!”

“Đúng, nếu ai dám động đến chị tôi với cháu trai của tôi thì đợi bị ăn đòn đi!” Mấy tên con trai đứng phía sau bà bác kia cũng quát theo, sau đó phụ nữ thì theo bà bác vào phòng Cận Văn Nghiệp, đàn ông thì lấy đồ canh bên ngoài.



Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu, thì ra những người này đều là người bên nhà mẹ của Hoàng Kim Hoa, anh chị em bảy tám người đều tụ tập lại, thấy bố mẹ chồng ở bên ngoài khuyên bảo hết nước hết cái, nhưng những người này vẫn không nghe, mẹ của Hoàng Kim Hoa thì càng không lộ diện.

“Thằng ba, cái thằng vô dụng như con, đứa bé đó có bệnh sinh ra là phải chịu tội cả đời, làm vậy chẳng phải là tạo nghiệt sao!” Đồng Tú Vân tức đến mức run người, đứng bên ngoài chỉ vào cửa sổ phòng con trai thứ ba của mình mắng chửi, nhưng Cận Văn Nghiệp lại không nói tiếng nào, chỉ trốn trong nhà không ra.

Cuối cùng Đồng Tú Vân rơi nước mắt nói: “Thông gia, tôi chỉ nói một câu, đó cũng là cháu lớn nhà họ Cận của tôi, tôi không đau lòng được sao? Nhưng vì bản thân chúng ta với cả nửa đời sau của đứa bé cũng không chịu tội, tôi mới nói không sinh, nếu chị cứ muốn cho bằng được vậy thì tôi mặc kệ, sinh con ra nhà họ Hoàng các người nuôi đi!”

Diệp Thủy Thanh dìu Đồng Tú Vân, cảm thấy tay chân bà ấy lạnh buốt, thì vội đưa bà ấy về.

Ba người ở trong phòng im lặng hồi lâu, thì nghe thấy Cận Quan Tường nói: “Báo ứng! Thằng ba nhiều tâm cơ, bây giờ vô cùng tinh ranh, lại bảo vợ nó về nhà mẹ để tố cáo gây chuyện! Bà này, đây là báo ứng ban đầu nó hại người ta mới bị, haiz!”

Đồng Tú Vân cũng gật đầu: “Viết giấy tờ cho họ đi, chúng ta đồng ý rồi!”

Do dự cả buổi cuối cùng Cận Quan Tường cũng viết giấy đảm bảo cho người nhà họ Hoàng, bảo đảm tuyệt đối không để Hoàng Kim Hoa phá thai, lúc này bác Hoàng mẹ của Hoàng Kim Hoa mới dẫn người tỏ vẻ hùng hổ đi ra: “Cho dù có viết giấy tờ tôi cũng không tin, trước khi Hoàng Kim Hoa chưa sinh thì sống ở nhà tôi trước, xem các người còn giở được trò gì!”

Nói xong thì cho người lấy túi đồ vừa nãy lúc ở trong phòng đã dọn xong cho Hoàng Kim Hoa ra, dẫn Hoàng Kim Hoa rời khỏi.

Diệp Thủy Thanh cũng vô cùng tức giận, làm gì có ai dốt nát như vậy, biết rõ đứa bé có bệnh còn muốn sinh, đây chẳng phải muốn chịu tội sao, nhìn Cận Văn Nghiệp mặt đầy ung dung, cuối cùng Diệp Thủy Thanh vẫn hét về phía anh ta: “Đầu óc anh bị bệnh à, dẫn người đến ra vẻ với bố mẹ mình, bố mẹ còn hại anh được sao, anh cứ đợi báo ứng đi!”

“Em dâu, em nói gì thế chứ, đó là con trai của anh, sinh ra cho dù thế nào anh cũng chịu, em đừng bận tâm thì hơn!”

“Thủy Thanh à, đừng nói nhiều với thằng súc sinh này, chúng ta về phòng thôi!” Đồng Tú Vân kéo Diệp Thủy Thanh bảo cô về phòng, cho đến khi Diệp Thủy Thanh nằm trên giường tim vẫn đập rất nhanh, cả buổi tối vừa kinh hãi vừa lo sợ còn có chút tức giận, làm sao cũng không ngủ được.

Hôm sau cũng không có tâm trạng đi làm, đầu tiên đến đơn vị xin Lý Xương nghỉ một ngày rồi chạy về nhà, cô sợ hai vợ chồng Cận Quan Tường giận sinh bệnh, vẫn nên chăm sóc nhiều thì tốt hơn.

Chiều lúc hơn hai giờ Cận Văn Lễ hào hứng trở về, sau khi về thì chạy thẳng vào phòng mình, không ngờ đẩy cửa ra vừa thấy Diệp Thủy Thanh lại ở nhà thì chạy đến ôm lấy hôn thắm thiết: “Vợ ơi, anh đang định thay đồ đến đơn vị bọn em tìm em nè, đâu có ngờ vừa liếc cái đã thấy, nhớ chết đi được, em có nhớ anh không? Nhớ không? Có phải vì đợi anh mới xin nghỉ ở nhà không?”

Diệp Thủy Thanh vội đẩy Cận Văn Lễ ra, rồi lại kéo cánh tay anh đang muốn kéo quần mình ra: “Anh mau đi thăm bố mẹ anh đi, hôm qua đã sắp bị người nhà mẹ của chị ba anh dọa chết rồi đấy!”

Cận Văn Lễ ngẩng ra: “Sao thế, bác Hoàng lâu lắm rồi không đến nhà chúng ta gây chuyện, lần này lại là chuyện gì đây?”

Diệp Thủy Thanh nói chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua cho Cận Văn Lễ nghe, Cận Văn Lễ nghe xong thì lông mày dựng đứng lên: “Không doạ em chứ?”

Thấy Diệp Thủy Thanh lắc đầu thì liền xoay ngoài ra ngoài, đi qua nhà bếp thuận tay cầm cái xẻng lên: “Anh ba họ Cận đang ở đâu? Tôi xử lý anh trước, rồi lại đến nhà họ Hoàng đòi người, bọn họ phản rồi à, một đám không hiểu tính người!”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook