Chương 60
Thần Vụ Đích Quang
03/09/2023
Diệp Thủy Thanh nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được chuyện gì, không nhịn được liền hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì thế?”
Người kia cũng không trả lời thẳng: “Con trai thứ hai của nhà họ Cận lại đánh nhau với vợ cậu ta rồi.”
Thì ra là chuyện này, Diệp Thủy Thanh nghe xong thì không tò mò, cảm thấy những hàng xóm này cũng quá ngạc nhiên rồi: “Chẳng phải bọn họ thường đánh nhau sao, có gì mà đáng xem.”
“Tôi không biết, lần nào đánh cũng không náo nhiệt như lần này, con hồ ly tinh mà Cận Văn Bách tìm ở ngoài đã từ từ bước vào sống trong nhà họ Cận rồi, vợ cậu ta cầm dao gọt trái cây muốn chém chết hai người bọn họ!”
Cái gì! Cận Văn Bách lại để Hồ Mỹ Nghiên kia chuyển qua sao? Chuyện này cũng chẳng ra làm sao, mà nói thế nào thì trong nhà cũng có vợ, còn có con, bản thân anh ấy không chê mất mặt, sao không nghĩ xem cả nhà họ Cận đều mất mặt theo anh ấy không ngẩng đầu lên được chứ!
Người kia thấy sau khi mình nói xong thì người phía sau không có phản ứng liền quay đầu lại nhìn, vừa thấy là Diệp Thủy Thanh ôm con, phía sau còn có Cận Văn Lễ đứng đó thì lập tức le lưỡi chạy sang bên cạnh đứng, tiện thể đẩy người bên cạnh, đợi sau khi mọi người đều phát hiện Cận Văn Lễ thì tự động nhường đường để bọn họ qua.
Cận Văn Lễ nhìn ra được Diệp Thủy Thanh không vui, trong lòng cũng tức giận đến luống cuống, đang lúc nghĩ xem nên làm gì thì nghe thấy tiếng chửi bới từ xa đến gần truyền tới.
E bo ok t ruy e n . v n
“Cận Văn Bách tên khốn nhà anh, sao anh không chết ở ngoài đi! Còn dám dẫn còn đàn bà hư hỏng này với thứ tạp chủng cô ta sinh ra chạy đến nhà tôi sống! Tôi chém chết đôi gian phu dâm phụ các người!” Trịnh Quốc Phương giơ dao gọt trái cây trong tay lên vừa hét vừa đuổi theo Cận Văn Bách và Hồ Mỹ Nghiên trước mặt.
Người xung quanh lập tức tránh sang bên cạnh một chút, Diệp Thủy Thanh cũng ôm con tránh ra thật xa.
“Chị hai, chị làm gì đó, mau bỏ dao xuống!” Cận Văn Lễ cản Trịnh Quốc Phương lại giật lấy con dao trong tay chị ta.
Đầu tiên Trịnh Quốc Phương sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn người cản mình là Cận Văn Lễ thì lập tức ngồi xuống đất vỗ đùi khóc lớn: “Chú út à, em phải làm chủ cho chị hai! Anh hai của em không phải người mà, nhân lúc chị dẫn cháu của em về nhà thì lén lút đưa con hồ ly tinh không biết xấu hổ với cái thứ tạp chủng kia về nhà, chuyện này bảo người ta làm sao mà sống đây, hu hu…! Chị không sống nữa, chị thà chém chết hai người họ rồi đền mạng cho bọn họ!”
“Chị hai, bây giờ ai đang trông Cận Thăng?” Cận Văn Lễ sợ Trịnh Quốc Phương đang tức giận không có chừng mực lại làm con bị thương.
“Đang ở trong phòng bố mẹ, chú út này, nếu em không giúp chị hai thì em tránh ra, tự chị liều mạng với bọn họ!”
“Chị hai, chị đứng dậy trước, về phòng coi con rồi đợi đi.” Cận Văn Lễ không nói nhiều, chỉ bảo Trịnh Quốc Phương trở về trước.
Trịnh Quốc Phương còn định nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của Cận Văn Lễ thì không dám lên tiếng nữa, bò dậy từ dưới đất phun nước bọt về phía Cận Văn Bách và Hồ Mỹ Nghiên rồi mới quay về.
Cận Văn Lễ đợi sau khi Trịnh Quốc Phương đi rồi thì xoay người nhìn sang hai người còn lại, nhướng mày lên: “Anh hai, có phải anh điên rồi không! Trong nhà có vợ con anh còn ra ngoài làm bậy, bây giờ lại còn dẫn người về nhà, vợ con mình anh chăm sóc tốt chưa mà đã thay người khác nuôi gia đình rồi? Rốt cuộc anh nghĩ thế nào hôm nay nói thẳng ra cho em, đừng đợi đến lúc em đánh gãy hai chân của anh thì hối hận cũng không kịp!”
Cận Văn Bách lùi về sau theo bản năng, lúc này Hồ Mỹ Nghiên lại không sợ, mà đứng trước mặt Cận Văn Lễ: “Chú út, cậu nói như vậy là không đúng rồi, có nói thế nào thì Văn Bách cũng là anh hai của cậu, cũng không phải trước đây chúng ta chưa từng qua lại, cậu cũng không thể không phân biệt trong ngoài được!”
Cận Văn Lễ cũng không nhìn thẳng vào Hồ Mỹ Nghiên, chỉ cười lạnh lùng nói: “Chú út là cái chị có thể gọi sao? Trước đây tôi chịu ngồi một bàn ăn cơm với chị, là muốn khuyên Cận Văn Bách đừng làm bậy, chị có thân phận gì mà đứng đây nói chuyện với tôi? Chị có tư cách gì mà bàn chuyện phân biệt trong ngoài với tôi? Chị với anh hai đều không biết xấu hổ, lẽ nào còn muốn để con trai chị không ngẩng đầu lên nổi theo chị hay sao? Bị gọi là tạp chủng dễ nghe như vậy à?”
Hàng loại lời chất vấn của Cận Văn Lễ khiến Hồ Mỹ Nghiên tái mặt, miệng lẩm bẩm không nói nên lời, người xung quanh cũng hùa theo nói hay, đồng thời cũng hiểu nhà họ Cận không phải đều là người hồ đồ, hai vợ chồng già họ Cận không quản được con trai, ít nhất thì hai vợ chồng Cận Văn Lễ vẫn rất hiểu chuyện, cũng có thể quản.
“Thằng út, lần này là anh hồ đồ rồi chắc chắn không có lần sau, em đừng giận.” Cận Văn Bách vội nói lời mềm mỏng, lần trước chỗ bị rách trên đầu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, anh ấy không muốn bị gãy chân nữa, sau này cũng không thể nghe Hồ Mỹ Nghiên xúi giục khóc lóc dẫn cô ta về nhà nữa.
“Cuộc sống là của mình, anh đừng để đến cuối cùng tạo nên kết quả già không nơi nương tựa!” Rõ ràng Hồ Mỹ Nghiên có ý ham muốn tiền của anh hai mình mà bản thân anh ấy lại không nhìn ra, chuyện này cũng không ai có cách.
Cận Văn Lễ nói xong thì không quan tâm đến Cận Văn Bách nữa, mà đẩy xe máy cùng về nhà với Diệp Thủy Thanh.
“Vợ ơi, đừng giận, anh đã nói bọn họ rồi.”
“Chủ yếu là em sợ sau này con bị ảnh hưởng, mấy anh em các anh không ai bình thường.”
“Đừng có gộp anh chung với bọn họ, anh nghe lời nhất đấy!” Cận Văn Lễ cười đùa ôm Diệp Thủy Thanh hôn một cái.
“Nếu không phải gặp em thì anh cũng sẽ học thói xấu thôi, mau đem đồ mua được đến phòng bố mẹ anh đi, cũng để bố mẹ nhìn con chút.”
Sau đó Diệp Thủy Thanh cùng Cận Văn Lễ sang phía Đông Tú Vân nói chuyện hồi lâu, an ủi hai vợ chồng già cả buổi rồi mới về.
Sau đó mỗi ngày hai người đều đưa Náo Náo đến nhà họ Diệp trước, tiếp đó lại cùng nhau đến trường, tan học Cận Văn Lễ đến xưởng dây kéo, Diệp Thủy Thanh thì đến tiệm sách giúp đỡ trước, đợi thời gian gần đến lại về nhà mẹ mình đón con, cuộc sống trôi qua cũng đầy mỹ mãn.
Sỡ dĩ cô phải đến tiệm sách cũng là bọn người Thẩm Chấn Sơn thật sự quá bận, loại sách bây giờ quá nhiều, người cần hàng thì mỗi ngày đều xếp hàng dài, cho nên đã không để ý tới bán lẻ mà đổi thành chỉ nhận khách bán sỉ, nói theo cách của Thẩm Chấn Sơn thì chỉ mỗi việc đếm tiền thôi cũng có thể mệt đến nổi làm người ta không ngóc đầu lên được.
Tài sản của Diệp Thủy Thanh đang tích góp nhanh chóng, đặc biệt là sau khi Trịnh Duy Tân quay tác phẩm của Bảo Gia Minh thành phim, lấy được giải thưởng nhỏ không nổi tiếng lắm ở nước ngoài, về đến trong nước thì dường như trở thành chuyện quan trọng, các tờ báo lớn và truyền thông tin tức đều dốc hết sức đưa tin Trịnh Duy Tân làm thế nào giành được vẻ vang cho nước nhà, không ngừng phân tích ý nghĩa lớn lao của giải thưởng lần này, mà Bảo Gia Minh thân là tác giả và tác phẩm <Đường gập ghềnh> của anh cũng được truyền đi vô cùng kỳ diệu, <Đường gập ghềnh> bán hết cả nước khiến Diệp Thủy Thanh bình thường ngoài đi học thì chỉ trốn làm chút việc đếm tiền, bởi vì người xin mình bán sách thật sự quá nhiều.
“Vợ ơi, xưởng dây kéo kia của anh đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, sao vẫn không đuổi kịp tốc độ kiếm tiền của em thế?” Cận Văn Lễ nhìn trên giường chất đầy tiền thì không khỏi than thở, hôm nay chủ nhật hiếm khi hai người không đi đâu chỉ ở nhà trông con.
“Không thuộc từ đơn thì anh qua đếm tiền, tay của em đã sắp vọp bẻ rồi.”
“Anh thích làm việc này, vợ ơi em nghỉ ngơi đi để anh đếm cho!”
Cận Văn Lễ để sách xuống lập tức đi qua bắt đầu đếm tiền, sau đó lại nói: “Anh thấy bây giờ dù là tiệm sách của em hay là xưởng của anh thì chỗ cũng không đủ dùng, cứ thuê kho của nhà xuất bản cũng không phải vấn đề, anh vẫn luôn nghĩ cách xây rộng xưởng, vừa hay có thể xây mấy kho để sách cho em, em thấy sao?”
“Xây ở đâu, tổng cộng phải dùng bao nhiêu tiền?”
“Anh muốn kiếm miếng đất cạnh thành phố, phía bắc đều là đất rộng bỏ hoang, nếu em đồng ý thì anh cho người hỏi thăm thử, xây nhà chắc chi phí không nhiều, để anh sẹo tìm người xây là được, đoán chừng xưởng một nghìn mét vuông cả công nhân lẫn vật liệu 70 -80 nghìn tàm tạm là đủ rồi.”
“Vậy thì xây cao chút, xây thành kiểu hai ba tầng, chiếm trời không chiếm đất lại tiết kiệm chi phí.” Diệp Thủy Thanh vừa nói vừa vẫy tay với con gái ngồi bên cạnh.
Con bé đã sắp một tuổi rồi, có thể tự khập khễnh đi đường, lúc này Náo Náo thấy Diệp Thủy Thanh vẫy tay thì cười khúc khích đi qua nhào vào lòng cô.
“Em nói anh này, không được cho Náo Náo ăn nhiều nữa, nhìn con bé mập em đã sắp bồng không nổi rồi.” Diệp thủy thanh nói rồi nâng con gái mũm mĩm lên véo cánh tay nhỏ.
Dường như Náo Náo nghe hiểu lời cô nói, dậm cái chân trắng mập gọi Cận Văn Lễ: “Ba ba.”
“Vợ ơi, ý kiến em nói xây xưởng hai ba tầng hay thật, diện tích lớn lại không chiếm chỗ, anh suy nghĩ rồi báo cho em. Dinh dưỡng của em bé buộc phải theo kịp, con bé mập thì cứ để mập chút như thế đi, con gái mũm mĩm của anh rất được người khác yêu thích đó! Còn thông minh hơn so với đám Cận Thăng, Cận Luy, giờ đã biết gọi bố rồi, con gái ngoan, bố còn nấu mì canh thịt cho con ăn nè!”
Náo Náo nghe vậy thì cười vui vẻ, lại bắt đầu ưm a gọi không ngừng, chọc Cận Văn Lễ cười ha ha, anh ôm con bé qua hôn cho đã, Diệp Thủy Thanh cũng cười theo, cảm thấy chỉ cần cả nhà có thể sống cùng nhau bình yên như vậy thì đã tốt hơn bất cứ thứ gì rồi.
Lúc trung thu sắp đến Thẩm Hạo cũng qua, cùng ăn cơm với một nhà ba người của Diệp Thủy Thanh, sau đó thì ngồi trên cái bàn cạnh giường xem sách tranh, từ lúc cậu bé đi học, Diệp Thủy Thanh đã bắt đầu để ý tình hình học tập và sinh hoạt của cậu bé, sách tranh cũng là Diệp Thủy Thanh mua cho cậu.
Thẩm Hạo vừa xem sách tranh vừa kể câu chuyện trên đó cho Náo Náo, Náo Náo thì bi bi bô bô không biết đang nói gì, hai người ra dáng rất nghiêm túc.
“Anh thấy Náo Náo nhà chúng ta thông minh như vậy cũng liên quan đến việc Thẩm Hạo kể chuyện cho con bé, nếu không thì cũng không thể nhỏ như thế đã nghe hiểu được lời của người lớn, hai đứa nhóc này đều thông minh, sau này chắc chắn có thể thành sinh viên đại học.” Cận Văn Lễ cũng cầm quyển <Tiếng Anh của Hứa Quốc Chương> của mình bắt đầu học.
“Em chỉ mong chúng có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành, không đi sai hướng không học thói xấu là được, còn về có thể có tiền đồ hay không thì xem mức cố gắng và thiên phú của bản thân chúng thôi.”
Diệp Thủy Thanh nói xong thì bắt đầu nghĩ nếu thật sự có thể xây thành phòng kho, vậy thì mình nên tìm một chỗ kinh doanh tiệm sách Văn Lễ chính thức hơn.
Cận Văn Lễ làm việc rất nhanh, chỉ ba bốn ngày đã cho người lên kế hoạch hỏi thăm tình hình những bộ phận liên quan như đất đai tài nguyên, những bộ phận này vừa nghe Cận Văn Lễ muốn mua đất xa ngoại ô như thế, vả lại còn là đất hoang thì khuyên anh, nói chỗ đó quá vắng vẻ không làm được gì cả, nếu cứ muốn dùng thì có thể thuê trước, một mẫu đất thì một năm một trăm tệ, nếu mua đất toàn quyền sử dụng thì một mẫu phải năm trăm tệ, không có lợi chi bằng thuê thử một năm xem sao.
Cận Văn Lễ được người ta khuyên thì cũng cảm thấy có lý nên trở về bàn bạc với Diệp Thủy Thanh có cần thuê hai mẫu đất, dù sao thì một năm cũng chỉ hai trăm tệ, rất rẻ.
“Phải mua! Đừng nói là một mẫu một trăm tệ, cho dù một mẫu một nghìn chúng ta cũng mua, ngày mai anh cứ làm chuyện này trước, mua bao nhiêu mẫu em suy nghĩ trước đã.” Diệp Thủy Thanh vừa nghe giá này thì vui suýt chút nhảy lên, một mẫu cũng chỉ hơn 660 mét vuông, mới bán năm trăm tệ cái này giống như lấy miễn phí, mặc dù trong tay mình có tiền nhưng cũng không thể đầu tư vào toàn bộ, vì dẫu sao thì trong thời gian ngắn đất thổ cư vẫn chưa thể nổi lên, bây giờ đều là phúc lợi của đơn vị chia nhà vẫn chưa có cách nói mua bán nhà, hơn nữa xưởng của Cận Văn Lễ và tiệm sách của mình đều phải tiến hành đầu tư và mở rộng, sau khi xây xong còn phải mua máy móc mới, chỗ mình còn có rất nhiều tiền sách mà khách sỉ thiếu nợ cũng phải có chu kỳ thu về, cho nên không thể thiếu tiền mặt, những yếu tố này cô cũng không thể không suy nghĩ.
“Mua ba trăm mẫu trước đi.”
“Vợ ơi, xưởng một nghìn mét vuông có một mẫu cũng đủ rồi, chúng ta mua nhiều đất hoang như vậy cũng vô dụng.” Cận Văn Lễ cảm thấy bỏ 15 nghìn để mua đất hoang thì không đáng lắm.
“Nhà chúng ta em quyết định đúng không? Em nói mua là mua, nếu anh không đi thì ngày mai em tự đi!” Diệp Thủy Thanh cũng không cách nào giải thích nhiều với Cận Văn Lễ, chỉ đành chơi xấu.
Cận Văn Lễ lập tức thỏa hiệp: “Em quyết định, em nói mua thì mua, anh đi còn không được sao?”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới mỉm cười hài lòng, vừa nghĩ đến mình chỉ tiêu 15 nghìn tệ đã có thể mua đất toàn quyền sử dụng gần 20 nghìn mét vuông, đúng là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.
Trong lòng vừa nhớ đến chuyện này thì ngày ngày Diệp Thủy Thanh bắt đầu tra hỏi tiến triển mua đất của Cận Văn Lễ, vốn dĩ Cận Văn Lễ không để trong lòng lắm, nhưng vừa thấy vợ theo sát thì dứt khoát tạm để chuyện khác sang một bên, tập trung chạy lo chuyện này, trong quá trình làm thủ tục thì không ai là không cười nói anh ngốc.
Mười lăm nghìn tệ! Số tiền giống như con số thiên văn mà lại vứt vào miếng đất bỏ hoang lớn, đúng là đầu óc bị hư rồi! Nhưng Cận Văn Lễ chỉ cười nói vợ mình cứ muốn mua, mình phải nghe lời, sau đó thì viết tên của Diệp Thủy Thanh lên tất cả các ô người có quyền của miếng đất.
Sau một tháng đã làm xong thủ tục, Cận Văn Lễ bắt đầu sắp xếp xây dựng xưởng và nhà kho, làm kế hoạch đưa cho Diệp Thủy Thanh xem, Diệp Thủy Thanh trực tiếp lấy mười nghìn tệ từ ngân hàng đưa Cận Văn Lễ làm công trình.
Dùng thời gian hơn nửa năm, xưởng và nhà kho đều đã xây xong, Diệp Thủy Thanh cũng không cần thuê nhà kho của nhà xuất bản nữa, đám người Thẩm Chấn Sơn và anh sẹo chuyển xưởng giúp Cận Văn Lễ, rồi lại giúp Diệp Thủy Thanh chuyển sách, quả thật là bận mấy tháng mới coi như thật sự ổn định.
Sau khi Diệp Thủy Thanh lấy được bằng tốt nghiệp chuyên ngành đại học, căn bản không định về xưởng in đi làm nữa, mà bắt đầu đi khắp nơi tìm chỗ phù hợp cho chỗ làm việc của tiệm sách Văn Lễ, nhưng chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng không tìm được chỗ thích hợp, bây giờ người thuê nhà quá ít, có chỗ thuê lại không vừa ý, trong lòng biết đây không phải chuyện gấp, vẫn phải từ từ.
Một ngày nọ Diệp Thủy Thanh lại chạy mấy chỗ tìm nhà mà vẫn không có kết quả, chỉ đành mệt mỏi đạp xe đạp về nhà, đến cửa còn chưa kịp mở cửa sân thì thấy Náo Náo từ trong chạy ra, trong tay còn cầm dao gấp nhỏ gọn mà bình thường Cận Văn Lễ gọt bút chì cho Thẩm Hạo.
“Thằng nhóc con, có gan thì đừng chạy.”
Bên ngoài hẻm có mấy thằng nhóc ba bốn tuổi thấy Náo Náo cầm dao nhỏ chạy ra thì dọa sợ la hét chạy tán loạn khắp nơi.
Diệp Thủy Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong lòng từng đợt từng đợt bốc ra ngoài, dừng xe xong thì bước lên phía trước xách cổ áo con gái hỏi: “Cận Nhu con làm gì thế, ai dạy con học thói chửi người khác vậy!” Náo Náo hai tuổi đã biết nói rất nhiều từ, hơn nữa phát âm cũng rõ ràng hơn đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, vốn dĩ cô còn rất vui mừng rất tự hào, không ngờ hôm nay mới biết bản lĩnh này đều dùng để nói bậy.
Không chỉ mắng người là lại còn động vào dao, đây chẳng phải giống với bố nó sao!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.