Trọng Sinh Không Gian: Thành Cô Vợ Quân Y Của Thủ Trưởng
Chương 27:
Bách Điểu Triều Phong
27/04/2023
“Mình có thể thi cái gì? Mình thành tích không tốt, mẹ mình đã sớm không muốn để tôi đi học.” Ngụy Mẫn bất đắc dĩ mà khảy khảy hai bím tóc bện bánh quai chèo trước ngực, cô ấy cũng muốn thi đại học, chính là thành tích cô áy kém.
Tô Miên không tiếp tục nói cái đề tài này, cô chuẩn bị tìm thời gian cùng Ngụy Mẫn hảo hảo nói chuyện.
3 người nói chuyện, Trương Diễm Kiệt hoàn toàn không chen vào được, tức giận đến xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Mẫn thè lưỡi, ba người nhìn nhau cười.
Cô ấy đã sớm biết Lý Á Quân thích Tô Miên, cũng cố ý tác hợp bọn họ, cô ta nhưng không muốn để Lý Á Quân tiện nghi cho Trương Diễm Kiệt.
Lúc này, Trương Diễm Kiệt bưng tới hai chén nước, bang mà đặt ở giữa Tô Miên cùng Lý Á Quân, ý tứ này cũng quá rõ ràng.
Lý Á Quân vẫn là không ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Tô Miên không sao cả, vừa rồi nên hỏi cô đều đã hỏi qua Lý Á Quân, cô lại tìm vài đề cùng loại luyện tập.
Trương Diễm Kiệt thở phì phì mà nhìn chằm chằm Tô Miên, từ buổi sáng đến bây giờ Lý Á Quân liếc mắt một cái cũng chưa nhìn qua cô ta, một câu cũng không cùng cô ta nói qua.
Vốn đang cho rằng có thể mượn cơ hội này cùng hắn tiếp xúc gần gũi, kết quả Tô Miên gần nhất, đem kế hoạch cô ta đều quấy rầy.
Giữa trưa, sau khi ba người rời đi, Trương Diễm Kiệt tức giận đến liền đem ly nước hất ở trên mặt đất, chờ có cơ hội cô ta nhất định lại giáo huấn Tô Miên, làm cô nhớ kỹ một chút.
Tô Miên mới vừa đi vào cửa nhà mình, liền nghe thấy trong phòng truyền ra tới thanh âm.
“Sao, đại ca, anh hiện tại kiếm được tiền, cho mấy em gái chút thì làm sao vậy?”
“Đại ca, mấy năm nay chúng ta nhưng không thiếu giúp đỡ các ngươi, hiện tại cuộc sống tốt hơn, không thể vong ơn a!”
“Mẹ, mẹ xem đại ca, đây là từ nhỏ đã là bạch nhãn lang!”
Tô Miên vừa nghe liền minh bạch, đây là bà nội cô đưa ba người cô cô tới đòi tiền.
Bà nội Tô Miên 40 tuổi liền thủ tiết, Tô Miên còn có hai người chú, chú hai Tô Giang Đào là thôn trưởng.
Chú út đôi mắt không tốt vẫn luôn không cưới vợ, vốn dĩ nông thôn sau khi phân gia, đều ở cùng con trai út, bà nội Tô Miên lại không muốn như vậy, đứa con nào điều kiện tốt, ăn ngon, bà ta liền đi nơi đó.
Chính là Bạch Ngọc Lan lợi hại, có một năm đại niên mùng một, bà nội Tô Miên chống gậy đi nhà Tô Hồng, thẳng đến buổi chiều bốn giờ, cũng chưa cho lão thái thái làm bữa cơm.
Con trai lớn nghèo đến rớt mồng tơi, bà ta mới không đi. Lúc này lại về tới với con trai út, con trai út hiếu thuận, không có gánh nặng gì, cuộc sống cùng lão thái thái nhưng thật ra không có trở ngại.
Ba cô cô đều gả tới huyện thành rồi, điều kiện trong nhà người nào đều so với nhà Tô Miên tốt hơn.
Tô Miên vào nhà, liền thấy bà nội cùng ba cô cô ngồi ở đầu giường đất, ý tứ kia thực rõ ràng, không đưa tiền liền không đi.
Thấy Tô Miên tiến vào, Tô lão thái thái ánh mắt sáng lên, “Cháu gái đã trở lại, trong thôn đều nói ba con kiếm lời vài ngàn đồng tiền, cho bà nội cùng mấy cô cô con lấy mấy trăm.”
Tô Miên hừ lạnh một tiếng, cô nhưng nhớ rõ lúc trước cô học cao trung không có tiền, ba cô đi nhà mấy cô cô này mượn, chẳng những một phân tiền không mượn được, còn bị châm chọc mỉa mai mắng ra tới.
Bà nội này của cô cũng là cái gậy thọc phân, nhà ai sống tốt liền đến nhà ấy đòi tiền.
Hà Cần cùng Tô Giang Hải đứng trên mặt đất không hé răng, hai người chính là quá thành thật.
Kiếp trước nhà cô sống đến không tốt, mấy cô cô của cô nhưng cho tới bây giờ không tới cửa, thấy người nhà Tô Miên đều trốn đến rất xa, sợ ba Tô Miên cô mở miệng cùng bọn họ vay tiền.
Kiếp trước, Hà Cần trước mới vừa tắt thở, sau lưng bà nội cô liền tới cửa tìm ba cô đòi tiền, nói là sợ người gửi đi, không có cho bà ta phí phụng dưỡng.
Tô Miên buông cặp sách, cô phải cùng bọn họ nói cho rõ, bằng không về sau ba cô kiếm tiền, mấy bà cô này không chừng sẽ lấn tới như thế nào đâu?
“Bà nội, bà cũng đã một phen tuổi, nhà này đều phân đến hơn 20 năm, ba cô cô cũng đều gả đi ra ngoài, bà hiện tại mang theo cô cô tới đòi tiền, muốn chính là tiền gì a?”
“Con nha đầu chết tiệt, ba mày là con tao, nó kiếm tiền phải cho tao!” Tô lão thái thái hùng hổ mà chỉ vào Tô Giang Hải.
“Lúc này mới biết ông ấy là con trai bà, sớm mấy năm thời điểm nhà tôi không có gì ăn, bà sao không có tới nói là con trai bà, bà giúp đỡ. Ba tôi là con trai bà, nuôi bà có thể, dựa vào cái gì nuôi ba bọn họ?”
“Ba mày là anh cả, nên nuôi bọn họ!”
Tô Miên không tiếp tục nói cái đề tài này, cô chuẩn bị tìm thời gian cùng Ngụy Mẫn hảo hảo nói chuyện.
3 người nói chuyện, Trương Diễm Kiệt hoàn toàn không chen vào được, tức giận đến xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Mẫn thè lưỡi, ba người nhìn nhau cười.
Cô ấy đã sớm biết Lý Á Quân thích Tô Miên, cũng cố ý tác hợp bọn họ, cô ta nhưng không muốn để Lý Á Quân tiện nghi cho Trương Diễm Kiệt.
Lúc này, Trương Diễm Kiệt bưng tới hai chén nước, bang mà đặt ở giữa Tô Miên cùng Lý Á Quân, ý tứ này cũng quá rõ ràng.
Lý Á Quân vẫn là không ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Tô Miên không sao cả, vừa rồi nên hỏi cô đều đã hỏi qua Lý Á Quân, cô lại tìm vài đề cùng loại luyện tập.
Trương Diễm Kiệt thở phì phì mà nhìn chằm chằm Tô Miên, từ buổi sáng đến bây giờ Lý Á Quân liếc mắt một cái cũng chưa nhìn qua cô ta, một câu cũng không cùng cô ta nói qua.
Vốn đang cho rằng có thể mượn cơ hội này cùng hắn tiếp xúc gần gũi, kết quả Tô Miên gần nhất, đem kế hoạch cô ta đều quấy rầy.
Giữa trưa, sau khi ba người rời đi, Trương Diễm Kiệt tức giận đến liền đem ly nước hất ở trên mặt đất, chờ có cơ hội cô ta nhất định lại giáo huấn Tô Miên, làm cô nhớ kỹ một chút.
Tô Miên mới vừa đi vào cửa nhà mình, liền nghe thấy trong phòng truyền ra tới thanh âm.
“Sao, đại ca, anh hiện tại kiếm được tiền, cho mấy em gái chút thì làm sao vậy?”
“Đại ca, mấy năm nay chúng ta nhưng không thiếu giúp đỡ các ngươi, hiện tại cuộc sống tốt hơn, không thể vong ơn a!”
“Mẹ, mẹ xem đại ca, đây là từ nhỏ đã là bạch nhãn lang!”
Tô Miên vừa nghe liền minh bạch, đây là bà nội cô đưa ba người cô cô tới đòi tiền.
Bà nội Tô Miên 40 tuổi liền thủ tiết, Tô Miên còn có hai người chú, chú hai Tô Giang Đào là thôn trưởng.
Chú út đôi mắt không tốt vẫn luôn không cưới vợ, vốn dĩ nông thôn sau khi phân gia, đều ở cùng con trai út, bà nội Tô Miên lại không muốn như vậy, đứa con nào điều kiện tốt, ăn ngon, bà ta liền đi nơi đó.
Chính là Bạch Ngọc Lan lợi hại, có một năm đại niên mùng một, bà nội Tô Miên chống gậy đi nhà Tô Hồng, thẳng đến buổi chiều bốn giờ, cũng chưa cho lão thái thái làm bữa cơm.
Con trai lớn nghèo đến rớt mồng tơi, bà ta mới không đi. Lúc này lại về tới với con trai út, con trai út hiếu thuận, không có gánh nặng gì, cuộc sống cùng lão thái thái nhưng thật ra không có trở ngại.
Ba cô cô đều gả tới huyện thành rồi, điều kiện trong nhà người nào đều so với nhà Tô Miên tốt hơn.
Tô Miên vào nhà, liền thấy bà nội cùng ba cô cô ngồi ở đầu giường đất, ý tứ kia thực rõ ràng, không đưa tiền liền không đi.
Thấy Tô Miên tiến vào, Tô lão thái thái ánh mắt sáng lên, “Cháu gái đã trở lại, trong thôn đều nói ba con kiếm lời vài ngàn đồng tiền, cho bà nội cùng mấy cô cô con lấy mấy trăm.”
Tô Miên hừ lạnh một tiếng, cô nhưng nhớ rõ lúc trước cô học cao trung không có tiền, ba cô đi nhà mấy cô cô này mượn, chẳng những một phân tiền không mượn được, còn bị châm chọc mỉa mai mắng ra tới.
Bà nội này của cô cũng là cái gậy thọc phân, nhà ai sống tốt liền đến nhà ấy đòi tiền.
Hà Cần cùng Tô Giang Hải đứng trên mặt đất không hé răng, hai người chính là quá thành thật.
Kiếp trước nhà cô sống đến không tốt, mấy cô cô của cô nhưng cho tới bây giờ không tới cửa, thấy người nhà Tô Miên đều trốn đến rất xa, sợ ba Tô Miên cô mở miệng cùng bọn họ vay tiền.
Kiếp trước, Hà Cần trước mới vừa tắt thở, sau lưng bà nội cô liền tới cửa tìm ba cô đòi tiền, nói là sợ người gửi đi, không có cho bà ta phí phụng dưỡng.
Tô Miên buông cặp sách, cô phải cùng bọn họ nói cho rõ, bằng không về sau ba cô kiếm tiền, mấy bà cô này không chừng sẽ lấn tới như thế nào đâu?
“Bà nội, bà cũng đã một phen tuổi, nhà này đều phân đến hơn 20 năm, ba cô cô cũng đều gả đi ra ngoài, bà hiện tại mang theo cô cô tới đòi tiền, muốn chính là tiền gì a?”
“Con nha đầu chết tiệt, ba mày là con tao, nó kiếm tiền phải cho tao!” Tô lão thái thái hùng hổ mà chỉ vào Tô Giang Hải.
“Lúc này mới biết ông ấy là con trai bà, sớm mấy năm thời điểm nhà tôi không có gì ăn, bà sao không có tới nói là con trai bà, bà giúp đỡ. Ba tôi là con trai bà, nuôi bà có thể, dựa vào cái gì nuôi ba bọn họ?”
“Ba mày là anh cả, nên nuôi bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.