Trọng Sinh Không Làm Hoàng Hậu

Chương 13: Tuệ Thanh

Tuyết Vũ Băng Ngưng

03/12/2013

Không ngoài dự kiến, cuối cùng thuyền rồng của Phượng Kỳ quân đã đoạt giải nhất. Người của đội thuyền rồng khác cũng đến chúc mừng góp vui, không ai dám khinh nhớn, dám tranh chấp với ba đội quân đóng ở kinh thành. Hổ Bí quân chạm đích thứ hai, còn về Long Tương, sau khi bị đụng thuyền, bọn họ dứt khoát rời khỏi cuộc đua thuyền lấy lí do thuyền bị hỏng. Vì vậy mà thuyền rồng Liêm Vương phủ đã về thứ ba.

Đồ Mi cũng không thèm quan tâm tới kết quả cuộc đua thế nào. Trong ba đội quân lớn, tuy Long Tương, Phượng Kỳ có hai chữ “Long – Phượng”, nhưng trước đây Hổ Bí quân đã từng theo Thái tổ giành lấy giang sơn, hai đội quân Long Phượng được thiết lập sau này sao có thể so sánh. Vả lại, các vị tướng sĩ trong Hổ Bí quân sau năm ấy đa số đều trở thành công thần, trải qua nhiều lần thăng chức, ít ai sánh bằng. Hơn nữa, tuy lương bổng của hai đội quân Long – Phượng giống với Hổ Bí, nhưng các vật phẩm được ban thưởng lại kém hơn một bậc.

Chính vì như thế, mâu thuẫn của ba đội quân đã tồn tại từ lâu, nhưng thế lực của Hổ Bí quá mạnh, có chỗ dựa vững chắc, hai đội quân Long – Phượng mặc dù liên thủ cùng nhau mà vẫn không địch nổi. Còn nếu không liên thủ, sẽ bị chèn ép đến cả hít thở cũng không thông.

Chuyện khác tạm thời chưa bàn luận, nhưng chỉ nói về cuộc đua thuyền rồng này, Hổ Bí quân đã liên tục đoạt giải nhất trong vòng mười năm. Bởi vậy năm nay hai đội quân Long – Phượng liên thủ, muốn mượn sức chèn ép uy phong của Hổ Bí, tất cả đều đã được sắp xếp.

Loại đấu đá này, trong mắt Đồ Mi, cũng chẳng có gì đáng xem. Dùng ngự hạ thuật để cân bằng phân chia hoàng thất, là kế sách lúc trước giúp nàng thuận buồm xuôi gió, nay há lại không thể nhìn ra.

Sau cuộc đua thuyền, Quý Huyên tạm biệt Mục Khiếu, dẫn vợ con hồi phủ. Tuy Quý Thuận Hạo trong cuộc đua thuyền đã quát tháo dẹp lửa giận của hai quân, nhưng trong lòng hắn thực ra cũng không vui vẻ gì. Hơn nữa, lần này mẫu thân và tiểu muội hắn đều tới, hắn quyết tâm phải đạt giải nhất, ai ngờ lại trượt mất, đành phải nén hận.

Mục Khiếu ngồi im lặng trên đài cao, nở nụ cười thản nhiên. Mặc dù ông là quân nhân, nhưng nhiều năm thống lĩnh quân đội, hiểu rõ nhân tình thế thái, chút trò hề này sao qua mắt được ông. Tuy nhiên, mấy năm nay Hổ Bí quân vốn không coi ai ra gì, ông cũng muốn tìm một cơ hội giày vò đám tiểu tử này một chút, để họ khồng quá kiêu ngạo.

Sáng sớm hôm sau, Đồ Mi vẫn qua chỗ Kim Lân học đàn, học xong khi trở về phòng mẫu thân, nhìn thấy bà đang ngả trên nhuyễn tháp, bộ dạng uể oải. Tuệ Thanh đứng ở phía sau, đang xoa bóp gáy cho bà.

Nàng đến bên cạnh mẫu thân, lắc lắc cánh tay bà, tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ bị sao thế?”

Đoạn phu nhân chưa trả lời, Tuệ Chi đứng cạnh nàng đã bật cười, ngắt lời nói: “Tiểu thư chưa biết đấy thôi, vừa rồi Vương nhị nãi tới đây, nói muốn thỉnh an phu nhân. Phu nhân đang buồn chán, bèn kêu bà ấy vào, tiện thể hỏi thêm về trang phục mới mùa thu năm nay. Kết quả nhị nãi vừa vào, đã thao thao bất tuyệt, từ con gái nhà này đến tiểu thư nhà kia. Nói đến bắn cả nước bọt, khí thế bừng bừng, khiến phu nhân hoa cả mắt, bó tay luôn!”



Đoạn phu nhân trước giờ hay khoan dung, Tuệ Chi và vài nha đầu khác đều hầu hạ từ nhỏ, tình cảm có thân thiết hơn. Bởi vậy thường ngày hay tùy tiện nói năng như người một nhà vậy.

Đồ Mi phì cười, vị Vương nhị nãi này nàng cũng biết, chính là quản gia các hộ buôn bán, nếu tính ra, năm nay khoảng bốn mươi. Hiện nay nhà nàng đang mở một thông trang tơ lụa lớn nhất kinh thành, cung casp rất nhiều xiêm y bốn mùa cho các gia đình quyền thế. Bởi vì có nhiều thế gia hào môn kết giao với nhà nàng, nên bà ấy tiện thể cũng mai mối một chút.

Vương nhị nãi là người thật thà thẳng thắn, tuy nghề bà mối này không thể thiếu lời nói quá, hay khuếch trương nhưng cũng may bà ta rất thức thời, nhanh mồm nhanh miệng, bởi vậy các đại gia tộc cũng vui vẻ để bà ta mối lái.

Đồ Mi cau mặt, bướng bỉnh nói: “Hôm qua lúc ở bờ sông Ngọc Đới con đã nghĩ, nhà mình có khi phải làm cánh cửa sắt, nhưng lại lo cửa sắt chưa chắc đã chống đỡ được, chẳng thà để luôn cánh cửa gỗ còn hơn!”

Mấy câu nói như bà cụ non đó, khiến mấy người nha hoàn đứng bên cười không ngớt. Nhưng Đoạn phu nhân nghe xong hơi run một chút, sau đó ngồi thẳng dậy nhìn con gái, nhíu mày nói: “Lời này là ai dạy con nói thế?”

Trong giọng nói còn hơi bất mãn, con gái còn nhỏ, đùa bỡn vài câu thì còn được. Nhưng những việc mai mối, phá cửa từ trong miệng con gái thốt ra, một cô gái chưa lấy chồng mà nói thế, thật không hợp quy củ.

Đồ Mi trong lòng khẽ than một tiếng, suy nghĩ nhanh chóng, nàng giả bộ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, mới nói: “Trước kia con nghe Nhị ca từng nói qua, thiên kim tiểu như nhà Hàn thượng thư thông minh mỹ mạo, đợi đến tuổi cập kê, chỉ sợ bà mối sẽ phá cửa mà vào…” Nàng nói xong, trong lòng thầm nghĩ: xin lỗi Nhị ca, muội cũng không muốn hại huynh, nhưng chuyện đến nước này, nếu muội đổ cho người hầu sai vặt, chỉ sợ mẫu thân sẽ trách phạt bọn họ. Nếu muội không nói rõ ràng là ai, bọn họ cũng sẽ bị khiển trách. Lấy huynh làm lá chắn, dù sao hiện giờ huynh cũng đang ở Bạch Lộc Thư Viện xa xôi, cùng lắm mẹ sẽ chỉ viết thư trách vài câu, chờ huynh trở về, mẹ đã sớm quên rồi.

Những lời này, nàng không quá lo lắng. Trong trí nhớ, Nhị ca nàng quả thật đã từng nói, nhưng đó là ở kiếp trước. Kiếp trước, bỗng nhiên nàng hoảng sợ, nếu là kiếp trước, chẳng phải sẽ…

Đoạn phu nhân không chú ý tới vẻ mặt của nàng, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Giữa mẹ con với nhau, không bí mật chuyện gì, tất nhiên bà rất vui mừng. Nhưng đứa con trai thứ hai và thứ ba nói năng không cố kỵ trước mặt em gái, dạy nó hư hỏng, thật đáng giận.

Bà nghĩ ngợi, trầm ngâm im lặng hồi lâu.

Tuệ Chi lại cười nói: “Nhị thiếu gia thật là, vô duyên vô cớ sao lại nói như vậy!”



Đồ Mi ngước mắt nhìn Tuệ Thanh đứng sau mẫu thân, hồn nhiên cười nói: “Ngày ấy vốn ta đang trốn ở trong bụi hoa, muốn dọa các huynh ấy một chút, khi đó, Nhị ca cũng đang nói chuyện với Đại ca!”

Nói xong, người khác không phản ứng gì, chỉ có Tuệ Thanh đứng sau Đoạn phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, bàn tay bóp mạnh hơn. Đoạn phu nhân “a” một tiếng, nhíu mày. Tuệ Thanh cũng kinh ngạc, lập tức quỳ xuống “bịch” một cái.

Phản ứng của nàng ta khiến Đoạn phu nhân hơi ngạc nhiên, nhăn mặt cười với Lưu ma ma bên cạnh: “Nha đầu kia, hôm nay bị sao vậy. Bóp vai mạnh quá, ta kêu đau mà nó lại quỳ xuống !”

Lưu ma ma kia cũng là nha đầu hồi môn của Đoạn phu nhân, tìm cảm rất thân thiết. Đến năm hai mươi tuổi được gả cho một người quản gia trong Quý phủ, sau đó lại vào phủ làm nhũ mẫu cho Nhị thiếu gia Quý Thuận Đình. Nay Quý Thuận Đình đã tới Bạch Lộc Thư Viện, trong viện không có chủ tử, bà hàng ngày nhàn nhã không có chuyện gì làm, thường hay tới chỗ Đoạn phu nhân nói chuyện phiếm.

Nghe Đoạn phu nhân nói xong, bà cười nói: “Cũng đúng, nhớ lần trước khi Đại thiếu gia ở đây, nha đầu kia vô ý làm gãy cây trâm phỉ thúy của phu nhân thành hai nửa, nó cũng có quỳ xuống đâu!”

Hai người họ đang nói chuyện, Tuệ Chi đã bước tới nâng Tuệ Thanh dậy, cười nói: “Tỷ tỷ hôm nay làm sao vậy?”

Tuệ Thanh sắc mặt trắng bệch, im lặng liếc Đồ Mi một cái, khẽ nói: “Hôm nay tinh thần ta không tốt, cho nên…”

Đoạn phu nhân đang chờ nàng ta trả lời, nghe xong khẽ nhíu mày, khoát tay áo, dịu dàng nói: “Thân thể không tốt sao lại cố gắng gượng, cứ lui xuống nghỉ ngơi đi, khi nào đỡ thì đến đây!”

Tuệ Thanh vâng dạ, sau khi cáo lui, mới thất thểu rời đi.

Đồ Mi trầm mặc nhìn bóng nàng ta rời đi, trong lòng thở dài, lại càng hạ quyết tâm, sớm đuổi Tuệ Thanh đi, đỡ gây rắc rối sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Không Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook