Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt
Chương 23
Ú Nu Tiểu Muội
11/04/2023
Hoàng thành, Cảnh Lâm điện - chỗ nghỉ của hoàng đế, cung điện xa hoa dát vàng, sàn trải thảm lông, mành treo dọc cửa cung lấy sắc kim làm chủ đạo, dùng đèn cầy thắp sáng, khung cảnh trông qua thật ôn hòa, ấm áp.
"Bệ hạ, người phải làm chủ cho Ca Nhi." Lúc này, trong điện phát ra âm thanh nức nở, thanh âm của người nọ trong trẻo êm tai như tiếng suối vỗ vào bờ đá, khiến người nghe thấy đều đau lòng.
Cao Hoàng mất kiên nhẫn nhìn Hoa Phi - mẫu thân của Đại Hoàng tử, dung mạo của nàng thật sự rất đẹp. Lúc này mày liễu nhíu lại, đôi mắt rưng rưng chập chờn muốn rơi xuống, hàm răng nhỏ nhắn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngón tay mềm mại gắt gao nắm chặt chiếc khăn mùi thơm ngát, cộng thêm trang điểm tinh tế, cả người tựa như tiên nữ hạ phàm.
Chẳng qua khi nhìn thấy nét mặt của Hoa Phi, Cao Tư Dụ lại nhớ đến Thừa tướng - phụ thân của nàng, giọng điệu cũng gắt gỏng: "Nàng muốn ta làm chủ cái gì? Phế vật không làm được chuyện, lại trách người làm phụ hoàng như ta trách phạt, ngày sau lấy tư cách gì mà muốn ngồi lên đế vị này!"
"Bệ hạ!" Hoa Phi nắm chặt hai tay thấp giọng nghẹn ngào nói: "Ca Nhi lần này ra ngoài mém chút đã mất mạng, nó cũng là hài nhi của người cơ mà, nếu đổi lại là Thiên Kiệt hay Thiên Lãng, người đều sẽ vô tình như vậy sao?"
Sắc mặt Cao Tư Dụ lạnh xuống, khí huyết cuồn cuộn như muốn xông ra khỏi cuống họng, vươn tay phải lên, không nhanh không chậm cho nữ nhân một cái tát, trời đất quay cuồng, Hoa Phi té ngã xuống đất, đôi mắt mông lung như chưa tin tưởng vào sự thật vừa rồi, bệ hạ ra tay đánh nàng.
Hoa Phi biết trong lòng nam nhân chưa từng có hình bóng của nàng, đôi bên đều là lợi dụng lẫn nhau, nhưng… Sau từng ấy năm bên nhau, chả nhẽ chút động lòng đều không có.
"Xuân Vãn, bãi giá Tiêu Xuân cung." Cao Tư Dụ phất tay áo, sải chân lướt qua nữ nhân, đôi mắt lạnh như băng, không chút lưu tình.
Thái giám Xuân Vãn nhận lệnh, mở đường: "Hoàng thượng bãi giá đến chỗ Thục Phi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…" Lại là ả ta, nếu không phải Cao Cơ đều là nam nhân làm hậu, ước chừng Thục Phi đã chễm chệ ngồi trên đó rồi, hài nhi vì ngươi bán mạng lại bị xem là phế vật, lúc này ngươi vẫn còn tâm tình tìm tình nhân vui vẻ, Cao Tư Dụ con người ngươi thật đủ vô tình, tự bản thân ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi việc!
*****
Đông kinh ban sáng huyên náo, người qua kẻ lại đặc biệt nhiều, sạp hàng hai bên đường bày đủ thứ linh ta linh tinh, Tư Đồ Vân Sơ cùng Đường Văn dạo một vòng, bốn trưởng quầy quản gia thuê đến giúp hắn điều hành cửa hàng đều rất tốt, tác phong làm việc cực kì nhanh nhẹn, thực làm người hài lòng.
Đi ngang qua cửa hàng gạo Tự Hoan quản lý, động thái bên trong thu hút ánh nhìn của Tư Đồ Vân Sơ, là một lão bản có nhân tính, ít hẳn nên có trách nhiệm vào xem xét.
Phía trong cửa hàng, hai nam nhân đứng đối diện nhau, mắt đối mắt, đều không mang theo thiện ý, Tự Hoan đứng bên ngoài, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, thấy Tư Đồ Vân Sơ đến, như thấy được cọng cỏ cứu mạng, hắn vội hô to: "Tư Đồ Thiếu gia!"
"....." Cao xanh ơi, hôm nay là ngày hoàng đạo gì, mà hai vị tổ tông này lại bãi giá đến cái cửa hàng nhỏ của hắn vậy chứ: "Tham kiến Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử."
Đường Văn theo Tư Đồ Vân Sơ hành lễ, ban đầu là Tam Hoàng tử, rồi Đại Hoàng tử, giờ lại xuất hiện một Nhị Hoàng tử, y thật muốn biết cục bông sẽ kéo thêm mấy vị đại nhân vật nào nữa đến.
"....." Cao Thiên Triệt mười sáu tuổi, dung mạo anh tuấn cương dương, ánh mắt tĩnh lặng như hồ băng không chút gợn sóng, bạc thần mím chặt, lông mày hơi nheo lại, đánh giá Tư Đồ Vân Sơ, đây là nam nhân của Hoàng huynh, đúng là hồ ly mê hoặc lòng người.
Cái nhìn ghét bỏ đó là sao chứ? Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, mới lần đầu gặp mặt đã khiến hắn bài xích cực độ, giả làm mặt than cho ai xem, nghĩ mình có bộ dạng dễ coi người khác sẽ không tính toán.
Không ổn, Cao Thiên Lãng từ ngoài trông vào lại là hai người đang nháy mắt đưa tình, vội lên tiếng cắt ngang: "Vân Sơ, chúng ta tìm một chỗ rồi nói chuyện."
"Được." Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, hắn cũng muốn biết hai con công đến tìm mình là có việc gì.
Năm người đi đến Thiên Cư các, Tư Đồ Vân Sơ rất không khách khí gọi một bàn đồ ăn: "Tiểu nhị, đem hết mấy món trong cửa tiệm ra đây."
"....." Tự Hoan, Cao Thiên Lãng đều giật mình, ánh mắt hơi rụt rè nhìn sang Nhị Hoàng tử cao quý bên cạnh, lúc nãy, người nọ còn không thèm để thiếu niên vào mắt, hiện tại, khóe miệng nhếch nhẹ khinh thường.
Đường đường là nhi tử của Cao Đại Tướng quân, lại là kẻ chết đói, thiếu ăn.
Đường Văn cũng một dạng ngạc nhiên, cục bông đối với bản thân tuy không đến mức hà tiện, thế nhưng tuyệt chả phải loại tiêu pha phung phí, trừ phi… Muốn chọc tức ai đó.
Quả nhiên, người hiểu Tư Đồ Vân Sơ nhất chỉ có Đường Văn, tiểu nhị nhận bạc hớn hở chạy đi, rất nhanh đã đem thức ăn bày lên một bàn lớn, đủ màu đủ vị, hắn không thách sáo liền tự động đũa: "Mọi người đều ngồi xuống hết đi."
"Ngươi dám chắc bản thân sẽ ăn hết." Cao Thiên Triệt uống một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu mà nói.
"Bệ hạ, người phải làm chủ cho Ca Nhi." Lúc này, trong điện phát ra âm thanh nức nở, thanh âm của người nọ trong trẻo êm tai như tiếng suối vỗ vào bờ đá, khiến người nghe thấy đều đau lòng.
Cao Hoàng mất kiên nhẫn nhìn Hoa Phi - mẫu thân của Đại Hoàng tử, dung mạo của nàng thật sự rất đẹp. Lúc này mày liễu nhíu lại, đôi mắt rưng rưng chập chờn muốn rơi xuống, hàm răng nhỏ nhắn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngón tay mềm mại gắt gao nắm chặt chiếc khăn mùi thơm ngát, cộng thêm trang điểm tinh tế, cả người tựa như tiên nữ hạ phàm.
Chẳng qua khi nhìn thấy nét mặt của Hoa Phi, Cao Tư Dụ lại nhớ đến Thừa tướng - phụ thân của nàng, giọng điệu cũng gắt gỏng: "Nàng muốn ta làm chủ cái gì? Phế vật không làm được chuyện, lại trách người làm phụ hoàng như ta trách phạt, ngày sau lấy tư cách gì mà muốn ngồi lên đế vị này!"
"Bệ hạ!" Hoa Phi nắm chặt hai tay thấp giọng nghẹn ngào nói: "Ca Nhi lần này ra ngoài mém chút đã mất mạng, nó cũng là hài nhi của người cơ mà, nếu đổi lại là Thiên Kiệt hay Thiên Lãng, người đều sẽ vô tình như vậy sao?"
Sắc mặt Cao Tư Dụ lạnh xuống, khí huyết cuồn cuộn như muốn xông ra khỏi cuống họng, vươn tay phải lên, không nhanh không chậm cho nữ nhân một cái tát, trời đất quay cuồng, Hoa Phi té ngã xuống đất, đôi mắt mông lung như chưa tin tưởng vào sự thật vừa rồi, bệ hạ ra tay đánh nàng.
Hoa Phi biết trong lòng nam nhân chưa từng có hình bóng của nàng, đôi bên đều là lợi dụng lẫn nhau, nhưng… Sau từng ấy năm bên nhau, chả nhẽ chút động lòng đều không có.
"Xuân Vãn, bãi giá Tiêu Xuân cung." Cao Tư Dụ phất tay áo, sải chân lướt qua nữ nhân, đôi mắt lạnh như băng, không chút lưu tình.
Thái giám Xuân Vãn nhận lệnh, mở đường: "Hoàng thượng bãi giá đến chỗ Thục Phi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…" Lại là ả ta, nếu không phải Cao Cơ đều là nam nhân làm hậu, ước chừng Thục Phi đã chễm chệ ngồi trên đó rồi, hài nhi vì ngươi bán mạng lại bị xem là phế vật, lúc này ngươi vẫn còn tâm tình tìm tình nhân vui vẻ, Cao Tư Dụ con người ngươi thật đủ vô tình, tự bản thân ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi việc!
*****
Đông kinh ban sáng huyên náo, người qua kẻ lại đặc biệt nhiều, sạp hàng hai bên đường bày đủ thứ linh ta linh tinh, Tư Đồ Vân Sơ cùng Đường Văn dạo một vòng, bốn trưởng quầy quản gia thuê đến giúp hắn điều hành cửa hàng đều rất tốt, tác phong làm việc cực kì nhanh nhẹn, thực làm người hài lòng.
Đi ngang qua cửa hàng gạo Tự Hoan quản lý, động thái bên trong thu hút ánh nhìn của Tư Đồ Vân Sơ, là một lão bản có nhân tính, ít hẳn nên có trách nhiệm vào xem xét.
Phía trong cửa hàng, hai nam nhân đứng đối diện nhau, mắt đối mắt, đều không mang theo thiện ý, Tự Hoan đứng bên ngoài, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, thấy Tư Đồ Vân Sơ đến, như thấy được cọng cỏ cứu mạng, hắn vội hô to: "Tư Đồ Thiếu gia!"
"....." Cao xanh ơi, hôm nay là ngày hoàng đạo gì, mà hai vị tổ tông này lại bãi giá đến cái cửa hàng nhỏ của hắn vậy chứ: "Tham kiến Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử."
Đường Văn theo Tư Đồ Vân Sơ hành lễ, ban đầu là Tam Hoàng tử, rồi Đại Hoàng tử, giờ lại xuất hiện một Nhị Hoàng tử, y thật muốn biết cục bông sẽ kéo thêm mấy vị đại nhân vật nào nữa đến.
"....." Cao Thiên Triệt mười sáu tuổi, dung mạo anh tuấn cương dương, ánh mắt tĩnh lặng như hồ băng không chút gợn sóng, bạc thần mím chặt, lông mày hơi nheo lại, đánh giá Tư Đồ Vân Sơ, đây là nam nhân của Hoàng huynh, đúng là hồ ly mê hoặc lòng người.
Cái nhìn ghét bỏ đó là sao chứ? Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, mới lần đầu gặp mặt đã khiến hắn bài xích cực độ, giả làm mặt than cho ai xem, nghĩ mình có bộ dạng dễ coi người khác sẽ không tính toán.
Không ổn, Cao Thiên Lãng từ ngoài trông vào lại là hai người đang nháy mắt đưa tình, vội lên tiếng cắt ngang: "Vân Sơ, chúng ta tìm một chỗ rồi nói chuyện."
"Được." Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, hắn cũng muốn biết hai con công đến tìm mình là có việc gì.
Năm người đi đến Thiên Cư các, Tư Đồ Vân Sơ rất không khách khí gọi một bàn đồ ăn: "Tiểu nhị, đem hết mấy món trong cửa tiệm ra đây."
"....." Tự Hoan, Cao Thiên Lãng đều giật mình, ánh mắt hơi rụt rè nhìn sang Nhị Hoàng tử cao quý bên cạnh, lúc nãy, người nọ còn không thèm để thiếu niên vào mắt, hiện tại, khóe miệng nhếch nhẹ khinh thường.
Đường đường là nhi tử của Cao Đại Tướng quân, lại là kẻ chết đói, thiếu ăn.
Đường Văn cũng một dạng ngạc nhiên, cục bông đối với bản thân tuy không đến mức hà tiện, thế nhưng tuyệt chả phải loại tiêu pha phung phí, trừ phi… Muốn chọc tức ai đó.
Quả nhiên, người hiểu Tư Đồ Vân Sơ nhất chỉ có Đường Văn, tiểu nhị nhận bạc hớn hở chạy đi, rất nhanh đã đem thức ăn bày lên một bàn lớn, đủ màu đủ vị, hắn không thách sáo liền tự động đũa: "Mọi người đều ngồi xuống hết đi."
"Ngươi dám chắc bản thân sẽ ăn hết." Cao Thiên Triệt uống một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.