Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt
Chương 79
Ú Nu Tiểu Muội
01/05/2023
Triệu Tinh bị ánh mắt của Trương Di dọa sợ, trong lòng như bị gai đâm, khó khăn lên tiếng: "Trương Di!"
"Ngươi điên sao? Dám cả gan qua mặt điện hạ truyền tin tức cho hoàng phi!" Trương Di chỉ hận rèn sắt không thành thép, tay vươn lên rồi lại hạ xuống, lòng nóng như lửa đốt: "Lỡ điện hạ phát hiện ra, mạng của ngươi còn giữ được sao?"
"Ta, ta chỉ cho hoàng phi biết ít thông tin, chắc hẳn không sao đâu!" Triệu Tinh cước bộ lảo đảo đi đến trước mặt Trương Di, khua tay múa chân.
"Ngươi nghĩ hoàng phi là tên ngốc sao?" Trương Di hét lớn.
Triệu Tinh hốc mắt hồng hồng nhìn Trương Di: "Ta thấy thật có lỗi, chúng ta, chúng ta…"
"Hai ngươi làm gì đó?" Cao Thiên Triệt mặc áo giáp, từ từ đi về phía hai người, nhìn tới gương mặt sốt sắng của Triệu Tinh, hắn liền có chút suy đoán: "Phía hoàng phi xảy ra chuyện?"
Trương Di cùng Triệu Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Cao Thiên Triệt trong lòng bất an, tươi cười trên mặt rốt cuộc không nhịn được, vừa muốn lên tiếng, liền nhìn thấy một binh lính người đẫm máu bị người nâng vào.
"Điện hạ! Trong cung truyền đến tin tức, hoàng thượng băng hà truyền ngôi lại cho đại hoàng tử, bảy ngày sau diễn ra lễ đăng cơ!" Nói xong ngã về phía trước, đoạn khí.
Cái gì? Triệu Tinh và Trương Di nháy mắt im lặng tĩnh dật, ngay sau đó liền khó mở lời: "Hoàng phi vẫn còn trong kinh thành, nếu đại hoàng tử bắt người uy hiếp điện hạ phải làm sao?"
Cao Thiên Triệt mặt bình tĩnh, nói: "Trương Di, Triệu Tinh mang theo năm ngàn quân đến ứng cứu cho hoàng phi, nếu tình thế không ổn, không cần tiêu hao binh lực."
Là ý gì? Triệu Tinh ngỡ ngàng nhìn Cao Thiên Triệt, trong lòng dường như hiểu ra lời hoàng phi từng nói, đừng cùng hoàng thất dây dưa.
"Thần tuân mệnh!" Trương Di tiếp nhận lệnh, trong lòng hàng vạn suy nghĩ, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra ngoài.
*****
Bên ngoài rừng rậm.
"Văn Văn, buông kiếm xuống đi! Ngươi không còn đường thoát nữa rồi!"
Đường Văn đến tận lúc này cũng không nói qua một câu, tay phải cầm kiếm, trên người đã có vô số vết thương, mỗi vết rách lưu lại trên người y, máu đều theo đó không ngừng chảy ra.
Bên cạnh, xác chết nằm ngổn ngang đầy đất, tất cả đều một nhát chí mạng, Tùy Tâm nhìn y, đáy lòng không khỏi sinh ra sợ hãi. Nam nhân Cao Cơ không giống Ti Sơ hắn vạm vỡ cơ bắp, thế nhưng Đường Văn mỗi lần ra tay đều hạ sát chiêu, mười mấy nam nhân Ti Sơ đều bại dưới tay y.
"Văn Văn!" Tùy Tâm gọi y.
"Ta thật hối hận."
Tùy Tâm khó hiểu nhìn y, hối hận… Về cái gì kia chứ?
Đường Văn lẳng lặng nhìn Tùy Tâm, trong mắt mang theo ngoan độc: "Đáng lý ngày đó ta không nên cứu ngươi, nên để ngươi ngã ngựa mà chết đi!"
"....." Tùy Tâm lúc này hoàn toàn ngơ ngác, tim co thắt lại, nỗi đau bên ngoài cũng không sánh bằng đau đớn bên trong, sự lo lắng trong mắt dẫn dần bị lãnh lệ thay thế: "Bắt sống hắn cho ta, ta phải cho hắn nếm trải đau khổ như ta!"
Kỵ binh nghe lệnh, đồng loạt xông đến, bọn chúng như cơn cuồng bạo mà kéo tới, ép Đường Văn thối lui về sau. Vai phải Đường Văn máu chảy như suối, y lạnh lùng nhìn đám người, vươn tay trái nắm chặt bội kiếm.
Còn không chờ y nhìn rõ tình huống, bọn chúng đã đến trước mặt, y điên cuồng né tránh chiêu thức từ binh lính, số người quá đông, lại vô tình bị ngựa chiến một cước đá hung ác vào hạ thể, y liền vô lực phản kháng nằm trên đất, chỉ có thể cúi đầu gắt gao nhìn cánh tay phải đau đến trật khớp cần băng bó để chống đỡ.
"Văn…" Tư Đồ Vân Sơ mê man nằm trên đất, vô thức gọi y.
Đường Văn bất chợt quay đầu, chạy về phía hắn, ngay tại thời khắc gần chạm vào Tư Đồ Vân Sơ, một mũi tên nhọn ghim thẳng vào ngực trái, khiến y bất lực ngã xuống.
"Văn Văn!" Tùy Tâm nhìn theo hướng mũi tên bắn ra, một nam nhân toàn thân đen tuyền, thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, cung tên vẫn giữ nguyên tư thế.
"Trương Di, tại sao? Tại sao lại giết y?" Triệu Tinh hét lên, mông lung nhìn thân thể Đường Văn ngã xuống ngay bên cạnh Tư Đồ Vân Sơ.
"Điện hạ có lệnh, giết không tha!" Trương Di lạnh lùng lên tiếng, binh sĩ từ bốn phương vây lại, đem toàn bộ quân đội Tùy Tâm ép sát.
Tối nay Cao Cơ, máu chảy thành sông, huyết vụ bắn lên không trung, như muốn nhiễm đó cả ánh trăng tròn mông lung trên bầu trời đêm, quỷ dị dọa người.
"Ngươi điên sao? Dám cả gan qua mặt điện hạ truyền tin tức cho hoàng phi!" Trương Di chỉ hận rèn sắt không thành thép, tay vươn lên rồi lại hạ xuống, lòng nóng như lửa đốt: "Lỡ điện hạ phát hiện ra, mạng của ngươi còn giữ được sao?"
"Ta, ta chỉ cho hoàng phi biết ít thông tin, chắc hẳn không sao đâu!" Triệu Tinh cước bộ lảo đảo đi đến trước mặt Trương Di, khua tay múa chân.
"Ngươi nghĩ hoàng phi là tên ngốc sao?" Trương Di hét lớn.
Triệu Tinh hốc mắt hồng hồng nhìn Trương Di: "Ta thấy thật có lỗi, chúng ta, chúng ta…"
"Hai ngươi làm gì đó?" Cao Thiên Triệt mặc áo giáp, từ từ đi về phía hai người, nhìn tới gương mặt sốt sắng của Triệu Tinh, hắn liền có chút suy đoán: "Phía hoàng phi xảy ra chuyện?"
Trương Di cùng Triệu Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Cao Thiên Triệt trong lòng bất an, tươi cười trên mặt rốt cuộc không nhịn được, vừa muốn lên tiếng, liền nhìn thấy một binh lính người đẫm máu bị người nâng vào.
"Điện hạ! Trong cung truyền đến tin tức, hoàng thượng băng hà truyền ngôi lại cho đại hoàng tử, bảy ngày sau diễn ra lễ đăng cơ!" Nói xong ngã về phía trước, đoạn khí.
Cái gì? Triệu Tinh và Trương Di nháy mắt im lặng tĩnh dật, ngay sau đó liền khó mở lời: "Hoàng phi vẫn còn trong kinh thành, nếu đại hoàng tử bắt người uy hiếp điện hạ phải làm sao?"
Cao Thiên Triệt mặt bình tĩnh, nói: "Trương Di, Triệu Tinh mang theo năm ngàn quân đến ứng cứu cho hoàng phi, nếu tình thế không ổn, không cần tiêu hao binh lực."
Là ý gì? Triệu Tinh ngỡ ngàng nhìn Cao Thiên Triệt, trong lòng dường như hiểu ra lời hoàng phi từng nói, đừng cùng hoàng thất dây dưa.
"Thần tuân mệnh!" Trương Di tiếp nhận lệnh, trong lòng hàng vạn suy nghĩ, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra ngoài.
*****
Bên ngoài rừng rậm.
"Văn Văn, buông kiếm xuống đi! Ngươi không còn đường thoát nữa rồi!"
Đường Văn đến tận lúc này cũng không nói qua một câu, tay phải cầm kiếm, trên người đã có vô số vết thương, mỗi vết rách lưu lại trên người y, máu đều theo đó không ngừng chảy ra.
Bên cạnh, xác chết nằm ngổn ngang đầy đất, tất cả đều một nhát chí mạng, Tùy Tâm nhìn y, đáy lòng không khỏi sinh ra sợ hãi. Nam nhân Cao Cơ không giống Ti Sơ hắn vạm vỡ cơ bắp, thế nhưng Đường Văn mỗi lần ra tay đều hạ sát chiêu, mười mấy nam nhân Ti Sơ đều bại dưới tay y.
"Văn Văn!" Tùy Tâm gọi y.
"Ta thật hối hận."
Tùy Tâm khó hiểu nhìn y, hối hận… Về cái gì kia chứ?
Đường Văn lẳng lặng nhìn Tùy Tâm, trong mắt mang theo ngoan độc: "Đáng lý ngày đó ta không nên cứu ngươi, nên để ngươi ngã ngựa mà chết đi!"
"....." Tùy Tâm lúc này hoàn toàn ngơ ngác, tim co thắt lại, nỗi đau bên ngoài cũng không sánh bằng đau đớn bên trong, sự lo lắng trong mắt dẫn dần bị lãnh lệ thay thế: "Bắt sống hắn cho ta, ta phải cho hắn nếm trải đau khổ như ta!"
Kỵ binh nghe lệnh, đồng loạt xông đến, bọn chúng như cơn cuồng bạo mà kéo tới, ép Đường Văn thối lui về sau. Vai phải Đường Văn máu chảy như suối, y lạnh lùng nhìn đám người, vươn tay trái nắm chặt bội kiếm.
Còn không chờ y nhìn rõ tình huống, bọn chúng đã đến trước mặt, y điên cuồng né tránh chiêu thức từ binh lính, số người quá đông, lại vô tình bị ngựa chiến một cước đá hung ác vào hạ thể, y liền vô lực phản kháng nằm trên đất, chỉ có thể cúi đầu gắt gao nhìn cánh tay phải đau đến trật khớp cần băng bó để chống đỡ.
"Văn…" Tư Đồ Vân Sơ mê man nằm trên đất, vô thức gọi y.
Đường Văn bất chợt quay đầu, chạy về phía hắn, ngay tại thời khắc gần chạm vào Tư Đồ Vân Sơ, một mũi tên nhọn ghim thẳng vào ngực trái, khiến y bất lực ngã xuống.
"Văn Văn!" Tùy Tâm nhìn theo hướng mũi tên bắn ra, một nam nhân toàn thân đen tuyền, thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, cung tên vẫn giữ nguyên tư thế.
"Trương Di, tại sao? Tại sao lại giết y?" Triệu Tinh hét lên, mông lung nhìn thân thể Đường Văn ngã xuống ngay bên cạnh Tư Đồ Vân Sơ.
"Điện hạ có lệnh, giết không tha!" Trương Di lạnh lùng lên tiếng, binh sĩ từ bốn phương vây lại, đem toàn bộ quân đội Tùy Tâm ép sát.
Tối nay Cao Cơ, máu chảy thành sông, huyết vụ bắn lên không trung, như muốn nhiễm đó cả ánh trăng tròn mông lung trên bầu trời đêm, quỷ dị dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.