Chương 22:
Nhất Thốn Phương Chu
28/10/2022
EDITOR: HANNAH
Ngoại hình của Hoàng đế vô cùng tuấn tú, đáng tiếc là Thiệu Tuần lúc này lại không có tâm trạng để ngắm nhìn. Sau một khoảnh khắc trố mắt nhìn ngắn ngủi, nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng cụp mắt.
Nhất thời, hai người đều không nói gì. Hoàng đế im lặng một lúc, sau đó mới lặp lại câu hỏi: “Ngươi có biết mình đã làm cái gì không?”
Trong lòng Thiệu Tuần vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, thế nhưng nàng đã không còn đường lui, chỉ đành mặt dày dập đầu tạ tội: “… Thần nữ mạo… mạo phạm bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội.”
Nàng chỉ xin tạ tội chứ không đề cập đến nguyên nhân, Hoàng đế lại tiếp tục hỏi: “Vì sao lại tới tận đây?”
Thiệu Tuần ngập ngừng một chút, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng đáp lời: “Thần nữ… sau khi uống rượu đã hành động thất đức, tội vốn đáng chết vạn lần…”
“Sau khi uống rượu hành động thất đức sao?” Ninh Hi Đế cảm thấy mấy chữ này rất thú vị, liền lẩm nhẩm trong miệng, nghiền ngẫm một hồi rồi mới nói: “Tiểu cô nương, chỉ vì ngươi uống rượu thôi sao? Nếu thật sự là như vậy, chỉ e sau này ngươi không thể uống rượu được nữa đâu.”
Không phải là rượu vào thất đức thì còn có thể là cái gì?
Trong lòng Thiệu Tuần cảm thấy bất đắc dĩ, nàng có thể nói thẳng ra tất cả đều là kế hoạch do Thục phi, người cô tốt của nàng, bày ra hay sao?
Hoàng đế năm nay đã hơn ba mươi tuổi, bên dưới ngoại trừ hai trai một gái đã chết non thì những người còn sống còn lại bốn vị hoàng tử và ba vị công chúa, trong số đó, những người con đầu đều đã qua tuổi mười lăm, đã thành thân hoặc cũng tới tuổi bàn chuyện thành thân, không thể coi là trẻ con được nữa.
Trung cung chỉ có một vị công chúa, các con trai của bệ hạ đều là con vợ lẽ, mà lúc này vị trí trữ quân vẫn bỏ trống. Chẳng phải là chúng thần không nghị luận sôi nổi vấn đề này, những kẻ có chút lòng tham đối với quyền thế, nuôi mộng trở thành người góp công đầu đưa hoàng đế tương lai kế vị đã dần dần bắt đầu khuấy loạn “vũng nước đục” này. Sau khi Đại Hoàng tử thành hôn, Tam Hoàng tử cũng dần trưởng thành, trận tranh ngôi vị thái tử này đã ngày càng trở nên cam go hơn.
Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử chết yểu, những hoàng tử còn sống chỉ có bốn vị Đại, Nhị, Tam, Lục.
Nhị Hoàng tử Triệu Ngôn Hàng không được thánh sủng, thân phận của mẹ đẻ chỉ là một cung nữ tầm thường, trước đây hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, sau khi mất sớm đã nhiều năm mới được truy phong danh phận Thận Tần, thật sự là không có chút thể diện nào.
Nếu Hoàng hậu đắc thế còn đỡ, Nhị Hoàng tử dù tốt xấu thế nào cũng từng được Trung cung nuôi dưỡng một khoảng thời gian, cũng coi như có chút thực lực để tranh đấu. Thế nhưng hiện giờ Hoàng hậu thất sủng, ngay cả bản thân mình còn khó có thể bảo toàn, thể diện còn giữ được hoàn toàn là dựa vào Khác Kính Công chúa chống đỡ, căn bản không có sức lực và tư cách để tham gia vào cuộc phong ba tranh giành ngôi vị thái tử này. Nhị Hoàng tử càng không có ai hỏi han đến.
Chỉ còn lại Lục Hoàng tử năm nay mới sáu tuổi, vẫn ở cái tuổi mà Tam Tự Kinh còn chưa thuộc nhuần nhuyễn, thật sự không thể nhìn ra tư chất gì. Bởi vậy, nổi bật nhất chính là Đại Hoàng tử Triệu Ngôn Tuân cùng Tam Hoàng tử Triệu Ngôn Bân.
Hai vị hoàng tử nay là do Đức phi và Thục phi sinh ra. Thân phận của mẹ đẻ tương đồng, tuổi tác chỉ chênh nhau hai tuổi, luận về tư chất càng không thể phân biệt hơn kém, bởi vậy ai trong số họ cũng có người trên triều đình ủng hộ, lực lượng xem như ngang nhau.
Nhận thấy tấu sớ kêu gọi Hoàng đế lập thái tử để củng cố nền móng quốc gia càng ngày càng nhiều, hậu cung vốn có thể coi là ổn định cũng dần dần trở nên sốt ruột hơn. Thúc phi vốn dĩ được giao quyền quản lý việc trong cung cùng với Đức phi, cách vị trí người phụ nữ tôn quý nhất trong thiên hạ chỉ có một bước chân, bất kể là ai cũng không thể nào không động lòng. Dù vậy, Tam Hoàng tử tuy rằng rất cầu tiến, ham học nhưng lại quá yếu ớt, nhu nhược, không thể so với Đại Hoàng tử có ưu thế là con trai trưởng. Dưới tình thế cấp bách, Thục phi đành phải tính kế.
Đại Hoàng tử thân hình cao lớn, phi thường dũng mãnh, thế nhưng cũng có những sở thích nhỏ bí mật, không đẹp mặt cho lắm.
Ví dụ như quá ham mê nữ sắc.
Phần lớn nhóm ngoại thần không biết về điểm này, mà số ít những người biết được thì dù trong lòng có hơi lấn cấn nhưng cũng không quá để tâm, dù sao yêu thích gái đẹp cũng là bản tính trời sinh của đàn ông. Đại Hoàng tử cùng lắm cũng chỉ hơi quá đà một chút, việc này không thể coi là yếu tố quyết định đến việc hắn có thể ngồi lên ngôi vị thái tử được hay không.
Ngoại hình của Hoàng đế vô cùng tuấn tú, đáng tiếc là Thiệu Tuần lúc này lại không có tâm trạng để ngắm nhìn. Sau một khoảnh khắc trố mắt nhìn ngắn ngủi, nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng cụp mắt.
Nhất thời, hai người đều không nói gì. Hoàng đế im lặng một lúc, sau đó mới lặp lại câu hỏi: “Ngươi có biết mình đã làm cái gì không?”
Trong lòng Thiệu Tuần vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, thế nhưng nàng đã không còn đường lui, chỉ đành mặt dày dập đầu tạ tội: “… Thần nữ mạo… mạo phạm bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội.”
Nàng chỉ xin tạ tội chứ không đề cập đến nguyên nhân, Hoàng đế lại tiếp tục hỏi: “Vì sao lại tới tận đây?”
Thiệu Tuần ngập ngừng một chút, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng đáp lời: “Thần nữ… sau khi uống rượu đã hành động thất đức, tội vốn đáng chết vạn lần…”
“Sau khi uống rượu hành động thất đức sao?” Ninh Hi Đế cảm thấy mấy chữ này rất thú vị, liền lẩm nhẩm trong miệng, nghiền ngẫm một hồi rồi mới nói: “Tiểu cô nương, chỉ vì ngươi uống rượu thôi sao? Nếu thật sự là như vậy, chỉ e sau này ngươi không thể uống rượu được nữa đâu.”
Không phải là rượu vào thất đức thì còn có thể là cái gì?
Trong lòng Thiệu Tuần cảm thấy bất đắc dĩ, nàng có thể nói thẳng ra tất cả đều là kế hoạch do Thục phi, người cô tốt của nàng, bày ra hay sao?
Hoàng đế năm nay đã hơn ba mươi tuổi, bên dưới ngoại trừ hai trai một gái đã chết non thì những người còn sống còn lại bốn vị hoàng tử và ba vị công chúa, trong số đó, những người con đầu đều đã qua tuổi mười lăm, đã thành thân hoặc cũng tới tuổi bàn chuyện thành thân, không thể coi là trẻ con được nữa.
Trung cung chỉ có một vị công chúa, các con trai của bệ hạ đều là con vợ lẽ, mà lúc này vị trí trữ quân vẫn bỏ trống. Chẳng phải là chúng thần không nghị luận sôi nổi vấn đề này, những kẻ có chút lòng tham đối với quyền thế, nuôi mộng trở thành người góp công đầu đưa hoàng đế tương lai kế vị đã dần dần bắt đầu khuấy loạn “vũng nước đục” này. Sau khi Đại Hoàng tử thành hôn, Tam Hoàng tử cũng dần trưởng thành, trận tranh ngôi vị thái tử này đã ngày càng trở nên cam go hơn.
Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử chết yểu, những hoàng tử còn sống chỉ có bốn vị Đại, Nhị, Tam, Lục.
Nhị Hoàng tử Triệu Ngôn Hàng không được thánh sủng, thân phận của mẹ đẻ chỉ là một cung nữ tầm thường, trước đây hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, sau khi mất sớm đã nhiều năm mới được truy phong danh phận Thận Tần, thật sự là không có chút thể diện nào.
Nếu Hoàng hậu đắc thế còn đỡ, Nhị Hoàng tử dù tốt xấu thế nào cũng từng được Trung cung nuôi dưỡng một khoảng thời gian, cũng coi như có chút thực lực để tranh đấu. Thế nhưng hiện giờ Hoàng hậu thất sủng, ngay cả bản thân mình còn khó có thể bảo toàn, thể diện còn giữ được hoàn toàn là dựa vào Khác Kính Công chúa chống đỡ, căn bản không có sức lực và tư cách để tham gia vào cuộc phong ba tranh giành ngôi vị thái tử này. Nhị Hoàng tử càng không có ai hỏi han đến.
Chỉ còn lại Lục Hoàng tử năm nay mới sáu tuổi, vẫn ở cái tuổi mà Tam Tự Kinh còn chưa thuộc nhuần nhuyễn, thật sự không thể nhìn ra tư chất gì. Bởi vậy, nổi bật nhất chính là Đại Hoàng tử Triệu Ngôn Tuân cùng Tam Hoàng tử Triệu Ngôn Bân.
Hai vị hoàng tử nay là do Đức phi và Thục phi sinh ra. Thân phận của mẹ đẻ tương đồng, tuổi tác chỉ chênh nhau hai tuổi, luận về tư chất càng không thể phân biệt hơn kém, bởi vậy ai trong số họ cũng có người trên triều đình ủng hộ, lực lượng xem như ngang nhau.
Nhận thấy tấu sớ kêu gọi Hoàng đế lập thái tử để củng cố nền móng quốc gia càng ngày càng nhiều, hậu cung vốn có thể coi là ổn định cũng dần dần trở nên sốt ruột hơn. Thúc phi vốn dĩ được giao quyền quản lý việc trong cung cùng với Đức phi, cách vị trí người phụ nữ tôn quý nhất trong thiên hạ chỉ có một bước chân, bất kể là ai cũng không thể nào không động lòng. Dù vậy, Tam Hoàng tử tuy rằng rất cầu tiến, ham học nhưng lại quá yếu ớt, nhu nhược, không thể so với Đại Hoàng tử có ưu thế là con trai trưởng. Dưới tình thế cấp bách, Thục phi đành phải tính kế.
Đại Hoàng tử thân hình cao lớn, phi thường dũng mãnh, thế nhưng cũng có những sở thích nhỏ bí mật, không đẹp mặt cho lắm.
Ví dụ như quá ham mê nữ sắc.
Phần lớn nhóm ngoại thần không biết về điểm này, mà số ít những người biết được thì dù trong lòng có hơi lấn cấn nhưng cũng không quá để tâm, dù sao yêu thích gái đẹp cũng là bản tính trời sinh của đàn ông. Đại Hoàng tử cùng lắm cũng chỉ hơi quá đà một chút, việc này không thể coi là yếu tố quyết định đến việc hắn có thể ngồi lên ngôi vị thái tử được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.