Trọng Sinh Kiếm Tiền Dưỡng Bánh Bao
Chương 19
Phi Bảo
27/11/2020
“Chiến thư” vừa tới tay, làm phát tiểu Tống Thập Nhị lập tức tập hợp đám hồ bằng cẩu hữu của Lâm Niên lại, tính toán hỏi ý mọi người một chút, bất quá vì nguyên nhân nghỉ quốc khánh nên Hồng Lang Diệp Siêu phải về nhà, cho nên lúc trình diện trừ Tống Thập Nhị ra, cũng chỉ có hai người Dạ Miêu và Khoai Tây. Dạ Miêu tên thật là Mạc Tiểu Hải, Khoai Tây tên thật là Khanh Quốc Bối, hai người đều học chuyên ngành thiết kế trang trí, quen biết với Lâm Niên ở tiệm net, sau đó chơi chung một khoảng thời gian thì cảm thấy đôi bên đều là người không tệ, hơn nữa khó được mấy người đều là người Cẩm Dương, vì quý trọng đoạn duyên phận này liền kết bái làm anh em, lão đại là Diệp Siêu, lão nhị Mạc Tiểu Hải, lão tam Tống Thập Nhị, lão tứ Khanh Quốc Bối, lão ngũ Lâm Niên. Sau khi kết bái xong, Mạc Tiểu Hải xuất thân dòng dõi thư hương lập tức viết cho “Đội anh em cách mạng trò chơi” của bọn họ một bức thư lưu niệm “Kim lan chi loạn thế ngũ hùng”, mọi người xem xong đều vỗ tay tán thưởng, mà Lâm Niên tuổi nhỏ nhất vừa xem, không màng hình tượng trợn trắng mắt, đoạt lấy bút lông bàn tay vung lên, ở chữ hùng cuối cùng vẽ một cái dấu X thật lớn, sau đó lại viết mấy chữ như chó bới bên cạnh, loạn thế ngũ hùng nháy mắt biến thành loạn thế ngũ hùng(aka năm con gấu =))))).
(*)Chữ “hùng” đầu tiên là “雄” chỉ giống đực, đàn ông, còn chữ “hùng” phía sau “熊” là con gấu.
Một vài tình bạn, một khi kết lại chính là cả đời, thực may mắn mấy người bọn họ nằm trong số đó, trước đó không lâu thừa dịp mọi người đang thảo luận về một game công lược, Lâm Niên nói ra đại kế gây dựng sự nghiệp của mình, không ngoài ý muốn tất cả mọi người đều muốn tham dự, kể từ đó, kế hoạch của Lâm Niên xem như đã đạt được chút thành tựu bước đầu.
Đề tài vừa được đưa ra, trong nhà ăn nhỏ, Tống Thập Nhị khó được sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người đối diện, dẫn đầu phát biểu ý kiến của bản thân: “Về chuyện này, tôi ủng hộ việc báo cáo giáo viên nhờ giáo viên ra mặt xử trí, việc này đã xem như tụ tập gây sự, nội quy trường học quy định không cho phép lén tụ tập gây chuyện, đánh nhau ẩu đả, người vi phạm sẽ bị trừ điểm hoặc lưu tên quản lý.” Cậu ta từ trước đến nay không có chủ kiến gì, tính cách yếu đuối lại tự ti, mấy năm nay nếu không phải Lâm Niên ở bên cổ vũ cậu ta khai đạo cậu ta, mang cậu ta nhận thức bạn bè, có lẽ hiện tại cậu ta còn ở Bình An bá trải qua những ngày rầu rĩ không vui tự sa ngã, cho nên Lâm Niên với cậu ta mà nói, so với bạn bè chi bằng nói là người nhà thì chuẩn xác hơn.
Đề nghị này của cậu ta đối với chiến sĩ Mạc Tiểu Hải và Khanh Quốc Bối trước giờ chơi game đều chỉ dùng bạo lực mà nói, đó là ý tưởng đến lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý cũng lười.
Lão nhị Mạc Tiểu Hải nói tiếp: “Thập Nhị, hiện tại là họ Diêu kia khi dễ đến trên đầu Lâm Niên, chẳng lẽ chúng ta làm anh trai lại trơ mắt nhìn Lâm Niên bị khi dễ, lại nói tên Lương Mạch Thần kia giống như thuốc cao da chó dán dính lấy Lâm Niên, quẳng cũng quẳng không ra, việc này có thể trách Lâm Niên sao?” Quan hệ giữ năm người bọn họ tuy chỉ là bái kết anh em, nhưng Lâm Niên cũng không chịu gọi bọn họ anh trai, vậy là trong lén lút, bọn họ nếu tóm được cơ hội sẽ hung hăng chiếm tiện nghi của Lâm Niên.
Tống Thập Nhị nhíu mi, chuyện Mạc Tiểu Hải nói cậu ta sao lại không rõ, nhưng mà cho tới nay cậu ta đều ẩn ẩn cảm giác giữa Lâm Niên và Lương Mạch Thần không đơn giản, từ nhỏ đến lớn, Lâm Niên chưa từng rối rắm với sự xuất hiện của một người như vậy, thái độ của Lâm Niên với Lương Mạch Thần là từ giãy giụa mê mang mới đến không sao cả, cảm xúc đó cậu ta hoàn toàn thấy rõ, theo lý thuyết, với tính cách của Lâm Niên không nên như thế, cố tình Lâm Niên cứ như vậy, rất nhiều lúc ánh mắt Lâm Niên nhìn Lương Mạch Thần, đều làm cậu ta cảm thấy Lâm Niên kỳ thật đã sớm quen biết Lương Mạch Thần.
“Các anh có suy xét qua bằng mấy người chúng ta vốn không phải đối thủ của Diêu Hằng không, cùng với việc lấy trứng chọi đá, chúng ta vì sao không chọn phương pháp tốt hơn để giải quyết.” Tung ra sự thật tàn nhẫn, Tống Thập Nhị đẩy đẩy mắt kính, dù cậu ta ngày thường có nhát gan thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến an nguy của Lâm Niên, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ là người đầu tiên xông lên bảo vệ, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi, bất quá hiện tại có biện pháp giải quyết khác, cậu ta khẳng định lựa chọn không xung đột trực diện.
Khanh Quốc Bối nghe vậy, rầu rĩ mà khuấy khuấy chén cháo, không ngẩng đầu lên nhưng không chút khách khí đả kích cậu ta: “Ý của chú quả thực rất tốt, chỉ tiếc chú cho rằng Diêu Hằng sẽ vì vậy mà dừng tay? Lại nói hiện tại chúng ta đi tố giác gã, vạn nhất gã ta chơi ám chiêu, Lâm Niên trốn thế nào! Diêu Hằng trong nhà có tiền có thế muốn đối phó một học sinh từ nơi khác đến, quả thực là dễ như trở bàn tay. Anh thấy lúc đó chúng ta gọi cả Lương Mạch Thần đến, một lần giải quyết cho xong chuyện này, giảng đạo lý không thông, vậy thì đánh nhau, dù sao thua người không thể thua khí thế. Để anh tra xét hẹn địa điểm xong, lại bàn phương án tác chiến, tuy không thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng ít ra sẽ tận lực hạ thấp thương tổn bên chúng ta.” Dứt lời, Khanh Quốc Bối lại bắt đầu bình tĩnh phân tích nguyên nhân gây ra chuyện này, cả quá trình, cùng với khác biệt giữa chiến và không chiến.
Nghe Khanh Quốc Bối nói đạo lý rõ ràng, Tống Thập Nhị và Mạc Tiểu Hải ăn ý liếc nhau, đáy lòng nhịn không được cảm khái: Thứ này gần đây chơi game muốn ngu luôn, cái chuyện gì cũng muốn tác chiến thật sự, xem ra không cứu được rồi.
…………
Bên này, đám người Tống Thập Nhị gấp muốn chết, thương lượng nửa ngày không ra kết quả gì, liền quyết định đi tìm Lâm Niên, hỏi một chút ý kiến của cậu.
Đợi ba người tìm được Lâm Lão Niên, cậu đang ngồi trong thư viện thảnh thơi tra tư liệu, nhìn mặt cũng không thấy chút nôn nóng nào.
Ba người mới vừa đứng yên, còn chưa kịp mở miệng biểu đạt ý đồ đến đây, Lâm Niên đã cười mở miệng trấn an trước: “Các anh em, tôi lại không muốn đi chịu chết, các cậu một đám banh mặt đến nghiêm túc như thế làm gì, hay là trong trí nhớ các cậu Lâm Niên tôi là quả hồng mềm tùy ý người ta xoa tròn bóp dẹp?”
“Làm sao có thể.”
“Đương nhiên không phải.”
“Không phải.”
Ba người trăm miệng một lời, Lâm Niên thuộc về cái loại ngày thường thoạt nhìn dịu dàng mềm mại cực kỳ dễ khi dễ, nhưng nếu chọc cậu xù lông, vậy có thể kiến thức được cái gì gọi là có lý hay vô lý đều không buông tha người, hơn nữa đừng nhìn cái thân thể gầy gầy kia, đánh nhau lại là nhất lưu, có lần bọn họ lén luận bàn, mấy người thay phiên nhau cũng không thể đánh cậu nằm bò được.
Lâm Niên cười một tiếng: “Nếu đều biết được tôi là dạng người gì, vậy thì thả tim về chỗ cũ đi, Lâm Niên tôi có thể cùng các cậu trở thành anh em là may mắn của tôi, nhưng lần này là chuyện riêng của tôi, tôi hy vọng các cậu đừng nhúng tay vào, nên chơi thế nào thì chơi thế ấy, trăm ngàn lần đừng ngu ngốc lãng phí kỳ nghỉ bảy ngày.” Nhiều năm giao tế, Diêu Hằng trong xương cốt là dạng người gì, Lâm Niên đương nhiên rõ ràng, hiện tại chơi loại xiếc của con nít này, đơn giản là cậu “đoạt” người của gã, đơn giản là Lương Mạch Thần lãnh đạm gã, làm mặt mũi gã bị thương kiêm khổ sở trong lòng, vấn đề là chẳng có cái lông nào liên quan đến Lâm Niên cậu, đời trước ba người dây dưa mấy năm, hiện tại nghĩ đến thật quá là nhàm chán ấu trĩ, cái loại ngày này cậu thật sự chịu đủ rồi, hiện tại cậu chỉ cần nghe được hai chữ Diêu Hằng này, đều có loại cảm tưởng lật cái bàn bạo phát.
Lâm Niên càng vân đạm phong khinh, Tống Thập Nhị lại càng sốt ruột: “Lâm Niên……”
“Nhị Oa, cậu hiểu tôi nhất, không phải sao?” Lâm Niên rũ mắt khép lại quyển sách, ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng rõ ràng không muốn nói thêm về việc này.
Một câu cậu hiểu tôi nhất, Tống Thập Nhị bị nói đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày sau thở dài: “Ừ, tùy cậu đi.” Bọn Mạc Tiểu Hải thấy Tống Thập Nhị đều ngậm miệng, cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ bả vai Lâm Niên thật mạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lâm Niêm cười gật gật đầu.
*
Hoàng hôn buông xuống, tùy ý có thể thấy được mấy cặp đôi nắm tay ddi dạo, người già trẻ nhỏ sau khi ăn cơm thì tản bộ tiêu hóa, người bán hàng rong ngồi ở ven đường buôn bán các loại ăn vặt đồ chơi nhỏ, cùng với những người đi làm mệt nhọc một ngày vội vàng chạy về nhà, hoàng hôn màu cam lẳng lặng giúp bọn họ nhiễm kim quang nhỏ vụn, đem cái bóng đơn độc, hoặc cầm tay nhau kéo dài trên mặt đất, toàn bộ hình ảnh có vẻ ấm áp lại vui vẻ.
Nhưng ở một góc hoàng hôn chiếu không tới, lại có một đám cà lơ phất phơ, đám học sinh như có như không hút thuốc nói chuyện phiếm. Trong nhóm người có một tên ăn mặc thời thượng, trên mặt lạnh lùng mang theo biểu tình bất cần đời, đúng là người khơi mào sự việc lần này Diêu Hằng.
Diêu Hằng nhìn đồng hồ trên cổ tay, bực bội nhăn mi: “Vương Hiên Quân, mày xác định Lâm Niên không có nói với giáo viên.”
Vương Hiên Quân vuốt đầu cười ha hả nói: “Hằng ca anh yên tâm, Lâm Niên chính miệng bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không nói với giáo viên.”
Đang nói, liền thấy cách đó không xa Lâm Niên một tay cắm túi, tay khác cầm cây kem vừa đi vừa ăn.
Hiện tại thời tiết rõ ràng đã là đầu thu, nhưng Lâm Niên vẫn là cảm thấy oi bức khó chịu, loại này nhiệt độ này không phải đến từ thân thể, mà do tâm tình bực bội gây ra, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng rõ ràng kia, cậu lập tức cảm giác một cổ hỏa khí xông thẳng lên não, đến cái cây kem trên tay cũng không còn thấy lạnh.
Đi đến cách Diêu Hằng năm mét, Lâm Niên dừng lại, nhanh chóng đánh giá bốn phía một vòng, mắt đen vừa chuyển, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua trên người Diêu Hằng, đáy mắt không chút nào che dấu sự chán ghét.
Diêu Hằng tiến lên một bước: “Mày chính là Lâm Niên?”
Lâm Niên không lên tiếng, câu hỏi này của Diêu Hằng thật sự quá ngu, Lâm Niên cậu còn ngại trả lời sẽ lây bệnh ngốc.
Bị làm lơ như thế, Diêu Hằng giận đến xung não: “Hôm nay gọi mày ra đây không có ý gì khác, chỉ cảnh cáo mày sau này cách Lương Mạch Thần xa một chút, em ấy không phải người mày có thể trèo cao.” Nói xong, chung quanh tức khắc phát ra một trận cười ác ý.
Lâm Niên cười như không cười câu lên khóe miệng, từ đầu đến cuối chưa phát một tiếng, loại trầm mặc này không phải lùi bước, không phải yếu đuối, mà là khinh miệt khinh thường.
Tác giả có lời muốn nói: Ây, mấy ngày nay hơi bận, nên có chỗ thiếu sót, vốn dĩ chương này Tần Hướng Bắc là đã xuất hiện, kết quả số lượng từ khá ít nên không kịp ra mặt. Chương sau sẽ cố gắng viết nhiều hơn, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, các bạn ủng hộ là động lực lớn nhất của tôi.
(*)Chữ “hùng” đầu tiên là “雄” chỉ giống đực, đàn ông, còn chữ “hùng” phía sau “熊” là con gấu.
Một vài tình bạn, một khi kết lại chính là cả đời, thực may mắn mấy người bọn họ nằm trong số đó, trước đó không lâu thừa dịp mọi người đang thảo luận về một game công lược, Lâm Niên nói ra đại kế gây dựng sự nghiệp của mình, không ngoài ý muốn tất cả mọi người đều muốn tham dự, kể từ đó, kế hoạch của Lâm Niên xem như đã đạt được chút thành tựu bước đầu.
Đề tài vừa được đưa ra, trong nhà ăn nhỏ, Tống Thập Nhị khó được sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người đối diện, dẫn đầu phát biểu ý kiến của bản thân: “Về chuyện này, tôi ủng hộ việc báo cáo giáo viên nhờ giáo viên ra mặt xử trí, việc này đã xem như tụ tập gây sự, nội quy trường học quy định không cho phép lén tụ tập gây chuyện, đánh nhau ẩu đả, người vi phạm sẽ bị trừ điểm hoặc lưu tên quản lý.” Cậu ta từ trước đến nay không có chủ kiến gì, tính cách yếu đuối lại tự ti, mấy năm nay nếu không phải Lâm Niên ở bên cổ vũ cậu ta khai đạo cậu ta, mang cậu ta nhận thức bạn bè, có lẽ hiện tại cậu ta còn ở Bình An bá trải qua những ngày rầu rĩ không vui tự sa ngã, cho nên Lâm Niên với cậu ta mà nói, so với bạn bè chi bằng nói là người nhà thì chuẩn xác hơn.
Đề nghị này của cậu ta đối với chiến sĩ Mạc Tiểu Hải và Khanh Quốc Bối trước giờ chơi game đều chỉ dùng bạo lực mà nói, đó là ý tưởng đến lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý cũng lười.
Lão nhị Mạc Tiểu Hải nói tiếp: “Thập Nhị, hiện tại là họ Diêu kia khi dễ đến trên đầu Lâm Niên, chẳng lẽ chúng ta làm anh trai lại trơ mắt nhìn Lâm Niên bị khi dễ, lại nói tên Lương Mạch Thần kia giống như thuốc cao da chó dán dính lấy Lâm Niên, quẳng cũng quẳng không ra, việc này có thể trách Lâm Niên sao?” Quan hệ giữ năm người bọn họ tuy chỉ là bái kết anh em, nhưng Lâm Niên cũng không chịu gọi bọn họ anh trai, vậy là trong lén lút, bọn họ nếu tóm được cơ hội sẽ hung hăng chiếm tiện nghi của Lâm Niên.
Tống Thập Nhị nhíu mi, chuyện Mạc Tiểu Hải nói cậu ta sao lại không rõ, nhưng mà cho tới nay cậu ta đều ẩn ẩn cảm giác giữa Lâm Niên và Lương Mạch Thần không đơn giản, từ nhỏ đến lớn, Lâm Niên chưa từng rối rắm với sự xuất hiện của một người như vậy, thái độ của Lâm Niên với Lương Mạch Thần là từ giãy giụa mê mang mới đến không sao cả, cảm xúc đó cậu ta hoàn toàn thấy rõ, theo lý thuyết, với tính cách của Lâm Niên không nên như thế, cố tình Lâm Niên cứ như vậy, rất nhiều lúc ánh mắt Lâm Niên nhìn Lương Mạch Thần, đều làm cậu ta cảm thấy Lâm Niên kỳ thật đã sớm quen biết Lương Mạch Thần.
“Các anh có suy xét qua bằng mấy người chúng ta vốn không phải đối thủ của Diêu Hằng không, cùng với việc lấy trứng chọi đá, chúng ta vì sao không chọn phương pháp tốt hơn để giải quyết.” Tung ra sự thật tàn nhẫn, Tống Thập Nhị đẩy đẩy mắt kính, dù cậu ta ngày thường có nhát gan thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến an nguy của Lâm Niên, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ là người đầu tiên xông lên bảo vệ, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi, bất quá hiện tại có biện pháp giải quyết khác, cậu ta khẳng định lựa chọn không xung đột trực diện.
Khanh Quốc Bối nghe vậy, rầu rĩ mà khuấy khuấy chén cháo, không ngẩng đầu lên nhưng không chút khách khí đả kích cậu ta: “Ý của chú quả thực rất tốt, chỉ tiếc chú cho rằng Diêu Hằng sẽ vì vậy mà dừng tay? Lại nói hiện tại chúng ta đi tố giác gã, vạn nhất gã ta chơi ám chiêu, Lâm Niên trốn thế nào! Diêu Hằng trong nhà có tiền có thế muốn đối phó một học sinh từ nơi khác đến, quả thực là dễ như trở bàn tay. Anh thấy lúc đó chúng ta gọi cả Lương Mạch Thần đến, một lần giải quyết cho xong chuyện này, giảng đạo lý không thông, vậy thì đánh nhau, dù sao thua người không thể thua khí thế. Để anh tra xét hẹn địa điểm xong, lại bàn phương án tác chiến, tuy không thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng ít ra sẽ tận lực hạ thấp thương tổn bên chúng ta.” Dứt lời, Khanh Quốc Bối lại bắt đầu bình tĩnh phân tích nguyên nhân gây ra chuyện này, cả quá trình, cùng với khác biệt giữa chiến và không chiến.
Nghe Khanh Quốc Bối nói đạo lý rõ ràng, Tống Thập Nhị và Mạc Tiểu Hải ăn ý liếc nhau, đáy lòng nhịn không được cảm khái: Thứ này gần đây chơi game muốn ngu luôn, cái chuyện gì cũng muốn tác chiến thật sự, xem ra không cứu được rồi.
…………
Bên này, đám người Tống Thập Nhị gấp muốn chết, thương lượng nửa ngày không ra kết quả gì, liền quyết định đi tìm Lâm Niên, hỏi một chút ý kiến của cậu.
Đợi ba người tìm được Lâm Lão Niên, cậu đang ngồi trong thư viện thảnh thơi tra tư liệu, nhìn mặt cũng không thấy chút nôn nóng nào.
Ba người mới vừa đứng yên, còn chưa kịp mở miệng biểu đạt ý đồ đến đây, Lâm Niên đã cười mở miệng trấn an trước: “Các anh em, tôi lại không muốn đi chịu chết, các cậu một đám banh mặt đến nghiêm túc như thế làm gì, hay là trong trí nhớ các cậu Lâm Niên tôi là quả hồng mềm tùy ý người ta xoa tròn bóp dẹp?”
“Làm sao có thể.”
“Đương nhiên không phải.”
“Không phải.”
Ba người trăm miệng một lời, Lâm Niên thuộc về cái loại ngày thường thoạt nhìn dịu dàng mềm mại cực kỳ dễ khi dễ, nhưng nếu chọc cậu xù lông, vậy có thể kiến thức được cái gì gọi là có lý hay vô lý đều không buông tha người, hơn nữa đừng nhìn cái thân thể gầy gầy kia, đánh nhau lại là nhất lưu, có lần bọn họ lén luận bàn, mấy người thay phiên nhau cũng không thể đánh cậu nằm bò được.
Lâm Niên cười một tiếng: “Nếu đều biết được tôi là dạng người gì, vậy thì thả tim về chỗ cũ đi, Lâm Niên tôi có thể cùng các cậu trở thành anh em là may mắn của tôi, nhưng lần này là chuyện riêng của tôi, tôi hy vọng các cậu đừng nhúng tay vào, nên chơi thế nào thì chơi thế ấy, trăm ngàn lần đừng ngu ngốc lãng phí kỳ nghỉ bảy ngày.” Nhiều năm giao tế, Diêu Hằng trong xương cốt là dạng người gì, Lâm Niên đương nhiên rõ ràng, hiện tại chơi loại xiếc của con nít này, đơn giản là cậu “đoạt” người của gã, đơn giản là Lương Mạch Thần lãnh đạm gã, làm mặt mũi gã bị thương kiêm khổ sở trong lòng, vấn đề là chẳng có cái lông nào liên quan đến Lâm Niên cậu, đời trước ba người dây dưa mấy năm, hiện tại nghĩ đến thật quá là nhàm chán ấu trĩ, cái loại ngày này cậu thật sự chịu đủ rồi, hiện tại cậu chỉ cần nghe được hai chữ Diêu Hằng này, đều có loại cảm tưởng lật cái bàn bạo phát.
Lâm Niên càng vân đạm phong khinh, Tống Thập Nhị lại càng sốt ruột: “Lâm Niên……”
“Nhị Oa, cậu hiểu tôi nhất, không phải sao?” Lâm Niên rũ mắt khép lại quyển sách, ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng rõ ràng không muốn nói thêm về việc này.
Một câu cậu hiểu tôi nhất, Tống Thập Nhị bị nói đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày sau thở dài: “Ừ, tùy cậu đi.” Bọn Mạc Tiểu Hải thấy Tống Thập Nhị đều ngậm miệng, cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ bả vai Lâm Niên thật mạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lâm Niêm cười gật gật đầu.
*
Hoàng hôn buông xuống, tùy ý có thể thấy được mấy cặp đôi nắm tay ddi dạo, người già trẻ nhỏ sau khi ăn cơm thì tản bộ tiêu hóa, người bán hàng rong ngồi ở ven đường buôn bán các loại ăn vặt đồ chơi nhỏ, cùng với những người đi làm mệt nhọc một ngày vội vàng chạy về nhà, hoàng hôn màu cam lẳng lặng giúp bọn họ nhiễm kim quang nhỏ vụn, đem cái bóng đơn độc, hoặc cầm tay nhau kéo dài trên mặt đất, toàn bộ hình ảnh có vẻ ấm áp lại vui vẻ.
Nhưng ở một góc hoàng hôn chiếu không tới, lại có một đám cà lơ phất phơ, đám học sinh như có như không hút thuốc nói chuyện phiếm. Trong nhóm người có một tên ăn mặc thời thượng, trên mặt lạnh lùng mang theo biểu tình bất cần đời, đúng là người khơi mào sự việc lần này Diêu Hằng.
Diêu Hằng nhìn đồng hồ trên cổ tay, bực bội nhăn mi: “Vương Hiên Quân, mày xác định Lâm Niên không có nói với giáo viên.”
Vương Hiên Quân vuốt đầu cười ha hả nói: “Hằng ca anh yên tâm, Lâm Niên chính miệng bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không nói với giáo viên.”
Đang nói, liền thấy cách đó không xa Lâm Niên một tay cắm túi, tay khác cầm cây kem vừa đi vừa ăn.
Hiện tại thời tiết rõ ràng đã là đầu thu, nhưng Lâm Niên vẫn là cảm thấy oi bức khó chịu, loại này nhiệt độ này không phải đến từ thân thể, mà do tâm tình bực bội gây ra, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng rõ ràng kia, cậu lập tức cảm giác một cổ hỏa khí xông thẳng lên não, đến cái cây kem trên tay cũng không còn thấy lạnh.
Đi đến cách Diêu Hằng năm mét, Lâm Niên dừng lại, nhanh chóng đánh giá bốn phía một vòng, mắt đen vừa chuyển, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua trên người Diêu Hằng, đáy mắt không chút nào che dấu sự chán ghét.
Diêu Hằng tiến lên một bước: “Mày chính là Lâm Niên?”
Lâm Niên không lên tiếng, câu hỏi này của Diêu Hằng thật sự quá ngu, Lâm Niên cậu còn ngại trả lời sẽ lây bệnh ngốc.
Bị làm lơ như thế, Diêu Hằng giận đến xung não: “Hôm nay gọi mày ra đây không có ý gì khác, chỉ cảnh cáo mày sau này cách Lương Mạch Thần xa một chút, em ấy không phải người mày có thể trèo cao.” Nói xong, chung quanh tức khắc phát ra một trận cười ác ý.
Lâm Niên cười như không cười câu lên khóe miệng, từ đầu đến cuối chưa phát một tiếng, loại trầm mặc này không phải lùi bước, không phải yếu đuối, mà là khinh miệt khinh thường.
Tác giả có lời muốn nói: Ây, mấy ngày nay hơi bận, nên có chỗ thiếu sót, vốn dĩ chương này Tần Hướng Bắc là đã xuất hiện, kết quả số lượng từ khá ít nên không kịp ra mặt. Chương sau sẽ cố gắng viết nhiều hơn, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, các bạn ủng hộ là động lực lớn nhất của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.