Chương 16: Dở khóc dở cười
Phong Ca
07/04/2015
Có nằm mơ Thẩm Ngạo Phong cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó, mình lại phải đối phó với một tình huống nan giải thế này.
Còn khoảng 20 phút nữa thì đến giờ họp, anh đọc lại một lần nữa tài liệu, chắc chắn nếu có chất vấn nào của hội đồng quản trị cũng có thể thay thế Tâm Khiết chống đỡ. Cô ta lóng nga lóng ngóng như vậy, lại không có kiến thức gì về tài chính, chắc chắn không thể đối phó với những con cáo già lúc nào cũng chăm chăm hạ bệ anh ở công ty.
Khi vừa đứng dậy bỗng Thẩm Ngạo Phong có cảm giác gì đó khang khác. Phía dưới có cái gì đó âm ấm chảy ra…
Ngực hơi đau…Nghĩ tới một khả năng, Thẩm Ngạo Phong lạnh toát cả người.
Có lẽ nào…
Thời gian qua không có dấu hiệu gì bất thường. Lẽ nào….
Thẩm Ngạo Phong đối với cơ thể phụ nữ vốn kiến thức phổ thông cũng biết chuyện mỗi tháng họ đều phải chịu đựng “bà dì cả” ghé thăm. Anh cũng sợ chuyện này, cứ nơm nớp thời gian qua, song không có gì bất thường. Nhưng không có gì bất thường không có nghĩa sẽ là không có. Dù là linh hồn đàn ông thì thể xác vẫn là phụ nữ, vẫn có chu kỳ sinh lý bình thường.
Mặt Thẩm Ngạo Phong đỏ bừng. Tâm Khiết quay sang, có hơi ngạc nhiên:
-Sao vậy? Đi họp đi! Anh…
-Tôi…không ổn rồi.
Đến lượt Tâm Khiết hoảng hồn. Anh ta kiêu ngạo như vậy. Nếu chuyện không quá nghiêm trọng, chẳng đời nào nói ra câu tôi không ổn này đâu. Mặt cô tái đi, sợ hãi theo anh.
-Không ổn là không ổn sao rồi?
-Cô còn hỏi nữa- Thẩm Ngạo Phong thẹn quá hóa giận- Là…là chuyện kia của cô tới. Tôi…
Tâm Khiết ngẩn người. Rồi cô cũng hiểu ra. Mặt đỏ chẳng kém gì anh. Cô lắp bắp:
-Rồi…rồi…giờ tính sao?
-Sao là sao nữa?- Thẩm Ngạo Phong cắn môi- Chuyện đó…tôi làm sao biết. Giờ phải làm sao đây?
Hai cô tiếp tân phía dưới không khỏi mắt tròn mắt dẹt khi tổng tài cao cao tại thượng luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vội vàng phóng xuống những bậc thang lầu, gương mặt tái đi, hớt hơ hớt hải, còn hỏi các cô chỗ bán tạp hóa gần nhất ở đâu.
Thẩm Ngạo Phong ngồi trên bàn, lòng như lửa đốt. Thời gian càng lúc càng gần. Chỉ còn có gần 10 phút. Anh thực sự không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay mình không có mặt trong buổi họp. Cô ngốc kia sẽ làm gì giữa đám cáo già luôn chờ đợi phút xảy chân của Thẩm Ngạo Phong anh.
Tâm Khiết lại cảm thấy đi thang bộ còn nhanh hơn thang máy. Nhưng thang bộ cứ chạy hoài không biết lúc nào mới đến tầng dưới. Xây làm chi tòa nhà cho lớn vậy trời?
Cô khựng lại chờ thang máy…Thang máy nhanh hơn…Cứ lao hồng hộc xuống dưới không phải là cách. Tâm Khiết…Bình tĩnh…Nhất định phải bình tĩnh. Đã có không ít lần vì luống cuống mà cô từng làm hỏng việc. Lần này nhất định không được nóng vội, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…
Thang máy vừa mở, Tâm Khiết đã lao vào trong. Bên trong chỉ có mình cô. Mọi người bây giờ đều đang ở phòng làm việc. Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Có điện thoại gọi tới. Tâm Khiết luống cuống nhấn nút nghe.
Thẩm Ngạo Phong đang cố gắng nói lớn. Nhưng dường như anh ta đã mệt lắm rồi.
-Cô đang ở đâu? Xong…xong chưa?
-Chưa -Giọng cô cũng tràn đầy lo lắng- Anh…anh sao rồi?
-Tôi…Bụng tôi đau quá! Không phải…Là bụng cô đau quá.
Tâm Khiết nhớ lại, mỗi khi bà dì cả tới cô đều rất đau bụng, toàn phải cuộn người trên giường, đắp mền, uống nước ấm, có khi còn chườm nước nóng nữa. Lần này nguy rồi. Không có Thẩm Ngạo Phong thì cuộc họp sắp tới cô phải làm sao đối phó? Nếu những “nguyên lão” trong đó tra vấn, cô phải làm gì? Phải làm gì đây?
Không có Thẩm Ngạo Phong thì không được. Vậy nếu không có…không có anh ta thật thì sao? Tâm Khiết chợt nghĩ tới một khả năng…
Còn khoảng 20 phút nữa thì đến giờ họp, anh đọc lại một lần nữa tài liệu, chắc chắn nếu có chất vấn nào của hội đồng quản trị cũng có thể thay thế Tâm Khiết chống đỡ. Cô ta lóng nga lóng ngóng như vậy, lại không có kiến thức gì về tài chính, chắc chắn không thể đối phó với những con cáo già lúc nào cũng chăm chăm hạ bệ anh ở công ty.
Khi vừa đứng dậy bỗng Thẩm Ngạo Phong có cảm giác gì đó khang khác. Phía dưới có cái gì đó âm ấm chảy ra…
Ngực hơi đau…Nghĩ tới một khả năng, Thẩm Ngạo Phong lạnh toát cả người.
Có lẽ nào…
Thời gian qua không có dấu hiệu gì bất thường. Lẽ nào….
Thẩm Ngạo Phong đối với cơ thể phụ nữ vốn kiến thức phổ thông cũng biết chuyện mỗi tháng họ đều phải chịu đựng “bà dì cả” ghé thăm. Anh cũng sợ chuyện này, cứ nơm nớp thời gian qua, song không có gì bất thường. Nhưng không có gì bất thường không có nghĩa sẽ là không có. Dù là linh hồn đàn ông thì thể xác vẫn là phụ nữ, vẫn có chu kỳ sinh lý bình thường.
Mặt Thẩm Ngạo Phong đỏ bừng. Tâm Khiết quay sang, có hơi ngạc nhiên:
-Sao vậy? Đi họp đi! Anh…
-Tôi…không ổn rồi.
Đến lượt Tâm Khiết hoảng hồn. Anh ta kiêu ngạo như vậy. Nếu chuyện không quá nghiêm trọng, chẳng đời nào nói ra câu tôi không ổn này đâu. Mặt cô tái đi, sợ hãi theo anh.
-Không ổn là không ổn sao rồi?
-Cô còn hỏi nữa- Thẩm Ngạo Phong thẹn quá hóa giận- Là…là chuyện kia của cô tới. Tôi…
Tâm Khiết ngẩn người. Rồi cô cũng hiểu ra. Mặt đỏ chẳng kém gì anh. Cô lắp bắp:
-Rồi…rồi…giờ tính sao?
-Sao là sao nữa?- Thẩm Ngạo Phong cắn môi- Chuyện đó…tôi làm sao biết. Giờ phải làm sao đây?
Hai cô tiếp tân phía dưới không khỏi mắt tròn mắt dẹt khi tổng tài cao cao tại thượng luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vội vàng phóng xuống những bậc thang lầu, gương mặt tái đi, hớt hơ hớt hải, còn hỏi các cô chỗ bán tạp hóa gần nhất ở đâu.
Thẩm Ngạo Phong ngồi trên bàn, lòng như lửa đốt. Thời gian càng lúc càng gần. Chỉ còn có gần 10 phút. Anh thực sự không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay mình không có mặt trong buổi họp. Cô ngốc kia sẽ làm gì giữa đám cáo già luôn chờ đợi phút xảy chân của Thẩm Ngạo Phong anh.
Tâm Khiết lại cảm thấy đi thang bộ còn nhanh hơn thang máy. Nhưng thang bộ cứ chạy hoài không biết lúc nào mới đến tầng dưới. Xây làm chi tòa nhà cho lớn vậy trời?
Cô khựng lại chờ thang máy…Thang máy nhanh hơn…Cứ lao hồng hộc xuống dưới không phải là cách. Tâm Khiết…Bình tĩnh…Nhất định phải bình tĩnh. Đã có không ít lần vì luống cuống mà cô từng làm hỏng việc. Lần này nhất định không được nóng vội, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…
Thang máy vừa mở, Tâm Khiết đã lao vào trong. Bên trong chỉ có mình cô. Mọi người bây giờ đều đang ở phòng làm việc. Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Có điện thoại gọi tới. Tâm Khiết luống cuống nhấn nút nghe.
Thẩm Ngạo Phong đang cố gắng nói lớn. Nhưng dường như anh ta đã mệt lắm rồi.
-Cô đang ở đâu? Xong…xong chưa?
-Chưa -Giọng cô cũng tràn đầy lo lắng- Anh…anh sao rồi?
-Tôi…Bụng tôi đau quá! Không phải…Là bụng cô đau quá.
Tâm Khiết nhớ lại, mỗi khi bà dì cả tới cô đều rất đau bụng, toàn phải cuộn người trên giường, đắp mền, uống nước ấm, có khi còn chườm nước nóng nữa. Lần này nguy rồi. Không có Thẩm Ngạo Phong thì cuộc họp sắp tới cô phải làm sao đối phó? Nếu những “nguyên lão” trong đó tra vấn, cô phải làm gì? Phải làm gì đây?
Không có Thẩm Ngạo Phong thì không được. Vậy nếu không có…không có anh ta thật thì sao? Tâm Khiết chợt nghĩ tới một khả năng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.