Chương 390: Bá Tước Cổ Bảo
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Nhiệm vụ phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức chỉ là một nhiệm vụ bình thường, tin tức nhiệm vụ này cùng với nhiệm vụ của Nhiếp Ngôn, có hay không tồn tại một ít liên quan?
Kiếp trước Nhiếp Ngôn có đi nhận nhiệm vụ phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, muốn đi kiếm ít tiền lời, lại đột nhiên sinh ra một ít chuyện ngoài ý muốn, hắn bị người của Khải Hoàn Đế Quốc đuổi giết, cuối cùng không thể không buông tha cho nhiệm vụ kia, về sau cũng một mực không có cơ hội đi làm.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể suy đoán lung tung, hắn cưỡi ngựa vượt qua bình nguyên.
Tốc độ của chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp lướt đi nhanh như vũ bão.
Đi ngang qua vài nơi luyện cấp, Nhiếp Ngôn phát hiện tín ngưỡng so với trước kia càng thêm náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người chơi tiến nhập tín ngưỡng, đã trở thành một phần của tín ngưỡng.
Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước của Nhiếp Ngôn, tín ngưỡng rất hấp dẫn càng ngày càng có nhiều người mới gia nhập, nó còn có thể kéo dài hơn mười năm nữa.
Nửa giờ lộ trình, Nhiếp Ngôn chỉ dùng mười phút thì đã tới, đập vào trong mí mắt về phía xa xa là một tòa cổ thành, tòa thành này hoàn toàn làm từ gạch đá, nằm vững chãi ở trên sườn núi cao, giống như một tòa cứ điểm vô địch, tuy đã bị tàn phá, nhưng lờ mờ có thể thấy được một thời huy hoàng, trên đỉnh tòa thành bố trí họng pháo rậm rạp, đó là ma đạo pháo do địa tinh chế tạo, có được lực phá hoại rất cường đại, bất quá chúng đã han gỉ không thể dùng tới.
Xung quanh tòa thành là một mảnh hoa viên xinh đẹp, những đóa hoa màu tím sinh trưởng thành từng phiến từng phiến, gió thổi nhẹ qua, làm cho biển hoa lay động chập chờn, hương hỏa tỏa ra ngào ngạt, bất quá biển hoa có đôi chỗ mất trật tự, nhiều nơi đã bị phá hoại.
Hàng rào bên ngoài biển hoa là những dãy song sắt dài, phía trước có một cánh cửa, chính giữa là một đường cái nhỏ quanh co khúc khuỷu đi thông vào cổ thành, lối đi rất nhỏ hẹp. Nhiếp Ngôn cưỡi chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp đến bên ngoài song sắt, từ phía trên nhảy xuống.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, lúc này xung quanh không có quái nào hoạt động, thoạt nhìn bộ dạng rất là yên tĩnh, hắn cất bước đi tới phía trước.
Hệ thống: Người chơi phát hiện ra cổ bảo ( giống như thành cổ) của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức
Hắn nhận được một ít tin tức của nhiệm vụ.
Tiến độ nhiệm vụ: Tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện.
Phía dưới còn có một chút tin tức nhiệm vụ, cổ bảo bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tràn đầy nguy hiểm, từ các tà ác sinh vật ẩn bên trong cổ bảo, mọi người bên trong cổ bảo không dám ở chỗ đó ngây người, bọn họ từ biệt bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc này đã rời đi. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không thể không thuê một ít dân binh, nhưng mà gần đây, cổ bảo đột nhiên lại xuất hiện một ít chuyện kỳ quái. Có một ngày vào buổi tối, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đột nhiên nửa đêm đi ra cổ bảo, sáng sớm ngày thứ hai, có người phát hiện hắn nằm ngủ trong bụi hoa ở hoa viên, trên người dính đầy bùn đất, từ ngày đó trở về sau, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức một mực thất hồn lạc phách, trong miệng không ngừng thì thào nhắc tới một cái tên, Ngải Na, Ngải Na…” Nhận được cái tin tức nhiệm vụ này, lông mày Nhiếp Ngôn khẽ nhíu lại, du hồn công chúa Ngả Na!
Xem ra đây là một nhóm hệ thống nhiệm vụ.
Phải tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức mới có thể bắt được manh mối nhiệm vụ kế tiếp, Nhiếp Ngôn chậm rãi bước tới cổ bảo.
Vách tưởng cổ bảo có có một chút lụi tàn, vài nơi gạch vữa rơi vãi như bị lột trần, làm cho người ta có một loại cr giác cổ lão tang thương, một cỗ gió lạnh từ trong biển hoa thổi qua, mang theo từng tia khí tức âm lãnh, trong gió xen lẫn một cỗ mùi vị tanh hôi.
Cỗ mùi vị này làm cho hai đầu lông mày Nhiếp Ngôn nhíu chặt, đây là khí tức của người chết.
Bình thường sau khi nhận được nhiệm vụ của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, trong hoa viên lúc này mới sản sinh ra khô lâu.
Đi đến bên cạnh cổ bảo, không khí lúc này có chút âm lãnh, phía trước là một cánh cửa sắt to lớn hen gỉ, trên cửa sắt sơn đã bị bào mòn, lộ ra sắt ở bên trong. Nhiếp Ngôn chậm rãi đẩy cửa đi vào, bên trong là một cái đại sảnh, ánh sáng âm u, bên ngoài ánh mắt trời sáng lạn, lúc này lại chiếu không vào được bên trong.
Đúng lúc này, hai cái bóng đen từ trong bóng tối đi ra.
Nhiếp Ngôn trong lòng giật mình, hắn nắm chặc chủy, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Hắn nhìn rõ ràng tướng mạo của hai người này, hai người kia mặc trên người bì giáp dày đặc, tay trái cầm mộc thuẫn hình tròn, tay phải cầm chiến phủ có phần hơi cũ nát. Nhiếp Ngôn kiểm tra thì phát hiện ra hai người kia là NPC đẳng cấp thấp.
Dân binh Bố Lôi Khẳng: Lv 45.
Dân binh Bá Nạp Đức: Lv 46.
Bố Lôi Khẳng dáng người cường tráng, tựa như một đầu cự hunhf, bất quá hắn tướng mạo thật thà phúc hậu, không có có một chút sát khí. Bá Nạp Đức thì hơi thấp một ít, là người trẻ tuổi thành khẩn.
“Ác ma thợ săn tôn kính, đại học giả, đạo tặc tặc tiên sinh, ngài khỏe.” Sau khi chứng kiến danh xưng của Nhiếp Ngôn Bá Nạp Đức vô cùng sững sờ, cuối cùng rhif lắp bắp nói ra.
“Ngài khỏe.” Bố Lôi Khẳng hiển nhiên không biết cách nói chuyện, cả nửa ngày trời chỉ nói được hai chữ.
Nhiếp Ngôn nhẹ gật đầu, nói: “Các ngươi tốt, ta nghĩ mời các ngươi giúp ta làm một ít việc, có thể dẫn ta đi gặp bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức được không? Ta nghĩ là ta có thể giúp được hắn” “Vâng, chúng tôi ngay lập tức dẫn ngài đi, mời.” Bá Nạp Đức cung kính nói.
Hai dân binh này mang theo Nhiếp Ngôn đi sâu vào bên trong. “Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính là người tốt, hắn đã sông ở bên trong tòa cổ bảo này hơn sáu mươi năm, sau khi những tà ác sinh vật chết tiệt kia tới đây, rất nhiều người đều khuyên bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rời đi, nhưng hắn vẫn không muốn đi. Bọn người hầu của hắn đều đã rời đi, chỉ còn lại có hai người chúng ta.” Bá Nạp Đức nhìn về phía Nhiếp Ngôn, cầu khẩn nói “Thợ săn ác ma tôn kính, Đại học giả, đại đạo tặc tiên sinh, van cầu ngài nhất định phải trợ giúp hắn.” “Thần sẽ phù hộ cho những người thiện lương, người chính trực.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói, hắn sửa sang lại một chút tin tức do Bá Nạp Đức tiết lộ ra ngoài. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không chịu rời khỏi tòa cổ bảo, chuyện này là do nguyên nhân gì. Hắn có thể hỏi thăm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, moi ra một ít manh mối.
Nhiếp Ngôn dưới sự dẫn dắt của hai dân binh, xuyên qua một mảnh hành lang dài hẹp, đi vào bên trong một cái đại sảnh rộng lớn, giữa đại sảnh là một cái bàn dài, trên mặt bàn đặt một hàng chân nến, trên mặt đất trải một cái thảm đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất cổ điển.
Phía xa xa bên cửa sổ, có treo một bức màn màu đỏ, ánh sáng mắt trời xuyên qua khe cửa sổ, rọi lên cái ghế dài đặt phía bên dưới. Một ông lão đang nằm dài trên ghế, ánh mắt chập chờn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt của lão chứa đựng sự cô đơn và thê lương.
Lão chính là bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức!
Nhiếp Ngôn ánh mắt đảo qua trên người bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, rồi nhìn về phía chân tường xa xa, trên tường treo một cái khung hình nhìn hơi cũ nát, người ở bên trong, chính là công chúa Ngải Na mà Nhiếp Ngôn đã từng dùng thuật ăn cắp lấy đồ của nàng. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn rất rõ ràng tướng mạo của hắn, hắn thoạt nhìn rất già nua, mặc trên người một bộ áo da màu xám trắng, tay của hắn khô nứt như một thân cây già cỗi, trên người hắn không tìm thấy bất cứ một tia sinh cơ nào. Nhìn qua ánh mắt của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, Nhiếp Ngôn phảng phất thấy được trong mắt của hắn ẩn chứa bi thương.“Ngươi đã đến rồi.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ sáng lạn, giống như là một sự giải thoát thoải mái.
Chứng kiến nụ cười của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, Nhiếp Ngôn sững sốt một chút, thời điểm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện dùng một loại ngôn ngữ xưng hô rất bình thường, trong chuyện này khẳng định là có huyền cơ. “Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính, ngài khỏe!” Nhiếp Ngôn hướng bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đi tới chào hỏi. Dân binh Bố Lôi Khẳng cùng dân binh Ba Đạp Đức vội vàng cung kính lui xuống. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn về phía phương xa, ánh mắt xa xưa, phảng phất như đang ở một nơi nào đó rất xa xăm.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía khung hình trên vách tường, căn cứ theo dự đoán của hắn, cái khung hình này khẳng định là đã ở đây hơn mấy chục năm rồi, Nhiếp Ngôn mở miệng nói: “Nàng là thê tử của ngài ư, nàng quả thật rất đẹp!” Đây là Nhiếp Ngôn suy đoán, bất kể như thế nào, cũng cần nói ra một ít lời dẫn nhiệm vụ. Manh mối nhiệm vụ cùng khung hình này ắt hẳn là có liên quan đến nhau! “Đúng vậy.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn thoáng qua khung hình trên tường, bùi ngùi thở dài. Sau đó nhìn Nhiếp Ngôn nói: “Người tuổi trẻ, ngươi có nguyện ý nghe ta kể lại một đoạn chuyện xưa hay không?” “Ta chân thành nguyện ý lắng nghe câu chuyện của ngài!” Nhiếp Ngôn gật đầu nói, hết thảy giống như dự đoán của hắn, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức bắt đầu nói.
“Thời ta còn trẻ, ta là người giàu có một phương, tất cả ruộng đồng chung quanh cổ bảo đều là tài sản của ta, rất nhiều thôn dân ở đây, bọn họ đều làm thuê cho ta. Tòa cổ bảo này là kiến trúc tồn tại từ thời đại cộng trị, lúc tổ phụ của ta mua lại vùng đất này đã xây lên, rồi sau đó truyền thừa lại cho ta, có rất nhiều người nói, tòa cổ bảo này đã bị vu sư nguyền rủa, nhưng ta không tin. Mãi cho đến một năm kia, một đám trộm cướp xông vào cổ bảo, bọn họ giết chết cha của ta, cũng cướp đi rất nhiều tài sản, ta bắt đầu trở nên hoài nghi. Ngả Na là vợ của ta, nàng từng là một đứa cô nhi, được nuôi lớn ở cô nhi viện Cách Lan, nàng có rất nhiều bạn tốt, trong đó có một người tên là Bội Hân Ti, ta đem bọn họ mướn về làm hầu nữ. Nụ cười của Ngả Na rất ngọt ngào, tựa như một thiên sứ tinh khiết, có thể làm cho người ta quên hết tất cả muộn phiền, trong chớp mắt khi ta thấy nàng, ta liền yêu nàng say đắm, mê luyến nụ cười xinh đẹp của nàng, nàng là nữ nhân được thượng đế ban tặng cho ta, ta nguyện ý vì nụ cười của nàng mà chết đi cũng không hề hối tiếc.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức kể chuyện rất êm tai, ánh mắt của hắn, ẩn chứa sự nhớ thương vô hạn.
Nhiếp Ngôn đứng lặng yên lắng nghe, không phát ra một chút tiếng động nào, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức phảng phất như nhớ lại một hồi ký ức đẹp đẽ.
“Khi Ngả Na trở thành vợ của ta, ta nghĩ sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này, tình yêu ngọt ngào đã làm ta quên mất sự thống khổ và đau thương trước đây của cha ta, ba năm sau, chúng ta sinh ra một hài tử, nó là con gái, ta đặt tên nó là Ni Nhã, nó xinh đẹp giống như là mẹ nó vậy. Ta cho rằng mọi chuyện tốt đẹp cứ như thế mà duy trì liên tục, cho đến khi dãy núi Ma Nhĩ Khoa Tư này bị gió rét từ bình nguyên Tây Tác thổi tới san thành bình địa, tòa cổ bảo cũng bị sụp đổ thành gạch vụn, hóa thành một tòa thành cổ bị chôn vùi. Những sự thay đổi này làm cho tình yêu trong ta chậm rãi lắng đọng xuống, trong thâm tâm ta có một loại cảm giác, như có một con ác ma đang sinh sôi nảy nở. Bội Hân Ti, nữ nhân yêu mị kia, nàng tựa như là một bài ca dao của loài hải yêu, làm ra chìm sâu trong mê đắm. Ta không ngừng tiêu xài tiền của, tiền bạc trong nhà bị ta đem ra dùng hết. Rốt cục đến một ngày, Ngả Na cũng phát hiện ra chuyện xấu của ta và Bội Hân Ti, nhìn khuôn mặt của nàng khóc vì đau thương, tâm can ta như bị xé rách, làm lòng ta vô cùng đau khổ. Ta đúng là đồ cặn bã, ta rốt cuộc đang làm chuyện gì chứ?!”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đau đớn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu từ nơi khóe mắt của lão chảy xuống đất.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn có đi nhận nhiệm vụ phiền não của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, muốn đi kiếm ít tiền lời, lại đột nhiên sinh ra một ít chuyện ngoài ý muốn, hắn bị người của Khải Hoàn Đế Quốc đuổi giết, cuối cùng không thể không buông tha cho nhiệm vụ kia, về sau cũng một mực không có cơ hội đi làm.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể suy đoán lung tung, hắn cưỡi ngựa vượt qua bình nguyên.
Tốc độ của chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp lướt đi nhanh như vũ bão.
Đi ngang qua vài nơi luyện cấp, Nhiếp Ngôn phát hiện tín ngưỡng so với trước kia càng thêm náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người chơi tiến nhập tín ngưỡng, đã trở thành một phần của tín ngưỡng.
Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước của Nhiếp Ngôn, tín ngưỡng rất hấp dẫn càng ngày càng có nhiều người mới gia nhập, nó còn có thể kéo dài hơn mười năm nữa.
Nửa giờ lộ trình, Nhiếp Ngôn chỉ dùng mười phút thì đã tới, đập vào trong mí mắt về phía xa xa là một tòa cổ thành, tòa thành này hoàn toàn làm từ gạch đá, nằm vững chãi ở trên sườn núi cao, giống như một tòa cứ điểm vô địch, tuy đã bị tàn phá, nhưng lờ mờ có thể thấy được một thời huy hoàng, trên đỉnh tòa thành bố trí họng pháo rậm rạp, đó là ma đạo pháo do địa tinh chế tạo, có được lực phá hoại rất cường đại, bất quá chúng đã han gỉ không thể dùng tới.
Xung quanh tòa thành là một mảnh hoa viên xinh đẹp, những đóa hoa màu tím sinh trưởng thành từng phiến từng phiến, gió thổi nhẹ qua, làm cho biển hoa lay động chập chờn, hương hỏa tỏa ra ngào ngạt, bất quá biển hoa có đôi chỗ mất trật tự, nhiều nơi đã bị phá hoại.
Hàng rào bên ngoài biển hoa là những dãy song sắt dài, phía trước có một cánh cửa, chính giữa là một đường cái nhỏ quanh co khúc khuỷu đi thông vào cổ thành, lối đi rất nhỏ hẹp. Nhiếp Ngôn cưỡi chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp đến bên ngoài song sắt, từ phía trên nhảy xuống.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, lúc này xung quanh không có quái nào hoạt động, thoạt nhìn bộ dạng rất là yên tĩnh, hắn cất bước đi tới phía trước.
Hệ thống: Người chơi phát hiện ra cổ bảo ( giống như thành cổ) của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức
Hắn nhận được một ít tin tức của nhiệm vụ.
Tiến độ nhiệm vụ: Tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện.
Phía dưới còn có một chút tin tức nhiệm vụ, cổ bảo bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tràn đầy nguy hiểm, từ các tà ác sinh vật ẩn bên trong cổ bảo, mọi người bên trong cổ bảo không dám ở chỗ đó ngây người, bọn họ từ biệt bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc này đã rời đi. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không thể không thuê một ít dân binh, nhưng mà gần đây, cổ bảo đột nhiên lại xuất hiện một ít chuyện kỳ quái. Có một ngày vào buổi tối, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đột nhiên nửa đêm đi ra cổ bảo, sáng sớm ngày thứ hai, có người phát hiện hắn nằm ngủ trong bụi hoa ở hoa viên, trên người dính đầy bùn đất, từ ngày đó trở về sau, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức một mực thất hồn lạc phách, trong miệng không ngừng thì thào nhắc tới một cái tên, Ngải Na, Ngải Na…” Nhận được cái tin tức nhiệm vụ này, lông mày Nhiếp Ngôn khẽ nhíu lại, du hồn công chúa Ngả Na!
Xem ra đây là một nhóm hệ thống nhiệm vụ.
Phải tìm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức mới có thể bắt được manh mối nhiệm vụ kế tiếp, Nhiếp Ngôn chậm rãi bước tới cổ bảo.
Vách tưởng cổ bảo có có một chút lụi tàn, vài nơi gạch vữa rơi vãi như bị lột trần, làm cho người ta có một loại cr giác cổ lão tang thương, một cỗ gió lạnh từ trong biển hoa thổi qua, mang theo từng tia khí tức âm lãnh, trong gió xen lẫn một cỗ mùi vị tanh hôi.
Cỗ mùi vị này làm cho hai đầu lông mày Nhiếp Ngôn nhíu chặt, đây là khí tức của người chết.
Bình thường sau khi nhận được nhiệm vụ của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, trong hoa viên lúc này mới sản sinh ra khô lâu.
Đi đến bên cạnh cổ bảo, không khí lúc này có chút âm lãnh, phía trước là một cánh cửa sắt to lớn hen gỉ, trên cửa sắt sơn đã bị bào mòn, lộ ra sắt ở bên trong. Nhiếp Ngôn chậm rãi đẩy cửa đi vào, bên trong là một cái đại sảnh, ánh sáng âm u, bên ngoài ánh mắt trời sáng lạn, lúc này lại chiếu không vào được bên trong.
Đúng lúc này, hai cái bóng đen từ trong bóng tối đi ra.
Nhiếp Ngôn trong lòng giật mình, hắn nắm chặc chủy, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Hắn nhìn rõ ràng tướng mạo của hai người này, hai người kia mặc trên người bì giáp dày đặc, tay trái cầm mộc thuẫn hình tròn, tay phải cầm chiến phủ có phần hơi cũ nát. Nhiếp Ngôn kiểm tra thì phát hiện ra hai người kia là NPC đẳng cấp thấp.
Dân binh Bố Lôi Khẳng: Lv 45.
Dân binh Bá Nạp Đức: Lv 46.
Bố Lôi Khẳng dáng người cường tráng, tựa như một đầu cự hunhf, bất quá hắn tướng mạo thật thà phúc hậu, không có có một chút sát khí. Bá Nạp Đức thì hơi thấp một ít, là người trẻ tuổi thành khẩn.
“Ác ma thợ săn tôn kính, đại học giả, đạo tặc tặc tiên sinh, ngài khỏe.” Sau khi chứng kiến danh xưng của Nhiếp Ngôn Bá Nạp Đức vô cùng sững sờ, cuối cùng rhif lắp bắp nói ra.
“Ngài khỏe.” Bố Lôi Khẳng hiển nhiên không biết cách nói chuyện, cả nửa ngày trời chỉ nói được hai chữ.
Nhiếp Ngôn nhẹ gật đầu, nói: “Các ngươi tốt, ta nghĩ mời các ngươi giúp ta làm một ít việc, có thể dẫn ta đi gặp bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức được không? Ta nghĩ là ta có thể giúp được hắn” “Vâng, chúng tôi ngay lập tức dẫn ngài đi, mời.” Bá Nạp Đức cung kính nói.
Hai dân binh này mang theo Nhiếp Ngôn đi sâu vào bên trong. “Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính là người tốt, hắn đã sông ở bên trong tòa cổ bảo này hơn sáu mươi năm, sau khi những tà ác sinh vật chết tiệt kia tới đây, rất nhiều người đều khuyên bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức rời đi, nhưng hắn vẫn không muốn đi. Bọn người hầu của hắn đều đã rời đi, chỉ còn lại có hai người chúng ta.” Bá Nạp Đức nhìn về phía Nhiếp Ngôn, cầu khẩn nói “Thợ săn ác ma tôn kính, Đại học giả, đại đạo tặc tiên sinh, van cầu ngài nhất định phải trợ giúp hắn.” “Thần sẽ phù hộ cho những người thiện lương, người chính trực.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói, hắn sửa sang lại một chút tin tức do Bá Nạp Đức tiết lộ ra ngoài. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức không chịu rời khỏi tòa cổ bảo, chuyện này là do nguyên nhân gì. Hắn có thể hỏi thăm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, moi ra một ít manh mối.
Nhiếp Ngôn dưới sự dẫn dắt của hai dân binh, xuyên qua một mảnh hành lang dài hẹp, đi vào bên trong một cái đại sảnh rộng lớn, giữa đại sảnh là một cái bàn dài, trên mặt bàn đặt một hàng chân nến, trên mặt đất trải một cái thảm đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất cổ điển.
Phía xa xa bên cửa sổ, có treo một bức màn màu đỏ, ánh sáng mắt trời xuyên qua khe cửa sổ, rọi lên cái ghế dài đặt phía bên dưới. Một ông lão đang nằm dài trên ghế, ánh mắt chập chờn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt của lão chứa đựng sự cô đơn và thê lương.
Lão chính là bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức!
Nhiếp Ngôn ánh mắt đảo qua trên người bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, rồi nhìn về phía chân tường xa xa, trên tường treo một cái khung hình nhìn hơi cũ nát, người ở bên trong, chính là công chúa Ngải Na mà Nhiếp Ngôn đã từng dùng thuật ăn cắp lấy đồ của nàng. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn rất rõ ràng tướng mạo của hắn, hắn thoạt nhìn rất già nua, mặc trên người một bộ áo da màu xám trắng, tay của hắn khô nứt như một thân cây già cỗi, trên người hắn không tìm thấy bất cứ một tia sinh cơ nào. Nhìn qua ánh mắt của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, Nhiếp Ngôn phảng phất thấy được trong mắt của hắn ẩn chứa bi thương.“Ngươi đã đến rồi.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ sáng lạn, giống như là một sự giải thoát thoải mái.
Chứng kiến nụ cười của bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức, Nhiếp Ngôn sững sốt một chút, thời điểm bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nói chuyện dùng một loại ngôn ngữ xưng hô rất bình thường, trong chuyện này khẳng định là có huyền cơ. “Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức tôn kính, ngài khỏe!” Nhiếp Ngôn hướng bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đi tới chào hỏi. Dân binh Bố Lôi Khẳng cùng dân binh Ba Đạp Đức vội vàng cung kính lui xuống. Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn về phía phương xa, ánh mắt xa xưa, phảng phất như đang ở một nơi nào đó rất xa xăm.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía khung hình trên vách tường, căn cứ theo dự đoán của hắn, cái khung hình này khẳng định là đã ở đây hơn mấy chục năm rồi, Nhiếp Ngôn mở miệng nói: “Nàng là thê tử của ngài ư, nàng quả thật rất đẹp!” Đây là Nhiếp Ngôn suy đoán, bất kể như thế nào, cũng cần nói ra một ít lời dẫn nhiệm vụ. Manh mối nhiệm vụ cùng khung hình này ắt hẳn là có liên quan đến nhau! “Đúng vậy.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhìn thoáng qua khung hình trên tường, bùi ngùi thở dài. Sau đó nhìn Nhiếp Ngôn nói: “Người tuổi trẻ, ngươi có nguyện ý nghe ta kể lại một đoạn chuyện xưa hay không?” “Ta chân thành nguyện ý lắng nghe câu chuyện của ngài!” Nhiếp Ngôn gật đầu nói, hết thảy giống như dự đoán của hắn, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức bắt đầu nói.
“Thời ta còn trẻ, ta là người giàu có một phương, tất cả ruộng đồng chung quanh cổ bảo đều là tài sản của ta, rất nhiều thôn dân ở đây, bọn họ đều làm thuê cho ta. Tòa cổ bảo này là kiến trúc tồn tại từ thời đại cộng trị, lúc tổ phụ của ta mua lại vùng đất này đã xây lên, rồi sau đó truyền thừa lại cho ta, có rất nhiều người nói, tòa cổ bảo này đã bị vu sư nguyền rủa, nhưng ta không tin. Mãi cho đến một năm kia, một đám trộm cướp xông vào cổ bảo, bọn họ giết chết cha của ta, cũng cướp đi rất nhiều tài sản, ta bắt đầu trở nên hoài nghi. Ngả Na là vợ của ta, nàng từng là một đứa cô nhi, được nuôi lớn ở cô nhi viện Cách Lan, nàng có rất nhiều bạn tốt, trong đó có một người tên là Bội Hân Ti, ta đem bọn họ mướn về làm hầu nữ. Nụ cười của Ngả Na rất ngọt ngào, tựa như một thiên sứ tinh khiết, có thể làm cho người ta quên hết tất cả muộn phiền, trong chớp mắt khi ta thấy nàng, ta liền yêu nàng say đắm, mê luyến nụ cười xinh đẹp của nàng, nàng là nữ nhân được thượng đế ban tặng cho ta, ta nguyện ý vì nụ cười của nàng mà chết đi cũng không hề hối tiếc.” Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức kể chuyện rất êm tai, ánh mắt của hắn, ẩn chứa sự nhớ thương vô hạn.
Nhiếp Ngôn đứng lặng yên lắng nghe, không phát ra một chút tiếng động nào, bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức phảng phất như nhớ lại một hồi ký ức đẹp đẽ.
“Khi Ngả Na trở thành vợ của ta, ta nghĩ sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này, tình yêu ngọt ngào đã làm ta quên mất sự thống khổ và đau thương trước đây của cha ta, ba năm sau, chúng ta sinh ra một hài tử, nó là con gái, ta đặt tên nó là Ni Nhã, nó xinh đẹp giống như là mẹ nó vậy. Ta cho rằng mọi chuyện tốt đẹp cứ như thế mà duy trì liên tục, cho đến khi dãy núi Ma Nhĩ Khoa Tư này bị gió rét từ bình nguyên Tây Tác thổi tới san thành bình địa, tòa cổ bảo cũng bị sụp đổ thành gạch vụn, hóa thành một tòa thành cổ bị chôn vùi. Những sự thay đổi này làm cho tình yêu trong ta chậm rãi lắng đọng xuống, trong thâm tâm ta có một loại cảm giác, như có một con ác ma đang sinh sôi nảy nở. Bội Hân Ti, nữ nhân yêu mị kia, nàng tựa như là một bài ca dao của loài hải yêu, làm ra chìm sâu trong mê đắm. Ta không ngừng tiêu xài tiền của, tiền bạc trong nhà bị ta đem ra dùng hết. Rốt cục đến một ngày, Ngả Na cũng phát hiện ra chuyện xấu của ta và Bội Hân Ti, nhìn khuôn mặt của nàng khóc vì đau thương, tâm can ta như bị xé rách, làm lòng ta vô cùng đau khổ. Ta đúng là đồ cặn bã, ta rốt cuộc đang làm chuyện gì chứ?!”
Bá tước Khắc Nhĩ Phỉ Đức đau đớn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu từ nơi khóe mắt của lão chảy xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.