Chương 464: Bỉ Mông
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Chiến đấu kết thúc rồi sao?
Người chơi dưới sân khấu có chút ngơ ngác. Từ đầu đến cuối Cuồng Thần chỉ có thể phản kích được thế thôi. Toàn bộ quá trình chiến đấu đều được Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử làm chủ. Khi họ nhìn về phía hắn, trong mắt khó tránh khỏi có sự bội phục. Người có thể chơi chức nghiệp Mục sư đến trình độ này thật không đơn giản.
Mục sư của các đoàn đội thì nhiệt huyết dâng trào. Thì ra Mục sư cũng có thể giống như Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử vậy, tung hoành ngang dọc, hào hùng khí phách.
Trước kia họ cho rằng Mục sư chỉ là một nghề nghiệp trị liệu, luôn làm công tác hậu cần, người khác kêu thì vung gậy, chỉ là bảo mẫu. Thì ra Mục sư có thể PK tuyệt đến vậy, thậm chí có thể đánh bại chiến sĩ đỉnh cấp như Cuồng Thần.
Sau trận đấu này, còn ai dám nói Mục sư không thể PK?
Trận chiến này sẽ trở thành sách giáo khoa cho tất cả các Mục sư.
“Ta quyết định sau này sẽ trở thành Mục sư giống như Thất Tử lão đại.” Một Mục sư có vẻ ngây thơ, khoảng mười bảy mười tám tuổi nói. Hắn tên là Tinh Ngạo, là một Mục sư nhỏ trong phân hội Chiến Sĩ Bộ Lạc của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
“Dựa vào ngươi, ngay cả khi thêm máu cho đội còn thường xuyên sai lầm, còn muốn trở thành Mục sư Đỉnh cấp như Thất Tử lão đại. Kiếp sau đi. Lần sau khi đi phó bản nhớ phải tăng máu, khi chúng ta bị nguyền rủa nhớ dùng Khu Tán (Xua Tan). ” Một chiến sĩ cười nói.
“Đó đều là sai lầm nhỏ, ngươi tại sao cho rằng ta làm không được?” Tinh Ngạo đỏ mặt cãi lại.
Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử đi xuống sân thi đấu.
“Lúc này chúng ta muốn áo choàng của ngươi, tổng cộng ba trang bị, lấy ra đi.” Thủy Sắc Yên Đầu nói Cuồng Thần, người vừa mới được hồi sinh. Ba trang bị Á Truyền kỳ, lần này thì sướng rồi, không cần những nhiệm vụ khó khăn, không cần đánh phó bản mà vẫn có được trang bị tốt.
“Ngưu Nhân Bộ Lạc, ta không phục các người, có giỏi để thêm người lên đánh.” Cuồng Thần liên tục thua ba trận, mất hết ba kiện trang bị Á Truyền kỳ nên đỏ mắt. Cần phải biết ba trang bị này hắn phải trải qua trăm cay ngàn đắng hắn mới có thể lấy được. Hắn tốn tới hơn một tháng mới có thể có được ba trang bị này, ngay cả hoạt động công hội cũng không tham gia, thậm chí cả cuộc chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư hắn cũng không có mặt.
Hắn không biết một điều, việc PK giữa cao thủ, không phải là dựa vào trang bị. Lúc này Cuồng Thần đã biến thành một dân cờ bạc, liều lĩnh muốn lấy lại tiền cược đã thua.
Thủy Sắc Yên Đầu nghe được lời mà Cuồng Thần nói, híp mắt, cười lạnh: “Ba trang bị Á Truyền kỳ của ngươi không còn rôi, muốn lấy gì để cược nữa.”
“Ta…” Cuồng Thần muốn nói thêm gì nữa nhưng lời của Thủy Sắc Yên Đầu lại làm hắn không thể cãi lại.
“Cuồng Thần, xuống, đừng làm xấu hổ thêm!” Sa Đọa mắng.
Cuồng Thần chán nản, thất vọng đưa ba trang bị cho Thủy Sắc Yên Đầu. Hắn như thú dữ trừng mắt nhìn Thủy Sắc Yên Đầu, giống như muốn khoét một miếng thịt của Thủy Sắc Yên Đầu. Thủy Sắc Yên Đầu cười nhạt, hắn căn bản không quan tâm thù hận của Cuồng Thần, có giỏi thì tới đi, có thêm ba trang bị này, hắn tựa như hổ thêm cánh, còn Cuồng Thần tựa như hổ không răng, căn bản không cần sợ.
Cuồng Thần xuống dưới, Sa Đọa bật người lên sân khấu.
Đám người Thủy Sắc Yên Đầu thấy Sa Đọa đi lên trong mắt hiện lên ý muốn giết người. Tên Đạo tặc này vẫn luôn không lên sân khấu, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn chiến đấu với Niết Viêm.
“Hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, Cuồng tặc Niết Viêm, có muốn lên đây vui đùa chút không?” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sa Đọa nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngôn.
Người chơi dưới sân đang thảo luận nồng nhiệt về trận PK vừa rồi thì lại nghe được câu nói của Sa Đọa. Mọi người liền yên lặng lại, dõi mắt nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
“Tên nhóc kia muốn chết sao, thế mà dám khiêu chiến Niết Viêm lão đại.”
“Đúng thế, chán sống rồi, chẳng lẽ bài học mới đó còn chưa đủ?”
....
Tất cả mọi người đều khiếp sợ chờ đợi câu trả lời của Nhiếp Ngôn, hắn có ứng chiến không?
“Ngươi đủ tư cách sao, nếu như hội trưởng của các ngươi tới đây, ta còn có thể suy nghĩ về chuyện này.” Nhiếp Ngôn lạnh nhạt trả lời.
Những người chơi ở đây suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là thế. Nếu như một ai đó của Thiên Sứ Phách Nghiệp tùy tiện tới đây khiêu chiến hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, thế chẳng phải là Nhiếp Ngôn đang tự làm thấp thân phận của mình.
Lời nói của Nhiếp Ngôn đánh thẳng vào chỗ hiểm, khiến hắn đứng ở thế bất bại, cho dù hắn không chấp nhận lời khiêu chiến thì sao chứ. Không có ai sẽ bàn tán chuyện này.
“Muốn khiêu chiến hội trưởng của chúng ta thì phải đánh bại hết bọn ta đã, nếu đánh không lại mà muốn khiêu chiến hội trưởng, không phải là quá buồn cười rồi sao?” Nhiễm Chỉ Thanh Xuân nói.
“Đúng thế, Thiên Sứ Phách Nghiệp đúng là người si nói mộng.”
“Muốn khiêu chiến Niết Viêm lão đại, sao không nghĩ xem bọn tiểu nhân như các người có đủ tư cách không?”
Tất cả người chơi ở đó đều đồng lòng đứng bên phía của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nó được khắc sâu vào lòng của những người chơi ở Tạp La Nhĩ thành. Nhiếp Ngôn ở nơi này chính là thần, sao có thể dễ cho đám người đó dễ dàng khiêu khích.
Sa Đọa không phản bác mà chỉ lặng lẽ ngâm xướng chú ngữ, sau khi làm xong thì một sinh vật to lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Nó có chút giống gấu, cao gần ba mét, cả người được một lớp lông trắng bao phủ. Xương vai của nó rất lớn, lại có một đôi vuốt cực kỳ sắc bén, chiếm hết cả nửa sân thi đấu.
Nó vừa xuất hiện thì liền khiến mọi người phải kêu lên. Hình thể to lớn khiến người khác phải chịu áp lực cực lớn.
“Định mệnh, là Bỉ Mông!”
Có người nhận ra con thú này. Trong truyền thuyết của Tín Ngưỡng, Bỉ Mông là sinh vật có cùng đẳng cấp với Long tộc, trong lĩnh vực cận chiến, nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn Long tộc, móng vuốt sắc bén của nó còn có thể xé nát vảy rồng.
Sau khi Nhiếp Ngôn nhìn thấy Bỉ Mông thì nhướng mày, không nghĩ tới thứ tốt của Thiên Sứ Phách Nghiệp cũng không ít. Có vẻ như Thiên Sứ Phách Nghiệp vì vị trí bá chủ mà đã tốn không ít công sức.
“Thế này thì đủ tư cách không? Nghe nói Cuồng tặc Niết Viêm có một con Hoàng Kim Địa Long, ta muốn xem thử, rốt cục là Hoàng Kim Địa Long lợi hại hay là Bỉ Mông lợi hại!” Sa Đọa nói, theo như sự sắp xếp của Ngang Dực Thiên Sứ, hắn phải ép Cuồng Tặc Niết Viêm xuất chiến.
Nhiếp Ngôn cười lạnh trong lòng, Ngang Dực Thiên Sứ đã tính sẵn, Hoàng Kim Địa Long và Bỉ Mông là sinh vật cùng cấp, khả năng phát triển đều là khoảng 20, cả hai đều có sở trường riêng. Hoàng KIm Địa Long giỏi công kích ma pháp, Bỉ Mông lại hiểu cận chiến. Trong cái sân thi đấu nhỏ hẹp này, Hoàng Kim Địa Long khó tránh khỏi việc phải chiến đấu cự ly gần với Bỉ Mông, đây chẳng phải là hắn phải chịu thiệt lớn sao.
Ngang Dực Thiên Sứ tính toán không sai, nhưng kẻ thông minh nghĩ ra ngàn điều vẫn có thứ sai sót. Nếu như khả năng phát triển đều là 20, đẳng cấp hai bên lại như nhau, thì Bỉ Mông có thể giết được Hoàng KIm Địa Long, thậm chí là khá dễ dàng, nhưng khả năng phát triển của Hoàng Kim Địa Long không phải 20, mà là 25!
Khả năng phát triển kém 5, có nghĩa là cứ mỗi lần thăng cấp, thuộc tính của Hoàng Kim Địa Long sẽ cao hơn Bỉ Mông một phần năm, tới lúc năm sáu chục cấp, chênh lệch sẽ càng lớn.
Lúc này Bỉ Mông cấp 59, Hoàng Kim Địa Long cấp 61, nếu đánh nhau, dù là gần hay xa, thì Bỉ Mông đều phải nhận lấy bi kịch.
“Nếu muốn ta ứng chiến cũng không sao cả, nhưng các ngươi phải đưa ra tiền cược khiến ta hài lòng, nếu không, ta thật sự không muốn đồng ý.” Nhiếp Ngôn nói. Hắn hiểu là loại sinh vật như Bỉ Mông bình thường đều đã nhận chủ, không thể làm tiền cược, nhưng bên Thiên Sứ Phách Nghiệp nhất định phải đưa ra tiền cược mới được.
Mọi người ở sân thi đấu nghe được lời của Nhiếp Ngôn thì đều đổ mồ hôi, ban đầu Thủy Sắc Yên Đầu đưa ra tiền cược là trang bị, từng bước từng bước đẩy Cuồng Thần vào bẫy, khiến hắn bị lột sạch, lúc này Nhiếp Ngôn lại muốn tiền cược, chẳng lẽ Ngưu Nhân Bộ Lạc đều là dân cờ bạc sao?
“Ngươi muốn cược gì?” Sa Đọa nghe được lời nói muốn đòi tiền cược của Nhiếp Ngôn thì có chút chột dạ. Dù sao thực lực của Nhiếp Ngôn không ai biết rõ. Cơ hội để hắn xuất hiện quá ít, mà chỉ cần có hắn, thì đối với đối thủ chính là một tai ương đẫm máu. Lần trước khi Nhiếp Ngôn triệu hồi Địa Huyệt Lĩnh Chủ tấn công Chiến Đao Thị Huyết đã khiến rất nhiều người chơi bị ám ảnh.
“Năm trang bị Á Truyền kỳ, thiếu một cái cũng không được.” Nhiếp Ngôn nói. Nếu như tiền cược quá lớn, Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ không đồng ý, 5 trang bị Á Truyền kỳ, không quá lớn nhưng lại đủ để Thiên Sứ Phách Nghiệp đau lòng.
Hiện nay trang bị Á Truyền kỳ vẫn còn khá hiếm thấy, Ngưu Nhân Bộ Lạc tổng cộng chỉ có khoảng hơn 30 trang bị, Thiên Sứ Phách Nghiệp có lẽ sẽ nhiều hơn, khoảng năm sáu chục cái.
Sa Đọa có chút do dự, chuyện này hắn không làm chủ được, đành phải truyền lời của Niết Viêm cho Ngang Dực Thiên Sứ.
“Sa Đọa, ngươi thấy sao? Cuồng tặc Niết Viêm có phải đang phô trương thanh thế không?” Ngang Dực Thiên Sứ hỏi. Điều kiện của Nhiếp Ngôn cao đến thế, chẳng lẽ là làm cho họ biết khó mà lui?
“Không biết nữa, tên đó lý trí đến đáng sợ, ta căn bản không biết hắn đang nghĩ gì.” Sa Đọa nói. Áp lực tâm lý của hắn cũng rất lớn, nếu thua, sẽ mất tới 5 trang bị Á Truyền kỳ, người thường căn bản không dám cược lớn như thế.
Đây là cuộc so tài giữa Ngang Dực Thiên Sứ và Nhiếp Ngôn.
Ngang Dực Thiên Sứ yên lặng lúc lâu.
“Nếu chúng ta từ chối, lui lại, vậy thì thể diện của Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ mất hết. Nếu đồng ý, ta lại thua, vậy chúng ta phải mất hết 5 trang bị Á Truyền kỳ. Tất cả đều do Hội trưởng quyết định.” Sa Đọa cẩn thận nói.
“Bỉ Mông chắc chắn sẽ mạnh hơn Hoàng Kim Địa Long, không biết Cuồng tặc Niết Viêm có còn hậu chiêu nào không, nếu hắn triệu hồi phi hành tọa kỵ…” Ngang Dực Thiên Sứ do dự, phi hành tọa kỵ cực kỳ mạnh mẽ, hơn nhiều so với sinh vật triệu hồi..
“Nếu hắn không triệu hồi phi hành tọa kỵ, chúng ta cược.”
“Trong khoảng thời gian này có lẽ Nhiếp Ngôn đang bận rộn thu thập phi hành tọa kỵ, không có thời gian đi tìm trang bị khác.”
“Ta biết rồi.” Sa Đọa nói. Sau khi thu được mệnh lệnh của Thiên Sứ Phách Nghiệp, hắn không muốn nghĩ tới chuyện khác nữa, trước mắt phải làm xong chuyện này.
Sa Đọa nhìn Nhiếp Ngôn, nói: “Ta có vinh dự nhìn thấy phi hành tọa kỵ của ngươi không?”
“Trong quá trình PK, ta sẽ không triệu hồi phi hành tọa kỵ.” Nhiếp NGôn cười nhạt. Có vẻ như Sa Đọa đang lo lắng hắn sẽ triệu hồi phi hành tọa kỵ, họ đâu biết rằng phi hành tọa kỵ của Nhiếp Ngôn còn chưa ấp trứng.
“Được, ta cược.” Sa Đọa cắn răng đồng ý.
Người chơi dưới sân khấu có chút ngơ ngác. Từ đầu đến cuối Cuồng Thần chỉ có thể phản kích được thế thôi. Toàn bộ quá trình chiến đấu đều được Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử làm chủ. Khi họ nhìn về phía hắn, trong mắt khó tránh khỏi có sự bội phục. Người có thể chơi chức nghiệp Mục sư đến trình độ này thật không đơn giản.
Mục sư của các đoàn đội thì nhiệt huyết dâng trào. Thì ra Mục sư cũng có thể giống như Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử vậy, tung hoành ngang dọc, hào hùng khí phách.
Trước kia họ cho rằng Mục sư chỉ là một nghề nghiệp trị liệu, luôn làm công tác hậu cần, người khác kêu thì vung gậy, chỉ là bảo mẫu. Thì ra Mục sư có thể PK tuyệt đến vậy, thậm chí có thể đánh bại chiến sĩ đỉnh cấp như Cuồng Thần.
Sau trận đấu này, còn ai dám nói Mục sư không thể PK?
Trận chiến này sẽ trở thành sách giáo khoa cho tất cả các Mục sư.
“Ta quyết định sau này sẽ trở thành Mục sư giống như Thất Tử lão đại.” Một Mục sư có vẻ ngây thơ, khoảng mười bảy mười tám tuổi nói. Hắn tên là Tinh Ngạo, là một Mục sư nhỏ trong phân hội Chiến Sĩ Bộ Lạc của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
“Dựa vào ngươi, ngay cả khi thêm máu cho đội còn thường xuyên sai lầm, còn muốn trở thành Mục sư Đỉnh cấp như Thất Tử lão đại. Kiếp sau đi. Lần sau khi đi phó bản nhớ phải tăng máu, khi chúng ta bị nguyền rủa nhớ dùng Khu Tán (Xua Tan). ” Một chiến sĩ cười nói.
“Đó đều là sai lầm nhỏ, ngươi tại sao cho rằng ta làm không được?” Tinh Ngạo đỏ mặt cãi lại.
Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử đi xuống sân thi đấu.
“Lúc này chúng ta muốn áo choàng của ngươi, tổng cộng ba trang bị, lấy ra đi.” Thủy Sắc Yên Đầu nói Cuồng Thần, người vừa mới được hồi sinh. Ba trang bị Á Truyền kỳ, lần này thì sướng rồi, không cần những nhiệm vụ khó khăn, không cần đánh phó bản mà vẫn có được trang bị tốt.
“Ngưu Nhân Bộ Lạc, ta không phục các người, có giỏi để thêm người lên đánh.” Cuồng Thần liên tục thua ba trận, mất hết ba kiện trang bị Á Truyền kỳ nên đỏ mắt. Cần phải biết ba trang bị này hắn phải trải qua trăm cay ngàn đắng hắn mới có thể lấy được. Hắn tốn tới hơn một tháng mới có thể có được ba trang bị này, ngay cả hoạt động công hội cũng không tham gia, thậm chí cả cuộc chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư hắn cũng không có mặt.
Hắn không biết một điều, việc PK giữa cao thủ, không phải là dựa vào trang bị. Lúc này Cuồng Thần đã biến thành một dân cờ bạc, liều lĩnh muốn lấy lại tiền cược đã thua.
Thủy Sắc Yên Đầu nghe được lời mà Cuồng Thần nói, híp mắt, cười lạnh: “Ba trang bị Á Truyền kỳ của ngươi không còn rôi, muốn lấy gì để cược nữa.”
“Ta…” Cuồng Thần muốn nói thêm gì nữa nhưng lời của Thủy Sắc Yên Đầu lại làm hắn không thể cãi lại.
“Cuồng Thần, xuống, đừng làm xấu hổ thêm!” Sa Đọa mắng.
Cuồng Thần chán nản, thất vọng đưa ba trang bị cho Thủy Sắc Yên Đầu. Hắn như thú dữ trừng mắt nhìn Thủy Sắc Yên Đầu, giống như muốn khoét một miếng thịt của Thủy Sắc Yên Đầu. Thủy Sắc Yên Đầu cười nhạt, hắn căn bản không quan tâm thù hận của Cuồng Thần, có giỏi thì tới đi, có thêm ba trang bị này, hắn tựa như hổ thêm cánh, còn Cuồng Thần tựa như hổ không răng, căn bản không cần sợ.
Cuồng Thần xuống dưới, Sa Đọa bật người lên sân khấu.
Đám người Thủy Sắc Yên Đầu thấy Sa Đọa đi lên trong mắt hiện lên ý muốn giết người. Tên Đạo tặc này vẫn luôn không lên sân khấu, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn chiến đấu với Niết Viêm.
“Hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, Cuồng tặc Niết Viêm, có muốn lên đây vui đùa chút không?” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sa Đọa nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngôn.
Người chơi dưới sân đang thảo luận nồng nhiệt về trận PK vừa rồi thì lại nghe được câu nói của Sa Đọa. Mọi người liền yên lặng lại, dõi mắt nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
“Tên nhóc kia muốn chết sao, thế mà dám khiêu chiến Niết Viêm lão đại.”
“Đúng thế, chán sống rồi, chẳng lẽ bài học mới đó còn chưa đủ?”
....
Tất cả mọi người đều khiếp sợ chờ đợi câu trả lời của Nhiếp Ngôn, hắn có ứng chiến không?
“Ngươi đủ tư cách sao, nếu như hội trưởng của các ngươi tới đây, ta còn có thể suy nghĩ về chuyện này.” Nhiếp Ngôn lạnh nhạt trả lời.
Những người chơi ở đây suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là thế. Nếu như một ai đó của Thiên Sứ Phách Nghiệp tùy tiện tới đây khiêu chiến hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, thế chẳng phải là Nhiếp Ngôn đang tự làm thấp thân phận của mình.
Lời nói của Nhiếp Ngôn đánh thẳng vào chỗ hiểm, khiến hắn đứng ở thế bất bại, cho dù hắn không chấp nhận lời khiêu chiến thì sao chứ. Không có ai sẽ bàn tán chuyện này.
“Muốn khiêu chiến hội trưởng của chúng ta thì phải đánh bại hết bọn ta đã, nếu đánh không lại mà muốn khiêu chiến hội trưởng, không phải là quá buồn cười rồi sao?” Nhiễm Chỉ Thanh Xuân nói.
“Đúng thế, Thiên Sứ Phách Nghiệp đúng là người si nói mộng.”
“Muốn khiêu chiến Niết Viêm lão đại, sao không nghĩ xem bọn tiểu nhân như các người có đủ tư cách không?”
Tất cả người chơi ở đó đều đồng lòng đứng bên phía của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nó được khắc sâu vào lòng của những người chơi ở Tạp La Nhĩ thành. Nhiếp Ngôn ở nơi này chính là thần, sao có thể dễ cho đám người đó dễ dàng khiêu khích.
Sa Đọa không phản bác mà chỉ lặng lẽ ngâm xướng chú ngữ, sau khi làm xong thì một sinh vật to lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Nó có chút giống gấu, cao gần ba mét, cả người được một lớp lông trắng bao phủ. Xương vai của nó rất lớn, lại có một đôi vuốt cực kỳ sắc bén, chiếm hết cả nửa sân thi đấu.
Nó vừa xuất hiện thì liền khiến mọi người phải kêu lên. Hình thể to lớn khiến người khác phải chịu áp lực cực lớn.
“Định mệnh, là Bỉ Mông!”
Có người nhận ra con thú này. Trong truyền thuyết của Tín Ngưỡng, Bỉ Mông là sinh vật có cùng đẳng cấp với Long tộc, trong lĩnh vực cận chiến, nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn Long tộc, móng vuốt sắc bén của nó còn có thể xé nát vảy rồng.
Sau khi Nhiếp Ngôn nhìn thấy Bỉ Mông thì nhướng mày, không nghĩ tới thứ tốt của Thiên Sứ Phách Nghiệp cũng không ít. Có vẻ như Thiên Sứ Phách Nghiệp vì vị trí bá chủ mà đã tốn không ít công sức.
“Thế này thì đủ tư cách không? Nghe nói Cuồng tặc Niết Viêm có một con Hoàng Kim Địa Long, ta muốn xem thử, rốt cục là Hoàng Kim Địa Long lợi hại hay là Bỉ Mông lợi hại!” Sa Đọa nói, theo như sự sắp xếp của Ngang Dực Thiên Sứ, hắn phải ép Cuồng Tặc Niết Viêm xuất chiến.
Nhiếp Ngôn cười lạnh trong lòng, Ngang Dực Thiên Sứ đã tính sẵn, Hoàng Kim Địa Long và Bỉ Mông là sinh vật cùng cấp, khả năng phát triển đều là khoảng 20, cả hai đều có sở trường riêng. Hoàng KIm Địa Long giỏi công kích ma pháp, Bỉ Mông lại hiểu cận chiến. Trong cái sân thi đấu nhỏ hẹp này, Hoàng Kim Địa Long khó tránh khỏi việc phải chiến đấu cự ly gần với Bỉ Mông, đây chẳng phải là hắn phải chịu thiệt lớn sao.
Ngang Dực Thiên Sứ tính toán không sai, nhưng kẻ thông minh nghĩ ra ngàn điều vẫn có thứ sai sót. Nếu như khả năng phát triển đều là 20, đẳng cấp hai bên lại như nhau, thì Bỉ Mông có thể giết được Hoàng KIm Địa Long, thậm chí là khá dễ dàng, nhưng khả năng phát triển của Hoàng Kim Địa Long không phải 20, mà là 25!
Khả năng phát triển kém 5, có nghĩa là cứ mỗi lần thăng cấp, thuộc tính của Hoàng Kim Địa Long sẽ cao hơn Bỉ Mông một phần năm, tới lúc năm sáu chục cấp, chênh lệch sẽ càng lớn.
Lúc này Bỉ Mông cấp 59, Hoàng Kim Địa Long cấp 61, nếu đánh nhau, dù là gần hay xa, thì Bỉ Mông đều phải nhận lấy bi kịch.
“Nếu muốn ta ứng chiến cũng không sao cả, nhưng các ngươi phải đưa ra tiền cược khiến ta hài lòng, nếu không, ta thật sự không muốn đồng ý.” Nhiếp Ngôn nói. Hắn hiểu là loại sinh vật như Bỉ Mông bình thường đều đã nhận chủ, không thể làm tiền cược, nhưng bên Thiên Sứ Phách Nghiệp nhất định phải đưa ra tiền cược mới được.
Mọi người ở sân thi đấu nghe được lời của Nhiếp Ngôn thì đều đổ mồ hôi, ban đầu Thủy Sắc Yên Đầu đưa ra tiền cược là trang bị, từng bước từng bước đẩy Cuồng Thần vào bẫy, khiến hắn bị lột sạch, lúc này Nhiếp Ngôn lại muốn tiền cược, chẳng lẽ Ngưu Nhân Bộ Lạc đều là dân cờ bạc sao?
“Ngươi muốn cược gì?” Sa Đọa nghe được lời nói muốn đòi tiền cược của Nhiếp Ngôn thì có chút chột dạ. Dù sao thực lực của Nhiếp Ngôn không ai biết rõ. Cơ hội để hắn xuất hiện quá ít, mà chỉ cần có hắn, thì đối với đối thủ chính là một tai ương đẫm máu. Lần trước khi Nhiếp Ngôn triệu hồi Địa Huyệt Lĩnh Chủ tấn công Chiến Đao Thị Huyết đã khiến rất nhiều người chơi bị ám ảnh.
“Năm trang bị Á Truyền kỳ, thiếu một cái cũng không được.” Nhiếp Ngôn nói. Nếu như tiền cược quá lớn, Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ không đồng ý, 5 trang bị Á Truyền kỳ, không quá lớn nhưng lại đủ để Thiên Sứ Phách Nghiệp đau lòng.
Hiện nay trang bị Á Truyền kỳ vẫn còn khá hiếm thấy, Ngưu Nhân Bộ Lạc tổng cộng chỉ có khoảng hơn 30 trang bị, Thiên Sứ Phách Nghiệp có lẽ sẽ nhiều hơn, khoảng năm sáu chục cái.
Sa Đọa có chút do dự, chuyện này hắn không làm chủ được, đành phải truyền lời của Niết Viêm cho Ngang Dực Thiên Sứ.
“Sa Đọa, ngươi thấy sao? Cuồng tặc Niết Viêm có phải đang phô trương thanh thế không?” Ngang Dực Thiên Sứ hỏi. Điều kiện của Nhiếp Ngôn cao đến thế, chẳng lẽ là làm cho họ biết khó mà lui?
“Không biết nữa, tên đó lý trí đến đáng sợ, ta căn bản không biết hắn đang nghĩ gì.” Sa Đọa nói. Áp lực tâm lý của hắn cũng rất lớn, nếu thua, sẽ mất tới 5 trang bị Á Truyền kỳ, người thường căn bản không dám cược lớn như thế.
Đây là cuộc so tài giữa Ngang Dực Thiên Sứ và Nhiếp Ngôn.
Ngang Dực Thiên Sứ yên lặng lúc lâu.
“Nếu chúng ta từ chối, lui lại, vậy thì thể diện của Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ mất hết. Nếu đồng ý, ta lại thua, vậy chúng ta phải mất hết 5 trang bị Á Truyền kỳ. Tất cả đều do Hội trưởng quyết định.” Sa Đọa cẩn thận nói.
“Bỉ Mông chắc chắn sẽ mạnh hơn Hoàng Kim Địa Long, không biết Cuồng tặc Niết Viêm có còn hậu chiêu nào không, nếu hắn triệu hồi phi hành tọa kỵ…” Ngang Dực Thiên Sứ do dự, phi hành tọa kỵ cực kỳ mạnh mẽ, hơn nhiều so với sinh vật triệu hồi..
“Nếu hắn không triệu hồi phi hành tọa kỵ, chúng ta cược.”
“Trong khoảng thời gian này có lẽ Nhiếp Ngôn đang bận rộn thu thập phi hành tọa kỵ, không có thời gian đi tìm trang bị khác.”
“Ta biết rồi.” Sa Đọa nói. Sau khi thu được mệnh lệnh của Thiên Sứ Phách Nghiệp, hắn không muốn nghĩ tới chuyện khác nữa, trước mắt phải làm xong chuyện này.
Sa Đọa nhìn Nhiếp Ngôn, nói: “Ta có vinh dự nhìn thấy phi hành tọa kỵ của ngươi không?”
“Trong quá trình PK, ta sẽ không triệu hồi phi hành tọa kỵ.” Nhiếp NGôn cười nhạt. Có vẻ như Sa Đọa đang lo lắng hắn sẽ triệu hồi phi hành tọa kỵ, họ đâu biết rằng phi hành tọa kỵ của Nhiếp Ngôn còn chưa ấp trứng.
“Được, ta cược.” Sa Đọa cắn răng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.