Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Chương 166: Chìa Khóa

Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

02/01/2023

Vẫn không thể sử dụng hồi thành. Bất quá có kỹ năng uy hiếp rồi thì Nhiếp Ngôn có thể tới thần điện để xem thử. Nhiếp Ngôn ra lệnh cho 5 Kỵ Sĩ Không Đầu vừa bắt được tiến qua thần điện cổ xưa, nhìn cửa thần điện nhốn nháo mấy trăm Kỵ Sĩ Không Đầu sắp hàng chỉnh tề bảo vệ cửa thần điện, một khi có bất luận sinh vật gì tới gần bọn họ sẽ không chút do dự mà chỉa trường thương của mình vào kẻ địch.

Cửa thần điện đóng chặt, trang trọng nghiêm túc. Nhiếp Ngôn thi triển kỹ năng uy hiếp, cẩn thận tới gần những Kỵ Sĩ Không Đầu này. Tên này lọt vào phạm vi kỹ năng uy hiếp của Nhiếp Ngôn thì đều run rẩy thoáng cái đều nhao nhao dạt ra 2 bên.

Kỵ Sĩ Không Đầu dạt ra 2 hàng như đang duyệt binh. Kỹ năng uy hiếp của Nhiếp Ngôn vô cùng hiệu nghiệm với Kỵ Sĩ Không Đầu, đi từ từ tới cửa thần điện, xuyên qua một đường ở giữa mà đi. Hai bên trái phải chi chít thương kỵ sĩ, khiến người ta rùng mình.

Năm Kỵ Sĩ Không Đầu đi theo phía sau Nhiếp Ngôn một đường ngang qua. Tới cửa đại điện, cánh cửa cao ngất đứng sừng sững khiến người ta có cảm giác áp bách nặng nề, Nhiếp Ngôn lấy tay đẩy cánh cửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, chậm rãi mở ra một kẻ hở, một tia sáng từ ngoài bắn vào, chiếu sáng áp lực hắc ám phía trước.

Hệ thống: ngài phát hiện thần điện Kỵ Sĩ Đa La.

Hình như trong lịch sử Á Đặc Lan không có thần nào tên Đa La nha, có thể là tiểu chủng tộc, tiểu bộ lạc nào đó dựng nên. Trong lòng đầy nghi hoặc, Nhiếp Ngôn lại tiến tới, đây là một tòa đại điện trống trải vô cùng, được lót đầy đá trắng, kéo dài liên tục từ trước ra sau, ngang 30m, cực kỳ trống trải. Có thể chứa đựng vài trăm kỵ sĩ để thao luyện ah. Ở giữa một cây cột to lớn, ba người mới có thể ôm hết, cao không thấy đỉnh dường như thẳng tuốt đâm thẳng lên vô tận hư không.

Nhiếp Ngôn đi tới giữa đại điện, xung quanh yên lặng chỉ có tiếng bước chân của Nhiếp Ngôn cùng 5 Kỵ Sĩ Không Đầu ở sau, liên tục khuếch tán ra xung quanh. Thần kim trượng ở đối diện có một ngọn nến đang cháy ảm đạm, chập chờn theo gió dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Nhiếp Ngôn đi tới một nửa, phát hiện bên cạnh đại điện có một cái giá sách, đặt vài bộ sách rất nặng, bìa sách dùng thiếc kim bao bọc, bất quá có chút ảm đạm, hẳn là đã trải qua niên kỉ rất lâu rồi, bên trên có viết vài dòng chữ “Chứng cứ phạm tội của Kỵ Sĩ Đa La” “Truyền thuyết về Kỵ Sĩ Đa La” vân… vân, ngoài ra còn có một ít văn tự không biết tên. “Ngươi phát hiện quyển sách lưu lại từ niên đại cộng trị, ghi chép về Kỵ Sĩ Đa La khi còn sống.” Nhiếp Ngôn cầm chứng cứ phạm tội Kỵ Sĩ Đa La lên, chậm rãi mở ra một tờ. “Đa La, ngươi có nhận tội không, ta lấy danh nghĩa của thần thẩm lí và phán quyết ngươi. Nguyện thánh quang tẩy rửa linh hồn tội ác của ngươi. Đa La: hãy để ta rơi vào địa ngục hóa thành bất diệt oán linh.” Đa La là một kỵ sĩ ở Cách Lâm Lan, có nhiều truyền thuyết về ông ta. Trong chiến tranh khi trục xuất Hắc Tinh Linh, hắn dũng mãnh thiện chiến giết địch vô số nhưng mà cuối cùng hắn chán ghét giết chóc, một lần đi săn buông tha hai thiếu nữ Hắc Tinh Linh. Sau này Đa La bị tra ra mình có Long tộc huyết thống. ở Quang Minh thần điện bị hình phạt treo cổ, giáo chủ đem đầu của hắn treo ở cửa thành, không nghĩ tới thân thể Đa La sống lại cùng chiến mã đã chết của hắn ly khai thần điện. Từ đó Cách Lâm Lan liền có một cái truyền thuyết về Kỵ Sĩ Không Đầu, có rất nhiều cư dân Cách Lâm Lan đã từng thấy qua bóng dáng Kỵ Sĩ Không Đầu du đãng.

Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua rất nhiều sách ở đó, đưa tay lấy 2 quyển sách khác, khi hắn chạm đến một trong 2 quyển sách đó thì một cổ lực lượng thần bí tiến nhập thân thể hắn, trong đầu hắn xuất hiện một đoạn văn tự. “Tôn kính dũng sĩ Đa La nguyện linh hồn ngài được an bình, thiếu nữ Hắc Tinh Linh cầu chúc.” Hệ thống: ngài học được ngôn ngữ Hắc Tinh Linh.

Nhiếp Ngôn nhìn lại quyển sách đúng là một thiên tụng văn, có thể trấn an vong linh, nhìn đại khái câu chữ trong đó, Nhiếp Ngôn đem quyển sách trả lại chỗ cũ, mấy thứ này không có ý nghĩa thực tế thế nhưng học được ngôn ngữ Hắc Tinh Linh đối với hắn mà nói đúng là một thu hoạch không nhỏ.

Nhiếp Ngôn lại đưa tay lấy một quyển khác, một hơi lạnh thấu xương từ sống lưng chạy lên, quyển sách này ẩn chứa lực lượng vong linh cường đại, lực lượng loại này dường như muốn thôn phệ mọi thứ có sự sống.

Hệ thống: ngài học được ngôn ngữ Phàm Tỉ Á Vong Linh.

Phàm Tỉ Á Vong Linh là một chi nhánh rất nhỏ của tộc vong linh, bọn họ đều là một ít vong linh Pháp Sư, sinh hoạt dưới nền đất phía bắc Cách Lâm Lan, suốt ngày sống ở nghĩa địa âm u lạnh lẽo, bọn họ sống chung với tử thi, gieo rắc ôn dịch, chết chóc. Xem quyển sách này một cái.



Quyển sách của Vong Linh Đa La [Á Truyền Kỳ]: có được kính ý của người chết.

Thuộc tính: khi cầm trong tay thì trong vòng 50m các người chơi xung quanh giảm 10% thuộc tính (kể cả chính mình), người chơi tử vong bị dính vong linh trớ chú, thuộc tính giảm 10%, duy trì liên tục 2 ngày. Người chơi bị dính trớ chú mỗi ngày lực lượng -2 thể chất -2, trí lực -10. Vật phẩm cố định sau khi mang vào.

Hệ thống: ngài quyết định giữ vật phẩm này?

Nhiếp Ngôn vội vàng bỏ quyển sách của Vong Linh Đa La xuống, vật phẩm này rõ ràng của vong linh Vu Sư, chỉ có họ mới dám dùng vật kinh khủng như vậy, một khi giữ quyển sách Vong Linh này có nghĩa là đang giữ sự biến thái cực đoan của Vong Linh Vu Sư, cuối cùng sẽ chết rất thảm, nhưng thuộc tính cũng rất là đáng giá ah, mỗi ngày lực lượng, thể chất cùng trí tuệ bị suy yếu cái này không phải chuyện chơi nha. Nếu mà năng lực phát triển tột cùng khả năng sẽ sinh ra một quái vật ah.

Học xong ngôn ngữ Phàm Tỉ Á Vong Linh, tạm thời không dùng được, bất quá sau này nói không chừng có thể có ích khi tiếp xúc với trận doanh vong linh ah. Bỏ xuống quyển sách của Vong Linh Đa La, Nhiếp Ngôn tìm trên giá sách một lát, không có phát hiện cái gì khác, sau đó đi đến chỗ thần kim trượng.

Dưới ánh nến lờ mờ, một cái hộp hắc sắc lẳng lặng mà nằm đó, tạo hình đặc biệt tinh xảo, văn tự Hắc Tinh Linh giống như đan hoa, làm đẹp cho cái hộp, được ánh nến chiếu rọi, phản chiếu màu sắc mê người. Cái hộp kỳ lạ. Dường như có một lực lượng thần bí, vẫy gọi Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn ra lệnh cho 1 Kỵ Sĩ Không Đầu tiến lên thăm dò, không có phát hiện nguy hiểm bất thường gì, lúc này mới chậm rãi đi tới cẩn thận mở hộp ra. May mà không có kích động cơ quan ah.

Bên trong hộp lót một tấm vải hồng sắc, một cái chìa khóa màu vàng lợt đặt ở trên, cái chìa khóa này chỉ cỡ ngón tay út, công nghệ chạm trổ cực kỳ tinh xảo, đặc biệt, khiến người ta phải khen ngợi nha.

Chìa khoá! Thấy cái chìa khóa, Nhiếp Ngôn lập tức nhớ tới bảo rương Ám Kim ở bên ngoài. Cái chìa khóa này chắc dùng để mở nó. Nhiếp Ngôn cất chìa khóa vào trong ba lô, một cái bảo rương Ám Kim thì đồ bên trong ít nhất cũng là vật phẩm Ám Kim.

Đúng lúc này cửa đại điện truyền đến một tiếng thình thịch cánh cửa được mở ra một người cao lớn toàn thân mặc giáp trụ màu đen rất nặng, một Kỵ Sĩ Không Đầu xuất hiện ở cửa thần điện, so với Kỵ Sĩ Không Đầu bình thường thì cao hơn nhiều, cây thương dài 5m tản ra sát khí lạnh lẽo.

Nhiếp Ngôn cấp Kỵ Sĩ Không Đầu một cái trinh sát.

Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La: Lĩnh Chủ cấp 30, HP 70000/70000.

Nhiếp Ngôn nuốt một ngụm khí lạnh, sặc là Lĩnh Chủ cấp 30, trong cái thần điện này gặp nó là chết chắc 100% luôn! Sử dụng thử hồi thành quyển trục thì vẫn không sử dụng được.

Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La khu động ngựa dưới chân, huy vũ trường thương trong tay, một cổ khí tức tử vong cường đại toả ra. Uy hiếp đối với nó không có tác dụng. Xong, hết rồi, Nhiếp Ngôn vội vàng lệnh cho 5 Kỵ Sĩ Không Đầu ở bên cạnh xông lên, ngăn cản trùng kích của Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La.



Nhiếp Ngôn hiểu rõ mấy tên Kỵ Sĩ Không Đầu này không thể chống đỡ được Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La, hắn xoay người muốn chạy, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái cốt thủ, nắm chặt lấy hắn, chết, không thể động đậy được!

Nhiếp Ngôn vùng vẫy, những cốt thủ này vẫn giữ chặt lấy hắn, không cách nào cựa quậy được.

Sau một khắc, Nhiếp Ngôn cảm thấy một việc làm hắn vô cùng kinh ngạc, Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La đi xuyên qua 5 tên Kỵ Sĩ Không Đầu kia, vọt tới hắn, rất quỷ dị lẽ nào Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La chỉ là hư ảnh? Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La càng ngày càng gần, giơ thương kỵ sĩ lên. Sau một khắc sẽ lập tức đâm xuyên qua người Nhiếp Ngôn.

Hệ thống: ngài có tin tưởng Đa La vô tội.

Lựa chọn:

Đa La vô tội.

Cần phải có nhiều chứng cứ hơn mới có thể phán quyết.

Đa La chết chưa đền hết tội.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ như chớp, trực giác nhạy bén giúp hắn trong vài giây hạ quyết định, lựa chọn số 2. Công chính, tín nghĩa, tự do, dũng khí, trí tuệ vân… vân mới là tín ngưỡng chính chắn.

Phốc, trường thương của Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La xuyên qua người Nhiếp Ngôn, máu tươi văng khắp nơi.

Ta sai rồi sao? hai mắt Nhiếp Ngôn tối sầm, rồi ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Ngôn mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện mình nằm trên tảng đá ở ngoài tế đàn xung quanh vẫn như cũ hoang sơ vắng vẻ, tựa như một giấc mộng, mọi chuyện đã xảy ra như là hư ảo, xem lại trong ba lô Dũng Khí chương, Tự Do chương vẫn còn, danh hiệu trung cấp thợ săn ác ma vẫn còn luôn, với lại có thêm một dòng Công chính trong bảng thuộc tính của mình. Tuy rằng không biết nó có lợi gì, không có thuộc tính nào tăng lên, nhưng hẳn là nó vô hại ah.

Xem ra Kỵ Sĩ Không Đầu Đa La chỉ là một cái nhiệm vụ mà thôi. Làm cho Nhiếp Ngôn cảm thấy hưng phấn chính là hắn cuối cùng cũng ra khỏi bản đồ nhiệm vụ đó, ở bên trong đúng 7 ngày ah. Nhiếp Ngôn đứng lên, thân thể có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn vào trong ba lô một cái chìa khóa màu đen đang lập loè phát sáng trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook