Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Chương 109: Đại Địa Cự Tích

Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

02/01/2023

Một loạt hô hấp không bình thường từ trong loạn thạch truyền đến. Nhiếp Ngôn cẩn thận trinh sát, phía trước có một con Cự Tích (thằn lằn) to lớn đập vào mắt.

Là Đại Địa Cự Tích.

Nhiếp Ngôn sớm biết tới chỗ này chắc chắn sẽ gặp nó. Con Cự Tích đang núp trong loạn thạch, dài tới 5 thước, toàn thân gai góc, quả thật rất giống một con bạo long.

Nhìn qua bên cạnh, có một huyệt động sâu thẳm trong cự thạch, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện. Từ bên này nhìn vào trong huyệt động thì sâu không thấy đáy.

- Phải tránh con Cự Tích này mới được.

Nhiếp Ngôn nghĩ, muốn tiến vào huyệt động mà không kinh động nó thì đúng là một chuyện không hề đơn giản.

Nhiếp Ngôn sử dụng siêu cấp nhìn thấy lên người Cự Tích

Đại Địa Cự Tích: ??? cấp tinh anh.

Nhiếp Ngôn nhớ mang máng là con Đại Địa Cự Tích này là một con quái tinh anh trên cấp 30, nếu như đụng nó thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng mà nó cũng sẽ không hoạt động ở chỗ này mãi. Nhiếp Ngôn lẳng lặng chờ đợi.

Qua vài chục phút, thân hình của Đại Địa Cự Tích chậm rãi đứng dậy, hiện ra một khối cự thạch, cái đuôi to lớn cách đánh vào cự thạch gần nơi Nhiếp Ngôn ẩn núp không xa, oanh một tiếng khối cự thạch tứ phân ngũ liệt. Ba ba ba. Đá vụn bay vụt qua chỗ Nhiếp Ngôn ẩn nấu.

-23, -27, -26, một dãy thương tổn bay trên đầu Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn không dám đở đạn chỉ sợ Đại Địa Cự Tích phát hiện.

Đại Địa Cự Tích đột nhiên dừng lại, đầu nhìn quanh trong đám loạn thạch. Trái tim Nhiếp Ngôn bỗng nhảy dựng, ẩn núp càng sâu sau nham thạch, vẫn không nhúc nhích, thời gian dường như là ngừng trôi. Đầu của Đại Địa Cự Tích quay lại, hướng xa xa chậm rãi di chuyển.

May mắn là nó không phát hiện ra mình, Nhiếp Ngôn thở phảo nhẹ nhõm, nhìn thấy Đại Địa Cự Tích dần đi xa, Nhiếp Ngôn mới dám ló đầu ra tiến tới chỗ huyệt động. Một trận gió lạnh từ sâu trong huyệt động thổi ra, Nhiếp Ngôn tiến vào bên trong huyệt động, bên trong ẩm ướt, trên vách động được che kín bởi hoa ngân, hẳn là do Đại Địa Cự Tích lưu lại.

Chỗ này là huyệt động của Đại Địa Cự Tích, mỗi 2 giờ thì nó sẽ rời nơi này đi tới chỗ vách đá xa xa phơi nắng, thời gian khoảng 5 phút sẽ quay lại.

Sát thương hiện tại của Nhiếp Ngôn dù Cự Tích đứng yên để cho Nhiếp Ngôn không ngừng công kích thì cũng không bằng lượng máu mà Cự Tích phục hồi lại nữa. Nếu không biết Đại Địa Cự Tích sẽ rời đi một lúc thì Nhiếp Ngôn đã không dám lại đây.

Hướng chỗ sâu trong huyệt động đi vào, Nhiếp Ngôn dần xâm nhập vào trong. Ánh sáng đã không còn chiếu vào được, chung quanh hoàn toàn tối đen, giơ bàn tay không thấy năm ngón tay, Nhiếp Ngôn chỉ có thể nhờ vào cảm giác mà tiến tới. Cũng may nơi này chỉ có Đại Địa Cự Tích hoạt động không còn quái nào khác.

Thời gian thật gấp rút, nếu Đại Địa Cự Tích trở về ngửi được mùi của Nhiếp ngôn thì nó sẽ không chút do dự mà tiến vào phân thanh xẻ thịt Nhiếp Ngôn. Cước bộ Nhiếp Ngôn nhanh dần, hai tay dũi ra, mở rộng phạm vi thăm dò, đầu ngón tay nếu chạm phải cái gì thì có thể lập tức tránh đi.

Ước chừng 3 chung vẫn chưa tới cuối huyệt động, Nhiếp Ngôn phát hiện chỗ sâu trong huyệt động truyền tới ánh sáng mờ mờ.



- Chẳng lẻ có bảo rương?

Tâm niệm vừa động, Nhiếp Ngôn hướng nơi ánh sáng phát ra, sờ soạng xung quanh mà tiến tới.

Kiếp trước khi tới nơi này tìm hiểu thì bảo rương sớm đã bị người khác mở rồi, mà kiếp này Nhiếp Ngôn là người đầu tiên vào nơi này coi như là một bất ngờ kinh hỉ. Nhiếp Ngôn tìm tòi trong góc sáng một hồi quả nhiên tìm được một bảo rương màu bạc, xem xét một chút, cũng may là không khóa, nếu không bảo rương cấp 30 mà khóa thì Nhiếp Ngôn tuyệt đối không mở được.

Bảo rương chia ra 2 loại loại bị khóa và không khóa, bảo rương không khóa thì cấp bậc bao nhiêu, chức nghiệp gì cũng có thể mở, còn loại khóa thì cần cấp bậc mở khóa tương ứng hoặc là chìa khóa mới mở được.

Nhiếp Ngôn ngồi xổm xuống bắt đầu mở bảo rương.

Hệ thống: bảo rương đang mở, độ hoàn thành 10%... 30%...

Xoạch một tiếng, bảo rương được mở ra, Nhiếp Ngôn lần mò trong bảo rương một chút, lấy ra 2 món đồ, nhìn qua thuộc tính của một món.

Hắc Ám trụy sức : vật phẩm trang sức, yêu cầu lực lượng 20, nhanh nhẹn 30.

Miêu tả thuộc tính: +7 lực lượng, +3 tầm nhìn trong tối.

Hạn định: tất cả chức nghiệp của các trận doanh đều sử dụng được.

Nhìn thấy trang sức đó, tim của Nhiếp Ngôn đập nhanh hơn bình thường, nguyên lai là tăng tầm nhìn trong tối, hiện tại có thể đeo, bởi vì đồ trên người tốt nên giờ Nhiếp Ngôn đã đủ yêu cầu lực lượng và nhanh nhẹn. Đeo Hắc Ám trụy sức lên người, tầm nhìn tăng lên rất nhiều, đã có thể nhìn mờ mờ hoàn cảnh xung quanh, nhưng mà trong khoảng ngắn, lúc ban đầu mà bàn thì đã vô cùng quí giá. Xem xét vật còn lại là một quyển trục

Lôi Đình hỏa : yêu cầu trí lực 30 mới có thể dùng.

Miêu tả thuộc tính: trong phạm vi kích thước 20*20 phóng thích lôi đình hỏa sát thương 200 duy trì liên tục 15s

Yếu tố thi pháp: một tổ thủ thế, một tổ động tác.

Hạn định: nhân loại Đạo Tặc, nhân loại Thánh Kỹ Sị, nhân loại Chiến Sĩ.

Thì ra là hi hữu trung cấp quyển trục, dù người chơi cấp 30- 40 thì quyển trục này vẫn vô cùng có giá trị, vật này xác suất rơi tương đối thấp, hơn nữa là vật phẩm duy nhất, người bình thường không cách nào với tới được. Còn đối với Nhiếp Ngôn mà nói thì cái này là một vật báu vô giá thậm chí còn hơn cả kiện trang bị lúc đầu Hắc Ám trụy sức.

Yêu cầu trí lực 30 điểm, có thể dùng trang bị để tăng lên, lấy giá trị trí lực cộng thêm của trang bị để sử dụng. Nhiếp Ngôn bỏ Lôi Đình hỏa vào túi, tiếp tục đi sâu vào trong huyệt động.

Đi vào bên trong vài phút Nhiếp Ngôn lại phát hiện một bảo rương khác, là một cái bảo rương Hoàng Kim nhưng mà lần này xui xẻo, bảo rương đã bị khóa. Bảo rương Hoàng Kim cấp 30, cần ít nhất là kỹ năng mở khóa trung cấp mới có thể mở ra, tạm thời thì không có cách nào mở được.

Nhiếp Ngôn lúc cấp 5 là có thể học được kỹ năng mở khóa nhưng mà ở thời kì đầu kỹ năng mở khóa thật hiếm dạo quanh vài lần bán đấu giá mà không có ai rao bán, mà muốn đi đánh quái để tìm sách kỹ năng mở khóa thì cơ hội bạo dẫn chưa tới 1 phần vạn, bỏ ra nhiều thời gian đi đánh quái kiếm sách đó thì thật không có lời, tạm thời chỉ có thể từ bỏ thôi. Chỉ có thể tiếc nuối rời đi, Nhiếp Ngôn nghe được vài động tĩnh từ động khẩu truyền tới, trong lòng căng thẳng không hay Đại Địa Cự Tích quay trở lại.

Tiếng bước chân trầm trọng vang lên trong huyệt động, nhanh chóng truyền tới chỗ Nhiếp Ngôn (con thằn lằn rượt tới). Nhiếp Ngôn chỉ nhìn thấy mờ mờ, không ngừng chạy vào sâu bên trong của huyệt động



Ở phía trước truyền tới vài tia sáng yếu ớt, tiếng gió thổi từ đó ra, nơi đó chính là cửa ra. Nhiếp Ngôn tăng tốc, rất nhanh đã đến cuối huyệt động, liền dừng lại, ở phía trước là một vách núi đen cao ngất cao chừng vài trăm thước, gió lạnh gào thét thê lương.

Nơi này giống như là một ngọn núi bị người ta chẻ đôi ra, hai bên là vách nham thạch, phía dưới là liệt cốc sâu thẳm, quan sát có thể nhìn thấy cây cối bên dưới. Nhiếp Ngôn nhìn vách tường đối diện có chỗ rộng trên trăm thước, chổ hẹp thì ước chừng hơn 50 thước.

Nơi Nhiếp Ngôn muốn tới đúng là ở đoạn gần nhất bên vách nham thạch đối diện, khoảng cách ước chừng 50 thước. Sở dĩ Nhiếp Ngôn muốn tới nơi này vì món đồ ở bên vách bên kia! Từ nơi này qua bên đó, nhắm khả năng bây giờ của Nhiếp Ngôn thì giờ chỉ còn duy nhất một cách.

Nhiếp Ngôn tìm tòi bên vách nham thạch đối diện, chưa phát hiện được điều gì. Tiếng bước chân của Đại Địa Cự Tích phía sau ngày càng gần, thời gian càng ngày càng khẩn cấp.

- Không còn kịp nữa rồi, hẳn là không có vấn đề gì.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ, liền lui về sau 10 thước, làm quen địa hình một chút tránh cho lúc chạy lại bị va chạm chướng ngại vật.

Lúc này ở phía sau có một thân ảnh thật lớn rất nhanh tiến tới. Nhiếp Ngôn sử dụng gia tốc quyển trục, bắt đầu cắm đầu chạy tới cái động khẩu, tốc độ càng ngày càng nhanh. Phía sau thì Đại Địa Cự Tích đang chạy tới, dù đường trong động hẹp nhưng tốc độ di chuyển của nó cũng rất nhanh, tiếng rống như kình lôi cuồn cuộn, từ phía sau truyền tới.

Tốc độ chạy của Nhiếp Ngôn đã tới cực hạn, khoảng cách tới động khẩu ngày càng gần, 10 thước, 5 thước, 3 thước, 2 thước, 1 thước, khi đến ngay động khẩu thì Nhiếp Ngôn tung người nhảy lên, giống như một quả đạn pháo, bay tới vách nham thạch đối diện.

Gió gào thét bên tai, rồi thổi lạnh qua ót, Nhiếp Ngôn tựa hồ cảm giác được có cái gì đó theo sau mình chạy ra khỏi huyệt động, rơi xuống dưới vách núi. Chắc chắn là Đại Địa Cự Tích. Nhiếp Ngôn bay xéo tới vách nham thạch đối diện, độ cao nhanh chóng giảm xuống, tốc độ rơi ngày càng nhanh.

Nếu đem vận động này chuyển thành số học mô phỏng thì lực cản này tương ứng với tỉ lệ bình phương hành động, Nhiếp Ngôn rơi xuống rất nhanh, hắn nếu không tiếp được qua phía nham thạch bên kia có thể rơi xuống đất mà chết.

Nhiếp Ngôn rơi xuống khoảng tầm năm thước, khoảng cách với vách nham thạch đối diện ngày càng gần, cấp tốc sử dụng kỹ năng Vũ Lạc của Vũ Lạc bảo thạch, tốc độ rơi xuống chậm lại, dần dần rơi bằng với tốc độ của lông chim.

Ánh mắt Nhiếp Ngôn đảo qua trên vách nham thạch, ở phía xa xa có một huyệt động bị dây leo xung quanh che phủ, khoảng cách ước chừng 10 thước, chính là chỗ đó! Nhiếp Ngôn bắn ra một đạo tơ nhện dán ở trên vách nham thạch kéo Nhiếp Ngôn qua phía đó.

Nhiếp Ngôn đu qua vách nham thạch chậm rãi thu tơ nhện, đi lên phía trên, tay phải bám vào thực vật trên vách núi, như vậy liền đứng ở trên không.

Hệ thống: người chơi phát hiện Thụy Ân Đa Đức.

Thụy Ân Đa Đức chính là chỗ Nhiếp Ngôn muốn tới, đây cũng là một ngọn núi sừng sững, bốn phía đều là vách đá, nhìn lên phía trên thì đỉnh núi cao ngất ở trong mây, nghe nói trên đó có một tòa Thụy Ân Đa Đức thần điện, nhưng mà Nhiếp Ngôn chưa từng đi thử.

Kỹ năng Chức Ti giả giới chỉ đang phục hồi. Nhiếp Ngôn ước lượng khoảng tới động khẩu, trên dưới 5 thước không sai đi đâu được, chỉ cần sử dụng Chức Ti giả giới chỉ một lần nữa là có thể tiến vào.

Kiếp trước Nhiếp Ngôn có nghe nói là có người sử dụng Chức Ti giả giới chỉ và trang bị Vũ Lạc đến chỗ đó liền cảm giác như là một kỳ tích không thể tin được. Nhưng giờ tự mình trải qua thì mới hiểu được kỳ tích đó không phải là không thể thực hiện được. 20s qua đi, kỹ năng của Chức Ti giả giới chỉ cũng đã phục hồi.

Nhiếp Ngôn dùng Chức Ti giới chỉ bắn ra một đạo tơ nhện dán ở trên động khẩu, kéo thử tơ nhện thấy đã vững, liền leo theo tơ nhện, nghiêng người một cái tiến vào trong huyệt động. Sau khi vào trong huyệt động, Nhiếp Ngôn mới phát hiện đây là một cái động quật dung nham thật lớn, cái động khẩu tuy nhỏ nhưng bên trong thì lại là một mảng trời khác, từng đạo thạch nhũ rủ xuống, hình thành một cảnh quan độc đáo.

Một cỗ khí lưu nóng rực từ chỗ sâu trong huyệt động kéo tới, nghe nói chỗ sâu đó có một quái vật tinh anh hỏa nguyên tố cấp 60 ngủ say trong đó, một khi đi vào bên trong sẽ kinh động nó, mục đích của Nhiếp Ngôn tới nơi này không phải để quấy rầy nó mà là chuyện khác, Nhiếp Ngôn cũng không nghĩ là mình sống đã đủ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook