Chương 244: Gặp Lại Tạ Dao
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Nhiếp Ngôn buông mũ đội đầu xuống. Hôm nay là ngày khai giảng rồi. Cho dù hắn là tân sinh vừa mới nhập học có thể đi muộn vài ngày cũng được nhưng hắn rất nóng lòng muốn gặp lại Tạ Dao, cho nên liền thu dọn đồ đạc đi học.
Cha, Mẹ Nhiếp Ngôn để phần đồ ăn sáng lại cho hắn và đã đi làm rồi. Công ty vừa khai trương, còn rất nhiều chuyện bề bộn.
Kiếp trước chỉ có một mình Nhiếp Ngôn ở trong tòa biệt thự này, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, cô đơn, vì vậy trong tâm lý tuổi mới lớn của hắn mới nảy sinh tư tưởng phản nghịch. Kiếp này đây hắn sẽ không lạc bước vào đường cũ nữa.
Đưa đón Nhiếp Ngôn là một tài xế tầm 50 tuổi, Nhiếp Ngôn ngồi lên xe đi học.
Trường trung học Hoa Đại. Ngôi trường trong kiếp trước mà Nhiếp Ngôn vô cùng quen thuộc, lưu giữ rất nhiều kỉ niệm và hồi ức của hắn.
Môi trường ở đây rất tốt, lối đi xanh um, hai bên mọc đầy hoa cỏ, suối nước róc rách, khiến người ta cảm thấy rất trong lành, tươi đẹp. Hai bên là những cây hoa quế xanh ngắt mọc thành hàng dài. Bây giờ vẫn chưa đến mùa hoa, Nhiếp Ngôn vẫn còn nhớ, đến mùa hoa nở, hương thơm nồng nàn của nó nhẹ nhàng lan đi rất xa, rất xa.
Tất cả kỷ niệm bỗng chốc ùa về.
Lịch sử dù nảy sinh một vài biến hóa, nhưng đa số vẫn như cũ, tuân theo quỹ tích phát triển của kiếp trước, cho đến chừng nào Nhiếp Ngôn lại nhúng tay vào khiến nó phát sinh sai lệch.
Trong phòng học của cao nhị ban 3 (lớp 11-3) đã có rất nhiều học sinh, một học kỳ mới đã bắt đầu. Mọi người đang ríu rít trò chuyện, túm tụm từng đám, từng đôi một, cười nói rôm rả rồi mới có thể vào học.
Đây là phòng Media, bàn học cũng chính là những máy vi tính, ngồi rất thoải mái. Cơ sở trang thiết bị ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều so với trường trung học ở Ninh Giang của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đưa mắt tìm trong đám đông, cuối cùng cũng nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc trong tầm mắt. Nàng mặc một chiếc áo T shirt vàng phối cùng váy màu lam nhạt, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, nụ cười của nàng lại tươi tắn long lanh, khiến nàng vô cùng nổi bật giữa đám đông, rực rỡ chói mắt.
Chung quanh nàng có đến bảy tám nữ sinh, đang buôn những chuyện diễn ra trong kì nghỉ hè, bộ dạng cười nói hết sức vui vẻ.
Dáng người mỹ lệ kia như hòa làm một với hình bóng từ lâu đã khắc sâu trong tâm khảm của Nhiếp Ngôn khiến tâm trí của hắn không thể nào yên ổn được.
Đã trải qua hai kiếp, tâm tính của hắn cũng trưởng thành hơn, nhưng tình cảm của hắn lại càng vì bị đè nén lâu ngày mà càng trở nên sâu nặng.
Hồi lâu, Nhiếp Ngôn mới kìm nén được những kích động trong lòng, đi tới chỗ Tạ Dao.
Tạ Dao thấy một người đi lại phía mình, tò mò nhìn Nhiếp Ngôn mấy lần nhưng chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt Nhiếp Ngôn lại không tài nào nhớ ra được.
“Xin chào.” Nhiếp Ngôn chào Tạ Dao.
Tạ Dao gật đầu, nét mặt hơi nghi hoặc, nói: “Xin chào, mình cảm thấy như đã từng gặp bạn ở đâu đó, bạn là?”
“Ta là Nhiếp Ngôn, Nhiếp là hai lỗ tai, Ngôn là ngôn ngữ.” Nhiếp Ngôn tự giới thiệu.
“A, ra là bạn!” Tạ Dao nói, biểu tình ngạc nhiên lẫn vui mừng. Nàng nhớ tới lần đầu gặp Nhiếp Ngôn ở Ninh Giang, khi đó vóc dáng của Nhiếp Ngôn còn gầy gò, bây giờ lại khỏe mạnh vạm vỡ, so với trước giống như là hai người khác nhau, ngay cả dáng người cũng cao hơn trước rất nhiều.
Nhiếp Ngôn cười nói: “Cuối cùng bạn cũng nhớ được. Ta vừa mới chuyển trường tới đây, là học sinh mới của lớp này, mong được giúp đỡ.”
“Trùng hợp thế, hoan nghênh!” Tạ Dao vui vẻ nói. Nhìn Nhiếp Ngôn, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra một hình bóng khác. Người kia ở trong trò chơi là lãnh đạo của một đại bang hội, phong vân một cõi nhưng không biết là ai, ở đâu giữa thế giới rộng lớn này. Hai người vậy mà lại có vài phần tương tự. Nhớ tới người kia cũng là người khiến nàng ngưỡng mộ, trong lòng bỗng rung động làm mặt nàng hơi ửng lên.
“Cám ơn.” Nhiếp Ngôn gật đầu.
Một nữ sinh bên cạnh lấy khuỷu tay huých Tạ Dao, bà tám hỏi: “Hắn là ai thế?”
“Đúng đúng, mặt mũi cũng khá tuấn tú, dáng người cũng không tệ nha. Có phải bạn trai của ngươi không đó.” Một nữ sinh khác cười hì hì trêu tiếp.
“Không phải, các ngươi đừng nói lung tung. Chỉ là một người bạn mới quen gần đây thôi.” Tạ Dao xấu hổ giải thích, cười xin lỗi Nhiếp Ngôn: “Các nàng vẫn quen thói như vậy, ngươi đừng để ý.”
Xa xa có một người quan sát tình huống nơi này, liền đi tới.
Khi Nhiếp Ngôn thấy người đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đúng là Lưu Thụy. Không phải oan gia không gặp mặt mà. Ân oán giữa hắn và Lưu Thụy, không thể một lúc mà nói cho rõ ràng được. Kiếp trước nếu không phải tại Lưu Thụy hết lần này đến lần khác đả kích hắn, hắn cũng sẽ không tự ti đến như vậy. Luận về gia thế, tướng mạo hay học hành, hắn đều không thể so được với Lưu Thụy. Sau này khi đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, hắn mới hiểu được, tình cảm và những điều đó không hề liên quan gì tới nhau. Nhưng đợi đến khi hắn hiểu ra thì hắn đã bỏ lỡ Tạ Dao mất rồi.
Kiếp này đây, hắn muốn đoạt lại tất cả. Còn Lưu Thụy ư, chắc chắn sẽ dẫm nát hắn dưới chân mình. Kiếp trước hắn đã đối xử với mình như thế nào, Nhiếp Ngôn sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ cho hắn.
“Xin chào, xin hỏi ngươi là ai?” Lưu Thụy vươn tay nói, bày ra vẻ mặt tươi cười tuấn tú tự cho mình là một vầng mặt trời chói lọi.
“Xin chào, ta là Nhiếp Ngôn, vừa mới chuyển trường tới đây.” Nhiếp Ngôn rất có phong độ bắt tay Lưu Thụy. Tâm trí trưởng thành hơn, hắn cũng hiểu được, có vài điều dù chỉ là làm mặt vẫn phải làm, nhất là khi ở trước mặt Tạ Dao. “Hèn chi, mà ngươi và Tạ Dao có quen nhau trước ư?” Lưu Thụy hỏi. Khi thấy Nhiếp Ngôn, trong lòng hắn cảm thấy một chút nguy cơ, đây là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ!
“Có gặp qua một lần.” Nhiếp Ngôn cười nói. Dáng vẻ hắn vẫn tự nhiên, chẳng hề có bất kỳ chút địch ý nào.
Lúc này Lưu Thụy mới thả lỏng tâm tình xuống một chút, còn tưởng rằng quen thân, hóa ra chỉ mới gặp nhau một lần.
Tạ Dao có chút bực mình, Lưu Thụy cũng quá quan tâm tới chuyện của nàng đi. Tạ Dao vốn cũng có chút hảo cảm đối với Lưu Thụy, cảm thấy hắn rất tài hoa, mặc dù làm gì cũng đều làm tốt nhất, nhưng sau này khi những mối quan hệ của nàng dần dần mở rộng, mới hiểu trước kia nàng đã quá ngây thơ, người giống như Lưu Thụy vậy ở đâu cũng có. Những khuyết điểm của Lưu Thụy lại dần bộc lộ, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tâm cao khí ngạo, đối xử với nàng quá tốt, tốt đến mức khiến người ta phản cảm.
Nhiếp Ngôn nói chuyện với những người xung quanh một chút, ấn tượng của Nhiếp Ngôn để lại trong lòng bọn họ đều rất được, đều cảm thấy Nhiếp Ngôn hài hước dí dỏm mà không lỗ mãng.
“Nhiếp Ngôn, ngươi có tập Đài Quyền Đạo (Taekwondo hay còn gọi là Thái Cực Đạo) sao, nhìn người rất cơ bắp.” Một nữ sinh hỏi.
“Không có, chỉ có tập Vật lộn tự do thôi.” Nhiếp Ngôn nói. Làm một nam sinh, nếu không tập môn gì đó, chắc chắn sẽ bị người khác xem nhẹ.
“Vật lộn tự do rất chú trọng thực chiến, ngươi có thể đánh nhau sao?” Trong mắt nữ sinh kia toát ra một ánh nhìn đặc biệt, theo nàng, con trai tập Vật lộn tự do còn có sức hấp dẫn hơn cả tập Đài Quyền Đạo.
“Ngươi cũng tập Vật lộn? Vậy chúng ta luyện xem thử nhé? Ta cũng vừa tập ở chỗ thầy Dương một thời gian ngắn.” Lưu Thụy đột nhiên nói. Ở cùng một chỗ với nhau lúc này, hắn cảm thấy dường như “hào quang” của mình đã bị mất hết, hắn phải nhanh chóng tìm lại mới được.
Đôi mắt trong trẻo của Tạ Dao tò mò nhìn Nhiếp Ngôn. Nàng cảm thấy Nhiếp Ngôn thật đúng là một người thần bí, hoàn toàn khác với lúc gặp gỡ trước đây, khiến người ta không thể nào tin hai người là một được.
“Thầy Dương…” Vài nữ sinh khẽ thốt lên.
Nghe được đề nghị của Lưu Thụy, ánh mắt Nhiếp Ngôn bỗng xuất hiện một chút ác độc, nhóc con, chờ ngươi đã lâu rồi. Kiếp trước trong khóa thể dục, Nhiếp Ngôn hết lần này tới lần khác bị Lưu Thụy khiêu khích, hắn vì kích động nên đã liều mạng cùng Lưu Thụy. Tất nhiên, kết quả vô cùng bi thảm, Nhiếp Ngôn bị thương rất nặng, bị Lưu Thụy giẫm lên cổ đạp xuống đất, phải nhận thua trước bạn bè cùng lớp. Chuyện lần đó lả đả kích lớn nhất đối với Nhiếp Ngôn, khiến Nhiếp Ngôn không dám tới trường suốt gần một tháng.
Lưu Thụy là trợ giảng, nên dù là Vật lộn tự do hay Taekwondo, cũng đều có tập qua. Một Nhiếp Ngôn của kiếp trước làm sao có thể là đối thủ của hắn? Kiếp trước, cũng không biết Lưu Thụy thông qua ai lại biết được Nhiếp Ngôn thầm mến Tạ Dao, mới cố ý khiến cho Nhiếp Ngôn bẽ mặt trên lớp học!
Nhãi con, đây là chính ngươi tự dâng tới cửa! Lòng Nhiếp Ngôn lạnh lẽo như băng, bao nhiêu nhục nhã mà kiếp trước Lưu Thụy đã ban cho, nhất định phải trả lại hết cho hắn!
Lưu Thụy vô tình thoáng thấy ánh mắt của Nhiếp Ngôn, bỗng rùng mình, khi nhìn lại lần nữa thì Nhiếp Ngôn đã khôi phục vẻ mặt bình thường, trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Vừa nãy chỉ là ảo giác?
Lưu Thụy loại bỏ ý niệm trong đầu, bộ dạng của Nhiếp Ngôn nhìn qua cũng không có gì lợi hại.
Nhiếp Ngôn vừa trò chuyện, ánh mắt vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Tạ Dao. Gương mặt Tạ Dao rất xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy trẻ trung rạng rỡ, áo T-shirt hơi bó sát người càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều duyên dáng, làm cho tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhiếp Ngôn của kiếp trước, chỉ dám ở trong một góc nhìn nàng vụng trộm, kiếp này đây, tâm tính của hắn đã thay đổi, đã có thể thản nhiên thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Cảm giác được Nhiếp Ngôn nhìn sang, Tạ Dao thấy tim mình đập nhanh hơn, gò má trở nên nóng bừng, đành nói lảng sang chuyện khác với mấy nữ sinh đi cạnh. Nhiếp Ngôn nhìn chăm chăm như thế khiến nàng rất ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn thấy Nhiếp Ngôn nhìn thuận mắt hơn so với Lưu Thụy.
“Hay là thôi đi, ta vật lộn tự do cũng không tốt lắm, đến lúc đó lại khiến mọi người chê cười.” Nhiếp Ngôn ra vẻ từ chối nói.
Lưu Thụy càng chắc chắn là thực lực Nhiếp Ngôn chẳng ra gì, đây là một cơ hội tốt, phải để cho Nhiếp Ngôn bẽ mặt mới được!
“Không sao, mọi người cũng chỉ là luận bàn, trao đổi với nhau thôi. Nếu có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể chỉ cho ngươi, ta vừa mới được thầy Dương ủy nhiệm làm trợ giảng của lớp chúng ta. Thầy Dương là chủ nhiệm của lớp chúng ta năm nay.” Lưu Thụy tự đắc nói.
“Mấy hôm trước Lưu Thụy vừa mới thông qua tiêu chuẩn trắc nhiệm của Đệ nhất Học viện quân sự đó.” Một nam sinh lùn lùn, mặt mũi có phần hèn hạ ở một bên nói chen vào.
Nhiếp Ngôn nhận ra người này, đây đúng là Hàn Tuấn, chó săn của Lưu Thụy cũng là một trong những người Nhiếp Ngôn căm ghét.
“Ồ, sao không nghe Lưu Thụy nói gì.” Một nữ sinh thốt lên kinh ngạc.
Lưu Thụy hơi vênh vang đắc ý, nhưng lại thản nhiên cười nói: “Đây chẳng qua chỉ là trắc nghiệm bình thường thôi, không phải là sát hạch chính thức.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi.”
“Đúng đó, dù sao cũng là trắc nghiệm của Đệ nhất Học viện quân sự mà!”
“Chắc chắn là ta không so nổi với ngươi rồi, ta chỉ có vài kỹ xảo vật lộn cơ bản thôi” Nhiếp Ngôn nói. Hắn rất hiểu tính cách Lưu Thụy, người này nếu một khi cắn người mà biết đối phương dễ dàng bị khi dễ, chắc chắn sẽ không nhả ra dễ thế đâu. Hắn đang chờ Lưu Thụy cắn câu!
“Đừng lo, chúng ta tới giới hạn là dừng thôi.” Lưu Thụy ra vẻ phóng khoáng nói.
Cha, Mẹ Nhiếp Ngôn để phần đồ ăn sáng lại cho hắn và đã đi làm rồi. Công ty vừa khai trương, còn rất nhiều chuyện bề bộn.
Kiếp trước chỉ có một mình Nhiếp Ngôn ở trong tòa biệt thự này, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, cô đơn, vì vậy trong tâm lý tuổi mới lớn của hắn mới nảy sinh tư tưởng phản nghịch. Kiếp này đây hắn sẽ không lạc bước vào đường cũ nữa.
Đưa đón Nhiếp Ngôn là một tài xế tầm 50 tuổi, Nhiếp Ngôn ngồi lên xe đi học.
Trường trung học Hoa Đại. Ngôi trường trong kiếp trước mà Nhiếp Ngôn vô cùng quen thuộc, lưu giữ rất nhiều kỉ niệm và hồi ức của hắn.
Môi trường ở đây rất tốt, lối đi xanh um, hai bên mọc đầy hoa cỏ, suối nước róc rách, khiến người ta cảm thấy rất trong lành, tươi đẹp. Hai bên là những cây hoa quế xanh ngắt mọc thành hàng dài. Bây giờ vẫn chưa đến mùa hoa, Nhiếp Ngôn vẫn còn nhớ, đến mùa hoa nở, hương thơm nồng nàn của nó nhẹ nhàng lan đi rất xa, rất xa.
Tất cả kỷ niệm bỗng chốc ùa về.
Lịch sử dù nảy sinh một vài biến hóa, nhưng đa số vẫn như cũ, tuân theo quỹ tích phát triển của kiếp trước, cho đến chừng nào Nhiếp Ngôn lại nhúng tay vào khiến nó phát sinh sai lệch.
Trong phòng học của cao nhị ban 3 (lớp 11-3) đã có rất nhiều học sinh, một học kỳ mới đã bắt đầu. Mọi người đang ríu rít trò chuyện, túm tụm từng đám, từng đôi một, cười nói rôm rả rồi mới có thể vào học.
Đây là phòng Media, bàn học cũng chính là những máy vi tính, ngồi rất thoải mái. Cơ sở trang thiết bị ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều so với trường trung học ở Ninh Giang của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đưa mắt tìm trong đám đông, cuối cùng cũng nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc trong tầm mắt. Nàng mặc một chiếc áo T shirt vàng phối cùng váy màu lam nhạt, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, nụ cười của nàng lại tươi tắn long lanh, khiến nàng vô cùng nổi bật giữa đám đông, rực rỡ chói mắt.
Chung quanh nàng có đến bảy tám nữ sinh, đang buôn những chuyện diễn ra trong kì nghỉ hè, bộ dạng cười nói hết sức vui vẻ.
Dáng người mỹ lệ kia như hòa làm một với hình bóng từ lâu đã khắc sâu trong tâm khảm của Nhiếp Ngôn khiến tâm trí của hắn không thể nào yên ổn được.
Đã trải qua hai kiếp, tâm tính của hắn cũng trưởng thành hơn, nhưng tình cảm của hắn lại càng vì bị đè nén lâu ngày mà càng trở nên sâu nặng.
Hồi lâu, Nhiếp Ngôn mới kìm nén được những kích động trong lòng, đi tới chỗ Tạ Dao.
Tạ Dao thấy một người đi lại phía mình, tò mò nhìn Nhiếp Ngôn mấy lần nhưng chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt Nhiếp Ngôn lại không tài nào nhớ ra được.
“Xin chào.” Nhiếp Ngôn chào Tạ Dao.
Tạ Dao gật đầu, nét mặt hơi nghi hoặc, nói: “Xin chào, mình cảm thấy như đã từng gặp bạn ở đâu đó, bạn là?”
“Ta là Nhiếp Ngôn, Nhiếp là hai lỗ tai, Ngôn là ngôn ngữ.” Nhiếp Ngôn tự giới thiệu.
“A, ra là bạn!” Tạ Dao nói, biểu tình ngạc nhiên lẫn vui mừng. Nàng nhớ tới lần đầu gặp Nhiếp Ngôn ở Ninh Giang, khi đó vóc dáng của Nhiếp Ngôn còn gầy gò, bây giờ lại khỏe mạnh vạm vỡ, so với trước giống như là hai người khác nhau, ngay cả dáng người cũng cao hơn trước rất nhiều.
Nhiếp Ngôn cười nói: “Cuối cùng bạn cũng nhớ được. Ta vừa mới chuyển trường tới đây, là học sinh mới của lớp này, mong được giúp đỡ.”
“Trùng hợp thế, hoan nghênh!” Tạ Dao vui vẻ nói. Nhìn Nhiếp Ngôn, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra một hình bóng khác. Người kia ở trong trò chơi là lãnh đạo của một đại bang hội, phong vân một cõi nhưng không biết là ai, ở đâu giữa thế giới rộng lớn này. Hai người vậy mà lại có vài phần tương tự. Nhớ tới người kia cũng là người khiến nàng ngưỡng mộ, trong lòng bỗng rung động làm mặt nàng hơi ửng lên.
“Cám ơn.” Nhiếp Ngôn gật đầu.
Một nữ sinh bên cạnh lấy khuỷu tay huých Tạ Dao, bà tám hỏi: “Hắn là ai thế?”
“Đúng đúng, mặt mũi cũng khá tuấn tú, dáng người cũng không tệ nha. Có phải bạn trai của ngươi không đó.” Một nữ sinh khác cười hì hì trêu tiếp.
“Không phải, các ngươi đừng nói lung tung. Chỉ là một người bạn mới quen gần đây thôi.” Tạ Dao xấu hổ giải thích, cười xin lỗi Nhiếp Ngôn: “Các nàng vẫn quen thói như vậy, ngươi đừng để ý.”
Xa xa có một người quan sát tình huống nơi này, liền đi tới.
Khi Nhiếp Ngôn thấy người đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đúng là Lưu Thụy. Không phải oan gia không gặp mặt mà. Ân oán giữa hắn và Lưu Thụy, không thể một lúc mà nói cho rõ ràng được. Kiếp trước nếu không phải tại Lưu Thụy hết lần này đến lần khác đả kích hắn, hắn cũng sẽ không tự ti đến như vậy. Luận về gia thế, tướng mạo hay học hành, hắn đều không thể so được với Lưu Thụy. Sau này khi đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, hắn mới hiểu được, tình cảm và những điều đó không hề liên quan gì tới nhau. Nhưng đợi đến khi hắn hiểu ra thì hắn đã bỏ lỡ Tạ Dao mất rồi.
Kiếp này đây, hắn muốn đoạt lại tất cả. Còn Lưu Thụy ư, chắc chắn sẽ dẫm nát hắn dưới chân mình. Kiếp trước hắn đã đối xử với mình như thế nào, Nhiếp Ngôn sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ cho hắn.
“Xin chào, xin hỏi ngươi là ai?” Lưu Thụy vươn tay nói, bày ra vẻ mặt tươi cười tuấn tú tự cho mình là một vầng mặt trời chói lọi.
“Xin chào, ta là Nhiếp Ngôn, vừa mới chuyển trường tới đây.” Nhiếp Ngôn rất có phong độ bắt tay Lưu Thụy. Tâm trí trưởng thành hơn, hắn cũng hiểu được, có vài điều dù chỉ là làm mặt vẫn phải làm, nhất là khi ở trước mặt Tạ Dao. “Hèn chi, mà ngươi và Tạ Dao có quen nhau trước ư?” Lưu Thụy hỏi. Khi thấy Nhiếp Ngôn, trong lòng hắn cảm thấy một chút nguy cơ, đây là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ!
“Có gặp qua một lần.” Nhiếp Ngôn cười nói. Dáng vẻ hắn vẫn tự nhiên, chẳng hề có bất kỳ chút địch ý nào.
Lúc này Lưu Thụy mới thả lỏng tâm tình xuống một chút, còn tưởng rằng quen thân, hóa ra chỉ mới gặp nhau một lần.
Tạ Dao có chút bực mình, Lưu Thụy cũng quá quan tâm tới chuyện của nàng đi. Tạ Dao vốn cũng có chút hảo cảm đối với Lưu Thụy, cảm thấy hắn rất tài hoa, mặc dù làm gì cũng đều làm tốt nhất, nhưng sau này khi những mối quan hệ của nàng dần dần mở rộng, mới hiểu trước kia nàng đã quá ngây thơ, người giống như Lưu Thụy vậy ở đâu cũng có. Những khuyết điểm của Lưu Thụy lại dần bộc lộ, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tâm cao khí ngạo, đối xử với nàng quá tốt, tốt đến mức khiến người ta phản cảm.
Nhiếp Ngôn nói chuyện với những người xung quanh một chút, ấn tượng của Nhiếp Ngôn để lại trong lòng bọn họ đều rất được, đều cảm thấy Nhiếp Ngôn hài hước dí dỏm mà không lỗ mãng.
“Nhiếp Ngôn, ngươi có tập Đài Quyền Đạo (Taekwondo hay còn gọi là Thái Cực Đạo) sao, nhìn người rất cơ bắp.” Một nữ sinh hỏi.
“Không có, chỉ có tập Vật lộn tự do thôi.” Nhiếp Ngôn nói. Làm một nam sinh, nếu không tập môn gì đó, chắc chắn sẽ bị người khác xem nhẹ.
“Vật lộn tự do rất chú trọng thực chiến, ngươi có thể đánh nhau sao?” Trong mắt nữ sinh kia toát ra một ánh nhìn đặc biệt, theo nàng, con trai tập Vật lộn tự do còn có sức hấp dẫn hơn cả tập Đài Quyền Đạo.
“Ngươi cũng tập Vật lộn? Vậy chúng ta luyện xem thử nhé? Ta cũng vừa tập ở chỗ thầy Dương một thời gian ngắn.” Lưu Thụy đột nhiên nói. Ở cùng một chỗ với nhau lúc này, hắn cảm thấy dường như “hào quang” của mình đã bị mất hết, hắn phải nhanh chóng tìm lại mới được.
Đôi mắt trong trẻo của Tạ Dao tò mò nhìn Nhiếp Ngôn. Nàng cảm thấy Nhiếp Ngôn thật đúng là một người thần bí, hoàn toàn khác với lúc gặp gỡ trước đây, khiến người ta không thể nào tin hai người là một được.
“Thầy Dương…” Vài nữ sinh khẽ thốt lên.
Nghe được đề nghị của Lưu Thụy, ánh mắt Nhiếp Ngôn bỗng xuất hiện một chút ác độc, nhóc con, chờ ngươi đã lâu rồi. Kiếp trước trong khóa thể dục, Nhiếp Ngôn hết lần này tới lần khác bị Lưu Thụy khiêu khích, hắn vì kích động nên đã liều mạng cùng Lưu Thụy. Tất nhiên, kết quả vô cùng bi thảm, Nhiếp Ngôn bị thương rất nặng, bị Lưu Thụy giẫm lên cổ đạp xuống đất, phải nhận thua trước bạn bè cùng lớp. Chuyện lần đó lả đả kích lớn nhất đối với Nhiếp Ngôn, khiến Nhiếp Ngôn không dám tới trường suốt gần một tháng.
Lưu Thụy là trợ giảng, nên dù là Vật lộn tự do hay Taekwondo, cũng đều có tập qua. Một Nhiếp Ngôn của kiếp trước làm sao có thể là đối thủ của hắn? Kiếp trước, cũng không biết Lưu Thụy thông qua ai lại biết được Nhiếp Ngôn thầm mến Tạ Dao, mới cố ý khiến cho Nhiếp Ngôn bẽ mặt trên lớp học!
Nhãi con, đây là chính ngươi tự dâng tới cửa! Lòng Nhiếp Ngôn lạnh lẽo như băng, bao nhiêu nhục nhã mà kiếp trước Lưu Thụy đã ban cho, nhất định phải trả lại hết cho hắn!
Lưu Thụy vô tình thoáng thấy ánh mắt của Nhiếp Ngôn, bỗng rùng mình, khi nhìn lại lần nữa thì Nhiếp Ngôn đã khôi phục vẻ mặt bình thường, trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Vừa nãy chỉ là ảo giác?
Lưu Thụy loại bỏ ý niệm trong đầu, bộ dạng của Nhiếp Ngôn nhìn qua cũng không có gì lợi hại.
Nhiếp Ngôn vừa trò chuyện, ánh mắt vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Tạ Dao. Gương mặt Tạ Dao rất xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy trẻ trung rạng rỡ, áo T-shirt hơi bó sát người càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều duyên dáng, làm cho tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhiếp Ngôn của kiếp trước, chỉ dám ở trong một góc nhìn nàng vụng trộm, kiếp này đây, tâm tính của hắn đã thay đổi, đã có thể thản nhiên thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Cảm giác được Nhiếp Ngôn nhìn sang, Tạ Dao thấy tim mình đập nhanh hơn, gò má trở nên nóng bừng, đành nói lảng sang chuyện khác với mấy nữ sinh đi cạnh. Nhiếp Ngôn nhìn chăm chăm như thế khiến nàng rất ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn thấy Nhiếp Ngôn nhìn thuận mắt hơn so với Lưu Thụy.
“Hay là thôi đi, ta vật lộn tự do cũng không tốt lắm, đến lúc đó lại khiến mọi người chê cười.” Nhiếp Ngôn ra vẻ từ chối nói.
Lưu Thụy càng chắc chắn là thực lực Nhiếp Ngôn chẳng ra gì, đây là một cơ hội tốt, phải để cho Nhiếp Ngôn bẽ mặt mới được!
“Không sao, mọi người cũng chỉ là luận bàn, trao đổi với nhau thôi. Nếu có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể chỉ cho ngươi, ta vừa mới được thầy Dương ủy nhiệm làm trợ giảng của lớp chúng ta. Thầy Dương là chủ nhiệm của lớp chúng ta năm nay.” Lưu Thụy tự đắc nói.
“Mấy hôm trước Lưu Thụy vừa mới thông qua tiêu chuẩn trắc nhiệm của Đệ nhất Học viện quân sự đó.” Một nam sinh lùn lùn, mặt mũi có phần hèn hạ ở một bên nói chen vào.
Nhiếp Ngôn nhận ra người này, đây đúng là Hàn Tuấn, chó săn của Lưu Thụy cũng là một trong những người Nhiếp Ngôn căm ghét.
“Ồ, sao không nghe Lưu Thụy nói gì.” Một nữ sinh thốt lên kinh ngạc.
Lưu Thụy hơi vênh vang đắc ý, nhưng lại thản nhiên cười nói: “Đây chẳng qua chỉ là trắc nghiệm bình thường thôi, không phải là sát hạch chính thức.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi.”
“Đúng đó, dù sao cũng là trắc nghiệm của Đệ nhất Học viện quân sự mà!”
“Chắc chắn là ta không so nổi với ngươi rồi, ta chỉ có vài kỹ xảo vật lộn cơ bản thôi” Nhiếp Ngôn nói. Hắn rất hiểu tính cách Lưu Thụy, người này nếu một khi cắn người mà biết đối phương dễ dàng bị khi dễ, chắc chắn sẽ không nhả ra dễ thế đâu. Hắn đang chờ Lưu Thụy cắn câu!
“Đừng lo, chúng ta tới giới hạn là dừng thôi.” Lưu Thụy ra vẻ phóng khoáng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.