Chương 82: Khô Lâu Hành Hình Giả
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
- Đạo Tặc à?
- Tên kia là NPC sao?
Một tên Pháp Sư lắp bắp hỏi.
- Không phải, là người chơi!
Một tên Đạo Tặc khác toàn thân phát lạnh, trong lòng sinh nỗi khiếp sợ nói.
- Khô lâu là do hắn triệu hồi? Hắn là Vong Linh Pháp Sư sao?
- Bề ngoài như Đạo Tặc?
Đứng cùng một chỗ với Hắc ám giác đấu sĩ, Nhiếp Ngôn trầm mặc đứng nhìn bọn họ, cho bọn họ một loại cảm giác áp bức vô hình. Bởi vì lúc này, Nhiếp Ngôn đang nắm giữ vận mệnh của bọn họ, nếu Nhiếp Ngôn chỉ huy tên Hắc ám giác đấu sĩ to lớn kia tấn công, cộng thêm hỏa lực của bốn Khô lâu pháp sư, thì bọn họ không có cơ hội sống sót.
Hốc mắt ảm đạm của Hắc ám giác đấu sĩ biến thành ngọn lửa xanh biếc, nó đang chờ mệnh lệnh của Nhiếp Ngôn. Nếu lúc này Nhiếp Ngôn hạ lệnh đánh chết mấy người chơi đó thì nó sẽ lập tức xuất thủ.
Nhiếp Ngôn sử dụng Siêu cấp động sát xem xét những người này.
Đi đầu là Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, Di Vong, Dịch Diễn, những cái tên quen thuộc, 6 cấp, 6 cấp, 5 cấp, những người này kiếp trước đều là nhân vật phong vân, tuy bọn họ không vào nghiệp đoàn, nhưng lập ra một đội tên là Chân Long Ấn Ký, thực lực so với đoàn tinh anh những nghiệp đoàn khác thì không kém bao nhiêu.
Nhiếp Ngôn nhớ tới lúc truy đuổi Xà Tích đã từng gặp mặt mấy người này một lần.
Ngẫm lại cũng đúng, với cập bậc hiện nay ngoạn gia đám đến Tác Ca Đặc cổ thành hiển nhiên không phải hạng người vô năng.
Đi đầu là Đái Đầu Đại Ca Thất Tử là Thánh Ngôn Mục Sư, sau này là một trong bảy đại Thần Mục. Đối với một đoàn đội thì Thần Mục cường đại là cực kỳ trọng yếu, bọn họ ở thời khắc mấu chốt có thể lật ngược tình thế cứu lại đoàn đội.
Còn Di Vong thì kiếp trước là một trong những Ảnh Vũ Đạo Tặc, kỹ thuật tương đương với Nhiếp Ngôn, nhưng Di Vong tiến vào du hí sớm hơn, hơn nữa là trụ cột của đoàn cố định, dù là cấp bậc hay trang bị đều hơn Nhiếp Ngôn. Nhưng mà tình thế nay đã khác, Nhiếp Ngôn hơn Di Vong 10 năm kinh nghiệm Đạo Tặc, hơn nữa thời gian tiến vào tham gia du hí cũng không lệch nhiều, địa vị hai bên ở kiếp này nhất định sẽ phải sắp xếp lại.
Có lẽ có một ngày, bọn họ nên học nhìn lên ngưỡng mộ Nhiếp Ngôn.
Về phần những người khác, dù không có thanh danh như Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, hay là Di Vong, nhưng cũng có chút danh tiếng, như là Dịch Diễn, Thuẫn Chiến Sĩ, dù không ở trong top 10 của Thuẫn Chiến Sĩ nhưng cũng không dưới top 50. Xếp hạng là phải dựa vào tiền bạc, dù 10 năm sau, toàn bộ Thiện lương trận doanh có hơn mấy chục vạn đoàn đội.
Những người này Nhiếp Ngôn dù có nghe qua nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.
Song phương đối diện thật lâu, Đái Đầu Đại Ca Thất Tử chảy mồ hôi lạnh, nhưng không biểu hiện ra tâm trạng khẩn trương. Nếu Nhiếp Ngôn xuất thủ thì sáu người bọn họ chắc chắn không còn mạng và tự nhiên dâng lên cho Nhiếp Ngôn vài món trang bị.
Nhiếp Ngôn mà ra tay, thì đó chính là thế cục sụp đổ của một bên.
Nhưng mà Nhiếp Ngôn tự có ý nghĩ của mình, những người này thực lực không kém, mặc dù hiện này cấp bậc thấp nhưng sau này chắc cũng đứng trong hàng cao thủ. Bây giờ Nhiếp Ngôn giết bọn họ thì cũng được vài món trang bị còn bị hồng danh, vài món trang bị không đáng bao nhiêu tiền, huống hồ Nhiếp Ngôn cũng không thiếu tiền. Làm gì mà phải thêm địch nhân như thế cho mình chứ? Bọn họ lại không biết mình đang ở đây làm gì, ở cập bậc hiện nay thì Nhiếp Ngôn không lo lắng Bóng ma Tác Ca Đặc sẽ bị cướp đi.
Nhiếp Ngôn cười nhẹ, không để ý tới mấy người chơi đó, hướng chỗ sâu Tác Ca Đặc mà đi.
Hắc ám giác đấu sĩ quay đầu nhìn lưng của Nhiếp Ngôn rồi nhìn lại mấy người chơi, sau đó quay đầu đi theo Nhiếp Ngôn.
Vài khô lâu đánh tới Nhiếp Ngôn, liền bị cái đuôi của Hắc ám giác đấu sĩ đập mạnh xuống vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Không ai dám đuổi theo, nếu đuổi theo thì chính là đi tìm chết.
Nhiếp Ngôn bước đi thật tiêu sái, làm cho nhóm người của Đái Đầu Đại Ca Thất Tử không thể nào quên được.
- Đợi đã!
Di Vong hướng Nhiếp Ngôn gọi.
Nhiếp Ngôn cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi, biến mất ở cuối đường.
Vô số khô lâu tập trung lại làm cản trở tầm mắt của họ, cuối cùng cả Hắc ám giác đấu sĩ cao lớn cũng không nhìn thấy được.
- Tên kia là ai, thật lợi hại, khô lâu là sinh vật triệu hồi của hắn sao!
Dịch Diễn nói thầm, nếu là như vậy thì thật là đáng sợ.
- Có lẽ không phải là sinh vật triệu hồi, chúng ta có được Chiêu hồn chi quyển, hắn cũng có khả năng có thứ như vậy.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử đăm chiêu nói – Mặc dù vậy, một mình hắn xông vào Tác Ca Đặc cổ thành thì tuyệt đối là có bản sự.
- Đúng rồi Di Vong, vừa rồi ngươi gọi hắn làm gì?
Dịch Diễn nghi hoặc hỏi.
- Nếu hắn đã xoay người rời đi, chứng minh sẽ không xuống tay với chúng ta, người như vậy thì làm quen cũng không sao.
Di Vong nói – Người ta chưa chắc chịu theo tổ đội chúng ta.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử nói, bằng không thì Nhiếp Ngôn cũng không bỏ đi, rõ ràng không muốn giao tiếp với bọn họ.
- Cũng không sao, cứ nói chuyện về sau tự nhiên sẽ thân quen. Ta vừa rồi điều tra được, tên kia gọi là Niết Viêm.
Trong lòng Di Vong cũng không biết có cảm thụ gì, cùng là Đạo Tặc hắn cùng Nhiếp Ngôn có chênh lệch rất lớn.
- Niết Viêm? Hình như ta có nghe qua tên này, trước đó có nghe một bằng hữu nói, Quanh Minh Thánh Diễm bị một người tên là Niết Viêm xử lý rất nhiều người, có lẽ là hắn. Nghe nói hắn và Hồ Ly Bán Tỉnh cũng có giao tình.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử nói, hắn giao du rộng rãi, tin tức cũng khá linh thông. Khi chúng bằng hữu nói chuyện phiếm, thường xuyên tán gẫu những tin tức tào lao, người nào nghiệp đoàn nào chịu thiệt ở trên tay ai, người nào nghiệp đoàn nào đánh nhau vân vân.
- Hắn là người của Thần Thánh La Mã đế quốc sao?
- Không biết, hắn không có đeo huân chương nghiệp đoàn chắc là không phải.
Chỉ là nhìn thoáng qua mà Nhiếp Ngôn đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với bọn họ, một tên Đạo Tặc đơn độc dám xông vào Tác Ca Đặc cổ thành, điều ngày cũng đáng làm cho họ ngưỡng mộ. Nếu có cơ hội cùng Nhiếp Ngôn kết bạn hoặc kéo Nhiếp Ngôn gia nhập đội thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhiếp Ngôn đi theo một thông đạo tiến vào bên trong mê cung, tiến về trung tâm của Tác Ca Đặc cổ thành, hắn không biết những người kia có ý đồ gì, nếu biết họ muốn mời hắn nhập đoàn thì chắc chắn sẽ khuyên họ bỏ ý định đó đi. Nhiếp Ngôn sẽ không để cho người ta sai khiến, dù là Thần Thánh La Mã đế quốc cũng chỉ là đi kiếm trang bị mà thôi. Sau này hắn tổ đoàn nhưng quyền chỉ huy phải nằm trong tay mình.
Hắc ám giác đấu sĩ xung phong dũng mãnh, đánh gục một đám quái vật, với tốc độ đánh quái khủng bố này thì kinh nghiệm của Nhiếp Ngôn tăng vọt nhanh chóng.
Xuyên qua mê cung, tiến vào một quảng trường trống trải, chu vi mấy ngàn thước, cạnh đó có một tòa Kim Tự Tháp nguy nga, tráng lệ.
Chính giữa thì có một đám khô lâu to lớn đi qua đi lại, ở khu vực rộng rãi này phân bố khoảng vài chục đám như vậy rải rác. Những khô lâu hành hình giả này cao tới 5 thước, là một bộ xương to lớn biết đi, chúng nó có cánh tay đặc biệt to khỏe vác một cây búa rất nặng bên trên phủ đầy lớp gỉ nhưng vẫn rất uy mãnh.
- Tên kia là NPC sao?
Một tên Pháp Sư lắp bắp hỏi.
- Không phải, là người chơi!
Một tên Đạo Tặc khác toàn thân phát lạnh, trong lòng sinh nỗi khiếp sợ nói.
- Khô lâu là do hắn triệu hồi? Hắn là Vong Linh Pháp Sư sao?
- Bề ngoài như Đạo Tặc?
Đứng cùng một chỗ với Hắc ám giác đấu sĩ, Nhiếp Ngôn trầm mặc đứng nhìn bọn họ, cho bọn họ một loại cảm giác áp bức vô hình. Bởi vì lúc này, Nhiếp Ngôn đang nắm giữ vận mệnh của bọn họ, nếu Nhiếp Ngôn chỉ huy tên Hắc ám giác đấu sĩ to lớn kia tấn công, cộng thêm hỏa lực của bốn Khô lâu pháp sư, thì bọn họ không có cơ hội sống sót.
Hốc mắt ảm đạm của Hắc ám giác đấu sĩ biến thành ngọn lửa xanh biếc, nó đang chờ mệnh lệnh của Nhiếp Ngôn. Nếu lúc này Nhiếp Ngôn hạ lệnh đánh chết mấy người chơi đó thì nó sẽ lập tức xuất thủ.
Nhiếp Ngôn sử dụng Siêu cấp động sát xem xét những người này.
Đi đầu là Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, Di Vong, Dịch Diễn, những cái tên quen thuộc, 6 cấp, 6 cấp, 5 cấp, những người này kiếp trước đều là nhân vật phong vân, tuy bọn họ không vào nghiệp đoàn, nhưng lập ra một đội tên là Chân Long Ấn Ký, thực lực so với đoàn tinh anh những nghiệp đoàn khác thì không kém bao nhiêu.
Nhiếp Ngôn nhớ tới lúc truy đuổi Xà Tích đã từng gặp mặt mấy người này một lần.
Ngẫm lại cũng đúng, với cập bậc hiện nay ngoạn gia đám đến Tác Ca Đặc cổ thành hiển nhiên không phải hạng người vô năng.
Đi đầu là Đái Đầu Đại Ca Thất Tử là Thánh Ngôn Mục Sư, sau này là một trong bảy đại Thần Mục. Đối với một đoàn đội thì Thần Mục cường đại là cực kỳ trọng yếu, bọn họ ở thời khắc mấu chốt có thể lật ngược tình thế cứu lại đoàn đội.
Còn Di Vong thì kiếp trước là một trong những Ảnh Vũ Đạo Tặc, kỹ thuật tương đương với Nhiếp Ngôn, nhưng Di Vong tiến vào du hí sớm hơn, hơn nữa là trụ cột của đoàn cố định, dù là cấp bậc hay trang bị đều hơn Nhiếp Ngôn. Nhưng mà tình thế nay đã khác, Nhiếp Ngôn hơn Di Vong 10 năm kinh nghiệm Đạo Tặc, hơn nữa thời gian tiến vào tham gia du hí cũng không lệch nhiều, địa vị hai bên ở kiếp này nhất định sẽ phải sắp xếp lại.
Có lẽ có một ngày, bọn họ nên học nhìn lên ngưỡng mộ Nhiếp Ngôn.
Về phần những người khác, dù không có thanh danh như Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, hay là Di Vong, nhưng cũng có chút danh tiếng, như là Dịch Diễn, Thuẫn Chiến Sĩ, dù không ở trong top 10 của Thuẫn Chiến Sĩ nhưng cũng không dưới top 50. Xếp hạng là phải dựa vào tiền bạc, dù 10 năm sau, toàn bộ Thiện lương trận doanh có hơn mấy chục vạn đoàn đội.
Những người này Nhiếp Ngôn dù có nghe qua nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.
Song phương đối diện thật lâu, Đái Đầu Đại Ca Thất Tử chảy mồ hôi lạnh, nhưng không biểu hiện ra tâm trạng khẩn trương. Nếu Nhiếp Ngôn xuất thủ thì sáu người bọn họ chắc chắn không còn mạng và tự nhiên dâng lên cho Nhiếp Ngôn vài món trang bị.
Nhiếp Ngôn mà ra tay, thì đó chính là thế cục sụp đổ của một bên.
Nhưng mà Nhiếp Ngôn tự có ý nghĩ của mình, những người này thực lực không kém, mặc dù hiện này cấp bậc thấp nhưng sau này chắc cũng đứng trong hàng cao thủ. Bây giờ Nhiếp Ngôn giết bọn họ thì cũng được vài món trang bị còn bị hồng danh, vài món trang bị không đáng bao nhiêu tiền, huống hồ Nhiếp Ngôn cũng không thiếu tiền. Làm gì mà phải thêm địch nhân như thế cho mình chứ? Bọn họ lại không biết mình đang ở đây làm gì, ở cập bậc hiện nay thì Nhiếp Ngôn không lo lắng Bóng ma Tác Ca Đặc sẽ bị cướp đi.
Nhiếp Ngôn cười nhẹ, không để ý tới mấy người chơi đó, hướng chỗ sâu Tác Ca Đặc mà đi.
Hắc ám giác đấu sĩ quay đầu nhìn lưng của Nhiếp Ngôn rồi nhìn lại mấy người chơi, sau đó quay đầu đi theo Nhiếp Ngôn.
Vài khô lâu đánh tới Nhiếp Ngôn, liền bị cái đuôi của Hắc ám giác đấu sĩ đập mạnh xuống vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Không ai dám đuổi theo, nếu đuổi theo thì chính là đi tìm chết.
Nhiếp Ngôn bước đi thật tiêu sái, làm cho nhóm người của Đái Đầu Đại Ca Thất Tử không thể nào quên được.
- Đợi đã!
Di Vong hướng Nhiếp Ngôn gọi.
Nhiếp Ngôn cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi, biến mất ở cuối đường.
Vô số khô lâu tập trung lại làm cản trở tầm mắt của họ, cuối cùng cả Hắc ám giác đấu sĩ cao lớn cũng không nhìn thấy được.
- Tên kia là ai, thật lợi hại, khô lâu là sinh vật triệu hồi của hắn sao!
Dịch Diễn nói thầm, nếu là như vậy thì thật là đáng sợ.
- Có lẽ không phải là sinh vật triệu hồi, chúng ta có được Chiêu hồn chi quyển, hắn cũng có khả năng có thứ như vậy.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử đăm chiêu nói – Mặc dù vậy, một mình hắn xông vào Tác Ca Đặc cổ thành thì tuyệt đối là có bản sự.
- Đúng rồi Di Vong, vừa rồi ngươi gọi hắn làm gì?
Dịch Diễn nghi hoặc hỏi.
- Nếu hắn đã xoay người rời đi, chứng minh sẽ không xuống tay với chúng ta, người như vậy thì làm quen cũng không sao.
Di Vong nói – Người ta chưa chắc chịu theo tổ đội chúng ta.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử nói, bằng không thì Nhiếp Ngôn cũng không bỏ đi, rõ ràng không muốn giao tiếp với bọn họ.
- Cũng không sao, cứ nói chuyện về sau tự nhiên sẽ thân quen. Ta vừa rồi điều tra được, tên kia gọi là Niết Viêm.
Trong lòng Di Vong cũng không biết có cảm thụ gì, cùng là Đạo Tặc hắn cùng Nhiếp Ngôn có chênh lệch rất lớn.
- Niết Viêm? Hình như ta có nghe qua tên này, trước đó có nghe một bằng hữu nói, Quanh Minh Thánh Diễm bị một người tên là Niết Viêm xử lý rất nhiều người, có lẽ là hắn. Nghe nói hắn và Hồ Ly Bán Tỉnh cũng có giao tình.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử nói, hắn giao du rộng rãi, tin tức cũng khá linh thông. Khi chúng bằng hữu nói chuyện phiếm, thường xuyên tán gẫu những tin tức tào lao, người nào nghiệp đoàn nào chịu thiệt ở trên tay ai, người nào nghiệp đoàn nào đánh nhau vân vân.
- Hắn là người của Thần Thánh La Mã đế quốc sao?
- Không biết, hắn không có đeo huân chương nghiệp đoàn chắc là không phải.
Chỉ là nhìn thoáng qua mà Nhiếp Ngôn đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với bọn họ, một tên Đạo Tặc đơn độc dám xông vào Tác Ca Đặc cổ thành, điều ngày cũng đáng làm cho họ ngưỡng mộ. Nếu có cơ hội cùng Nhiếp Ngôn kết bạn hoặc kéo Nhiếp Ngôn gia nhập đội thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhiếp Ngôn đi theo một thông đạo tiến vào bên trong mê cung, tiến về trung tâm của Tác Ca Đặc cổ thành, hắn không biết những người kia có ý đồ gì, nếu biết họ muốn mời hắn nhập đoàn thì chắc chắn sẽ khuyên họ bỏ ý định đó đi. Nhiếp Ngôn sẽ không để cho người ta sai khiến, dù là Thần Thánh La Mã đế quốc cũng chỉ là đi kiếm trang bị mà thôi. Sau này hắn tổ đoàn nhưng quyền chỉ huy phải nằm trong tay mình.
Hắc ám giác đấu sĩ xung phong dũng mãnh, đánh gục một đám quái vật, với tốc độ đánh quái khủng bố này thì kinh nghiệm của Nhiếp Ngôn tăng vọt nhanh chóng.
Xuyên qua mê cung, tiến vào một quảng trường trống trải, chu vi mấy ngàn thước, cạnh đó có một tòa Kim Tự Tháp nguy nga, tráng lệ.
Chính giữa thì có một đám khô lâu to lớn đi qua đi lại, ở khu vực rộng rãi này phân bố khoảng vài chục đám như vậy rải rác. Những khô lâu hành hình giả này cao tới 5 thước, là một bộ xương to lớn biết đi, chúng nó có cánh tay đặc biệt to khỏe vác một cây búa rất nặng bên trên phủ đầy lớp gỉ nhưng vẫn rất uy mãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.