Chương 120: Linh Miêu Tao Nhã
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Những Khô Lâu dũng sĩ đối với cổ mộ A Lạc Lạp Hãn có chút sợ hãi, không dám tới gần.
Nhiếp Ngôn ngồi bên trên cửa của cổ mộ Á Lạc Lạp Hãn chậm rãi chờ HP hồi phục. Rất nhanh sau đó HP đã hồi phục đầy đủ.
Nhìn thấy HP đã đầy, tâm tình của Nhiếp Ngôn tốt hơn một chút, nghiêng người đứng lên. Từ trên cửa cổ mộ nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi vào bên trong, sau đó theo đường cầu thang đi xuống phía dưới.
Cầu thang bị phong hóa theo ngày tháng, các góc cạnh đều bị bào mòn, có thể nhìn thấy trên mặt các vong linh ấn ký cổ xưa, phía dưới là vô tận hắc ám, ngay cả âm thanh nhỏ cũng bị hắc ám yên tĩnh nuốt chửng, Nhiếp Ngôn mơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Đi xuống dưới giống như là đi thuyền vào địa ngục.
Một khí tức âm trầm, và hơi thở tử vong từ sâu trong mộ bốc lên.
Nhiếp Ngôn bước đi nhẹ nhàng, ép sát tường mà đi xuống dưới.
Tuy kiếp trước đã tới nơi này nhưng lúc Nhiếp Ngôn tới thì đã sớm được người của Khải Hoàn công hội khai hoang rồi. Một số nơi giống như thế này khi đi khai hoang là một công việc rất khó khăn giống với đi khai hoang phó bản, tất cả đều phải liều mạng, trong đó chắc chắn xuất hiện nhiều sinh vật tinh anh, á tinh anh. Chúng nó bị người xử lý rồi sẽ không sinh ra nữa, giống như là Tác Ca Đặc và Khô lâu hành hình giả trong cổ thành.
Bằng một người chơi cấp 10 đi khiêu chiến bản đồ có yêu cầu cao như vậy chỉ sợ là chỉ có một mình Nhiếp Ngôn mới điên cuồng như vậy thôi.
Dụ hoặc của Tự Do chi chương là cực kỳ lớn.
Với tầm nhìn mơ hồ, Nhiếp Ngôn dần dần xuống tới đáy huyệt, phía trước có một ít ánh sáng truyền tới, tầm nhìn tốt hơn rất nhiều.
Hai bên vách huyệt khảm Khỏa Dạ minh châu, bắn ra ánh sáng mông lung hơi mờ mờ, tăng lên phần ảm đạm và thần bí cho mộ huyệt.
Sau khi tiến vào, một loại dự cảm quen thuộc dâng lên trong lòng Nhiếp Ngôn, cảnh tượng và vị trí các vật trong trí nhớ đều trùng khớp với nhau, dù sao trước đây cũng tới nơi này giết quái luyện cấp nên đã sớm quen thuộc địa hình nơi này.
Phía trước lờ mờ, có rất nhiều quái vật hoạt động, Nhiếp Ngôn cảnh giác, nhớ rõ kiếp trước chỗ này đâu có quái hoạt động, khu vực giết quái còn ở rất xa phía trước mà.
Thân ảnh Nhiếp Ngôn chậm rãi biến mất, hình bóng dung hợp lại, vừa đi dọc theo tường vừa mò mẫm phương hướng bị che khuất.
Phía trước là một đại sảnh trống trải, 2 thước rộng, 1 thước cao, bốn phía có đầy nến lay động, có rất nhiều bóng người xem xét xung quanh.
Mượn tia ánh sáng hôn ám, Nhiếp Ngôn cũng nhìn rõ ràng được trong đó là một khuôn mặt quái vật, mặc trang phục màu đen, sắc mặt xanh trắng như cương thi. Nhìn kỹ một chút thì có ước chừng hơn 30 con đang ngăn đường đi.
Nhiếp Ngôn quăng cái trinh sát lên người cương thi.
Hấp Huyết Nam Tước: 20 cấp tinh anh, huyết lượng 1000/1000.
Sặc là Hấp Huyết Nam Tước! Nhiếp Ngôn lắp bắp kinh hãi, một ít trí nhớ kiếp trước hiện lên Hấp Huyết Nam Tước là tinh anh quái khó đối phó nhất ở cấp 20, máu chúng nó không tính là nhiều nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, công kích lại cao, đồng thời hút máu, rất khó đối phó. Lúc cấp 27 Nhiếp Ngôn đã từng bị Hấp Huyết Nam Tước xử lý.
Vong linh đối với linh khí (khí của người sống) rất mẫn cảm, một khi có sinh vật tới gần chúng nó khoảng 7- 8 thước thì liền có thể cảm giác được vị trí cụ thể của đối phương.
Cho nên Tiềm Hành của Đạo Tặc không có hiệu quả.
Hơn 30 con Hấp Huyết Nam Tước, đã đứng chật nít ở phía trước, Nhiếp Ngôn căn bản không có khả năng Tiềm Hành mà qua.
Một con đã rất khó xơi rồi giờ huống chi có nhiều như vậy!
Làm sao đi qua bây giờ? Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn lên đỉnh của đại điện, đỉnh chóp được làm hoàn toàn từ một tảng đá, che kín quy tắc của các đồ án, sắc thái đỏ sẫm, hình thành một lốc xoáy hình tròn thật lớn, ở giữa vẽ một cái bạch sắc khô lâu. Hốc mắt của khô lâu có hỏa diễm màu xanh lẳng lặng cháy, như là một thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không dám.
Thần bí khô lâu làm tăng lên vẻ dị thường quỷ bí của đại điện.
Nhìn thấy vách đại điện trơn nhẵn, khóe miệng của Nhiếp Ngôn mỉm cười, sử dụng kỹ năng của Chức Ti giả giới chỉ, một đạo tơ nhện bắn lên vách của đại điện, dựa vào cổ lực này Nhiếp Ngôn bay lên trên vách đá tiến gần tới đỉnh chóp của đại điện.
Nhiếp Ngôn lại dùng kỹ năng của Ba Hành giả giới chỉ, hai bàn tay tựa như có sức hút, lúc chạm vào vách tường lập tức dính chặt lên nó.
Giống như một con nhện bình thường, đi qua trên đầu Hấp Huyết Nam Tước.
Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được, Hấp Huyết Nam Tước ở phía dưới có chút xao động, có khả năng chúng nó ngửi được mùi của sinh vật, nhưng mà chúng nó không thể nào nghĩ được là Nhiếp Ngôn đang ở trên đỉnh đầu của mình, dù có phát hiện thì cũng không thể công kích tới.
Nhanh chóng bò tới trung tâm trên vách đại điện, khoảng cách với khô lâu đồ án ngày càng gần, khi đến gần đồ án khô lâu khoảng chừng 5 thước thì trong lòng Nhiếp Ngôn cảm thấy không ổn.
Khô lâu này có điều cổ quái!
Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền ngừng lại, cái đồ án khô lâu phía xa đó là… là một cơ quan dẫn nỗ.
Trực giác nhạy bén lại một lần nữa cứu Nhiếp Ngôn.
Biết được đồ án khô lâu ở trung ương đại điện là gì rồi thì tâm tình khẩn trương của Nhiếp Ngôn mới thả lỏng một chút, nếu mà mò vào chỗ cơ quan dẫn nổ đó thì Nhiếp Ngôn không thể nào mà chạy trốn kịp, sẽ bị nổ thành thịt vụn.
Tuy Đạo Tặc đối với cơ quan có một phản xạ bình tĩnh nhất định, dù có giẫm phải thì cũng có xác suất rất lớn tránh được thương tổn do cơ quan gây ra. Nhưng có nhiều cơ quan thì cực kỳ nguy hiểm, mỗi khi kích hoạt nó thì chắc chắn là “đi bán muối”. Giống như cái cơ quan dẫn nổ đó, khoảng cách 5 thước có thể cảm giác được trên mặt nó có ẩn chứa năng lượng khác thường, nếu mà động nó thì kết quả không tưởng tượng được. May mắn là Nhiếp Ngôn cẩn thận, không tùy tiện tới gần.
Bò trên đỉnh cổ mộ chừng mười phút, khoảng cách với Hấp Huyết Nam Tước ước chừng 20 thước, Nhiếp Ngôn xoay người nhảy xuống, rơi trên đất.
Hữu kinh vô hiểm, đã qua được khu vực nguy hiểm đó, Nhiếp Ngôn tiếp tục đi sâu vào bên trong cổ mộ.
Đi trên con đường hôn ám, phía trước đã vô cùng quen thuộc với Nhiếp Ngôn. Nếu gặp Hấp Huyết Cương Thi bình thường thì dù có thể đối phó nhưng cũng phải cẩn thận, dù sao hắn tới nơi này không phải vì giết quái luyện cấp.
Mục tiêu chỉ có một, đó là Tự Do chi chương!
Trong lúc tiềm hành đi trong mê cung mộ huyệt để xuống tầng 2 Nhiếp Ngôn lại phát hiện vài bảo rương Bạch Ngân, tất cả đều bị khóa.
Không có kỹ năng mở khóa, cũng không có chìa khóa. Trong túi Nhiếp Ngôn chỉ có cái chìa khóa có thể mở bảo rương 6 cấp trở xuống, mà bảo rương trong bản đồ này thì ít nhất đều là 10 cấp trở lên.
Nhiếp Ngôn đi vào một phòng giam, phát hiện trong góc khuất có cái gì đó, tiến sát vào thì phát hiện là một cái thùng cũ nát, là một thùng không khóa! Không khỏi cảm khái, không dễ chút nào nha, rốt cục cũng có một cái thùng không khóa.
Nhiếp Ngôn khom lưng mở cái thùng, mò mẫm bên trong hình như là một quyển sách kỹ năng.
Lấy ra ngoài xem.
Sách kỹ năng: Linh Miêu Tao Nhã.
Miêu tả: Đạo Tặc thông qua năng lực phối hợp đạt được năng lực hoạt động cường đại, cần cấp bậc 23.
Thuộc tính kỹ năng: bị động, khi ngã sấp ở độ cao nhất định thì thương tổn giảm 1 nửa, tăng phúc khái 1 banh, lực cân bằng +10, phản xạ không bị gò bó +10, thêm vào 10 điểm nhanh nhẹn.
Hạn chế: Đạo Tặc, trận doanh nào cũng có thể sử dụng.
Thì ra là Linh Miêu Tao Nhã, bản kỹ năng này đối với người chơi bình thường mà nói thì cân bằng +10, phản xạ không gò bó +10, nhanh nhẹn +10, thuộc tính có vẻ không tồi, nhưng cũng không phải tốt lắm, trước mắt các thuộc tính này không dùng tới. Có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối với Nhiếp Ngôn thì là cực phẩm bởi vì Nhiếp Ngôn với các người chơi bình thường khác đi hai đường khác nhau.
Các người chơi bình thường thì thường đi đường nhanh nhẹn, hoặc là cân bằng, Nhiếp Ngôn thì tăng đường nhanh nhẹn, còn sử dụng Chức Ti giả giới chỉ, Ba Hành giả giới chỉ, Vũ Lạc bảo thạch đều là đặc thù vật phẩm, đã tạo nên một Đạo Tặc hoàn toàn khác.
Công tác của Đạo Tặc chính là đi dò đường, loại trừ cạm bẫy, tìm hành đánh lén Bố Y, Nhiếp Ngôn đã tạo nên một định nghĩa hoàn toàn mới về Đạo Tặc.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn đã từng nghĩ tới tạo nên một Đạo Tặc như vậy nhưng mà không có đủ thực lực để thực hiện, đầu tiên là Chức Ti giả giới chỉ, Ba Hành giả giới chỉ tỉ lệ rớt cực thấp, lại có giá trị xa xỉ, Nhiếp Ngôn không thể mua nổi, còn Vũ Lạc bảo thạch thì cũng vô phương. Kiếp trước Nhiếp Ngôn quả là đã thông qua phó bản Thụ Yêu lâm cấp chuyên gia có tuôn ra Vũ Lạc bảo thạch nhưng lúc phân phối trang bị thì Vũ Lạc bảo thạch không tới lượt Nhiếp Ngôn, một Pháp Sư trong đoàn đội đã lấy mất rồi, chỉ đưa cho họ mỗi người 3 bạc. Lúc trước Nhiếp Ngôn là một lính đánh thuê.
Lúc cấp bậc cao thì Nhiếp Ngôn đã không phù hợp để vào Thụ Yêu lâm cấp chuyên gia nữa, trên thị trường phàm là trang bị Vũ Lạc đều có giá rất cao, hắn lại không thể mua nổi.
Về phần Linh Miêu Tao Nhã cũng là một quyển hy hữu kỹ năng, nếu không phải may mắn tiến vào A Lạc Lạp Hãn mộ huyệt, đồ tốt này thì cũng không tới phiên Nhiếp Ngôn hưởng!
Linh Miêu Tao Nhã tuy rằng không phải quan trọng gì nhưng ít ra cũng giúp chiến thuật của Nhiếp Ngôn hoàn thiện hơn.
Nhiếp Ngôn bỏ Linh Miêu Tao Nhã vào túi, chờ cấp 23 thì mới có thể dùng được. Đi qua một đường hầm hẹp dài, Nhiếp Ngôn tiến vào một gian mật thất chỉ rộng vài thước, mật thất không lớn nhưng lại để được 3 quan tài đá, được đúc từ đá màu trắng, vô cùng đơn giản, chỉ có đỉnh quan tài có một số đồ án vặn vẹo, bốn rãnh có một màu đỏ rất đẹp, tựa như là máu tươi.
Đây là ký hiệu của Vận Mệnh pháp trận!
Ba quan tài này cũng không đơn giản, mà là một vật phẩm thần bí, nói chính xác hơn là vật phẩm Vận Mệnh của Vong Linh tộc.
Lúc người chơi mở nấp quan thì sẽ kích hoạt pháp trận ở trên nấp quan tài, bên trong sẽ không thể biết được chuyện gì xảy ra.
Nếu nấp quan bị mở, mỗi 10 ngày sẽ tạo mới một lần.
Nghe nói có người chơi mở ra được Tử Vong khôi cực phẩm trang bị, thậm chí là vật phẩm Truyền Kỳ tàn phiến, cũng có người chơi lấy được Hấp Huyết quỷ cấp Thân Vương, nháy mắt đã xử lý hắn.
Ba cái quan tài nằm lẳng lặng bên trong, rất là dụ hoặc, cũng làm cho người ta cực kì sợ hãi.
Nhiếp Ngôn ngồi bên trên cửa của cổ mộ Á Lạc Lạp Hãn chậm rãi chờ HP hồi phục. Rất nhanh sau đó HP đã hồi phục đầy đủ.
Nhìn thấy HP đã đầy, tâm tình của Nhiếp Ngôn tốt hơn một chút, nghiêng người đứng lên. Từ trên cửa cổ mộ nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi vào bên trong, sau đó theo đường cầu thang đi xuống phía dưới.
Cầu thang bị phong hóa theo ngày tháng, các góc cạnh đều bị bào mòn, có thể nhìn thấy trên mặt các vong linh ấn ký cổ xưa, phía dưới là vô tận hắc ám, ngay cả âm thanh nhỏ cũng bị hắc ám yên tĩnh nuốt chửng, Nhiếp Ngôn mơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Đi xuống dưới giống như là đi thuyền vào địa ngục.
Một khí tức âm trầm, và hơi thở tử vong từ sâu trong mộ bốc lên.
Nhiếp Ngôn bước đi nhẹ nhàng, ép sát tường mà đi xuống dưới.
Tuy kiếp trước đã tới nơi này nhưng lúc Nhiếp Ngôn tới thì đã sớm được người của Khải Hoàn công hội khai hoang rồi. Một số nơi giống như thế này khi đi khai hoang là một công việc rất khó khăn giống với đi khai hoang phó bản, tất cả đều phải liều mạng, trong đó chắc chắn xuất hiện nhiều sinh vật tinh anh, á tinh anh. Chúng nó bị người xử lý rồi sẽ không sinh ra nữa, giống như là Tác Ca Đặc và Khô lâu hành hình giả trong cổ thành.
Bằng một người chơi cấp 10 đi khiêu chiến bản đồ có yêu cầu cao như vậy chỉ sợ là chỉ có một mình Nhiếp Ngôn mới điên cuồng như vậy thôi.
Dụ hoặc của Tự Do chi chương là cực kỳ lớn.
Với tầm nhìn mơ hồ, Nhiếp Ngôn dần dần xuống tới đáy huyệt, phía trước có một ít ánh sáng truyền tới, tầm nhìn tốt hơn rất nhiều.
Hai bên vách huyệt khảm Khỏa Dạ minh châu, bắn ra ánh sáng mông lung hơi mờ mờ, tăng lên phần ảm đạm và thần bí cho mộ huyệt.
Sau khi tiến vào, một loại dự cảm quen thuộc dâng lên trong lòng Nhiếp Ngôn, cảnh tượng và vị trí các vật trong trí nhớ đều trùng khớp với nhau, dù sao trước đây cũng tới nơi này giết quái luyện cấp nên đã sớm quen thuộc địa hình nơi này.
Phía trước lờ mờ, có rất nhiều quái vật hoạt động, Nhiếp Ngôn cảnh giác, nhớ rõ kiếp trước chỗ này đâu có quái hoạt động, khu vực giết quái còn ở rất xa phía trước mà.
Thân ảnh Nhiếp Ngôn chậm rãi biến mất, hình bóng dung hợp lại, vừa đi dọc theo tường vừa mò mẫm phương hướng bị che khuất.
Phía trước là một đại sảnh trống trải, 2 thước rộng, 1 thước cao, bốn phía có đầy nến lay động, có rất nhiều bóng người xem xét xung quanh.
Mượn tia ánh sáng hôn ám, Nhiếp Ngôn cũng nhìn rõ ràng được trong đó là một khuôn mặt quái vật, mặc trang phục màu đen, sắc mặt xanh trắng như cương thi. Nhìn kỹ một chút thì có ước chừng hơn 30 con đang ngăn đường đi.
Nhiếp Ngôn quăng cái trinh sát lên người cương thi.
Hấp Huyết Nam Tước: 20 cấp tinh anh, huyết lượng 1000/1000.
Sặc là Hấp Huyết Nam Tước! Nhiếp Ngôn lắp bắp kinh hãi, một ít trí nhớ kiếp trước hiện lên Hấp Huyết Nam Tước là tinh anh quái khó đối phó nhất ở cấp 20, máu chúng nó không tính là nhiều nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, công kích lại cao, đồng thời hút máu, rất khó đối phó. Lúc cấp 27 Nhiếp Ngôn đã từng bị Hấp Huyết Nam Tước xử lý.
Vong linh đối với linh khí (khí của người sống) rất mẫn cảm, một khi có sinh vật tới gần chúng nó khoảng 7- 8 thước thì liền có thể cảm giác được vị trí cụ thể của đối phương.
Cho nên Tiềm Hành của Đạo Tặc không có hiệu quả.
Hơn 30 con Hấp Huyết Nam Tước, đã đứng chật nít ở phía trước, Nhiếp Ngôn căn bản không có khả năng Tiềm Hành mà qua.
Một con đã rất khó xơi rồi giờ huống chi có nhiều như vậy!
Làm sao đi qua bây giờ? Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn lên đỉnh của đại điện, đỉnh chóp được làm hoàn toàn từ một tảng đá, che kín quy tắc của các đồ án, sắc thái đỏ sẫm, hình thành một lốc xoáy hình tròn thật lớn, ở giữa vẽ một cái bạch sắc khô lâu. Hốc mắt của khô lâu có hỏa diễm màu xanh lẳng lặng cháy, như là một thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không dám.
Thần bí khô lâu làm tăng lên vẻ dị thường quỷ bí của đại điện.
Nhìn thấy vách đại điện trơn nhẵn, khóe miệng của Nhiếp Ngôn mỉm cười, sử dụng kỹ năng của Chức Ti giả giới chỉ, một đạo tơ nhện bắn lên vách của đại điện, dựa vào cổ lực này Nhiếp Ngôn bay lên trên vách đá tiến gần tới đỉnh chóp của đại điện.
Nhiếp Ngôn lại dùng kỹ năng của Ba Hành giả giới chỉ, hai bàn tay tựa như có sức hút, lúc chạm vào vách tường lập tức dính chặt lên nó.
Giống như một con nhện bình thường, đi qua trên đầu Hấp Huyết Nam Tước.
Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được, Hấp Huyết Nam Tước ở phía dưới có chút xao động, có khả năng chúng nó ngửi được mùi của sinh vật, nhưng mà chúng nó không thể nào nghĩ được là Nhiếp Ngôn đang ở trên đỉnh đầu của mình, dù có phát hiện thì cũng không thể công kích tới.
Nhanh chóng bò tới trung tâm trên vách đại điện, khoảng cách với khô lâu đồ án ngày càng gần, khi đến gần đồ án khô lâu khoảng chừng 5 thước thì trong lòng Nhiếp Ngôn cảm thấy không ổn.
Khô lâu này có điều cổ quái!
Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền ngừng lại, cái đồ án khô lâu phía xa đó là… là một cơ quan dẫn nỗ.
Trực giác nhạy bén lại một lần nữa cứu Nhiếp Ngôn.
Biết được đồ án khô lâu ở trung ương đại điện là gì rồi thì tâm tình khẩn trương của Nhiếp Ngôn mới thả lỏng một chút, nếu mà mò vào chỗ cơ quan dẫn nổ đó thì Nhiếp Ngôn không thể nào mà chạy trốn kịp, sẽ bị nổ thành thịt vụn.
Tuy Đạo Tặc đối với cơ quan có một phản xạ bình tĩnh nhất định, dù có giẫm phải thì cũng có xác suất rất lớn tránh được thương tổn do cơ quan gây ra. Nhưng có nhiều cơ quan thì cực kỳ nguy hiểm, mỗi khi kích hoạt nó thì chắc chắn là “đi bán muối”. Giống như cái cơ quan dẫn nổ đó, khoảng cách 5 thước có thể cảm giác được trên mặt nó có ẩn chứa năng lượng khác thường, nếu mà động nó thì kết quả không tưởng tượng được. May mắn là Nhiếp Ngôn cẩn thận, không tùy tiện tới gần.
Bò trên đỉnh cổ mộ chừng mười phút, khoảng cách với Hấp Huyết Nam Tước ước chừng 20 thước, Nhiếp Ngôn xoay người nhảy xuống, rơi trên đất.
Hữu kinh vô hiểm, đã qua được khu vực nguy hiểm đó, Nhiếp Ngôn tiếp tục đi sâu vào bên trong cổ mộ.
Đi trên con đường hôn ám, phía trước đã vô cùng quen thuộc với Nhiếp Ngôn. Nếu gặp Hấp Huyết Cương Thi bình thường thì dù có thể đối phó nhưng cũng phải cẩn thận, dù sao hắn tới nơi này không phải vì giết quái luyện cấp.
Mục tiêu chỉ có một, đó là Tự Do chi chương!
Trong lúc tiềm hành đi trong mê cung mộ huyệt để xuống tầng 2 Nhiếp Ngôn lại phát hiện vài bảo rương Bạch Ngân, tất cả đều bị khóa.
Không có kỹ năng mở khóa, cũng không có chìa khóa. Trong túi Nhiếp Ngôn chỉ có cái chìa khóa có thể mở bảo rương 6 cấp trở xuống, mà bảo rương trong bản đồ này thì ít nhất đều là 10 cấp trở lên.
Nhiếp Ngôn đi vào một phòng giam, phát hiện trong góc khuất có cái gì đó, tiến sát vào thì phát hiện là một cái thùng cũ nát, là một thùng không khóa! Không khỏi cảm khái, không dễ chút nào nha, rốt cục cũng có một cái thùng không khóa.
Nhiếp Ngôn khom lưng mở cái thùng, mò mẫm bên trong hình như là một quyển sách kỹ năng.
Lấy ra ngoài xem.
Sách kỹ năng: Linh Miêu Tao Nhã.
Miêu tả: Đạo Tặc thông qua năng lực phối hợp đạt được năng lực hoạt động cường đại, cần cấp bậc 23.
Thuộc tính kỹ năng: bị động, khi ngã sấp ở độ cao nhất định thì thương tổn giảm 1 nửa, tăng phúc khái 1 banh, lực cân bằng +10, phản xạ không bị gò bó +10, thêm vào 10 điểm nhanh nhẹn.
Hạn chế: Đạo Tặc, trận doanh nào cũng có thể sử dụng.
Thì ra là Linh Miêu Tao Nhã, bản kỹ năng này đối với người chơi bình thường mà nói thì cân bằng +10, phản xạ không gò bó +10, nhanh nhẹn +10, thuộc tính có vẻ không tồi, nhưng cũng không phải tốt lắm, trước mắt các thuộc tính này không dùng tới. Có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối với Nhiếp Ngôn thì là cực phẩm bởi vì Nhiếp Ngôn với các người chơi bình thường khác đi hai đường khác nhau.
Các người chơi bình thường thì thường đi đường nhanh nhẹn, hoặc là cân bằng, Nhiếp Ngôn thì tăng đường nhanh nhẹn, còn sử dụng Chức Ti giả giới chỉ, Ba Hành giả giới chỉ, Vũ Lạc bảo thạch đều là đặc thù vật phẩm, đã tạo nên một Đạo Tặc hoàn toàn khác.
Công tác của Đạo Tặc chính là đi dò đường, loại trừ cạm bẫy, tìm hành đánh lén Bố Y, Nhiếp Ngôn đã tạo nên một định nghĩa hoàn toàn mới về Đạo Tặc.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn đã từng nghĩ tới tạo nên một Đạo Tặc như vậy nhưng mà không có đủ thực lực để thực hiện, đầu tiên là Chức Ti giả giới chỉ, Ba Hành giả giới chỉ tỉ lệ rớt cực thấp, lại có giá trị xa xỉ, Nhiếp Ngôn không thể mua nổi, còn Vũ Lạc bảo thạch thì cũng vô phương. Kiếp trước Nhiếp Ngôn quả là đã thông qua phó bản Thụ Yêu lâm cấp chuyên gia có tuôn ra Vũ Lạc bảo thạch nhưng lúc phân phối trang bị thì Vũ Lạc bảo thạch không tới lượt Nhiếp Ngôn, một Pháp Sư trong đoàn đội đã lấy mất rồi, chỉ đưa cho họ mỗi người 3 bạc. Lúc trước Nhiếp Ngôn là một lính đánh thuê.
Lúc cấp bậc cao thì Nhiếp Ngôn đã không phù hợp để vào Thụ Yêu lâm cấp chuyên gia nữa, trên thị trường phàm là trang bị Vũ Lạc đều có giá rất cao, hắn lại không thể mua nổi.
Về phần Linh Miêu Tao Nhã cũng là một quyển hy hữu kỹ năng, nếu không phải may mắn tiến vào A Lạc Lạp Hãn mộ huyệt, đồ tốt này thì cũng không tới phiên Nhiếp Ngôn hưởng!
Linh Miêu Tao Nhã tuy rằng không phải quan trọng gì nhưng ít ra cũng giúp chiến thuật của Nhiếp Ngôn hoàn thiện hơn.
Nhiếp Ngôn bỏ Linh Miêu Tao Nhã vào túi, chờ cấp 23 thì mới có thể dùng được. Đi qua một đường hầm hẹp dài, Nhiếp Ngôn tiến vào một gian mật thất chỉ rộng vài thước, mật thất không lớn nhưng lại để được 3 quan tài đá, được đúc từ đá màu trắng, vô cùng đơn giản, chỉ có đỉnh quan tài có một số đồ án vặn vẹo, bốn rãnh có một màu đỏ rất đẹp, tựa như là máu tươi.
Đây là ký hiệu của Vận Mệnh pháp trận!
Ba quan tài này cũng không đơn giản, mà là một vật phẩm thần bí, nói chính xác hơn là vật phẩm Vận Mệnh của Vong Linh tộc.
Lúc người chơi mở nấp quan thì sẽ kích hoạt pháp trận ở trên nấp quan tài, bên trong sẽ không thể biết được chuyện gì xảy ra.
Nếu nấp quan bị mở, mỗi 10 ngày sẽ tạo mới một lần.
Nghe nói có người chơi mở ra được Tử Vong khôi cực phẩm trang bị, thậm chí là vật phẩm Truyền Kỳ tàn phiến, cũng có người chơi lấy được Hấp Huyết quỷ cấp Thân Vương, nháy mắt đã xử lý hắn.
Ba cái quan tài nằm lẳng lặng bên trong, rất là dụ hoặc, cũng làm cho người ta cực kì sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.