Chương 590: Mỹ Nữ Lớp Trưởng
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Qua vài tiết học, Nhiếp Ngôn phát hiện những chương trình học này khá là đơn giản, kiếp trước một ít lý luận hắn xem không hiểu, hiện tại đều dễ dàng giải quyết.
Có lẽ là do tâm tình của hắn thay đổi so với trước kia, cũng có lẽ là do hắn trưởng thành hơn, khiến cho năng lực lý giải của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Doãn Nham chỉ hướng vị trí chính giữa tổ 2, nói: “Nhìn thấy người kia không, hắn gọi Đơn Ngạn, mấy ngày gần đây mới bắt đầu đến lớp, hắn là một trong những người có năng lực cạnh tranh với ngươi, đứng thứ hai trong cả lớp.”
Nhiếp Ngôn nhìn về hướng chỉ tay của Doãn Nham, tên Đơn Ngạn kia nhìn bề ngoài có vẻ có khí chất của tiểu bạch kiểm, làn da trắng trẻo, mặc T-shirt, có vài phần giống minh tinh trên TV. Nhưng mà toàn thân cơ thể hắn lại ẩn chứa một loại lực lượng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhiếp Ngôn mỉm cười, những người như Đơn Ngạn hắn căn bản không để vào mắt, kẻ địch của hắn là những người như Tào Húc, Ngang Dực Thiên Sứ, Tần Hàn, mà không phải những học sinh của trường Đệ Nhất Quân Đội, điểm này Doãn Nam có lẽ sẽ không hiểu. Dù sao bọn họ không phải là người có cùng suy nghĩ.
Ngoại trừ những người như Đơn Ngạn, cao thủ ở hệ chỉ huy hay là có mấy người.
Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị đứng lên, một bóng người đứng ở trước mặt của hắn, thiếu chút nữa làm hắn đụng phải.
Nhiếp Ngôn ngẩng đầu, đứng ở phía trước hắn là lớp trưởng mĩ nữ của bọn họ, Triệu Thơ Ngọc.
Nhiếp Ngôn đánh giá thoáng qua Triệu Thơ Ngọc, Triệu Thơ Ngọc mặc một cái áo hai vai màu hồng phấn, lộ ra bả vai tinh xảo, bên dưới mặc một cái quần ngắn, đến gốc đùi, đi một đôi tất chân màu đen, tôn lên đôi chân thon dài của nàng, mặt mày mê người, ngược lại có vài phần hương vị, được cho là một mỹ nữ . Nếu như không so sánh với người khác, Triệu Thơ Ngọc đứng ở trước mặt hắn như thế này, ngược lại cảm giác có vài phần thanh tú động lòng người, nhưng nếu là cùng Tạ Dao đứng chung cùng một chỗ, lập tức trở nên bình thường không có điểm nhấn. Hơn nữa Nhiếp Ngôn không quá thích loại hình xinh đẹp của Triệu Thơ Ngọc, cho người ta cảm giác có chút mãng.
“Trưởng lớp đại nhân, xin hỏi có chuyện gì?” Nhiếp Ngôn hỏi, giọng nói lạnh nhạt.
“Nhiếp Ngôn, khuya hôm nay lớp chúng ta muốn mở một cái tụ hội ở trong Tín Ngưỡng, ngươi có hứng thú tới hay không?” Thanh âm của Triệu Thơ Ngọc rất mềm nhẹ, thanh thúy dễ nghe, làm cho những người xung quanh như Doãn Nham cảm thấy xương của mình đều trở nên mềm.
“Thực xin lỗi, buổi tối ta có chút việc, không có biện pháp rời đi, các ngươi chơi a, đẳng cấp của ta rất thấp.” Nhiếp Ngôn từ chối, nhưng mà nói chuyện lại rất khách khí, dù thế nào cũng là bạn cùng lớp, cần thiết phải duy trì hoà hợp êm thấm.
Triệu Thơ Ngọc cau lại đôi mi thanh tú, đây là lần đầu tiên nàng mở loại tụ hội như thế này, những người khác trong lớp đều vui vẻ đồng ý, chỉ có một mình Nhiếp Ngôn không nể tình cự tuyệt, khiến cho mặt mũi của nàng không biết để đi đâu. Điểm tổng của Nhiếp Ngôn là cao nhất, nếu hắn không đi, lần này tụ hội chắc chắn sẽ không mấy thú vị.
Nàng tự nhận chính mình có vài phần tư sắc, cho nên mới được các nam sinh đề cử trở thành trưởng lớp, nhưng riêng Nhiếp Ngôn, ngay cả nghiêng mắt nhìn nàng đều lười không liếc nhìn một cái, cái này làm cho nàng có chút khó chịu.
“Những người khác ở lớp chúng ta đều muốn đi, chỉ có mình ngươi không đến, không khỏi quá mức đặc biệt khác người.” Triệu Thơ Ngọc có chút giận dỗi nói.
“Trưởng lớp đại nhân, ta có thể làm chứng, hắn quả thật có việc, lần sau tụ hội Nhiếp Ngôn nhất định sẽ tham gia.” Doãn Nham chứng kiến tình huống có chút không ổn, tranh thủ thời gian hoà giải nói.
Nghe được lời nói của Doãn Nham, Triệu Thơ Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Không tham gia thì thôi, chúng ta thiếu hắn cũng không sao.”
Nhiếp Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Thơ Ngọc, lại một kẻ tự cho là đúng, cho rằng nàng làm trưởng lớp là địa vị có thể đè lên đầu người khác sao, nguyên bản hắn còn định ghé qua xem, hiện tại xem ra không cần, loại tụ hội này, phỏng chừng cũng không có trò gì hay ho.
Nhiếp Ngôn mặc kệ cô gái này.
“Nhiếp Ngôn, bên ngoài có mỹ nữ tìm ngươi.” Hướng cửa ra vào có một vị bạn học hô một tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều hướng cửa nhìn, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trạng thái sửng sốt, người đến là Tưởng Oánh Ngữ, nếu nói đến dáng người, Tưởng Oánh Ngữ tuyệt đối có thể làm cho đám người của hệ chỉ huy giật nảy mình, về phần tướng mạo, so với Triệu Thơ Ngọc phải đẹp nhiều hơn.
Ánh mắt rơi vào trên dáng người có lồi lõm của Tưởng Oánh Ngữ, rất nhiều nam sinh trong lớp đều nuốt một ngụm nước bọt.
“Là Tưởng Oánh Ngữ!”
“Nàng sao lại tới đây, lại tìm Nhiếp Ngôn, nàng cùng Nhiếp Ngôn có quan hệ như thế nào?”
“Không biết, là người nha hay là có gian tình?”
Tưởng Oánh Ngữ vừa mới nhập học, thanh danh liền lan xa, bị rất nhiều nam sinh tôn sùng là nữ thần, rất nhiều người đều mơ ước dáng người hoàn mĩ của Tưởng Oánh Ngữ, có rất ít nam nhân chứng kiến dáng người hấp dẫn động lòng người của Tưởng Oánh Ngữ mà không sinh ra tâm tư xấu xa. Nhưng mà hiện tại, nữ thần này lại đặc biệt tìm đến Nhiếp Ngôn.
Tất cả các nam sinh trong lớp đều có ánh mắt ghen ghét nhìn Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đứng lên, Triệu Thơ Ngọc ngẩn người, lùi đến một bên, chứng kiến Tưởng Oánh Ngữ đứng ở cửa ra vào, nàng lập tức sinh ra cảm giác thua chị kém em, loại cảm giác phức tạp tự ti làm nàng có chút xấu hổ và giận dữ.
Tưởng Oánh Ngữ đứng ở cửa ra vào, bộ dáng có chút do dự bất an, trong nội tâm, trái tim bang bang không ngừng nhảy, nghĩ đến việc nhìn thấy Nhiếp Ngôn, nàng liền thấy xấu hổ, thậm chí muốn bỏ chạy trối chết .
Nhiếp Ngôn đi ra cửa, nhìn về phía Tưởng Oánh Ngữ nhàn nhạt hỏi thăm: “Tìm ta có chuyện gì không?”
“Là thế này, mấy ngày nữa ta sẽ có buổi diễn xuất, ngươi muốn đến xem không? Chỗ ta có mấy tấm vé, ngươi có thể rủ bạn bè của ngươi.” Tưởng Oánh Ngữ lấy hết dũng khí nói.
“Đến lúc đó rồi tính a, hẳn là không có thời gian, nếu ngươi không ngại, liền đưa phiếu cho ta, trong lớp chắc là sẽ có rất nhiều người có hứng thú.”
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút nói, hắn từ đầu tới giờ đối Tưởng Oánh Ngữ không có cảm tình gì, nếu là giới hạn ở làm một người bạn bình thường, hắn sẽ không quá chú ý, dù sao đều là đến từ trường trung học Hoa Đại, có thể ở trường Đệ Nhất Quân Đội chiếu ứng lẫn nhau.
“Ừ, cám ơn.”
Gặp Nhiếp Ngôn không lãnh đạm cự tuyệt, Tưởng Oánh Ngữ nặng nề gật gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhiếp Ngôn sững sờ một chút, rốt cuộc là ai phải cảm ơn ai? Hắn nhận lấy vé trong tay Tưởng Oánh Ngữ, tổng cộng năm cái, nàng chuẩn bị quá nhiều.
Tưởng Oánh Ngữ đưa phiếu cho hắn rồi liền rời đi..
Nhiếp Ngôn vào phòng học, phát hiện toàn bộ nam sinh trong lớp đều đang nhìn hắn, trong ánh mắt trần trụi viết ghen ghét.
Nhiếp Ngôn trong lòng cười khổ, đám người này có lẽ đang nghĩ lung tung, nhưng mà loại tình huống này, hắn cho dù có mười cái miệng cũng nói không rõ, thôi kệ, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.
Triệu Thơ Ngọc có chút chật vật trở về, nàng cảm giác được Tưởng Oánh Ngữ vừa xuất hiện, ánh hào quang của nàng liền hoàn toàn bị che dấu, hơn nữa Nhiếp Ngôn cự tuyệt, làm cho nàng thấy mất hết mặt mũi, chuyện lần này, nàng liền thật sự ghi hận Nhiếp Ngôn.
“Nhiếp Ngôn, vừa rồi Tưởng mỹ nữ tìm ngươi có chuyện gì chứ?” Doãn Nham vẻ mặt bà tám tiến lên, lấy tay ôm cổ Nhiếp Ngôn.
“Bạn học hồi cao trung, đưa ta mấy tấm vé diễn xuất, các ngươi muốn, thì lấy đi a.” Nhiếp Ngôn đem mấy tấm vé này đưa cho mấy người Doãn Nham.
“Mẹ nó, suất ngây người, mấy tấm vé này ta nhờ người ta kiếm còn không được, vẫn là Nhiếp Ngôn có năng lực, thoáng kiếm đến năm cái.” Phí Triết chứng kiến vé trong tay Nhiếp Ngôn, hưng phấn mà nói.
“Một người một cái bỏ tiền mua, đừng có tranh nhau.” Doãn Nham lớn tiếng hô, chung quanh vài người lập tức tranh nhau mua xong mấy tấm vé, may mắn tay hắn nhanh, giữ lại một cái.
Mà ngay đứa khó chịu như Hạ Thiên Vũ, cũng tranh đoạt tới mức mặt đỏ tới mang tai.
Bọn họ cướp được vé rồi, cả đám đều rất kích động.
Nhiếp Ngôn thấy thế, chảy mồ hôi, hắn đối với loại biểu diễn như thế này, không có một chút hứng thú nào.
“Nhiếp Ngôn, từ nay về sau nếu lấy được vé như thế này, phải nhớ rõ huynh đệ ta.” Phí Triết cười hắc hắc, vỗ vỗ phía sau lưng Nhiếp Ngôn.
“Còn có ta.” Doãn Nham lập tức bổ sung nói.
“Nói, ngươi cùng Tưởng mỹ nữ hẳn là không chỉ là quan hệ đồng học a, đừng tưởng mọi người không phát hiện, Tưởng mỹ nữ đưa vé cho ngươi xong liền khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, làm cho xương cốt chúng ta đều mềm nhũn.” Phí Triết ở bên cạnh nói.
“Khẳng định không đơn giản.” Doãn Nham chấp nhận gật đầu.
Chủ đề nghị luận của mọi người, thoáng cái toàn bộ chuyển đến trên người Tưởng Oánh Ngữ, Triệu Thơ Ngọc tại chỗ ngồi nghe được bàn bên cạnh đều thảo luận về Tưởng Oánh Ngữ, trong lòng xuất hiện xúc động muốn đập bể cái bàn.
Khoảng cách đến giờ đi học còn có 20 phút, Nhiếp Ngôn chuẩn bị đến phòng tập thể thao hoạt động một chút, vừa rời đi chỗ ngồi, đằng sau đột nhiên có người gọi hắn lại.
Nhiếp Ngôn quay đầu lại, người đằng sau tiến lên. “Ngươi khỏe, ta gọi là Trịnh Húc.” Hắn duỗi ra tay phải, nói.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua người tên là Trịnh Húc này, dáng người Trịnh Húc cao tầm bằng hắn, thoạt nhìn cường tráng đầy sức mạnh, bề ngoài chỉ có thể coi là bình thường, nhưng cũng coi là khá dễ nhìn, hắn nhạy cảm cảm thấy trong mắt Trịnh Húc một tia địch ý, người này đến mà mang theo ý đồ xấu.
Không biết vì cái gì, cảm giác của hắn so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều, có thể cảm giác được những biến hoá rất nhỏ trên gương mặt của đối phương.
Hắn nghĩ tới, hình như trong lớp Trịnh Húc xếp hạng thứ ba, thực lực được cho là có sức rất mạnh, những hạng thành tích của tố chất thân thể kém không nhiều so với Nhiếp Ngôn. Sức chân, sức tay có di động tầm một hai trăm kg, đều có thể dùng kỹ xảo đánh nhau để đền bù. Nhưng mà Nhiếp Ngôn của hiện tại, cùng so với thời điểm tham gia cuộc thi vào trường Đệ Nhất Quân Đội, đã tăng lên một mảng lớn. Trịnh Húc nếu như so sánh với hắn, còn kém rất nhiều.
“Là như vậy, gần nhất ta gặp phải bình cảnh trong cách đấu, muốn tìm người chỉ giáo một chút, vì vậy nên nghĩ tới ngươi. Không ngại luận bàn một cái sao? Có thể giúp nhau tiến bộ.” Trịnh Húc nói, hắn nói chuyện rất khách khí, khóe miệng hắn lại hiện lên một tia cười lạnh không dễ cho người khác phát hiện.
Nhiếp Ngôn cảm giác được, người này rõ ràng tiếu lí tàng đao, Trịnh Húc nói chuyện khách khí như vậy nhờ hắn chỉ điểm, nếu hắn hạ nặng tay sẽ bị người ta nói ra nói vào, nếu như Trịnh Húc chiếm thượng phong, hắn dám khẳng định, tên âm hiểm này nhất định sẽ tìm cách đánh chết hắn.
Nhiếp Ngôn ánh mắt nhìn sang Triệu Thơ Ngọc ở phía xa, Triệu Thơ Ngọc coi như không biết cái gì, cầm một quyển sách xem.
Nhiếp Ngôn hừ lạnh một tiếng, loại diễn kịch kém cỏi này không chạy khỏi ánh mắt của hắn được. “Có thể, vậy chúng ta gặp ở phòng tập thể thao đi.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Hai đầu lông mày của Trịnh Húc hiện lên một tia sung sướng phát điên, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nói: “Tốt, chúng ta gặp ở phòng tập thể thao.” Trịnh Húc hướng phòng tập thể thao đi.
Doãn Nham đi tới, ân cần nói: “Nhiếp Ngôn, chớ đánh nhau cùng tên kia, tên kia rất âm hiểm, chú ý hắn có thể lừa ngươi.”
“Đúng vậy a, Trịnh Húc không phải là người tốt lành gì.” Phí Triết ở một bên nói.
“Nhiếp Ngôn, ta tin tưởng ngươi, mau đi giáo dục hắn!” Gần đây vốn im lặng ngoan ngoãn Hạ Thiên Vũ nắm chặt lại nắm tay, mở miệng nói.
Chứng kiến ba người bọn hắn biểu lộ khẩn trương lo lắng, Nhiếp Ngôn thoáng có chút cảm động, hắn có thể cảm giác được, bọn họ là chân thành.
“Yên tâm đi, không có vấn đề.”
Nhiếp Ngôn tự tin cười nói, đã lâu không có tìm người luyện tập, hi vọng Trịnh Húc có thể chống đỡ lâu một chút.
Không biết là ai cổ động, cả lớp đều biết tin tức Trịnh Húc khiêu chiến Nhiếp Ngôn, trò hay lần này sao có thể bỏ qua, tất cả như ong vỡ tổ đều tuôn hướng phòng tập thể thao, đây chính lần đầu tiên sau khi khai giảng, bọn họ đều muốn nhìn một chút, Trịnh Húc cùng Nhiếp Ngôn nếu so với nhau, rốt cuộc ai lợi hại hơn, tổng điểm của Nhiếp Ngôn là đứng đầu có phải là tin đồn hay không.
Có lẽ là do tâm tình của hắn thay đổi so với trước kia, cũng có lẽ là do hắn trưởng thành hơn, khiến cho năng lực lý giải của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Doãn Nham chỉ hướng vị trí chính giữa tổ 2, nói: “Nhìn thấy người kia không, hắn gọi Đơn Ngạn, mấy ngày gần đây mới bắt đầu đến lớp, hắn là một trong những người có năng lực cạnh tranh với ngươi, đứng thứ hai trong cả lớp.”
Nhiếp Ngôn nhìn về hướng chỉ tay của Doãn Nham, tên Đơn Ngạn kia nhìn bề ngoài có vẻ có khí chất của tiểu bạch kiểm, làn da trắng trẻo, mặc T-shirt, có vài phần giống minh tinh trên TV. Nhưng mà toàn thân cơ thể hắn lại ẩn chứa một loại lực lượng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhiếp Ngôn mỉm cười, những người như Đơn Ngạn hắn căn bản không để vào mắt, kẻ địch của hắn là những người như Tào Húc, Ngang Dực Thiên Sứ, Tần Hàn, mà không phải những học sinh của trường Đệ Nhất Quân Đội, điểm này Doãn Nam có lẽ sẽ không hiểu. Dù sao bọn họ không phải là người có cùng suy nghĩ.
Ngoại trừ những người như Đơn Ngạn, cao thủ ở hệ chỉ huy hay là có mấy người.
Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị đứng lên, một bóng người đứng ở trước mặt của hắn, thiếu chút nữa làm hắn đụng phải.
Nhiếp Ngôn ngẩng đầu, đứng ở phía trước hắn là lớp trưởng mĩ nữ của bọn họ, Triệu Thơ Ngọc.
Nhiếp Ngôn đánh giá thoáng qua Triệu Thơ Ngọc, Triệu Thơ Ngọc mặc một cái áo hai vai màu hồng phấn, lộ ra bả vai tinh xảo, bên dưới mặc một cái quần ngắn, đến gốc đùi, đi một đôi tất chân màu đen, tôn lên đôi chân thon dài của nàng, mặt mày mê người, ngược lại có vài phần hương vị, được cho là một mỹ nữ . Nếu như không so sánh với người khác, Triệu Thơ Ngọc đứng ở trước mặt hắn như thế này, ngược lại cảm giác có vài phần thanh tú động lòng người, nhưng nếu là cùng Tạ Dao đứng chung cùng một chỗ, lập tức trở nên bình thường không có điểm nhấn. Hơn nữa Nhiếp Ngôn không quá thích loại hình xinh đẹp của Triệu Thơ Ngọc, cho người ta cảm giác có chút mãng.
“Trưởng lớp đại nhân, xin hỏi có chuyện gì?” Nhiếp Ngôn hỏi, giọng nói lạnh nhạt.
“Nhiếp Ngôn, khuya hôm nay lớp chúng ta muốn mở một cái tụ hội ở trong Tín Ngưỡng, ngươi có hứng thú tới hay không?” Thanh âm của Triệu Thơ Ngọc rất mềm nhẹ, thanh thúy dễ nghe, làm cho những người xung quanh như Doãn Nham cảm thấy xương của mình đều trở nên mềm.
“Thực xin lỗi, buổi tối ta có chút việc, không có biện pháp rời đi, các ngươi chơi a, đẳng cấp của ta rất thấp.” Nhiếp Ngôn từ chối, nhưng mà nói chuyện lại rất khách khí, dù thế nào cũng là bạn cùng lớp, cần thiết phải duy trì hoà hợp êm thấm.
Triệu Thơ Ngọc cau lại đôi mi thanh tú, đây là lần đầu tiên nàng mở loại tụ hội như thế này, những người khác trong lớp đều vui vẻ đồng ý, chỉ có một mình Nhiếp Ngôn không nể tình cự tuyệt, khiến cho mặt mũi của nàng không biết để đi đâu. Điểm tổng của Nhiếp Ngôn là cao nhất, nếu hắn không đi, lần này tụ hội chắc chắn sẽ không mấy thú vị.
Nàng tự nhận chính mình có vài phần tư sắc, cho nên mới được các nam sinh đề cử trở thành trưởng lớp, nhưng riêng Nhiếp Ngôn, ngay cả nghiêng mắt nhìn nàng đều lười không liếc nhìn một cái, cái này làm cho nàng có chút khó chịu.
“Những người khác ở lớp chúng ta đều muốn đi, chỉ có mình ngươi không đến, không khỏi quá mức đặc biệt khác người.” Triệu Thơ Ngọc có chút giận dỗi nói.
“Trưởng lớp đại nhân, ta có thể làm chứng, hắn quả thật có việc, lần sau tụ hội Nhiếp Ngôn nhất định sẽ tham gia.” Doãn Nham chứng kiến tình huống có chút không ổn, tranh thủ thời gian hoà giải nói.
Nghe được lời nói của Doãn Nham, Triệu Thơ Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Không tham gia thì thôi, chúng ta thiếu hắn cũng không sao.”
Nhiếp Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Thơ Ngọc, lại một kẻ tự cho là đúng, cho rằng nàng làm trưởng lớp là địa vị có thể đè lên đầu người khác sao, nguyên bản hắn còn định ghé qua xem, hiện tại xem ra không cần, loại tụ hội này, phỏng chừng cũng không có trò gì hay ho.
Nhiếp Ngôn mặc kệ cô gái này.
“Nhiếp Ngôn, bên ngoài có mỹ nữ tìm ngươi.” Hướng cửa ra vào có một vị bạn học hô một tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều hướng cửa nhìn, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trạng thái sửng sốt, người đến là Tưởng Oánh Ngữ, nếu nói đến dáng người, Tưởng Oánh Ngữ tuyệt đối có thể làm cho đám người của hệ chỉ huy giật nảy mình, về phần tướng mạo, so với Triệu Thơ Ngọc phải đẹp nhiều hơn.
Ánh mắt rơi vào trên dáng người có lồi lõm của Tưởng Oánh Ngữ, rất nhiều nam sinh trong lớp đều nuốt một ngụm nước bọt.
“Là Tưởng Oánh Ngữ!”
“Nàng sao lại tới đây, lại tìm Nhiếp Ngôn, nàng cùng Nhiếp Ngôn có quan hệ như thế nào?”
“Không biết, là người nha hay là có gian tình?”
Tưởng Oánh Ngữ vừa mới nhập học, thanh danh liền lan xa, bị rất nhiều nam sinh tôn sùng là nữ thần, rất nhiều người đều mơ ước dáng người hoàn mĩ của Tưởng Oánh Ngữ, có rất ít nam nhân chứng kiến dáng người hấp dẫn động lòng người của Tưởng Oánh Ngữ mà không sinh ra tâm tư xấu xa. Nhưng mà hiện tại, nữ thần này lại đặc biệt tìm đến Nhiếp Ngôn.
Tất cả các nam sinh trong lớp đều có ánh mắt ghen ghét nhìn Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đứng lên, Triệu Thơ Ngọc ngẩn người, lùi đến một bên, chứng kiến Tưởng Oánh Ngữ đứng ở cửa ra vào, nàng lập tức sinh ra cảm giác thua chị kém em, loại cảm giác phức tạp tự ti làm nàng có chút xấu hổ và giận dữ.
Tưởng Oánh Ngữ đứng ở cửa ra vào, bộ dáng có chút do dự bất an, trong nội tâm, trái tim bang bang không ngừng nhảy, nghĩ đến việc nhìn thấy Nhiếp Ngôn, nàng liền thấy xấu hổ, thậm chí muốn bỏ chạy trối chết .
Nhiếp Ngôn đi ra cửa, nhìn về phía Tưởng Oánh Ngữ nhàn nhạt hỏi thăm: “Tìm ta có chuyện gì không?”
“Là thế này, mấy ngày nữa ta sẽ có buổi diễn xuất, ngươi muốn đến xem không? Chỗ ta có mấy tấm vé, ngươi có thể rủ bạn bè của ngươi.” Tưởng Oánh Ngữ lấy hết dũng khí nói.
“Đến lúc đó rồi tính a, hẳn là không có thời gian, nếu ngươi không ngại, liền đưa phiếu cho ta, trong lớp chắc là sẽ có rất nhiều người có hứng thú.”
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút nói, hắn từ đầu tới giờ đối Tưởng Oánh Ngữ không có cảm tình gì, nếu là giới hạn ở làm một người bạn bình thường, hắn sẽ không quá chú ý, dù sao đều là đến từ trường trung học Hoa Đại, có thể ở trường Đệ Nhất Quân Đội chiếu ứng lẫn nhau.
“Ừ, cám ơn.”
Gặp Nhiếp Ngôn không lãnh đạm cự tuyệt, Tưởng Oánh Ngữ nặng nề gật gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhiếp Ngôn sững sờ một chút, rốt cuộc là ai phải cảm ơn ai? Hắn nhận lấy vé trong tay Tưởng Oánh Ngữ, tổng cộng năm cái, nàng chuẩn bị quá nhiều.
Tưởng Oánh Ngữ đưa phiếu cho hắn rồi liền rời đi..
Nhiếp Ngôn vào phòng học, phát hiện toàn bộ nam sinh trong lớp đều đang nhìn hắn, trong ánh mắt trần trụi viết ghen ghét.
Nhiếp Ngôn trong lòng cười khổ, đám người này có lẽ đang nghĩ lung tung, nhưng mà loại tình huống này, hắn cho dù có mười cái miệng cũng nói không rõ, thôi kệ, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.
Triệu Thơ Ngọc có chút chật vật trở về, nàng cảm giác được Tưởng Oánh Ngữ vừa xuất hiện, ánh hào quang của nàng liền hoàn toàn bị che dấu, hơn nữa Nhiếp Ngôn cự tuyệt, làm cho nàng thấy mất hết mặt mũi, chuyện lần này, nàng liền thật sự ghi hận Nhiếp Ngôn.
“Nhiếp Ngôn, vừa rồi Tưởng mỹ nữ tìm ngươi có chuyện gì chứ?” Doãn Nham vẻ mặt bà tám tiến lên, lấy tay ôm cổ Nhiếp Ngôn.
“Bạn học hồi cao trung, đưa ta mấy tấm vé diễn xuất, các ngươi muốn, thì lấy đi a.” Nhiếp Ngôn đem mấy tấm vé này đưa cho mấy người Doãn Nham.
“Mẹ nó, suất ngây người, mấy tấm vé này ta nhờ người ta kiếm còn không được, vẫn là Nhiếp Ngôn có năng lực, thoáng kiếm đến năm cái.” Phí Triết chứng kiến vé trong tay Nhiếp Ngôn, hưng phấn mà nói.
“Một người một cái bỏ tiền mua, đừng có tranh nhau.” Doãn Nham lớn tiếng hô, chung quanh vài người lập tức tranh nhau mua xong mấy tấm vé, may mắn tay hắn nhanh, giữ lại một cái.
Mà ngay đứa khó chịu như Hạ Thiên Vũ, cũng tranh đoạt tới mức mặt đỏ tới mang tai.
Bọn họ cướp được vé rồi, cả đám đều rất kích động.
Nhiếp Ngôn thấy thế, chảy mồ hôi, hắn đối với loại biểu diễn như thế này, không có một chút hứng thú nào.
“Nhiếp Ngôn, từ nay về sau nếu lấy được vé như thế này, phải nhớ rõ huynh đệ ta.” Phí Triết cười hắc hắc, vỗ vỗ phía sau lưng Nhiếp Ngôn.
“Còn có ta.” Doãn Nham lập tức bổ sung nói.
“Nói, ngươi cùng Tưởng mỹ nữ hẳn là không chỉ là quan hệ đồng học a, đừng tưởng mọi người không phát hiện, Tưởng mỹ nữ đưa vé cho ngươi xong liền khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, làm cho xương cốt chúng ta đều mềm nhũn.” Phí Triết ở bên cạnh nói.
“Khẳng định không đơn giản.” Doãn Nham chấp nhận gật đầu.
Chủ đề nghị luận của mọi người, thoáng cái toàn bộ chuyển đến trên người Tưởng Oánh Ngữ, Triệu Thơ Ngọc tại chỗ ngồi nghe được bàn bên cạnh đều thảo luận về Tưởng Oánh Ngữ, trong lòng xuất hiện xúc động muốn đập bể cái bàn.
Khoảng cách đến giờ đi học còn có 20 phút, Nhiếp Ngôn chuẩn bị đến phòng tập thể thao hoạt động một chút, vừa rời đi chỗ ngồi, đằng sau đột nhiên có người gọi hắn lại.
Nhiếp Ngôn quay đầu lại, người đằng sau tiến lên. “Ngươi khỏe, ta gọi là Trịnh Húc.” Hắn duỗi ra tay phải, nói.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua người tên là Trịnh Húc này, dáng người Trịnh Húc cao tầm bằng hắn, thoạt nhìn cường tráng đầy sức mạnh, bề ngoài chỉ có thể coi là bình thường, nhưng cũng coi là khá dễ nhìn, hắn nhạy cảm cảm thấy trong mắt Trịnh Húc một tia địch ý, người này đến mà mang theo ý đồ xấu.
Không biết vì cái gì, cảm giác của hắn so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều, có thể cảm giác được những biến hoá rất nhỏ trên gương mặt của đối phương.
Hắn nghĩ tới, hình như trong lớp Trịnh Húc xếp hạng thứ ba, thực lực được cho là có sức rất mạnh, những hạng thành tích của tố chất thân thể kém không nhiều so với Nhiếp Ngôn. Sức chân, sức tay có di động tầm một hai trăm kg, đều có thể dùng kỹ xảo đánh nhau để đền bù. Nhưng mà Nhiếp Ngôn của hiện tại, cùng so với thời điểm tham gia cuộc thi vào trường Đệ Nhất Quân Đội, đã tăng lên một mảng lớn. Trịnh Húc nếu như so sánh với hắn, còn kém rất nhiều.
“Là như vậy, gần nhất ta gặp phải bình cảnh trong cách đấu, muốn tìm người chỉ giáo một chút, vì vậy nên nghĩ tới ngươi. Không ngại luận bàn một cái sao? Có thể giúp nhau tiến bộ.” Trịnh Húc nói, hắn nói chuyện rất khách khí, khóe miệng hắn lại hiện lên một tia cười lạnh không dễ cho người khác phát hiện.
Nhiếp Ngôn cảm giác được, người này rõ ràng tiếu lí tàng đao, Trịnh Húc nói chuyện khách khí như vậy nhờ hắn chỉ điểm, nếu hắn hạ nặng tay sẽ bị người ta nói ra nói vào, nếu như Trịnh Húc chiếm thượng phong, hắn dám khẳng định, tên âm hiểm này nhất định sẽ tìm cách đánh chết hắn.
Nhiếp Ngôn ánh mắt nhìn sang Triệu Thơ Ngọc ở phía xa, Triệu Thơ Ngọc coi như không biết cái gì, cầm một quyển sách xem.
Nhiếp Ngôn hừ lạnh một tiếng, loại diễn kịch kém cỏi này không chạy khỏi ánh mắt của hắn được. “Có thể, vậy chúng ta gặp ở phòng tập thể thao đi.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Hai đầu lông mày của Trịnh Húc hiện lên một tia sung sướng phát điên, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nói: “Tốt, chúng ta gặp ở phòng tập thể thao.” Trịnh Húc hướng phòng tập thể thao đi.
Doãn Nham đi tới, ân cần nói: “Nhiếp Ngôn, chớ đánh nhau cùng tên kia, tên kia rất âm hiểm, chú ý hắn có thể lừa ngươi.”
“Đúng vậy a, Trịnh Húc không phải là người tốt lành gì.” Phí Triết ở một bên nói.
“Nhiếp Ngôn, ta tin tưởng ngươi, mau đi giáo dục hắn!” Gần đây vốn im lặng ngoan ngoãn Hạ Thiên Vũ nắm chặt lại nắm tay, mở miệng nói.
Chứng kiến ba người bọn hắn biểu lộ khẩn trương lo lắng, Nhiếp Ngôn thoáng có chút cảm động, hắn có thể cảm giác được, bọn họ là chân thành.
“Yên tâm đi, không có vấn đề.”
Nhiếp Ngôn tự tin cười nói, đã lâu không có tìm người luyện tập, hi vọng Trịnh Húc có thể chống đỡ lâu một chút.
Không biết là ai cổ động, cả lớp đều biết tin tức Trịnh Húc khiêu chiến Nhiếp Ngôn, trò hay lần này sao có thể bỏ qua, tất cả như ong vỡ tổ đều tuôn hướng phòng tập thể thao, đây chính lần đầu tiên sau khi khai giảng, bọn họ đều muốn nhìn một chút, Trịnh Húc cùng Nhiếp Ngôn nếu so với nhau, rốt cuộc ai lợi hại hơn, tổng điểm của Nhiếp Ngôn là đứng đầu có phải là tin đồn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.