Chương 404: Ngang Dực Thiên Sứ
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Khu buôn bán bằng điểm tín dụng cần phải có kinh tế thật bên ngoài làm hậu thuẫn. Mỗi một vật phẩm bán ra ở trong khu buôn bán bằng điểm tín dụng đều là hình chiếu của vật trong thực tế. Mỗi khi có người mua hàng hóa trong khu buôn bán bằng điểm tín dụng thì ở thực tế bên ngoài cũng phải chuyển hàng qua. Nếu như xuất hiện tình trạng bắt nạt, coi khinh khách hàng thì công ty đó sẽ bị hủy giấy phép buôn bán trong trò chơi. Hơn nữa muốn tạo ra một khu buôn bán bằng điểm tín dụng cần trả một lượng lớn điểm tín dụng cho Tín Ngưỡng. Giá vốn rất là cao!
Muốn cho công ty Nhiếp gia phát triển hơn thì phải nắm giữ được cứ điểm. Mà muốn có được cứ điểm thì phải cướp đoạt của nhà Thác Bạc.
Nhiếp Ngôn nhớ tới Thác Bạt Thì, đã lâu rồi không liên lạc với hắn. Thác Bạt Hồng Dã trong trò chơi không được tốt, tên tiểu tử kia hẳn đã ra tay, không biết kết quả như thế nào? Nếu Thác Bạt Thì thất bại, có khi sau này không còn nhìn thấy hắn ở trong trò chơi nữa. Kết quả của việc đấu tranh trong gia tộc thường thảm khốc như vậy!
Trong lòng Nhiếp Ngôn đã vẽ lên một con đường phía trước. Hắn muốn để cho công ty của Nhiếp gia trở thành một tập đoàn lớn không hề thua kém những tập đoàn như Chính Vinh, Long Dược. Đến lúc đó, hắn mới có tư cách cưới Tạ Dao, mới không bị người ta nói là với cao!
Một lát sau, Tạ Dao đi lại phía bên này, đi cùng còn có cha của nàng, Tạ Quân. Nhiếp Ngôn vội vàng đứng dậy.
“Cháu gọi là Nhiếp Ngôn phải không?”
Tạ Quân đánh giá Nhiếp Ngôn một chút, mỉm cười và hỏi. Giọng điệu của ông rất ôn hòa.
“Vâng! Bác Tạ, bác khỏe chứ ạ!”
Nhiếp Ngôn chào hỏi. Nhìn thấy cha của Tạ Dao, hắn có chút khẩn trương, nhưng cử chỉ cũng coi như lễ phép.
Tạ Dao ở sau lưng Tạ Quân làm mặt quỷ với Nhiếp Ngôn, chỉ chỉ Tạ Quân rồi vung vung tay, ý tỏ vẻ Tạ Quân không phải do nàng gọi tới.
Thấy dáng vẻ tinh quái của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười. Lúc này Tạ Quân mới phát hiện ra Tạ Dao ở phía sau hắn, liền kéo Tạ Dao ra.
“Nghe nói cháu mới thi đậu Vương Bài Chuyên Nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Giáo. Đúng là không đơn giản. Người trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, phải cố gắng nắm chắc vào.”
Tạ Quân nói với vẻ ôn hòa.
Tạ Quân là một người cha hiền lành, tốt tính.
“Cảm ơn bác Tạ, cháu nhất định sẽ cố gắng!”
So với những câu chế giễu cười nhạo của Tạ Di thì những lời nói này của Tạ Quân đúng là mát lòng mát dạ.
“Bác không ngăn cản hai đứa kết bạn. Các cháu đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
Tạ Quân trịnh trọng nói với Nhiếp Ngôn. Hiện nay, những đứa trẻ thường trưởng thành sớm, mười tám mười chín tuổi yêu đương cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà ông cũng cần cẩn thận kiểm tra Nhiếp Ngôn. Nếu Nhiếp Ngôn là kẻ bụng dạ khó lường thì ông không thể không dùng một chút thủ đoạn đặc thù để nhúng tay vào chuyện này.
Tạ Dao đỏ bừng hai má, nàng không nghĩ đến cha mình lại trực tiếp như vậy
“Cháu rõ rồi!”
Nhiếp Ngôn cũng nghiêm túc trả lời lại.
Tạ Quân gật đầu. Theo đánh giá ban đầu của ông với Nhiếp Ngôn thì tính cách của Nhiếp Ngôn cũng không tệ lắm. Còn đến cùng như thế nào thì ông cần sai người đến trường học điều tra một chút. Lúc trước nghe nói Nhiếp Ngôn có phát sinh một chút xung đột với tên tiểu tử Lưu Thụy của Lưu gia. Nhưng mà Tạ Quân vốn không thích Lưu Thụy cho lắm, làm người không đủ chững chạc. Tuy nhiên, Lưu Thụy có thể bằng vào thực lực của mình thi đỗ trường Đệ Nhất Quân Đội, xem ra cũng có tài. Ông muốn đợi thêm mấy năm nữa xem Lưu Thụy có tiến bộ gì không. Nhưng mà gần đây Tạ Dao có vẻ không chào đón Lưu Thụy. Nếu đã như thế thì thôi vậy.
Còn về Nhiếp Ngôn, điều kiện gia đình không thể so sánh với Tạ gia. Tuy nhiên, Tạ Quân không để ý lắm đến điều này. Tạ gia đã có đủ tiền, nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Chỉ cần nhân phẩm của Nhiếp Ngôn không kém, lại chăm chỉ, kiên định thì có lẽ bọn họ cũng có thể chấp nhận. Nhiếp Ngôn đã chứng minh được thực lực của mình. Trăm năm qua, trong cả trường Hoa Đại, cũng chỉ có ba người thi vào được Vương Bài Chuyên Nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Đội mà thôi.
Tạ Quân hỏi thăm chuyện giữa Nhiếp Ngôn và Tạ Dao, Nhiếp Ngôn đều trả lời một cách đầy đủ nghiêm túc, không dám có chút chậm trễ nào.
“Thôi, hai đứa cứ nói chuyện đi. Bác còn có chuyện phải làm, sẽ không quấy rầy hai đứa.”
Tạ Quân cười nói rồi đứng dậy, đi ra phía sảnh lớn.
Nhiếp Ngôn khẽ cúi người chào, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiếp Ngôn, ngươi rất khẩn trương sao?”
Tạ Dao hé miệng cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, dưới ánh đèn chiếu rọi, trông xinh đẹp tựa như búp bê.
“Cũng không đến nỗi nào! Bác trai rất hòa khí!”
Nhiếp Ngôn trả lời lại. Thật sự thì hắn có chút khẩn trương, bởi vì đó chính là cha của Tạ Dao. Nếu Tạ Quân không thích hắn thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
“Ba ba của ta đúng là dễ gần mà.”
Tạ Dao kể ra một vài chuyện lý thú liên quan đến cha mình. Nàng muốn để cho Nhiếp Ngôn hiểu rõ cha nàng thêm một chút.
Nhiếp Ngôn lặng yên lắng nghe.
Trong sảnh lớn người đến người đi nhưng cũng không ai đến quấy rầy Tạ Dao cả. Đối với những thương giới tinh anh và đám người cao tầng này thì bữa tiệc sinh nhật của Tạ Dao chỉ là một cái mở đầu, cung cấp cho bọn hắn một nơi để trao đổi mà thôi. Trên một bữa tiệc sinh nhật như thế này, có lẽ có mấy hợp đồng mười tỷ, thậm chí trăm tỷ sinh ra.
Nhiếp Ngôn nhìn ra xa, ở một góc Tào Húc đang trao đổi gì đó với Tạ Quân. Hai bên có vẻ đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, bên cạnh còn có mấy người phụ trách của tập đoàn Long Dược. Hắn đoán là giữa bọn họ đang xảy ra chút mâu thuẫn, đang cố gắng tìm một phương pháp thích hợp để giải quyết.
Trong lòng Nhiếp Ngôn thầm đoán, giữa tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược có quan hệ thông gia mật thiết. Giữa ba tập đoàn lớn nếu xảy ra mâu thuẫn thì tất cả đầu mâu sẽ chỉ về phía tập đoàn Thế Kỷ. Nhiếp Ngôn đương nhiên mong ước cho tập đoàn Thế Kỷ gặp nhiều phiền phức.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn đảo qua, lại đụng tới Phạm Nguyên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh.
Phạm Nguyên nhìn Tạ Dao ngồi bên cạnh Nhiếp Ngôn, trên mặt lộ ra mấy phần hơi ghen tỵ. Hắn quay đầu đi, chuyện trò với mấy người phụ nữ ở bên cạnh, có vẻ rất thành thạo.
“Tạ Dao, ngươi có biết lai lịch của tên Phạm Nguyên kia không?”
Nhiếp Ngôn quay sang hỏi Tạ Dao.
“Có! Hắn là người thừa kế đứng thứ hai của tập đoàn Âu Vận, nhưng tiếng tăm của hắn còn nổi bật hơn cả anh trai của hắn. Ngay cả ở trong Tín Ngưỡng, tên của hắn cũng như sấm nổ bên tai. Hắn chính là Ngang Dực Thiên Sứ, hội trưởng của Thiên Sứ Phách Nghiệp.”
Tạ Dao trả lời. Trong trò chơi, nàng luôn cho rằng Nhiếp Ngôn vẫn mạnh hơn so với Phạm Nguyên.
Nghe được cái tên Ngang Dực Thiên Sứ, trong lòng Nhiếp Ngôn chấn động, tất cả các tư liệu liên quan đến Ngang Dực Thiên Sứ bỗng hiện lên trong đầu hắn. Ngang Dực Thiên Sứ là một trong các thiên tài được đế quốc Tát Đặc Ân công nhận. Trong trận doanh Thiện lương, cấp bậc của hắn luôn luôn dẫn đầu, thậm chí còn vượt qua cả một số người có thiên phú siêu tuyệt, luyện cấp siêu nhanh. Nghe nói hắn chọn chơi Tinh linh liệp ma giả. Liệp ma giả là chức nghiệp của cung tiễn thủ, am hiểu bắn tầm xa, có thể bắn tầm xa hơn pháp sư, nhưng sát thương thấp hơn một chút, chủ yếu là thương tổn vật lý, trên mũi tên thỉnh thoảng có thể gia trì ma pháp. Nếu chơi tốt thì Liệp ma giả sẽ cực kỳ mạnh. Đây là một chức nghiệp đơn luyện rất mạnh.
Ở kiếp trước, cái tên Ngang Dực Thiên Sứ có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Ngoài kỹ thuật bản thân đủ mạnh thì bên cạnh hắn còn tụ tập một nhóm lớn các cao thủ chức nghiệp đỉnh cấp. Thiên Sứ Phách Nghiệp chinh chiến khắp Tát Đặc Ân, đánh xuống một cơ nghiệp to lớn. Nghe nói lúc ấy, cả năm công hội là Khải Hoàn Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ và Chiến Đao Thị Huyết cộng lại mới có thể ngang ngửa với một Thiên Sứ Phách Nghiệp, như vậy đã đủ để tưởng tượng ra sự huy hoàng lúc đó.
Ở kiếp trước, cái tên Ngang Dực Thiên Sứ là đại biểu cho một thần thoại.
Trong mắt Nhiếp Ngôn hiện lên tia sáng kỳ dị. Nếu chống lại một người như vậy, không biết kết quả sẽ thế nào!
“Nghe nói hắn rất có tài năng. Lúc bằng tuổi chúng ta, hắn tham gia giải thi đấu Triệt Quyền Đạo ở châu Âu, đạt được á quân. Người được giải vô địch thì lớn hơn hắn bảy tám tuổi. Sau đó hắn lại thi đỗ trường học Không quân của hoàng gia châu Âu. Nhưng mà hắn làm người không ra gì. Ta có một người chị họ cũng từng yêu hắn một thời gian, sau đó hai người chia tay. Hắn vẫn luôn không ngừng có chuyện xấu.”
Tạ Dao lộ vẻ chán ghét coi thường. Cho dù là bây giờ, bên cạnh Phạm Nguyên cũng không thiếu phụ nữ.
Nhiếp Ngôn mỉm cười. Tạ Dao rất ít khi trực tiếp bộc lộ việc chán ghét một người. Xem ra ấn tượng của Tạ Dao đối với Phạm Nguyên thực sự không tốt đẹp gì.
Mẹ và ông ngoại của Tạ Dao bởi vì tạm thời có việc nên không thể tới được, Tạ Dao cảm thấy rất kỳ lạ. Từ trước đến giờ, mẹ nàng đều rất rảnh rỗi, tại sao đến bữa tiệc sinh nhật của nàng thì lại không thể tham gia được. Bữa tiệc bắt đầu được một lúc thì một số người lục tục rời đi.
Phạm Nguyên nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn rồi mới đi.
Còn về phần Tào Húc, Tạ Quân thì bọn họ còn có việc, đã đi vào trong phòng họp của tòa nhà rồi.
“Chúng ta đi thôi!”
Tạ Dao sửa sang một chút, khoác áo khoác rồi nói.
Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cùng nhau đi xuống tầng hầm lấy xe rồi lái xe về nhà.
Đi xuyên qua một đoạn đường phố dài đông đúc tập nập, Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao đến cửa nhà thì dừng lại.
“Lái xe vào trong ga ra đi!”
Tạ Dao bảo vậy làm Nhiếp Ngôn hơi sững sờ.
Tạ Dao liền nói tiếp:
“Đi vào trong nhà ta ngồi một lúc. Bố mẹ ta chắc là phải tối muộn mới về được.”
Trên thực tế, nếu thực sự bận rộn thì cha nàng nhất định sẽ không về, còn mẹ nàng thì cũng không biết được. Ở nhà một mình đúng là có chút chán chán.
Mỗi lần đi qua, Nhiếp Ngôn cũng chưa vào bao giờ, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Nhiếp Ngôn dừng xe vào ga ra rồi đi với Tạ Dao vào biệt thự.
Cách sắp xếp trong biệt thự nhà Tạ Dao có chút khác với nhà hắn. Hoàn cảnh vô cùng thanh nhã, yên tĩnh, trước cửa trồng khá nhiều cây cối, nhìn qua thấy một mảng màu xanh đầy sức sống.
Trong phòng khách bố trí cũng rất trang nhã. Tạ Dao bỏ giầy, thay một đôi dép trong nhà rồi đi ra.
“Nhiếp Ngôn, chào mừng ngươi tới nhà của ta làm khách. Ngươi uống trà nhé, là trà lúa mạch do ta tự tay làm, rất tinh khiết và thơm đấy!”
Tạ Dao có vẻ vui sướng, hăng hái nói.
Nhìn vẻ hồn nhiên của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười và bảo:
“Được!”
“Ngươi ngồi đây một lát nhé, ta đi thay đồ đã. Mặc bộ quần áo này thật không tiện.”
Tạ Dao nói xong liền đứng dậy đi vào phòng trong.
“Ừm!”
Nhiếp Ngôn gật đầu, quay sang nhìn ngắm nội thất trong nhà Tạ Dao. Trong nhà bày biện hầu như đều dùng sắc màu ấm, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng.
Một lát sau, Tạ Dao mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng phấn trong rất dễ thương từ trong phòng đi ra.
Ngồi nhìn Tạ Dao pha trà lúa mạch, trong lòng Nhiếp Ngôn nổi lên cảm giác ấm áp.
Hai người cùng ngồi xuống ghế salon, chẳng biết vì sao trong đầu Tạ Dao bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra với Nhiếp Ngôn ở phòng karaoke hôm trước, gương mặt cô trở nên ửng đỏ, say lòng người.
Nhiếp Ngôn nâng chén trà, uống một ngụm, trong miệng giống như chảy ra một làn hương nồng đậm và tinh khiết.
“Như thế nào?”
Tạ Dao hỏi Nhiếp Ngôn với vẻ mong chờ.
Nhiếp Ngôn gật đầu trả lời:
“Không tệ!”
Nghe Nhiếp Ngôn khen ngơi, Tạ Dao mừng rỡ nở nụ cười.
Muốn cho công ty Nhiếp gia phát triển hơn thì phải nắm giữ được cứ điểm. Mà muốn có được cứ điểm thì phải cướp đoạt của nhà Thác Bạc.
Nhiếp Ngôn nhớ tới Thác Bạt Thì, đã lâu rồi không liên lạc với hắn. Thác Bạt Hồng Dã trong trò chơi không được tốt, tên tiểu tử kia hẳn đã ra tay, không biết kết quả như thế nào? Nếu Thác Bạt Thì thất bại, có khi sau này không còn nhìn thấy hắn ở trong trò chơi nữa. Kết quả của việc đấu tranh trong gia tộc thường thảm khốc như vậy!
Trong lòng Nhiếp Ngôn đã vẽ lên một con đường phía trước. Hắn muốn để cho công ty của Nhiếp gia trở thành một tập đoàn lớn không hề thua kém những tập đoàn như Chính Vinh, Long Dược. Đến lúc đó, hắn mới có tư cách cưới Tạ Dao, mới không bị người ta nói là với cao!
Một lát sau, Tạ Dao đi lại phía bên này, đi cùng còn có cha của nàng, Tạ Quân. Nhiếp Ngôn vội vàng đứng dậy.
“Cháu gọi là Nhiếp Ngôn phải không?”
Tạ Quân đánh giá Nhiếp Ngôn một chút, mỉm cười và hỏi. Giọng điệu của ông rất ôn hòa.
“Vâng! Bác Tạ, bác khỏe chứ ạ!”
Nhiếp Ngôn chào hỏi. Nhìn thấy cha của Tạ Dao, hắn có chút khẩn trương, nhưng cử chỉ cũng coi như lễ phép.
Tạ Dao ở sau lưng Tạ Quân làm mặt quỷ với Nhiếp Ngôn, chỉ chỉ Tạ Quân rồi vung vung tay, ý tỏ vẻ Tạ Quân không phải do nàng gọi tới.
Thấy dáng vẻ tinh quái của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười. Lúc này Tạ Quân mới phát hiện ra Tạ Dao ở phía sau hắn, liền kéo Tạ Dao ra.
“Nghe nói cháu mới thi đậu Vương Bài Chuyên Nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Giáo. Đúng là không đơn giản. Người trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, phải cố gắng nắm chắc vào.”
Tạ Quân nói với vẻ ôn hòa.
Tạ Quân là một người cha hiền lành, tốt tính.
“Cảm ơn bác Tạ, cháu nhất định sẽ cố gắng!”
So với những câu chế giễu cười nhạo của Tạ Di thì những lời nói này của Tạ Quân đúng là mát lòng mát dạ.
“Bác không ngăn cản hai đứa kết bạn. Các cháu đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
Tạ Quân trịnh trọng nói với Nhiếp Ngôn. Hiện nay, những đứa trẻ thường trưởng thành sớm, mười tám mười chín tuổi yêu đương cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà ông cũng cần cẩn thận kiểm tra Nhiếp Ngôn. Nếu Nhiếp Ngôn là kẻ bụng dạ khó lường thì ông không thể không dùng một chút thủ đoạn đặc thù để nhúng tay vào chuyện này.
Tạ Dao đỏ bừng hai má, nàng không nghĩ đến cha mình lại trực tiếp như vậy
“Cháu rõ rồi!”
Nhiếp Ngôn cũng nghiêm túc trả lời lại.
Tạ Quân gật đầu. Theo đánh giá ban đầu của ông với Nhiếp Ngôn thì tính cách của Nhiếp Ngôn cũng không tệ lắm. Còn đến cùng như thế nào thì ông cần sai người đến trường học điều tra một chút. Lúc trước nghe nói Nhiếp Ngôn có phát sinh một chút xung đột với tên tiểu tử Lưu Thụy của Lưu gia. Nhưng mà Tạ Quân vốn không thích Lưu Thụy cho lắm, làm người không đủ chững chạc. Tuy nhiên, Lưu Thụy có thể bằng vào thực lực của mình thi đỗ trường Đệ Nhất Quân Đội, xem ra cũng có tài. Ông muốn đợi thêm mấy năm nữa xem Lưu Thụy có tiến bộ gì không. Nhưng mà gần đây Tạ Dao có vẻ không chào đón Lưu Thụy. Nếu đã như thế thì thôi vậy.
Còn về Nhiếp Ngôn, điều kiện gia đình không thể so sánh với Tạ gia. Tuy nhiên, Tạ Quân không để ý lắm đến điều này. Tạ gia đã có đủ tiền, nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Chỉ cần nhân phẩm của Nhiếp Ngôn không kém, lại chăm chỉ, kiên định thì có lẽ bọn họ cũng có thể chấp nhận. Nhiếp Ngôn đã chứng minh được thực lực của mình. Trăm năm qua, trong cả trường Hoa Đại, cũng chỉ có ba người thi vào được Vương Bài Chuyên Nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Đội mà thôi.
Tạ Quân hỏi thăm chuyện giữa Nhiếp Ngôn và Tạ Dao, Nhiếp Ngôn đều trả lời một cách đầy đủ nghiêm túc, không dám có chút chậm trễ nào.
“Thôi, hai đứa cứ nói chuyện đi. Bác còn có chuyện phải làm, sẽ không quấy rầy hai đứa.”
Tạ Quân cười nói rồi đứng dậy, đi ra phía sảnh lớn.
Nhiếp Ngôn khẽ cúi người chào, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiếp Ngôn, ngươi rất khẩn trương sao?”
Tạ Dao hé miệng cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, dưới ánh đèn chiếu rọi, trông xinh đẹp tựa như búp bê.
“Cũng không đến nỗi nào! Bác trai rất hòa khí!”
Nhiếp Ngôn trả lời lại. Thật sự thì hắn có chút khẩn trương, bởi vì đó chính là cha của Tạ Dao. Nếu Tạ Quân không thích hắn thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
“Ba ba của ta đúng là dễ gần mà.”
Tạ Dao kể ra một vài chuyện lý thú liên quan đến cha mình. Nàng muốn để cho Nhiếp Ngôn hiểu rõ cha nàng thêm một chút.
Nhiếp Ngôn lặng yên lắng nghe.
Trong sảnh lớn người đến người đi nhưng cũng không ai đến quấy rầy Tạ Dao cả. Đối với những thương giới tinh anh và đám người cao tầng này thì bữa tiệc sinh nhật của Tạ Dao chỉ là một cái mở đầu, cung cấp cho bọn hắn một nơi để trao đổi mà thôi. Trên một bữa tiệc sinh nhật như thế này, có lẽ có mấy hợp đồng mười tỷ, thậm chí trăm tỷ sinh ra.
Nhiếp Ngôn nhìn ra xa, ở một góc Tào Húc đang trao đổi gì đó với Tạ Quân. Hai bên có vẻ đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, bên cạnh còn có mấy người phụ trách của tập đoàn Long Dược. Hắn đoán là giữa bọn họ đang xảy ra chút mâu thuẫn, đang cố gắng tìm một phương pháp thích hợp để giải quyết.
Trong lòng Nhiếp Ngôn thầm đoán, giữa tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược có quan hệ thông gia mật thiết. Giữa ba tập đoàn lớn nếu xảy ra mâu thuẫn thì tất cả đầu mâu sẽ chỉ về phía tập đoàn Thế Kỷ. Nhiếp Ngôn đương nhiên mong ước cho tập đoàn Thế Kỷ gặp nhiều phiền phức.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn đảo qua, lại đụng tới Phạm Nguyên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh.
Phạm Nguyên nhìn Tạ Dao ngồi bên cạnh Nhiếp Ngôn, trên mặt lộ ra mấy phần hơi ghen tỵ. Hắn quay đầu đi, chuyện trò với mấy người phụ nữ ở bên cạnh, có vẻ rất thành thạo.
“Tạ Dao, ngươi có biết lai lịch của tên Phạm Nguyên kia không?”
Nhiếp Ngôn quay sang hỏi Tạ Dao.
“Có! Hắn là người thừa kế đứng thứ hai của tập đoàn Âu Vận, nhưng tiếng tăm của hắn còn nổi bật hơn cả anh trai của hắn. Ngay cả ở trong Tín Ngưỡng, tên của hắn cũng như sấm nổ bên tai. Hắn chính là Ngang Dực Thiên Sứ, hội trưởng của Thiên Sứ Phách Nghiệp.”
Tạ Dao trả lời. Trong trò chơi, nàng luôn cho rằng Nhiếp Ngôn vẫn mạnh hơn so với Phạm Nguyên.
Nghe được cái tên Ngang Dực Thiên Sứ, trong lòng Nhiếp Ngôn chấn động, tất cả các tư liệu liên quan đến Ngang Dực Thiên Sứ bỗng hiện lên trong đầu hắn. Ngang Dực Thiên Sứ là một trong các thiên tài được đế quốc Tát Đặc Ân công nhận. Trong trận doanh Thiện lương, cấp bậc của hắn luôn luôn dẫn đầu, thậm chí còn vượt qua cả một số người có thiên phú siêu tuyệt, luyện cấp siêu nhanh. Nghe nói hắn chọn chơi Tinh linh liệp ma giả. Liệp ma giả là chức nghiệp của cung tiễn thủ, am hiểu bắn tầm xa, có thể bắn tầm xa hơn pháp sư, nhưng sát thương thấp hơn một chút, chủ yếu là thương tổn vật lý, trên mũi tên thỉnh thoảng có thể gia trì ma pháp. Nếu chơi tốt thì Liệp ma giả sẽ cực kỳ mạnh. Đây là một chức nghiệp đơn luyện rất mạnh.
Ở kiếp trước, cái tên Ngang Dực Thiên Sứ có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Ngoài kỹ thuật bản thân đủ mạnh thì bên cạnh hắn còn tụ tập một nhóm lớn các cao thủ chức nghiệp đỉnh cấp. Thiên Sứ Phách Nghiệp chinh chiến khắp Tát Đặc Ân, đánh xuống một cơ nghiệp to lớn. Nghe nói lúc ấy, cả năm công hội là Khải Hoàn Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ và Chiến Đao Thị Huyết cộng lại mới có thể ngang ngửa với một Thiên Sứ Phách Nghiệp, như vậy đã đủ để tưởng tượng ra sự huy hoàng lúc đó.
Ở kiếp trước, cái tên Ngang Dực Thiên Sứ là đại biểu cho một thần thoại.
Trong mắt Nhiếp Ngôn hiện lên tia sáng kỳ dị. Nếu chống lại một người như vậy, không biết kết quả sẽ thế nào!
“Nghe nói hắn rất có tài năng. Lúc bằng tuổi chúng ta, hắn tham gia giải thi đấu Triệt Quyền Đạo ở châu Âu, đạt được á quân. Người được giải vô địch thì lớn hơn hắn bảy tám tuổi. Sau đó hắn lại thi đỗ trường học Không quân của hoàng gia châu Âu. Nhưng mà hắn làm người không ra gì. Ta có một người chị họ cũng từng yêu hắn một thời gian, sau đó hai người chia tay. Hắn vẫn luôn không ngừng có chuyện xấu.”
Tạ Dao lộ vẻ chán ghét coi thường. Cho dù là bây giờ, bên cạnh Phạm Nguyên cũng không thiếu phụ nữ.
Nhiếp Ngôn mỉm cười. Tạ Dao rất ít khi trực tiếp bộc lộ việc chán ghét một người. Xem ra ấn tượng của Tạ Dao đối với Phạm Nguyên thực sự không tốt đẹp gì.
Mẹ và ông ngoại của Tạ Dao bởi vì tạm thời có việc nên không thể tới được, Tạ Dao cảm thấy rất kỳ lạ. Từ trước đến giờ, mẹ nàng đều rất rảnh rỗi, tại sao đến bữa tiệc sinh nhật của nàng thì lại không thể tham gia được. Bữa tiệc bắt đầu được một lúc thì một số người lục tục rời đi.
Phạm Nguyên nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn rồi mới đi.
Còn về phần Tào Húc, Tạ Quân thì bọn họ còn có việc, đã đi vào trong phòng họp của tòa nhà rồi.
“Chúng ta đi thôi!”
Tạ Dao sửa sang một chút, khoác áo khoác rồi nói.
Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cùng nhau đi xuống tầng hầm lấy xe rồi lái xe về nhà.
Đi xuyên qua một đoạn đường phố dài đông đúc tập nập, Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao đến cửa nhà thì dừng lại.
“Lái xe vào trong ga ra đi!”
Tạ Dao bảo vậy làm Nhiếp Ngôn hơi sững sờ.
Tạ Dao liền nói tiếp:
“Đi vào trong nhà ta ngồi một lúc. Bố mẹ ta chắc là phải tối muộn mới về được.”
Trên thực tế, nếu thực sự bận rộn thì cha nàng nhất định sẽ không về, còn mẹ nàng thì cũng không biết được. Ở nhà một mình đúng là có chút chán chán.
Mỗi lần đi qua, Nhiếp Ngôn cũng chưa vào bao giờ, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Nhiếp Ngôn dừng xe vào ga ra rồi đi với Tạ Dao vào biệt thự.
Cách sắp xếp trong biệt thự nhà Tạ Dao có chút khác với nhà hắn. Hoàn cảnh vô cùng thanh nhã, yên tĩnh, trước cửa trồng khá nhiều cây cối, nhìn qua thấy một mảng màu xanh đầy sức sống.
Trong phòng khách bố trí cũng rất trang nhã. Tạ Dao bỏ giầy, thay một đôi dép trong nhà rồi đi ra.
“Nhiếp Ngôn, chào mừng ngươi tới nhà của ta làm khách. Ngươi uống trà nhé, là trà lúa mạch do ta tự tay làm, rất tinh khiết và thơm đấy!”
Tạ Dao có vẻ vui sướng, hăng hái nói.
Nhìn vẻ hồn nhiên của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười và bảo:
“Được!”
“Ngươi ngồi đây một lát nhé, ta đi thay đồ đã. Mặc bộ quần áo này thật không tiện.”
Tạ Dao nói xong liền đứng dậy đi vào phòng trong.
“Ừm!”
Nhiếp Ngôn gật đầu, quay sang nhìn ngắm nội thất trong nhà Tạ Dao. Trong nhà bày biện hầu như đều dùng sắc màu ấm, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng.
Một lát sau, Tạ Dao mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng phấn trong rất dễ thương từ trong phòng đi ra.
Ngồi nhìn Tạ Dao pha trà lúa mạch, trong lòng Nhiếp Ngôn nổi lên cảm giác ấm áp.
Hai người cùng ngồi xuống ghế salon, chẳng biết vì sao trong đầu Tạ Dao bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra với Nhiếp Ngôn ở phòng karaoke hôm trước, gương mặt cô trở nên ửng đỏ, say lòng người.
Nhiếp Ngôn nâng chén trà, uống một ngụm, trong miệng giống như chảy ra một làn hương nồng đậm và tinh khiết.
“Như thế nào?”
Tạ Dao hỏi Nhiếp Ngôn với vẻ mong chờ.
Nhiếp Ngôn gật đầu trả lời:
“Không tệ!”
Nghe Nhiếp Ngôn khen ngơi, Tạ Dao mừng rỡ nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.